Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục) - Chương 186
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)


Chương 186


Bức xạ nhiệt cuồn cuộn bốc lên, hành lang sâu hút đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bị quá tải, chỉ có mặt tường và ván cửa dính lửa bập bùng, còn lửa ở những nơi khác tạm thời đã bị cửa chặn lại trong phòng. Những ngọn lửa đỏ rực kia tranh nhau chen lấn từ trong cửa sổ, khe cửa, trần nhà để lan ra phía ngoài, hệt như cái miệng rộng của một con rồng khổng lồ đang thở phì phò, ngấm ngầm ủ mưu, chỉ đợi đến thời khắc đã chuẩn bị kỹ càng liền điên cuồng phun lửa dữ dội nuốt chửng mọi thứ.

Trình Mậu liếc nhìn ngọn lửa ngùn ngụt trên trần nhà: “Bên trong trần đã bị cháy rồi, ước tính chỉ còn nhiều nhất năm phút nữa là bùng lên thôi. Tăng tốc tìm kiếm đi, tôi gọi là các cậu bắt buộc phải rút về ngay.”

“Rõ.”

Hai chỉ huy và chiến sĩ nối ống nước vào trụ chữa cháy trong tầng để áp chế dập tắt ngọn lửa trên hành lang. Những người còn lại thì đi sâu vào, tản ra, tìm kiếm từng phòng một xem có ai bị mắc kẹt không. Nhậm Diệc chạy thẳng về phía phòng bệnh của cha anh.

Hành lang sâu hun hút, càng đến gần trung tâm ngọn lửa khói càng lớn, đứng gần hai mét cũng không thấy rõ được gì, ngay cả nhìn số phòng cũng vô cùng khó khăn. Nhậm Diệc mò mẫm trên tường, khom lưng tiến tới, dựa vào ký ức để tìm phòng của cha.

Đột nhiên, anh nghe thấy một âm thanh trống rỗng vang lên khi chuyển sang kênh liên lạc nội bộ, giọng Trình Mậu vang vọng bên tai: “Nhậm Diệc, anh châm chước cho chú vào đã là trái với kỷ luật rồi, nếu như chú gặp chuyện, sự nghiệp của anh cũng đi tong. Nhưng thân là anh em với nhau, anh vẫn chấp nhận. Hiện giờ anh ra lệnh cho chú, kiểu mẹ gì cũng phải bình an trở về, không phải là vì anh, mà là anh không muốn mất thêm một đứa em nữa, hiểu chưa?”

Vành mắt Nhậm Diệc nóng lên: “Em cảm ơn, anh Mậu.”

Lúc đi ngang qua một phòng tập thể, Nhậm Diệc đột nhiên nghe được bên trong truyền đến vài tiếng vang do va chạm với kim loại. Anh sửng sốt một chút, lòng biết rõ đó là cái gì, trong một khoảnh khắc, nội tâm anh vùng vẫy đấu tranh.

Cứu người trong đám cháy chính là chạy đua với thời gian, sớm hay muộn dù chỉ vài giây cũng hoàn toàn đủ để định đoạt sinh tử của một người. Bây giờ anh cần phải tìm được cha mình và Cung Ứng Huyền nhanh nhất có thể, thời gian càng trì hoãn bao nhiêu, tính mạng của bọn họ càng nguy hiểm bấy nhiêu.

Nhưng hiện giờ lại đang có người cầu cứu, còn ở ngay bên cạnh mình.

Nhậm Diệc không tài nào bước thêm được nữa. Anh mạnh mẽ nện một quyền lên mặt tường, cắn muốn nát cánh môi. Anh đứng lên, mở cửa ra.

Một bà lão đang thoi thóp bò dưới gầm giường. Bà bưng miệng mũi, dùng cặp lồng cơm đánh vào chân giường. Làn khói cuồn cuộn dày đặc bay mù trời, vẫn chưa tràn hẳn xuống đất, nhưng đã khiến bà khó thở, thần trí mơ hồ. Trong hoàn cảnh này, nếu không chống đỡ được ba phút nữa sẽ trúng độc.

Nhậm Diệc chạy tới, đẩy khung giường sắt ra, bế xốc cụ già từ dưới mặt đất lên, xoay người lao ra khỏi phòng, đồng thời hô lớn: “Ở đây có người, ở đây có người!”

Anh chạy về một đoạn, có người lính cứu hỏa đột nhiên bước ra từ trong làn khói, chính là Khúc Dương Ba.

Khúc Dương Ba không chút do dự đón lấy bà lão từ tay anh: “Cứ giao cho tôi, cậu nhanh đi tìm bọn họ đi!”

Nhậm Diệc không nhiều lời, hai người trao cho nhau một ánh mắt kiên định đầy tín nhiệm. Anh xoay người chạy về phía cuối hành lang.

Càng đi vào bên trong, nhiệt độ càng tăng cao đột ngột. Điểm nổi lửa đã ở ngay phía trước rồi, tuy không phải phòng của cha anh, nhưng nhất định cách chỗ ông rất gần, bởi vậy lửa ở nơi này mới mãnh liệt như thế.

Không thể đưa vòi cứu hỏa vào đây được, nếu đưa vào một nơi sâu như vậy, đến nửa đường chắc chắn bị cháy thủng. Do đó anh không có nước để hỗ trợ, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mặc trang phục cách nhiệt cũng không thể ngăn bức xạ nhiệt len lỏi vào cơ thể, thứ nhiệt độ khủng khiếp dường như có thể thiêu bỏng con người kia đang đốt từng lỗ chân lông Nhậm Diệc. Anh mơ hồ cảm thấy mồ hôi trên người túa ra như tắm, nhiệt độ cao không ngừng rút đi lượng nước trong cơ thể anh, chưa kể đến cơn đau lăng trì quen thuộc kia.

Mà bài huấn luyện thường ngày của Nhậm Diệc, là phải thích ứng được với cơn đau như vậy.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, đến chỗ nào Nhậm Diệc cũng quan sát biện pháp phòng cháy xung quanh, anh biết ở cách đây không xa có một hộp chữa cháy. Anh đi vòng lại, lần mò trên tường, rất nhanh đã tìm ra. Anh lấy hai bình cứu hỏa bên trong, mở đường để bằng mọi cách phải giúp mình tự đi qua được.

Anh chịu đựng môi trường địa ngục mà người thường không thể chịu nổi để tìm tới phòng của cha mình. Cửa phòng đã biến dạng, không tài nào mở được ra. Anh lùi về sau hai bước, tung một cước mạnh đá lên ván cửa.

Cửa lớn mở toang, một luồng sóng lửa như mãnh thú bốc về phía Nhậm Diệc. Cũng không phải điều chưa lường trước, bởi vậy sau khi đạp cửa anh cũng lập tức bổ nhào xuống mặt đất, song vẫn bị ngọn lửa liếm lên phần lưng và cánh tay.

Thời gian trang phục chống cháy có thể bảo vệ là rất ngắn, anh ra sức lăn lộn trên mặt đất, triệt tiêu ngọn lửa nhanh gọn, nhưng quần áo vẫn bị cháy thủng, nhiệt độ cao như que hàn xuyên qua những cái lỗ, dí những con dấu đầy đau đớn lên cơ thể anh.

Nhậm Diệc không bận tâm đến những thứ đó nữa, anh bò lên, vọt vào. Căn phòng đã quá tải hơn nửa, gần như không còn chỗ để ẩn náu hay đặt chân, căn bản là không vào được, cũng không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Trái tim của anh bị nỗi sợ gần như khoét rỗng, anh hô lớn: “Cha! Cung Ứng Huyền! Cha ơi!”

Không có ai trả lời.

Nhậm Diệc vừa phun bình cứu hỏa lên lửa vừa mở đường, mạnh mẽ ập vào. Trong một gian phòng không hề lọt gió đã bị thiêu đốt dữ dội nhường này, nhiệt độ chỉ e cũng gần đạt ngưỡng cả ngàn, ở đây lâu thêm một giây thôi cũng có thể tước đoạt mạng sống con người. Nhậm Diệc cảm giác mình không thể tiến thêm bước nào nữa, da thịt chỉ chực tan ra thành máu, chảy hết sạch dọc theo thân anh, nhưng anh vẫn dùng ý chí vượt trên con người để tiến vào.

Diện tích ký túc xá không lớn, nếu như không bị khói đặc và lửa dữ che lấp thì vẫn có thể thấy rõ một chút. Những nơi mọi người thường trốn như gầm giường, trên cửa sổ, phòng tắm, đều không có ai, khắp nơi đều trống không, hơn nữa xe lăn của cha anh cũng không có ở đây.

Nhậm Diệc xoay người chạy ra ngoài, vài giây ngắn ngủi này dường như là khởi tử hoàn sinh.

Cha anh đi đứng bất tiện, dưới tình huống không có người khác thì khẳng định ông ở không xa, có thể là ngay gần đây. Vậy còn Cung Ứng Huyền thì sao, Cung Ứng Huyền hiện đang ở nơi nào?

Nhậm Diệc đá văng cửa phòng sát vách ra, khàn giọng hô to: “Cha! Cung Ứng Huyền!”

Tuy rằng tim anh nằm trong lồng ngực, nhưng cũng đau như thể bị thiêu trong lửa. Anh cuống đến mức ứa cả nước mắt. Có lẽ nước mắt không có giá trị tồn tại trong chốn địa ngục, nên thoáng chốc đã bốc hơi, chỉ lưu lại hai vệt nước vẩn đục trên gương mặt bị hun đến ám đầy tro đen kia.

Hai người ở đâu, hai người ở đâu rồi.

Không được, mày phải bình tĩnh trở lại, bình tĩnh!

Nhậm Diệc rống to trong lòng. Cha anh và Cung Ứng Huyền đều có kinh nghiệm tự vệ phong phú trong hỏa hoạn, một từ thực chiến còn một từ sách vở. Dưới tình huống này, bọn họ sẽ tự thoát thân thế nào?

Đưa một cụ già ngồi xe lăn qua một hàng lang đã nổi lửa dày đặc khói để chạy trốn là không thể, nhảy qua song cửa sổ ở tầng 3 cũng không, ngồi chờ chết lại càng không, vậy phải làm thế nào?

Nhậm Diệc sực nhớ ra, ở cuối hàng lang có một nhà vệ sinh công cộng!

Nhậm Diệc quay đầu, gấp rút chạy về phía cuối hàng lang. Anh cố né khỏi biển lửa đang tràn ra khắp nơi, tìm được một nhà vệ sinh. Cửa nhà vệ sinh nữ mở toang còn bên nhà vệ sinh nam lại đóng kín mít, một chút vải áo lộ ra từ trong khe cửa.

Bên trong nhất định có người.

Do ảnh hưởng từ nhiệt độ cao, đại đa số khung cửa hoặc cánh cửa đều đã biến dạng, Nhậm Diệc va vào một cái vẫn không phá vỡ được. Anh mạnh mẽ đập vào ván cửa: “Cha! Cung Ứng Huyền! Hai người nghe được không! Mở cửa! Mở cửa ra nào!”

Bên trong không có động tĩnh.

Nhậm Diệc dùng chân đạp, lấy thân mình để va, cửa đã bị phá ra một kẽ hở. Anh tháo xà beng từ bên thắt lưng ra, cạy ván cửa đã bị kẹt tới tận khung, dưới sự phá dỡ thô bạo, cánh cửa cuối cùng cũng hé mở một cái khe đủ để lách người qua.

Nhậm Diệc vừa chen vào nhìn đã gần như đứng tim.

Dù bên trong nhà vệ sinh có khá khẩm hơn phía ngoài một chút, nhưng cũng đã ngập ngụa khói độc.

Nhậm Hướng Vinh đeo mặt nạ, khoác chăn chống cháy ngồi trên xe lăn, hai cánh tay vô lực buông thõng xuống, còn Cung Ứng Huyền ngã trên mặt đất, hai người đều bất tỉnh nhân sự.

Cung Ứng Huyền chỉ mặc mỗi quần, y phục của hắn đều trở thành vải thấm nước để niêm phong khe cửa, cố gắng ngăn cho khói lửa chết người chui vào, trên đùi hắn rõ ràng có vết bỏng.

Nhậm Diệc xông tới, lấy mặt nạ của mình bịt lên mặt Cung Ứng Huyền trước tiên, tiện thể thăm dò mạch máu của hắn, dẫu có yết ớt nhưng vẫn đang kiên định đập.

Cung Ứng Huyền đột nhiên cựa quậy, sau đó chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn Nhậm Diệc, dường như muốn cố nhìn cho rõ, nhưng lại dần dần mất tiêu cự.

“Ứng Huyền, Ứng Huyền!” Nhậm Diệc vỗ về gương mặt nóng ran của Cung Ứng Huyền, rưng rưng nói, “Đừng sợ, anh tới cứu em đây.”

Cung Ứng Huyền không nghe rõ tiếng của Nhậm Diệc, trong lúc choàng tỉnh cũng không biết có chuyện gì xảy ra, hai mắt chỉ tìm kiếm tiêu cự theo bản năng. Trong tầm mắt mơ hồ có một bóng người lay động, dần dần, hắn nhìn ra một gương mặt mang vẻ lo lắng, thống khổ vẩn đầy tro bụi. Trên gương mặt ấy, hắn nhìn thấy chiếc nốt ruồi đen nho nhỏ, ánh mắt liền cố định ở đó.

Hồi ức lẫn hiện thực trong nháy mắt đan xen, trùng điệp hiện lên trước mắt Cung Ứng Huyền. Hắn nhìn thấy ngọn lửa dữ dội đang ăn mòn trong luyện ngục tuyệt vọng, thấy một người kiên định không mảy may sợ hãi đi về phía mình, duỗi cánh tay mạnh mẽ, trao cho mình một cái ôm dày rộng, mỉm cười với đôi môi khô khốc. Trong tầm nhìn hạn hẹp của hắn, một chiếc nốt ruồi đen nhỏ cứ thế hằn sâu, in dấu thành ký ức suốt đời không quên. Người kia nói: “Đừng sợ, ta đến cứu cháu đây.”

Cung Ứng Huyền kiệt sức ấp úng: “Chú ơi… Cứu cháu với.”

Nhậm Diệc đau như thể có người khoét vào tim anh.

Anh miễn cưỡng gạt nước mắt, lại đứng dậy kiểm tra cha mình. Ngón tay anh đè lên động mạch của Nhậm Hướng Vinh nhưng lại không thấy bất cứ phản hồi gì, anh sửng sốt.

“Cha…” Nhậm Diệc gọi, tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Nhậm Diệc lần mò động mạch của Nhậm Hướng Vinh như phát điên, rồi lại dò hơi thở ông, đều không phản ứng. Một tiếng than rấm rứt như hấp hối phát ra từ cổ họng anh, anh thả Nhậm Hướng Vinh nằm trên đất, nâng cằm lên, hai tay nắm lấy nhau, bắt đầu kích tim.

“Cha, tỉnh lại đi, con van cầu cha, tỉnh lại đi!” Nước mắt Nhậm Diệc tuôn ra như suối khiến tầm mắt mơ hồ, anh không ngừng ép lên ngực Nhậm Hướng Vinh, kết hợp với cả hô hấp nhân tạo, nhưng cũng không có được bất cứ hồi đáp nào.

“Cha——” Nhậm Diệc kêu lên, cõi lòng tan nát.

“Đội trưởng Nhậm!” Có người bên ngoài cửa hô to.

Nhậm Diệc tuyệt nhiên không nghe thấy, vẫn không ngừng kích tim. Cứ hết lần này đến lần khác, dù cho sức cùng lực kiệt, hay đến khi hai tay bủn rủn vẫn không chịu dừng lại.

Sau khi từ mặt cầu thang khác bắc thang mây lên, trung đội nhìn thấy Nhậm Diệc từ cửa sổ đang mở. Bọn họ nhảy vào qua cửa sổ, kéo Nhậm Diệc đang gần như xụi lơ, dìu Nhậm Hướng Vinh và Cung Ứng Huyền ra ngoài.

Rất nhiều người nói gì đó bên tai Nhậm Diệc, nôn nóng, bức thiết, rồi cả lo lắng, nhưng anh nghe không hiểu một câu nào hết.

“Cha… Cha…” Nhậm Diệc vươn tay ra, muốn bắt lấy tay cha mình trong vô vọng, nhưng trong tầm mắt lại chẳng có gì cả. Toàn bộ thế gian đều nổ tung rồi sụp xuống, cát bụi nổi lên tứ phía, che lấp hết thảy, bóng tối bủa vây như thể sẽ chẳng bao giờ còn ánh sáng nữa.

Nhậm Diệc đã quên suy nghĩ, cũng quên hành động. Trong lúc hoảng hốt anh bị người ta nhấc lên, luyện ngục và sóng nhiệt dần rời xa, không khí đục ngầu được lọc mới. Bên tai anh là tiếng quát tháo, tiếng thắng xe, tiếng còi cảnh sát, tiếng bước chân hỗn độn. Dường như anh đã từ thế giới này chuyển qua thế giới khác, nhưng anh cũng chẳng còn nhận thức được gì nữa.

Không biết bao lâu sau, một người đi đến trước mặt anh, ngồi thụp xuống. Nhậm Diệc mờ mịt nhìn về phía trước, ánh mắt vô hồn, cũng không thấy rõ mặt đối phương.

Người này dùng giọng điệu như thể không biết nên sắp xếp ngôn từ thế nào cho ổn: “Là, lão đội trưởng, đột… đột ngột…” Anh ta dường như đã đánh mất khả năng ngôn ngữ, ngập ngừng nửa ngày vẫn không bật ra được chữ tiếp theo. Một lúc lâu sau, mới nói: “Ông ấy không có tội.”

Nhậm Diệc vẫn mờ mịt, tựa hồ nghe không hiểu.

Người kia đặt một thứ hơi nóng vào lòng bàn tay Nhậm Diệc, nghẹn ngào nói: “Bên trong có lời cuối cùng của lão đội trưởng.” Sau đó, anh ta đứng dậy rời đi.

Nhậm Diệc cúi đầu, nhận ra đó là một chiếc điện thoại. Anh nhìn vào nút play đỏ như máu kia, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chạm lên.

Ngập ngừng một chút, một giọng nữ nhanh chóng cất tiếng: “Xin chào, trung tâm chỉ huy 119 đây, tôi có thể giúp gì cho bạn?”

“Khụ… Khụ khụ… tiểu đồng chí, chỗ của ta bị cháy.”

“Xin ngài cung cấp địa chỉ cụ thể…”

“Cháu nghe lời ta, một từ cũng đừng nói chen… Khụ khụ… Nghe ta nói đây, sau đó hãy nhớ kỹ.” Giữa âm thanh ồn ào càng tôn lên giọng nói đặc biệt trầm ổn bình tĩnh của Nhậm Hướng Vinh, “Ta là lính cứu hỏa về hưu, bây giờ đang ở viện dưỡng lão Thọ Khang tại số 8 đường Nham Điền. Gần chỗ ta nhất chính là đội PCCC Bát Lý. Đừng đi đường Dương Quang, làn đường ở đó nhỏ hẹp, dễ tắc lắm. Bên trái phía ngoài cửa lớn và cửa phía đông nam, mỗi bên có một cái trụ cứu hỏa, trên lầu mỗi tầng có hai cái. Điểm nổi lửa là phòng trà thứ năm đếm ngược từ dưới lên trên tầng 3, do bình ga nổ tung gây cháy. Đồ đạc và đồ trang trí ở đây có lượng polyurethane rất lớn, lúc xe cứu hỏa đến nhất định đã mất kiểm soát rồi. Trọng điểm cứu viện là ngăn cho thế lửa lan tràn, súng bắn nước phải phong tỏa 4 gian phòng hai bên. Sau khi đến hãy bắc thang mây ở mặt tây nam trước, bên này có mấy cụ già hoặc đi đứng bất tiện hoặc không thể tự chủ sinh hoạt, không tự di tản được.”

“Tiên sinh… Tôi, tôi đã thông báo cho đội PCCC Bát Lý chạy tới nơi xảy ra sự cố rồi. Xin hỏi tình hình hiện tại của ông thế nào, có thể tự mình di tản không, có cháy xung quanh không?”

Nhậm Hướng Vinh ho sù sụ hai tiếng, nhẹ giọng nói: “Ta đi đứng không được, chạy cũng không xong. Ta, khụ khụ, ta có lời, muốn nói cùng con trai ta. Nó cũng là lính cứu hỏa, là trung đội trưởng đó.”

Nhân viên nối máy im lặng một chút: “Ngài nói đi ạ.”

“Nhậm Diệc, ta lúc này, không biết có thể còn gặp lại con không. Nếu như không thể, lời bây giờ chính là di ngôn.” Nhậm Hướng Vinh khẽ cười ha ha, lại dẫn đến một tràng ho khan, “Xưa kia con nghĩ rằng ta rất thiệt thòi, thật vất vả mới được về hưu, lại bị bệnh. Ta lại không cho là thế, thật đấy, ta đã bảo con rồi, có thể sống đến giờ này đã là rất may mắn, ta đã thấy thỏa lòng. Nhưng mà, ta cũng không muốn suốt quãng đời còn lại đều bị giam cầm trên cái ghế này, trong một thân thể ốm yếu như vậy. Thế nên, ta không còn gì tiếc nuối. Ngon lửa này, là đối thủ cũ, cũng là bạn cũ, lửa đến rồi lại đi, ta đã thắng lửa nhiều lần rồi, cũng nên để nó thắng ta một lần. Khụ khụ, Nhậm Diệc, có một đứa con trai như con chính là chuyện đáng kiêu hãnh nhất đời này của cha, con chỗ nào cũng tốt, thật đấy.” Nhậm Diệc run rẩy, nghẹn ngào, “Nguyên nhân con không muốn kết hôn, ta biết, ha ha ha, con tưởng giấu nổi ông già này sao? Ta biết cả, ta không miễn cưỡng con, chỉ cần con hạnh phúc, tìm được một người chăm sóc mình, ở bên mình, thế nào cũng được. Cảnh sát Tiểu Cung, cũng rất tốt. Ta đây, muốn đi tìm mẹ con. Con à, con nhất định phải sống mạnh giỏi, ta đi tìm mẹ con đây.”

Đoạn ghi âm im bặt.

Điện thoại di động tuột tay rơi xuống mặt đất, Nhậm Diệc ôm lấy đầu, khóc nức nở không thành tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN