Đại Bát Hầu - Chương 391: Tề Thiên Đại Thánh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Đại Bát Hầu


Chương 391: Tề Thiên Đại Thánh


Dịch & Biên: †Ares†

– Cho nên, yêu hầu kia nhất định là muốn đòi một danh phận, tránh được chịu tội. Theo ý kiến của thần, lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh*, Lão Quân bế quan, yêu quân thế thành, thiên quân lại chinh chiến mỏi mệt, không bằng cứ thuận theo ý của yêu hầu, cho hắn một danh phận làm yên lòng trước đã. Kể từ đó, cũng có thể đòi lại hồn phách của thiên quân bị yêu quân lấy đi, đưa vào luân hồi, cho tam giới một công đạo. Vượt qua cửa ải khó khăn này, đợi Lão Quân xuất quan… Hắc hắc, nếu như yêu hầu kia tiếp tục có dị động, lại xử trí thêm cũng không muộn.

(*Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh: cả hai thứ đều có hại thì chọn thì cái có tính nguy hại thấp hơn)

– Đúng đúng đúng, vượt qua cửa ải khó khăn này trước nói sau. Muốn xử trí yêu hầu, đợi Lão Quân xuất quan lúc nào cũng có thể.

– Bệ hạ, thần nghĩ rằng kế này khả thi.

Tiên gia kia nói đến hứng khởi, cũng có rất nhiều tiên gia xung quanh sôi nổi phụ họa. Nhưng Ngọc Đế lại chỉ ngửa đầu thở dài.

Sự tình đi đến một bước này, Ngọc Đế đã mất chủ kiến từ lâu.

Nghe nói, minh quân ở thế gian đều là một cán cân. Lấy ý kiến đề xuất của các thần tử ra cân trên cán cân, nếu mọi người đều đồng tình thì quyết định. Ngược lại, nếu mọi người đều phản đối thì liền gác lại.

Nếu thật sự chỉ như vậy, minh quân sợ là việc dễ làm nhất trên đời rồi.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Ngọc Đế khép hờ hai mắt, thấp giọng nói:

– Vậy các khanh nói xem, nên cho hắn danh phận gì để làm yên lòng?

Vẻ mặt kia tràn đầy thất vọng, khiến chúng tiên đều kinh ngạc. Không khí huyên náo vì có được kế hay tức thì biến mất.

Trong quần tiên, Thái Bạch Kim Tinh che miệng cười trộm. Hành động này chỉ trong tích tắc, nhưng Ngọc Đế đã kịp vô tình thấy được.

Điện Linh Tiêu im ắng hồi lâu, vị tiên gia cho ý kiến vừa rồi lại bước ra, khúm núm nói:

– Thần nghĩ, nếu hắn đã tự xưng là “Mỹ Hầu Vương” thì không bằng phong cho hắn danh “Mỹ Hầu Vương”. Dù sao hữu danh vô quyền, gọi là gì cũng không ảnh hưởng. Cũng không cần hắn lên trời nhận chức, như vậy… hẳn yêu hầu kia cũng nên thỏa mãn.

Ngọc Đế thở dài, xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón cái, từ từ hỏi:

– Hắn xưng là gì thì phong là thế. Dễ như vậy sao?

– Cái này…

Tiên gia kia lúng túng không đáp được. Các tiên gia còn lại càng đưa mắt nhìn nhau.

Nhìn bộ dạng của tiên gia kia, Ngọc Đế không khỏi cười nhạt.

Ngay tại lúc này lại phải đi chiêu an yêu hầu kia, đối với Thiên Đình mà nói, rõ ràng là một chuyện ghê tởm chẳng khác nào phải ăn một con ruồi, thế mà lại bị đám tiên gia này nói hay như là nhặt được bảo vậy.

Trên thánh chỉ tràn ngập những từ ngữ hoa lệ trau chuốt như “thiên ân”, “ân xá”, thì sẽ thay đổi được sự thật Thiên Đình yếu thế sao?

Nếu không phải thật sự không tìm được biện pháp cởi bỏ khốn cục này, lại sợ chúng tiên không nói ý kiến nữa, Ngọc Đế sớm đã đuổi tiên gia đang cao hứng phát biểu kia ra khỏi điện Linh Tiêu rồi.

Thấy mọi việc lại trì trệ, Tần Quảng Vương thấp thỏm nhắc:

– Bệ hạ, thời gian không nhiều lắm.

– Trẫm biết.

Ngọc Đế không kiên nhẫn đáp, lại chỉ Thái Bạch Kim Tinh nói:

– Thái Bạch ái khanh, trẫm muốn nghe ý kiến của khanh.

– Bệ hạ muốn nghe ý kiến của thần?

Thái Bạch Kim Tinh giật mình.

Do dự một lát, Thái Bạch sửa sang lại y quan rồi bước ra khỏi quần tiên, tùy tay làm phép bao phủ mình và Ngọc Đế, khom người chắp tay nói:

– Khởi bẩm bệ hạ, tuy rằng cho yêu hầu một danh phận ứng với Thiên Đình yếu thế, tổn hại uy nghiêm, nhưng thần nghĩ rằng kế này khả thi.

– Khanh cũng cảm thấy khả thi?

Ngọc Đế nhíu mày, nhìn chằm chằm Thái Bạch Kim Tinh.

Thái Bạch Kim Tinh ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói:

– Chẳng qua… kế này cần phải bàn thêm hai việc.

– Hai việc gì? Nói nghe một chút.

Thái Bạch Kim Tinh thoáng nhìn quanh, rồi hít sâu một hơi, nói:

– Thứ nhất, yêu hầu kia có thực sự cần một danh phận hay không còn khó nói. Nếu không phải, đến lúc đó thánh chỉ vừa truyền, vạn nhất bị từ chối, sẽ thành một chuyện cười lớn trong tam giới. Cho nên, lúc truyền chỉ cần kèm theo một điều kiện.

– Điều kiện gì?

– Đó chính là, ân xá cho đám yêu quái ở Hoa Quả Sơn.

Ngọc Đế nghe tới đây, đôi mắt hạc chậm rãi nheo lại.

– Tuy là phong cho yêu hầu kia đồng nghĩa với ân xá cho những yêu quái này, nhưng viết cùng với không viết chỉ giống nhau với yêu hầu, lại khác xa nhau với yêu quái dưới trướng hắn. Dù sao, Thiên Đình vẫn là chính thống, nắm cả trong tay lục đạo luân hội. Những yêu quái kia đi theo yêu hầu, dù ít dù nhiều cũng có bận tâm ở đường lùi. Nếu yêu hầu kia thật dám không để ý tới yêu quái dưới trướng thì Hoa Quả Sơn sẽ tự loạn, không cần bệ hạ quan tâm. Như thế, lại chắc thêm một phần rằng yêu hầu kia phải tiếp chỉ.

– Kế hay!

Ngọc Đế cao giọng khen.

– Ở phương diện khác, yêu quái bị ném trong Địa Phủ cũng của Hoa Quả Sơn. Nếu thánh chỉ nói rõ là ân xá cho yêu chúng Hoa Quả Sơn, vậy việc thả bọn chúng cũng thuận lý thành chương. Đương nhiên, chuyện đầu thai nhà đại phú đại quý là không thể nào. Thế nhưng, cũng đã giải quyết được chuyện yêu hầu kia muốn cứu hồi hồn phách của những yêu quái này.

– Nói rất có lý.

Ngọc Đế vuốt râu gật đầu nói.

– Lại nói tiếp nữa, chuyện yêu hầu cường thế đòi lại hồn phách khác hoàn toàn với chuyện thiên ân cuồn cuộn miễn trách tội. Hai chuyện này căn bản bất đồng trên danh nghĩa. Mà quy trình thì lại càng bất đồng. Một khi yêu hầu kia đồng ý, còn có thể kéo dài quá trình thả hồn phách. Cử động lần này chính là để các phương chư hầu xem. Đến lúc đó yêu hầu kia nhận lời liền phải chịu Thiên Đình ước thúc, nên cũng không dám tùy ý vội vàng. Như thế, Thiên Đình cũng có thể vãn hồi chút mặt.

– Đúng vậy, như thế các phương diện đều trông nom được.

Ngọc Đế lại gật đầu.

Bên ngoài màn phép, chúng tiên chỉ trông thấy Thái Bạch Kim Tinh không ngừng mấp máy môi, Ngọc Đế không ngừng gật đầu, nhưng nửa chữ không nghe được. Từng người không khỏi cau chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt nghi hoặc.

– Đây mới là thứ nhất.

Bên trong màn phép, Thái Bạch Kim Tinh lại nói tiếp:

– Còn thứ hai, đó là về danh phận. Tuy là hữu danh vô quyền, nhưng Thiên Đình chiêu an vào lúc này đã quá đủ mất mặt, nếu như vì danh phận không đúng làm yêu hầu kia không tiếp chỉ… hậu quả khó lường. Cho nên thần nghĩ, danh phận Mỹ Hầu Vương này còn phải cân nhắc lại.

– Vậy theo ái khanh thì nên lấy danh phận gì?

Thái Bạch Kim Tinh hơi khom người, đáp:

– Tên này cần phải lớn chứ không thể nhỏ được. Thứ nhất, danh phận càng lớn thì khả năng yêu hầu tiếp chỉ càng cao. Thứ hai… được chiêu an vốn đã là ngạo nghễ, một khi đã như vậy, không bằng cho yêu hầu ngạo nghễ đến cùng. Họa yêu hầu, nói đến cùng đều bởi vì đại năng tam giới khoanh tay đứng nhìn tạo thành, chuyện tới bây giờ… Bệ hạ, con khỉ này “nghi túng bất nghi hạn”.

– Nghi túng bất nghi hạn? (Chỉ nên thả cho tự do chứ không nên hạn chế)

Ngọc Đế không khỏi mở to hai mắt.

– Một mặt, nghĩ cách giữ lại uy nghiêm của Thiên Đình. Mặt khác, mặc hắn tự do làm loạn ở hạ giới. Chỉ cần yêu hầu kia vô ý bước quá giới hạn của Tam Thanh và các đại năng tam giới, thì tự sẽ có người ra tay xử lý hắn.

– Ý của ái khanh là…

– Thỉnh bệ hạ, phong cho hắn làm “nhất tự tịnh kiên vương”.

Thái Bạch Kim Tinh chắp tay nói.

(Nhất tự tịnh kiên vương: trong phong chức vị thì nhất tự – một chữ cao hơn một bậc so với nhị tự – hai chữ. Ví dụ Tĩnh vương lớn hơn Tĩnh Đô vương. Nhất tự tịnh kiên vương nôm na là Vương một chữ sánh vai với quốc vương, ý là ngang hàng với Ngọc Đế)

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Mây lững thững bay phía chân trời. Chiến hạm không ngừng lui tới.

Những chiếc lá trên cành cây rung rinh theo gió.

Trong đình viện của Tề Thiên cung, Khỉ Đá và Thanh Phong Tử lặng yên ngồi ở hai phía của chiếc bàn đá. Ánh mặt trời đã từ lúc gay gắt trở về dịu nhẹ, nhưng vẫn chỉ có im lặng.

Thật lâu sau, Khỉ Đá có vẻ cũng có chút không thích ứng, thấp giọng nói:

– Đại sư huynh, muốn Ngộ Không sai người đi mời Phong Linh lại đây không?

– Đừng cho nó biết ta tới rồi.

Thanh Phong Tử thản nhiên nói.

Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

Khỉ Đá chỉ đành yên lặng gật gật đầu.

Lại ngồi thêm một chốc, Thanh Phong Tử bỗng nhiên mở miệng nói:

– Gần đây nó… có ổn không?

– Phong Linh vẫn luôn ổn. Ngộ Không sẽ không để cho Phong Linh phải chịu ủy khuất.

Thanh Phong Tử hít một hơi thật sâu, phất phất trần, ngước mắt nhìn mây bay trên trời, hồi lâu, thở dài:

– Ổn là tốt rồi, ta làm sư phụ cũng an tâm.

Hơi há miệng, Thanh Phong Tử tựa như còn muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra. Do dự hồi lâu, Thanh Phong Tử mới thấp giọng thở dài:

– Nó là một cô gái tốt, vì đệ, ngay cả sư phụ như ta nó cũng có thể không cần. Chưa từng rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động, lại có dũng khí một mình đi tới nơi cách xa vạn dặm… Đệ phải nhớ kỹ lời đệ nói, chớ cô phụ nó. Nếu có một ngày đệ khiến nó xảy ra chuyện, sư huynh nhất định không tha cho đệ.

Nghe xong câu này, Khỉ Đá nhất thời kinh ngạc.

Im lặng hồi lâu, Khỉ Đá nuốt khan một cái, thấp giọng nói:

– Lời sư huynh nói, Ngộ Không nhớ kỹ.

Giọng của hắn trầm thấp đẩy ra theo hơi thở, đến nỗi nghe không thấy chút sức lực nào.

Lặng yên nhìn Khỉ Đá, Thanh Phong Tử vỗ vỗ tay áo chậm rãi đứng lên, nói:

– Mấy ngày nữa, nhị sư đệ mở tiệc chiêu đãi chư vị sư đệ ở U Tuyền cốc, ta và Nguyệt Triêu đều đi. Nếu có thời gian, đệ cũng tới đi. Đồng môn sư huynh đệ đã lâu không tụ tập. Nếu có thể, mang cả Phong Linh.

– Vâng. Vừa vặn đệ cũng đang tính đến U Tuyền cốc.

– Vậy đến lúc đó gặp lại.

Dứt lời, xoay người, Thanh Phong Tử hóa thành một làn khói xanh tan biến mất, chỉ để lại một mình Khỉ Đá lẳng lặng ngồi trong đình viện.

– Phong Linh, Phong Linh…

Nhìn lên không, hắn thì thào.

Thanh Phong Tử muốn hắn không cô phụ nàng, thế nhưng hắn thật sự làm được sao?

Khó nhất là nhận ơn của mỹ nhân.

– Thiếu nàng, có lẽ đời này cũng không trả nổi…

Khỉ Đá bất đắc dĩ cười cười, đang muốn đứng dậy, đã thấy Dương Thiền từ phía xa đi đến.

Ngồi xuống ghế đá cạnh Khỉ Đá, Dương Thiền nhẹ giọng hỏi:

– Đại sư bá tới đây làm gì thế?

– Cô gọi đại sư bá cơ à?

– Không được sao?

– Chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Ta còn chưa từng thấy cô chủ động thừa nhận Lăng Vân sư huynh là sư phụ cô.

Dương Thiền bĩu môi nói:

– Lăng Vân Tử kia thì nhận làm gì? Thanh Phong đạo nhân là Địa Tiên đức cao vọng trọng nổi danh tam giới, ta gọi ông ta một tiếng sư bá cũng không thiệt thòi.

– Xưng hô lại còn xem người sao?

Khỉ Đá cười, sau đó thản nhiên nói:

– Cũng không có gì. Đại sư huynh đến hỏi ta Phong Linh thế nào.

– Hỏi Phong Linh?

Dương Thiền hơi lặng đi một chút, lại nhớ ra Thanh Phong Tử và Phong Linh là thầy trò, cũng không để ý nữa, ngược lại hỏi:

– Tần Quảng Vương đã tố cáo chuyện ngươi bắt bọn hắn đưa hồn phách vào luân hồi lên điện Linh Tiêu rồi.

– Là chuyện trong dự tính, Ngọc Đế chuẩn bị đối ứng ta thế nào đây?

– Nói sẽ tiếp tục chiêu an, thánh chỉ hẳn sắp tới rồi.

– Chiêu an?

Nghe vậy, Khỉ Đá thản nhiên cười cười, không nhận xét gì.

Âm phủ vốn là trọng địa của tam giới, nếu không phải một là không quen thuộc, hai là sợ tấn công sẽ khiến tam giới đại loạn, dẫn đại năng can dự, Khỉ Đá thậm chí còn không thèm phát tối hậu thư, sớm xua quân tấn công rồi.

– Đây vốn là đề nghị của một tiên gia cấp thấp. Tuy rằng đa số đại quan của Thiên Đình nghe xong đều cảm thấy không đáng tin, nhưng dù sao bọn hắn cũng không còn ý tưởng nào, cho nên không ai phản đối. Cũng không biết Thái Bạch Kim Tinh ở trên điện làm phép cấm âm nói gì với Ngọc Đế, cuối cùng Ngọc Đế liền đồng ý, nghe nói còn phê danh hiệu rất lớn. Đương nhiên đó chỉ là một chức suông, không có thực quyền.

Là số mệnh, hay là Lão Quân ở sau lưng giở trò đây?

Khỉ Đá không khỏi nhớ lại mấy món đồ Tứ hải Long Vương đưa tới, tay khẽ nắm chặt:

– Không phải là… Tề Thiên Đại Thánh chứ?

– Tề Thiên Đại Thánh? Tề Thiên, Tề Thiên…

Dương Thiền nhẩm vài lần, cười nói:

– Nghe đủ lớn, là một danh hiệu tốt. Tuy tin tức chưa nói cụ thể là danh hiệu gì, nhưng nếu không phải có Tam Thanh, có Nam Thiên Môn, lần này chúng ta đã lật đổ Thiên Đình rồi. Hiện giờ ngươi gánh nổi cái danh này. Nếu lần này chiêu an bất thành, ngươi cũng có thể tự xưng…

Dương Thiền cao hứng nói một tràng, Khỉ Đá lại sớm thả suy nghĩ đến một chỗ khác.

– Tề Thiên Đại Thánh, Tề Thiên Đại Thánh…

Hắn lẩm bẩm, nở nụ cười.

Ánh nắng dịu xuyên qua tầng mây chiếu lên mặt hắn, phản xạ sắc màu ấm áp.

Ngày đó rốt cuộc đã đến sao?

Trong hoảng hốt, dường như hắn lại thấy được ngôi mộ cô đơn kia, tấm bia mộ bị gió mưa ăn mòn không còn hình dáng, con chim ngốc nghếch quyết không bỏ hắn trên biển, lại cả ngày gọi hắn là “khỉ khốn khiếp”.

Hơn một trăm năm trước, tại cái đêm giá lạnh bất lực kia, một con khỉ tuyệt vọng chỉ còn lại chấp niệm, ở tại một sườn núi nhỏ không biết tên, trịnh trọng lập lời thề… Đoạn đường này, bất kể con đường có dài bao nhiêu, xa bao nhiêu, khổ bao nhiêu, mệt bao nhiêu, bất kể phải mất bao nhiêu năm, bất kể như thế nào, hắn đều phải trở lại đó, thực hiện lời hứa.

Hơn một trăm năm sau, con khỉ hoang dại kia cuối cùng đã biến thành Tề Thiên Đại Thánh. Lời hứa sắp được thực hiện. Tất cả khổ sở, hiện giờ quay đầu, lại đều mang theo vị ngọt nhè nhẹ.

Giờ khắc này, mắt của hắn hơi ướt.

Một đường cắn răng chịu đựng, hơn một trăm năm, rốt cuộc đợi tới ngày này, có thể danh chính ngôn thuận đi tìm nàng trở về, đường đường chính chính mời nàng làm phu nhân của Tề Thiên Đại Thánh.

“Cách biệt hơn một trăm năm, gặp lại, câu đầu tiên nàng sẽ nói gì nhỉ?”

Vào giây phút này, cảm giác vui sướng chưa bao giờ có hoàn toàn chiếm lấy hắn.

Hắn cười si ngốc, nhưng nước mắt lại chực chảy ra.

Ba ngày sau.

Thái Bạch Kim Tinh cầm trong tay thánh chỉ đi tới Hoa Quả Sơn, được Khỉ Đá tiếp kiến ở Vạn Yêu điện.

Nhìn điện phủ cao lớn, hai bên hành lang là yêu binh mặc giáp sáng choang đứng thẳng, Thái Bạch Kim Tinh kinh ngạc không khép miệng được.

Biết Hoa Quả Sơn đã cực kỳ cường thịnh, nhưng Thái Bạch không thể ngờ rằng Hoa Quả Sơn cường thịnh không chỉ ở binh giáp.

Vào giây phút này, đối mặt với Thái Bạch sớm không phải là đại yêu chiếm núi xưng vương ngày xưa nữa, mà là một quân vương yêu tộc có quyền thế có thể so với Ngọc Đế.

Bàn tay nắm thánh chỉ không nhịn được run rẩy.

Còn may lúc trước ông ta đề nghị viết một danh phận thật cao. Nếu nghe theo người khác chỉ phong Mỹ Hầu Vương, giờ phút này có lẽ Thái Bạch đã tự biết thân biết phận quay đầu về phủ rồi.

Khỉ Đá ngồi trên vương tọa cao cao, lạnh lùng nhìn Thái Bạch Kim Tinh, không nói nửa lời.

Ánh mắt kia làm cho Thái Bạch thấp thỏm trong lòng.

Hồi lâu, đình quan bên cạnh vương tọa cao giọng quát:

– Bên dưới là ai, mau báo tên ra!

Đến nơi này tuyên thánh chỉ sao… Cảm giác này, rõ ràng là đang vào chầu.

Không có cách nào, tình thế không chờ.

Thái Bạch Kim Tinh nhíu chặt mày, chỉ đành hắng giọng một cái, cao giọng nói:

– Tại hạ Thái Bạch Kim Tinh bái kiến Mỹ Hầu Vương! Lần này tiến đến, chính là phụng mệnh truyền chỉ!

– Phụng mệnh truyền chỉ?

Khỉ Đá thản nhiên cười cười, hơi khom người, lười biếng hỏi:

– Phụng mệnh của người nào?

– Phụng… phụng mệnh của bệ hạ.

Thái Bạch Kim Tinh ấp úng nói.

– Bệ hạ của ngươi là ai?

Khỉ Đá lại hỏi.

– Bệ hạ của ta…

Thái Bạch có chút bối rối:

– Bệ hạ của ta là… là Ngọc Đế.

– Nói rõ ràng ~!

Binh vệ bốn phía đồng loạt quát lớn.

Toàn bộ đại điện đều khẽ chấn động.

Thái Bạch Kim Tinh mềm nhũn hai chân.

Tình huống này, kết hợp với sự tàn nhẫn của Khỉ Đá khi đấu với Thiên Đình ngày đó, Thái Bạch Kim Tinh không chút hoài nghi rằng chỉ cần nói sai một câu thôi cũng có thể khiến mình bỏ mạng tại nơi này.

Chớp hai mắt, Thái Bạch nhớ lại màn đối đáp của Dĩ Tố trên điện Linh Tiêu ngày đó, khom người chắp tay nói:

– Hạ thần Thái Bạch Kim Tinh, phụng mệnh Hạo thiên Kim khuyết Vô thượng Chí tôn Thượng đế đến…

– Đến truyền chỉ?

Khỉ Đá cau mày.

– Không không không.

Thái Bạch Kim Tinh vội vàng dùng ống tay áo lau lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, nhẹ giọng nói:

– Đến đi sứ Hoa Quả Sơn, chuyển lời tới Hầu Vương bệ hạ.

Khỉ Đá bật cười. Một đám yêu quái trên điện cũng bật cười.

Trong tiếng cười vang, chỉ có Thái Bạch Kim Tinh cúi đầu lau mồ hôi.

Hồi lâu, Khỉ Đá hít một hơi thật sâu, hỏi:

– Nói đi, ông ta bảo ngươi truyền lời gì?

Liếm liếm bờ môi khô quắt, Thái Bạch Kim Tinh thấp giọng nói:

– Bệ hạ để hạ thần báo cho Hầu Vương bệ hạ, rằng bệ hạ… bệ hạ muốn phong Hầu Vương bệ hạ là “Tề Thiên Đại Thánh”…

– Ừm? Tề Thiên? Tên rất tốt!

Vỗ đầu gối một cái, Khỉ Đá ngồi thẳng lên, ngoắc tay ra hiệu cho Thái Bạch Kim Tinh.

Thấy thế, Thái Bạch Kim Tinh vội vàng cuộn gọn ống tay áo tiến lên, đứng gần vương tọa, cúi đầu.

Nhìn chăm chú Thái Bạch Kim Tinh, Khỉ Đá thấp giọng nói:

– Ngươi tới nói cho bản vương, “Tề Thiên Đại Thánh” kia có phúc lợi gì không?

– Phúc lợi là… Tề Thiên Đại Thánh, tên như ý nghĩa, chính là sánh ngang với trời. Cho dù thấy bệ hạ của hạ thần cũng không cần hành lễ.

Khỉ Đá nhếch môi cười nói:

– Thế tức là lớn như Ngọc Đế sao?

– Đúng đúng. Hầu Vương anh minh, chính là cái ý này!

Thái Bạch Kim Tinh gật đầu liên tục, mặt cười nịnh nọt.

Khỉ Đá hoài nghi nheo mắt hỏi:

– Có thể thoải mái đi Địa Phủ?

– Có thể!

Thái Bạch Kim Tinh đáp như đinh đóng cột.

– Muốn tra sổ Sinh Tử thì tra?

– Không thành vấn đề!

– Chúng tiên thấy đều phải hành lễ?

– Đây là khẳng định!

– Hồn phách thủ hạ của bản vương bị giữ…

– Toàn bộ ân xá!

Dứt lời, Thái Bạch mở to mắt, thật cẩn thận nhìn chăm chú Khỉ Đá.

Khỉ Đá làm bộ cân nhắc, một lúc lâu sau mới vỗ hai tay, cười nói với Thái Bạch:

– Không tồi! Ta thích danh hiệu này!

Thấy Khỉ Đá chịu nhận danh hiệu, Thái Bạch Kim Tinh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra:

– Hạ thần mời Hầu Vương bệ hạ xem thánh chỉ.

Nói xong, ông ta vội vàng định lấy thánh chỉ trong tay áo ra, lại không nghĩ bị Khỉ Đá giữ lại.

Nhìn Thái Bạch Kim Tinh, Khỉ Đá nói từng chữ:

– Những phúc lợi này, bản vương đều muốn. Phong hào này, cũng không nhọc Ngọc Đế hạ chỉ, bản vương tự phong là được.

Thái Bạch Kim Tinh nhất thời giật mình, rồi vội miễn cưỡng nặn một nụ cười.

– Sao? Không đồng ý?

– Không không…

Thái Bạch Kim Tinh vội vàng lắc đầu xua tay, lại nhăn nhăn nhó nhó nói:

– Thế nhưng… Nếu không phải bệ hạ đích thân phong, danh hiệu này… chỉ sợ không có hiệu lực. Những phúc lợi kia cũng…

Chỉ thấy Khỉ Đá biến sắc, tay đập lên vai Thái Bạch, lạnh lùng nói:

– Ngươi nói vậy thì để bản vương hạ thánh chỉ cho Ngọc Đế, phong cho ông ta là Hạo thiên Kim khuyết Vô thượng Chí tôn Thượng đế. Danh hiệu kia của ông ta, bản vương chưa từng hạ chỉ phong, cũng không tính.

Thái Bạch Kim Tinh nhất thời mồ hôi rơi như mưa.

Thánh chỉ như thế, nếu bị đưa lên Thiên Đình thì đôi bên còn gì để nói?

Cất thánh chỉ mới rút ra một nửa trở vào, Thái Bạch Kim Tinh khom người nói:

– Đại Thánh gia nói rất đúng, Đại Thánh gia nói rất đúng. Đại Thánh gia tự phong là được, thánh chỉ này… Lão hủ mang về là hơn.

– Trẻ nhỏ dễ dạy.

Nhìn chăm chú vào Thái Bạch Kim Tinh, Khỉ Đá cười, lại vỗ vai Thái Bạch, nói:

– Ngươi nói như vậy, không phải dễ nghe hơn sao?

– Đại Thánh gia dạy bảo rất đúng.

– Đại Thánh gia ta rất thích cái danh hiệu này. Ngọc Đế lập công lớn nghĩ tên, Đại Thánh gia ta thưởng phạt phân minh, cũng không tiện không tỏ thái độ gì, đúng không? Ngươi xem thế này, ta ban Vân Vực thiên cảng và Quan Vân thiên cảng cho ông ta, ổn không?

Mặt Thái Bạch Kim Tinh cứng đờ, nhìn chằm chằm Khỉ Đá, rồi lại chậm rãi lộ khuôn mặt cười nịnh, dựng thẳng ngón cái nói:

– Đại Thánh gia thưởng phạt phân minh, thật là tấm gương cho tam giới! Lão hủ thay Ngọc Đế tạ ơn Đại Thánh gia!

Khỉ Đá bỗng nhiên lại vỗ vai Thái Bạch một cái, làm cho Thái Bạch run bắn lên.

Thái Bạch giữ nguyên nụ cười cứng ngắc kia, hoảng sợ nhìn Khỉ Đá chìa một ngón tay, rồi chọc chọc lên mặt của mình.

– Đại Thánh gia ta càng lúc càng thích ngươi đấy. Ha ha ha ha!

Thái Bạch Kim Tinh cảm giác mình sắp hư thoát rồi, nhưng vẫn cố gắng cười nịnh:

– Có thể tạo niềm vui cho Đại Thánh gia là vinh hạnh của lão hủ!

Khỉ Đá chọc chọc gương mặt già nua của Thái Bạch, nói từng chữ:

– Thật là một gian thần triệt triệt để để a.

– Gian… gian thần?

Thái Bạch Kim Tinh trợn trừng mắt.

– Thế nào? Đại Thánh gia ta nói không đúng sao?

– Không không không, Đại Thánh gia nói đúng! Đại Thánh gia nói lão hủ là gian thần, lão hủ chính là gian thần!

– Thiên Đình là cần loại gian thần như ngươi!

– Đúng đúng đúng.

– Kỳ thật chỗ này của ta cũng cần gian thần, không bằng lưu lại nhận chức đi?

Nhìn Khỉ Đá, miệng cười của Thái Bạch càng mở to, cười đến như khóc:

– Đại Thánh gia cứ đùa…

– Nghiêm túc.

Khỉ Đá bỗng nhiên không cười.

Nhất thời, Thái Bạch Kim Tinh lại đờ người ra, đã sinh cả ý muốn chết, bắt đầu liều mạng suy tính.

Không đợi Thái Bạch đáp lời, chỉ chớp mắt, lại thấy Khỉ Đá phì cười, nhếch miệng nhẹ giọng nói:

– Trêu ngươi thôi.

Dứt lời, hắn cười lớn đến thở không ra hơi.

Sắc mặt trắng bệch, Thái Bạch đã không cười nổi nữa, hơi cúi đầu, run rẩy chắp hai tay hành lễ, thấp giọng nói:

– Đại… Đại Thánh gia, tiểu nhân… Nếu không có chuyện gì khác, tiểu nhân xin được cáo lui…

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mặt Khỉ Đá nghiêm lại, quát to:

– Thái Bạch Kim Tinh nghe chỉ!

Tiếng quát bất thình lình đập tan phòng tuyến tinh thần cuối cùng của Thái Bạch Kim Tinh. Ông ta ngồi phệt xuống, lại giãy giụa làm thế quỳ, run lên, không dám ngẩng đầu.

Khỉ Đá lạnh lùng nói:

– Bản Thánh lệnh cho ngươi lập tức đi Địa Phủ truyền chỉ, để cho Thập Điện Diêm La kia chuẩn bị tốt sổ Sinh Tử, đợi bản thánh ba mươi ngày sau tra xét. Cút đi!

Dứt lời, hắn xoay người đi, chỉ để lại Thái Bạch Kim Tinh ngơ ngác quỳ nguyên tại chỗ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN