Cô Ấy Quá Ngọt Ngào - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Cô Ấy Quá Ngọt Ngào


Chương 29


Editor: Mứt Chanh

Vốn dĩ đồ mua đã nhiều rồi, chịu không nổi một chút giày vò cho nên Trần Diệu đột nhiên xuất hiện đã làm túi đựng trái cây bị rách đi. Trần Diệu thấy thế, một hai phải đưa cô đến nhà.

Tô Hà cực kỳ bất đắc dĩ, từ chối không được cho nên chỉ có thể tùy cậu.

Bản thân từ Walmart ra tới thì sắc trời đã bắt đầu tối. Bầu không khí ngày Tết càng thêm nồng đậm vào ban đêm, Tô Hà chỉ đành phải gia tăng bước chân về nhà. Trần Diệu mang theo một túi đồ khác, ngay cả xe cũng không cần mà chỉ đi theo Tô Hà. Dù sao khu vực gần nhà Tô Hà cũng không thể dừng xe. Cậu vừa đi vừa cùng Tô Hà nói chuyện phiếm, “Buổi tối em làm cái gì ăn vậy?”

“Anh vừa mới nhìn thấy tôm, em chuẩn bị làm tôm sao?” Trần Diệu nhìn sườn mặt của Tô Hà, khóe môi nhếch lên, nhẹ giọng hỏi.

Nhưng thật ra lại không hỏi cô nguyên nhân vì cái gì một mình ở Hải Thị ăn tết.

Tô Hà tức giận một lúc nhưng nhìn thấy cậu ấy ôm lấy túi đựng trái cây, lại xách theo đồ, dáng vẻ thật là trung thành cho nên cô dừng lại một chút, vẻ mặt ôn hòa chút đỉnh, “Ừ, làm món tôm.”

“Vậy tôm em làm khẳng định là ăn rất ngon.” Trần Diệu nháy mắt cười, đôi mắt anh như ánh mặt trời ấm áp của mùa đông, phong lưu lại không mất đi nhu tình.

Tô Hà cười cười nhưng không trả lời.

Đi ở đằng trước, qua cầu vượt, Trần Diệu cũng đi theo, nói: “Em một hơi mua nhiều đồ như vậy, anh còn cho rằng em còn muốn dọn hết siêu thị đấy.”

Không có gì để nói, lại có chút thật cẩn thận từng li từng tí.

Tô Hà nghe được, cô nói: “Không muốn ra ngoài nên mua nhiều thêm một ít, đều nhét vào tủ lạnh cả.”

“Thật hưởng thụ.” Đôi mắt Trần Diệu sáng lên, tất cả đều là ý cười.

Ngẫu nhiên hai người ở chung thì tư vị này làm cho cậu rung động một trận. Lại thấy cô lộ ra tươi cười, khuôn mặt dịu dàng, Trần Diệu gần như quên đi cô lúc cấp 3 mà chỉ nhớ rõ cô của hiện tại.

Thật là quyến rũ người mà.

Đi đến cầu thang, hai người còn nói cười. Một tiếng nói trầm thấp từ cầu thang truyền đến, âm u, tựa như vớt lên từ địa ngục.

“Nói chuyện rất vui vẻ sao…”

*

Hai người cùng lúc nhìn qua hướng cầu thang. Tay của Tạ Lâu đang đắp áo khoác, áo sơmi màu đen, đầu ngón tay kẹp thuốc lá bước một bước xuống.

Đén cầu thang vào mấy hôm trước đã bị hỏng, cũng không thể tìm thấy nơi sửa chữa nó vào ngày Tết, lại là tiểu khu bị phá vỡ nên càng thêm âm trầm. Màu cam trên điếu thuốc hằn một chút lên khuôn mặt của Tạ Lâu, lúc sáng lúc tối. Anh không đi xuống nữa mà chỉ đứng ở bậc thang, đôi mắt hẹp dài mang theo vẻ hung ác từ trên cao nhìn lấy hai người bọn họ.

Như là Tu La chúa tể thống lĩnh mạng sống con người.

Cho dù cửa hàng bên ngoài đèn đuốc sáng trưng nhưng vẫn có một chút lạnh lẽo từ phía sau lưng bò tới.

Tạ Lâu nghiêng đầu ngậm thuốc lá, một bàn tay ở trên tay vịn, châm lửa rồi nhìn Tô Hà: “Không phải về thành phố B sao? Cố ý ở lại đây để ăn Tết cùng Trần Diệu sao?”

Hỏi cũng không hỏi mà lật ngược phải trái.

Phía sau lưng bị anh nhìn đến đều lạnh đi, Tô Hà theo bản năng siết chặt túi mua hàng.

Liên hệ giữa hai người là vẫn có nhưng liên hệ thật sự ít. Chỉ độc vào hôm đó cô từ trường học về đến nhà,  anh có gọi WeChat đến, cảm động cùng với ấm lòng cũng từng có chút ngắn ngủi. Khi đó cảm xúc của cô quả thật suy sụp, anh hỏi chuyện một câu thôi đã làm cho cô có chút chữa khỏi.

Còn sau đó, tâm thái của cô thư thái. Lại liên hệ nhưng cô vẫn trốn anh nhiều….

Mà lúc này đối mặt thì lời nói dối bị chọc phá.

Tô Hà có chút ngượng ngùng nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải xin lỗi, bởi vì ngay từ đầu chính là tự anh hiểu lầm. Chỉ là tư thái hỏi chuyện của anh rất dọa người.

Tô Hà dừng một chút mới nói: “Tôi vốn dĩ không định về nhà.”

“Cho nên, em liền cùng cậu ta ăn tết sao?” Tạ Lâu nghiêng người ngậm thuốc lá, tầm mắt chuyển tới Trần Diệu bên cạnh.

Trần Diệu cực kỳ ảo não Tạ Lâu đột nhiên xuất hiện, đánh vỡ thời gian vui vẻ ngắn ngủi giữa cậu cùng Tô Hà. Lại thấy anh âm trầm hỏi chuyện, Trần Diệu rất là bực bội. Cậu nhìn qua Tô Hà, sợ Tô Hà lại lần nữa bị Tạ Lâu như vậy khi dễ, trực tiếp chắn trước mặt Tô Hà, nói: “Cô ấy không phải cùng tớ ăn tết, chính cậu không nghe rõ sao? Cô ấy cho dù không định về nhà, cô ấy một mình ở bên này ăn tết, cái gì mà cùng tớ ăn tết hả?Nếu cô ấy thật sự cùng tớ ăn tết, tớ vui vẻ đến chết…. Cậu đã sớm ở vòng bạn bè thấy tớ khoe rồi..”

Cái che chắn này giống như là bảo hộ vậy.

Ánh mắt của Tạ Lâu nhanh chóng hiện lên một tia lạnh lẽo, bạo ngược.

Anh thong thả ung dung mà lấy thuốc lá ra khỏi khóe miệng, bóp tắt đi, sải bước đi xuống. Đi đến trước mặt hai người, sau khi Tô Hà nhìn thấy anh mà hoảng sợ, theo phản xạ lui về phía sau. Trần Diệu cũng theo phản xạ mà che chắn.

Tư thế này cùng động tác này.

Hàm răng của Tạ Lâu đột nhiên nghiến lại.

Lại ra tay, cổ tay của Tô Hà đã bị anh bắt lấy, dùng sức một chút là Tô Hà đã bị anh túm đến phía sau. Tạ Lâu lạnh lùng mà nhìn Trần Diệu, cực kỳ tức giận: “Cô ấy yêu cầu cậu che chở sao? Hả?”

*

Bắt một phát, chiếc túi trong tay Tô Hà tách một tiếng, Tô Hà mãnh liệt giãy giụa. Trần Diệu trơ mắt nhìn Tô Hà bị lôi đi còn cậu thì ôm trái cây.

Nhất thời cũng không còn tay trống mà cứu Tô Hà, nghe được câu hỏi khùng điên của Tạ Lâu hỏi mà nhịn không được mói nói: “Tạ Lâu, mẹ nó cậu chính là thằng bệnh tâm thần, cậu không nghe rõ sao? Tớ giải thích.”

Tạ Lâu cười lạnh một tiếng, “Cậu giải thích liền giải thích, cậu bảo vệ cô ấy làm gì? Luân được đến ngươi hộ?”

Động tác này đã chọc giận anh.

Hơn nữa Tô Hà còn trốn phía sau cậu ta.

Nói xong, anh quay đầu nhìn Tô Hà. Tô Hà vẫn luôn giãy giụa, cô căn bản không biết vừa rồi cô trốn đi  còn có Trần Diệu chắn trước mặt cô là có ý nghĩa gì.

Nhưng cô bị làm cho cực kỳ khó chịu, cô kêu lên: “Tạ Lâu, anh buông tôi ra, các người muốn gây gổ thì ra ngoài mà gây, tôi phải trở về.”

Cho dù là bữa cơm tất niên một người nhưng cũng muốn làm.

Tạ Lâu híp mắt.

Trần Diệu lại đi theo hát đệm, “Đúng vậy, Tô Hà còn phải đi về nấu cơm đấy, Tạ Lâu cậu….”

Câm miệng.” Tạ Lâu quay đầu lạnh lùng hét lên một tiếng.

Trần Diệu: “……”

Con mẹ nó.

Vừa lưu manh vừa bệnh hoạn còn bá đạo….

Ông đây… Không thể trêu vào!

Mẹ kiếp.

Nhưng nhìn Tô Hà, Trần Diệu lại có chút không cam lòng.

*

Hai phương giằng co lại là một hồi khói thuốc súng.

Một hồi lâu, Trần Diệu nhìn Tô Hà vẫn luôn giãy giụa, cánh tay giãy giạu có chút đỏ lên, cậu bất đắc dĩ nói: “Tạ Lâu, để Tô Hà sống tốt một năm, chúng ta đừng gây nhau như thế được không?”

Tạ Lâu cúi xuống, nhìn lấy cổ tay của Tô Hà.

Tay áo khoác cùng tay áo váy bị trượt lên do giãy giụa mạnh. Cổ tay trắng như tuyết vặn qua vặn lại đều đỏ cả lên. Đôi mắt anh sâu hơn, hơi thả lỏng lực tay rồi thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Tô Hà cắn răng: “Anh buông tôi ra.”

“Tôi buông em ra thì em liền chạy.”  Giọng Tạ Lâu tàn nhẫn.

Tô Hà: “……”

Vô nghĩa.

Tạ Lâu quay đầu liếc Trần Diệu, vẻ mặt rất lạnh, rõ ràng là có ý tứ muốn đuổi khách.

Trần Diệu bĩu môi: “Chúng ta cùng nhau đi, dù sao cũng phải về nhà ăn cơm tất niên mà nhỉ? Cậu chủ Tạ?”

Cậu cũng không muốn để Tạ Lâu cùng Tô Hà đơn độc ở chung, đuổi người đi là tốt nhất.

Tạ Lâu cười khẩy một tiếng, túm lấy Tô Hà đang muốn thoát ly khỏi khống chế của anh rồi nói: “Cậu đi trước đi.”

Trần Diệu: “Tớ không đi.”

Tạ Lâu nhíu mắt lại, đầu ngón tay xoa xoa khóe môi, sau đó nhướng mày nhìn cậu: “Điện thoại cậu vẫn luôn vang lên kia.”

Đúng rồi, tiếng chuông vang lên khiến ba người ở đây rất phiền. Trần Diệu xoa ấn đường, chửi bậy một câu, chỉ có thể lấy điện thoại ra rồi bắt máy.

Đầu bên kia không biết nói cái gì với cậu ta, Trần Diệu bực bội mà trả lời: “Đã biết, hiện tại cậu đang về, mua mua mua, mua cho.”

Là con gái của chị gái cậu.

Vẫn luôn kêu cậu mua đồ ăn.

Con có, cơm tất niên cũng phải bắt đầu, cậu thật sự không có biện pháp mà ở lại.

Không cam lòng mà.

Trần Diệu nhìn thấy hai người còn đang giằng co, cuối cùng bất đắc dĩ mà nói với Tô Hà: “Hà Hà, anh đi về trước, năm mới vui vẻ.”

Đi một cái liền ít đi một chút việc. Tô Hà vội vàng nặn ra một nụ cười, đáp: “Được, cậu đi thong thả, năm mới vui vẻ nhé.”

“Cảm ơn cậu giúp tôi lấy mấy thứ này trở về.”

“Không cần khách khí.” Trần Diệu nhìn Tô Hà thật sâu, sau đó xoay người rời đi.

*

Trần Diệu đi rồi. Không khí ở cửa cầu thang cũng đông cứng

Một hồi lâu, Tô Hà nói: “Anh có thể buông tôi ra không?”

Tạ Lâu cúi xuống nhìn cô, khóe môi anh nhếch lên rồi buông lỏng tay, cúi người nhặt lấy trái cây cùng túi mua hàng, “Tôi giúp em mang lên.”

Tô Hà vốn định nói không cần, nhưng cô biết cô có cự tuyệt cũng vô dụng. Cô chần chờ rồi hỏi: “Anh có về nhà ăn cơm tất niên không?”

Tạ Lâu ngừng lại.

Sau đó không chút để ý mà nhếch môi, rất tùy ý mà trả lời: “Về chứ, tôi giúp em đưa lên lầu.”

“Vậy… Cảm ơn anh.” Ở trong nhận thức của Tô Hà thì gia tộc của Tạ Lâu giống như rất lớn. Anh là người địa phương Hải Thị, ba đã từng là bí thư thành phố, sau khi lui về nghỉ hưu thì mạo hiểm kinh doanh.

Mẹ là người sáng lập nhãn hiệu xa xỉ, đương nhiên, là mấy năm nay mới đột nhiên nổi lên. Dù sao gia tộc vẫn luôn không tệ. Chỉ là rất khiêm tốn, nếu không phải cô thích qua anh, nơi nơi đi điều tra anh thì cô thật đúng là không biết bối cảnh gia đình anh thế này. Gia tộc như thế, ăn tết hẳn là muốn cùng nhau ăn cơm tất niên.

Cậu chủ Tạ như thế nào cũng sẽ không vắng mặt.

Sau khi lên lầu, Tô Hà móc chìa khóa, đụng tới cổ tay hơi có chút đau đớn, cô nhìn thoáng qua, trợn mắt. Sau khi mở cửa, đi vào rồi đem túi mua hàng đặt ở trên bàn trà.

Tạ Lâu cao to đi đến, tầm mắt nhàn nhạt mà quét một vòng ở trong phòng.

Tiểu khu cũ nát, phòng ở cũng rất cũ xưa, dụng cụ trong nhà đều có số năm nhất định, nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Anh cũng buông đồ trong lòng ngực xuống, đặt áo khoác màu đen ở trên lưng ghế sô pha.

Trong phòng đột nhiên thêm một người đàn ông, lại là một người đàn ông cao lớn, phòng khách rộng rãi đều cảm giác có chút chen chúc. Tô Hà trước đem áo khoác treo lên, quay đầu  nhìn xem Tạ Lâu đã đặt xong túi mua hàng cùng trái cây. Cô dừng một chút, nói: “Cảm ơn….”

Sau đó liền chờ Tạ Lâu rời đi.

Tạ Lâu đứng dậy, sửa sang lại cổ tay áo, nhìn như là đang sửa sang lại nhưng kỳ thật là đang cởi bỏ.

Tô Hà nói: “Tôi đưa anh xuống lầu.”

Tạ Lâu miễn cưỡng lên tiếng, sau đó nói: “Tôi mượn toilet.”

“À… Ở chỗ này.” Giống như đạo đãi khách còn phải đưa cho người ta một ly nước uống, nhưng Tô Hà thật sự rất muốn anh đi sớm một chút. Cho nên liền quên mất điều này.

Nhưng người ta muốn mượn toilet, khẳng định là mượn thật.

Cô chỉ vào cửa toilet.

Tạ Lâu gật đầu, đi về phía toilet rồi vào trong.

Tô Hà cúi người sửa sang lại đồ ăn cùng trái cây trên bàn trà, sau đó đứng lên nhìn lướt qua toilet đang đóng lại, rồi mới giơ tay lên buộc tóc lại.

Khi cô buộc tóc, tay áo váy chảy xuống để lộ ra cánh tay trắng nõn. Hôm nay váy cô mặc rất mềm mại, là vải tơ lụa, màu sắc cũng rất đẹp. Được ánh sáng phía trên đầu bao phủ khiến cả người đều mang theo một loại dịu dàng không gì sánh kịp.

Cô mới vừa hót líu lo thì một cánh tay liền từ phía sau ôm cô eo, Tô Hà kinh ngạc, toàn bộ mái tóc đều xỏa ra, cô kêu lên thất thanh: “Tạ Lâu…”

Quanh hơi thở là mùi hương trên người cô, Tạ Lâu ôm cô thật chặt rồi ấn về phía trước, cơ thể Tô Hà bị đè ở trên vách tường. Cô khóc một tiếng, đầu ngón tay của Tạ Lâu sờ lên cúc áo ở ngực cô, tiếng nói trầm thấp: “Đêm nay một màn giữa em cùng Trần Diệu ở bên nhau, quá chói mắt. Biết không?”

Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của anh liền dừng ở trên cổ Tô Hà, sau đó nắm lấy cằm của Tô Hà, triền miên hôn lên môi cô, hung hăng chặn lấy, đầu lưỡi thâm nhập vào trong. Cúc áo trước ngực bị cởi bỏ, đầu ngón tay anh trượt vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN