Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh - Chương 5: Gặp Gỡ Bất Ngờ Tại Khách Sạn Năm Sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh


Chương 5: Gặp Gỡ Bất Ngờ Tại Khách Sạn Năm Sao


Một bóng người đột nhiên thật nhanh tiến sát bên người khiến tôi sửng sốt, không phải Lí Minh Ngôn kia sao? Anh đi rất nhanh, tôi cũng không tránh khỏi bước nhanh hơn đuổi theo anh.

Qua chỗ rẽ ở hành lang, chỉ thấy anh đi và toilet nam. Kỳ quái, phòng thuê không phải có toilet riêng bên trong hay sao? Suy nghĩ trong đầu vừa hiện lên bên trong lại truyền ra tiếng nôn mửa kịch liệt, tim tôi giống như bị ai đó mạnh mẽ nhéo nhéo từng đợt! Đang muốn đi đến gần xem tình hình thế nào thì một người đàn ông lại đi lướt qua người tôi, hắn kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái, sau đó đi vào toilet.

Nhìn không thấy người cũng sẽ nghe thấy tiếng, có điều hiện tại tôi thật sự lo lắng, nghĩ nghĩ một lát tôi đi đến một chỗ khác phía sau hành lang. Một lát sau, đầu kia truyền đến tiếng bước chân, bằng trực giác tôi biết là anh, tôi hít sâu, khắc chế nhịp tim đang đập như điên. Khi thân ảnh đi hơi xa, tôi lập tức tiến lên từng bước, ở phía sau anh giả bộ ngạc nhiên “Hắc! Trùng hợp quá!”

Thân thể anh hình như hơi cứng lại, anh dừng bước, xoay người, nhìn tôi nao nao. Sắc mặt anh phiếm hồng, ánh mắt cũng không phải giống đang thanh minh.

“Anh không sao chứ?” tôi lo lắng hỏi. Anh hình như hơi giật mình, đột nhiên như muốn đổ gục, tôi nhanh chóng chạy lại đỡ anh. “Uống hơi nhiều…” giọng anh hơi khàn khàn vang lên nhẹ nhẹ ở cổ tôi. Tôi có cảm giác mọi cơ quan, tế bào trong cơ thể tôi lần lượt tê dại….

Tôi hít thật sâu, đỡ lất hai tay anh để có thể ôm lấy anh.

Sau một lúc lâu tôi mới bình ổn được sự rung động điên cuồng kia, tôi thân thiết thăm dò “Vậy làm sao bây giờ?” Tôi phát hiện tôi thật ngu ngốc. Không đợi anh trả lời hình như tôi cũng hiểu được, tôi nói “Em giúp anh đi mua một ít thuốc giải rượu nhé” mặt anh chôn ở cổ tôi phát ra tiếng nói nhẹ nhẹ.

Tôi cẩn thận đem đặt anh nằm lên chiếc ghế sô pha cách đó không xa, anh chau mày, đưa tay xoa xoa trán, tôi dặn dò “Anh đợi a, em lập tức giúp anh đi mua thuốc giải rượu.” nói xong tôi lấy tốt độ phi thường chạy ngay đến hướng có quầy lễ tân. Tôi phát hiện đầu tôi có chút đau, chạy chạy thì ra đã đập đầu vào tường, lập tức nước mắt bị gọi ra. Tôi dừng lại vài giây, lau chút nước mắt ở khoé mắt, tiếp tục chạy.

Khi tôi nhọc nhằn tìm được thuốc giải rượu và nước lọc, vui vẻ xoay nắp chai nước. Rốt cuộc khi trở lại nơi Lí Minh Ngôn nghỉ tạm lại phát hiện sô pha không một bóng người, Anh biến mất….

Tôi suy sụp tiến lại sô pha, trong lòng trống rỗng khó chịu, đầu óc giống như người hôn mê, vừa mới bình thường lại đã trở nên đau đớn. Đột nhiên tôi lại nghĩ, có khi nào anh lại chạy vào WC tiếp tục phun đi? Tôi lắc lắc đầu, lập tức đi về phía toilet nam. Thấy không có người tôi khẽ mở cửa, nhanh chóng hướng phía bồn rửa mặt bên trong nhìn một lượt, không có ai….

Lết thân thể vô lực đi đến phòng Lí Minh Ngôn thuê phòng, tôi gọi người bán hàng, dặn hắn đem thuốc giải rượu này giao cho một người tên là Lí Minh Ngôn.

Trở lại phòng mình, một đám nhóc con lại tiếp tục ầm ĩ, mỗi người mặt đều hồng hào giống Quan Công diễn tuồng, trong phòng thật bừa bãi, bọn họ bản thân không coi tôi ra gì. Trong lòng có một trận khó chịu làm tôi không muốn ăn gì, thật vất vả mới trụ được đến khi tan tiệc, bọn họ lại ồn ào muốn đi ca hát. Cái loại hoạt động tập thể này càng nói không đi sẽ càng bị giết sống. Tôi đành mượn cớ đi toilet, tính toán chờ tai hoạ đi qua thì mình an nhàn về nhà ôm gối nằm.

Đợi bên ngoài không có tiếng động gì tôi mới đi ra, thế giới thanh tĩnh như thế giới chết. Có thể nghe được cả tiếng bước chân đang đi. Tôi thật muốn gọi một cuộc điện thoại cho lão phật gia đến đón con gái yêu về, chính là tôi ngay cả sức để lấy điện thoại cũng không có. Đi đến sô pha, chỉ cần nằm xuống thôi tôi nghĩ sẽ không muốn nhúc nhích nữa.

“Quách Chân Tâm? Sao cô lại ở đây? Cô làm sao?”

Tôi cố gắng nhíu mi nhìn về phía tạp âm phát ra, há miệng thở dốc nói “Đầu… đau…..khó chịu…” Giờ mở miệng nói tôi mới phát hiện mình nói không nên lời, thân mình đột nhiên bay lên không, tôi hoàn toàn bị ôm lấy, hé ra mắt đẹp, lọt vào mắt…..

Trần Diệu Thiên. . . . . . sao lại là hắn…. .

Thật sự không còn chút sức lực, rõ ràng là khuôn mặt già nua sao lại có một mùi hương khiến người ta thoải mái a.

“Tiểu Trư, cô vẫn trầm như vậy a!”

Tôi….. vô lực nghiến răng nghiến lợi.

Tôi cực kỳ chán ghét Trần Diệu Thiên, so với chán ghét một nam sinh hồi còn đi học thì còn đáng ghét hơn. Vóc dáng hắn gầy nhỏ, ánh mắt lúc nào cũng như đang nghĩ chuyện xấu, trong khi các nam sinh khác đua nhau a dua chơi trò người hầu thì hắn lại chỉ biết trêu ghẹo nữ sinh. Hắn ở căng tin thì ba ba pha trò giống như diễn kịch, hơn nữa hắn chưa từng mua đồ dùng văn phòng phẩm, toàn là dùng của người khác. Chủ nhiệm lớp nói hắn là học sinh nghèo vượt khó, còn nói mọi người giúp đỡ hắn. Có điều đạo đức của hắn quá kém đi, nữ sinh trong lớp không một ai không chán ghét hắn.

Mỗi khi có nam sinh khi dễ tôi, hắn sẽ ào ào gia nhập, hơn nữa còn nói nhiều hơn những người khác, giống như nếu không khi dễ tôi đủ thì hắn không chịu được vậy. Không biết số tôi chưa đủ khổ hay sao mà thầy giáo còn xếp hắn ngồi ngay cạnh tôi, lúc ấy trong lòng tôi chỉ điên cuồng mắng hắn và chủ nhiệm lớp mau đến nơi nào mà chết đi. Đoạn thời gian đi học của tôi rất đáng ghét bởi khi đến lớp sẽ nhìn thấy bản mặt đáng ghét của Trần Diệu Thiên.

Thời gian cứ thế qua, tôi vẫn như cũ chìm trong ảo tưởng chuyện ngày xưa, năm thứ hai trung học, Trần Diệu Thiên đột nhiên chạy đến, thật nhanh vỗ xuống bàn khiến tôi sợ đến mức giật nẩy người, hắn đột nhiên đem đầu đẩy lại đây, mạnh mẽ dùng miệng thổi qua mặt tôi, còn có tình tạo ra tiếng “Ba” ghẻ tởm….. tôi hoàn toàn ngây ngốc ra, tên kia còn quay đầu đối với các nam sinh trên hành lang khoe khang “Thế nào? Tôi dám hôn đầu heo này đi!” trong lớp một trần oang loạn………………

Nghĩ tới khi đó bản thân thề hận hắn cả đời, kỳ thật dần dần cũng quên, phẫn nộ cũng ngây thơ theo năm tháng đã dần dần phai nhạt.

Giờ đây trước măt tôi phát hiện chính mình nằm ở trên giường, một chiếc đèn chùm vòng tròn thuỷ tinh và kính rơi vào tầm mắt, nhìn xung quanh… lại thật Trần Diệu Thiên đang tựa đầu vào giường, hai tay giao nhau đặt sau gáy, hắn cười trong suốt nhìn tôi, tôi và hắn bốn mắt giao nhau mới phát hiện tôi hiện đang gối đầu lên đùi hắn…. trời ạ, mông tôi giống như bị lửa đốt giật bắn đứng lên, đây là ác mộng, nhất định là ác mộng a!

Trần Diệu Thiên ngồi dậy, vẻ mặt bỡn cợt cười cười “Ngủ no rồi thì liền sinh long hoạt hổ a.” {hana: hình như ý anh ấy nói là ngủ no rồi thì ý chí chiến đấu lại quay lại ấy}

Tôi nhìn xung quanh, thì ra là phòng khác sạn. Nhìn xem, nội thật trong phòng đúng là không dễ thấy ở một thành phố nhỏ thế này, ngoài khách sạn Năm sao Diệu Thiên chắc sẽ không có chỗ nào vượt qua nổi.

“Sao, chăm sóc cô bệnh lâu như vậy, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có sao?” Hắn lấy một gói thuốc là trên chiếc tủ kê cạnh giường, rút một điếu, châm lửa, rít một hơi, vẻ mặt quyện với làn khói thuốc nhìn mơ hồ khiến tôi không thể hình dung ánh mắt hắn nhìn tôi thế nào.

Tôi tận lực cố cười tươi “Cảm ơn!” sau đó chạy nhanh đi tìm giày dưới giường, hai người trưởng thành ở chung một chỗ, không những thế còn nằm chung giường, có bao nhiêu điều không thể nói rõ.

“Cảm ơn không là xong sao?” Trần Diệu Thiên đột nhiên kéo cánh tay tôi lại “Chân tay tôi đã bị cô đè lên tê hết rồi.” Tôi ngã mông xuống giường, kinh ngạc nhìn hắn, cái tình huống này rốt cuộc là gì đây?

Hắn phả một hơi thuốc lên mặt tôi, lộ ra khuôn mặt không lương thiện nhất cười “Tiểu Trư vẫn là Tiểu Trư, vẫn mập mạp như vậy, thật đáng yêu.” Tôi cảm thấy hắn hoàn toàn xem cô như một động vâtj thú vị. Mà dưới ánh mắt áp bức bốn phía của hắn khiến tôi cũng dần ảo giác chính mình là con heo, tà môn!

“Cậu không phải rời đi khỏi đây rồi sao?” Tôi quyết định nói gì đó để nâng cao tinh thần. Hắn trước kia đã bị đuổi học mà, sau lại nghe nói nhà hắn chuyển đi nơi khác, tâm tình của tôi lúc ấy thật giống như nông nô thoát khỏi áp bức địa chủ, hận không có tiền mua pháo hoa để đốt ăn mừng.

Trần Diệu Thiên dập tắt điều thuốc, ngẩng đầu nhìn tôi cười, trong mắt chứa đầy “hư tình giả ý” khiến người ta không khỏi nổi da gà. Hắn nhìn một lúc mới hạ giọng nói “Tôi nghĩ đến Tiểu Trư, cho nên đã quay về!”

Dạ dày tôi nhất thời điên đảo – sóng cuộn biển gầm! Tôi chưa từng nhìn hắn vừa mắt, nói thẳng ra thì chính là “đối với bạn học cũ thì người này đạo đức chỉ bằng không.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN