Nguyên Tôn - Chương 1: Mãng tước nuốt rồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
360


Nguyên Tôn


Chương 1: Mãng tước nuốt rồng


Bên trong nội điện đèn đuốc sáng trưng, xa hoa tráng lệ, khí thế uy nghiêm, bên trong điện có thắp trường minh đăng, bên trong đang đốt một viên đá xanh, khói xanh lượn lờ bay lên, vấn vít trong điện.

Đó chính là thanh đàn thạch, khi đốt cháy sẽ tỏa ra một hương thơm lạ lùng, có hiệu quả ngưng thần tĩnh khí, là vật cần chuẩn bị cho những lúc tu luyện, bất quá giá cả của thứ này cũng không rẻ, có thể dùng nó như một loại hương liệu thế này, đủ để nói rõ chủ nhân của nơi đây có địa vị không tầm thường.

Bên trong nội điện, một nam tử trung niên thân mặc y phục màu vàng sáng đang chắp tay đứng, hắn có gương mặt kiên nghị, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm, rõ ràng có địa vị cao, mà sau lưng của hắn thì ẩn ẩn có khí tức bốc lên, tựa như lửa cháy lại như sấm dậy, phát ra tiếng nổ vang trầm thấp.

Chẳng qua, nếu như nhìn về phía cánh tay phải của hắn thì sẽ phát hiện nó trống không, bởi vì đã cụt một tay.

Còn có một mỹ phụ vận cung trang đứng bên cạnh hắn, nàng có thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp lại thong dong, bất quá trên mặt nàng vẫn lộ ra vẻ suy yếu nhợt nhạt.

Mà lúc này, dù bản thân có địa vị không thấp, nhưng trên gương mặt của hai người đều có phần lo lắng bất an, đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy ở trên giường có một thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi xếp bằng, thân hình của thiếu niên có vẻ gầy gò, hai mắt nhắm nghiền, trên gương mặt non nớt đáng lẽ nên có vẻ sáng sủa phấn chấn của một thiếu niên, ấy thế mà vẫn bị một cỗ huyết khí quấn quanh.

Cổ huyết khí quỷ dị kia chạy dọc bên dưới làn da của hắn, ẩn ẩn tựa như còn có tiếng rồng ngâm oán độc truyền ra.

Mà nương theo tiếng rồng ngâm kia, gân xanh trên trán của thiếu niên cũng giật mạnh, thân thể run lên bần bật, gương mặt trở nên vặn vẹo, giống như đang phải gánh chịu nổi thống khổ khó mà nói rõ.

ở bên cạnh thiếu niên, một vị lão giả đầu tóc bạc phơ cầm một chiếc gương đồng trong tay, bên trên gương đồng phát ra quang mang nhu hòa, chiếu lên thân thể của thiếu niên kia, mà sau khi ánh sáng chiếu xuống thì huyết khí quỷ dị trên mặt của thiếu niên cũng bắt đầu dừng lại từ từ.

Huyết khi giằng co chừng một nén nhang, cuối cũng cũng bắt đầu rút lui dần, sau cùng rút về lòng bàn tay của thiếu niên.

Lão giả tóc trắng nhìn thấy một màn này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, sau đó xoay người lại, khom người nói với nam tử trung niên và mỹ phụ mặc cung trang đang lo lắng đứng chờ ở bên cạnh:

– Chúc mừng vương thượng, vương hậu, rốt cuộc điện hạ cũng đã vượt qua được cửa ải ba năm này, ba năm tiếp theo hẳn là sẽ không có việc gì.

Nam tử trung niên và mỹ phụ mặc cung trang kia nghe thấy thế thì trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng, hai nắm tay siết chặt cũng dần buông lỏng.

– Tần Sư, Nguyên Nhi năm nay cũng đã mười ba tuổi, những thiếu niên bình thường ở tuổi này đều đã hình thành bát mạch, có thể bắt đầu tu luyện, vậy Nguyên Nhi thì sao?

Nam tử uy nghiêm thân mặc hoàng bào kia nhìn về phía lão giả tóc trắng hỏi dò với vẻ chờ mong.

Nghe thấy hắn hỏi vậy, vẻ mặt của lão giả tóc trắng lập tức lộ ra vẻ ủ rũ, hắn khẽ lắc đầu, nói:

– Vương thượng, lần này lão phu vẫn không thăm dò được bát mạch bên trong cơ thể của điện hạ…

Nam tử uy nghiêm nghe thấy thế thì trong ánh mắt cũng dần tối lại.

ở trong thiên địa này, tu hành chi đạo, bắt đầu từ trong cơ thể con người, trong cơ thể con người có vô số kinh mạch, mà thứ quan trọng nhất trong đó chính là bát đại mạch, ngoại trừ một số tình huống đặc biệt ra thì trong cơ thể của người bình thường sẽ dần dần hình thành bát mạch ở độ tuổi chừng mười hai mười ba gì đó, lúc này, cần phải tìm ra bát mạch trong có thể, chỉ khi nào tìm ra được bát mạch trong cơ thể thì mới có thể bắt đầu tu luyện, thôn nạp nguyên lực đất trời, đả thông bát mạch.

Đây là khai mạch cảnh, điểm bắt đầu của tu luyện.

Còn tu luyện giả thì nhờ vào việc hấp thụ bản nguyên chi lực của thiên địa, cho nên tự động thoát thai hoán cốt, cũng được gọi là nguyên sư.

Tần Sư nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của nam tử trung niên, trong lòng cũng có phần không nỡ, thở dài một tiếng, nói:

– Điện hạ vốn là thánh long chi mệnh, vốn sẽ kinh diễm nhân thế, ngạo thị thương khung, sao lại gặp phải kiếp nạn này…

Nam tử trung niên siết chặt nắm tay, vành mắt của mỹ phụ mặc cung trang đứng bên cạnh cũng đỏ hoe, sau đó che miệng ho khan vài tiếng.

– Xin vương hậu bảo trọng thân thể, lúc trước ngài đã tổn thất rất nhiều tinh huyết để tẩm bổ cho điện hạ, không thể để tâm tình bị kích động.

Tần Sư thấy thế thì vội vàng lên tiếng khuyên giải.

Mỹ phụ mặc cung trang kia chỉ khoát tay, ánh mắt buồn bã nhìn về phía thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên giường, nói:

– Độc trong cơ thể Nguyên Nhi, ba năm sẽ bộc phát một lần, lần sau lại càng lợi hại hơn lần trước, nếu muốn trừ bỏ tận gốc thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân nó, nhưng bây giờ bát mạch của nó không xuất hiện, ba năm sau phải làm sao đây?

Tần Sư im lặng hồi lâu mới chậm rãi đáp lời:

– Ba năm sau, sẽ không thể dùng ngoại lực để áp chế nữa, nếu như vẫn cứ như thế thì chỉ sợ tính mạng của điện hạ sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn vừa nói xong thì bên trong nội điện lập tức trở nên trầm mặc, nam tử trung niên siết chặt hai nắm đấm, thân hình khẽ run lên, còn mỹ phụ mặc cung trang kia thì lại che miệng khóc nấc lên.

– Nói vậy… Thọ mệnh của con chỉ còn lại ba năm nữa thôi?

Trong cảnh lặng im, đột nhiên có một giọng nói có phần non nớt, nhưng lại vô cùng bình tĩnh vang lên.

Ba người ở bên trong đại điện nghe thấy thì đều giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên trên giường không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, đang nhìn về phía họ.

Ba người nhìn nhau một cái, rõ ràng đều không ai ngờ rằng thiếu niên sẽ tỉnh lại nhanh như thế, phải biết rằng trước kia hắn phải mê man hai ba ngày mới có thể tỉnh lại.

– Nguyên Nhi…

Thiếu niên được gọi là Nguyên Nhi kia tên là Chu Nguyên, còn nam tử trung niên và mỹ phụ mặc cung trang trước mắt này chính là vương thượng và vương hậu của Đại Chu vương triều, Chu Kình và Tần Ngọc.

Chu Nguyên mấp máy môi, gương mặt non nớt tái nhợt, có lẽ bởi vì từ nhỏ thân thể đã gầy yếu, hắn chỉ có thể đọc sách nhiều hơn mà thôi, cho nên nhìn qua cũng có khí chất văn nhược, hắn im lặng một lát mới chậm rãi xòe bàn tay ra.

Chỉ thấy ở lòng bàn tay của hắn đúng là có một đoàn huyết sắc sậm màu, đoàn huyết sắc kia giống như dấu ấn tời từ tận sâu trong máu thịt, nó khẽ cựa quậy, nhìn qua giống như một con huyết long đang giương nanh múa vuốt, mơ hồ, dường như có một tầng oán khí nồng đậm phát ra từ bên trong nó, khiến cho người ta không rét mà run.

– Phụ vương, mẫu hậu… lần này, hai người cũng nên nói cho con biết, rốt cuộc trên người con đã xảy ra chuyện gì rồi?

Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào thứ trông giống như một con huyết long nho nhỏ trong lòng bàn tay của mình, cắn chặt hàm răng, chính là thứ này, khiến hắn phải gánh chịu nỗi thống khổ sống không bằng chết.

Cứ cách ba năm một lần, vật này sẽ bắt đầu tác quái, giống như muốn thôn phệ từng tấc từng tấc huyết nhục khắp toàn thân của hắn vậy, mang tới nỗi đau đớn khôn cùng.

Nghe thấy Chu Nguyên nói vậy, sắc mặt của Chu Kình và Tần Ngọc đều trở nên trắng bệch không còn một giọt máu, đặc biệt là Chu Kình, siết chặt nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ hối hận và tự trách khôn cùng.

Im lặng hơn nửa ngày sau, không khí đều trở nên nặng nề, Chu Kình rốt cuộc hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói:

– Thứ này là oán long độc.

– Oán long độc?

Chu Nguyên nhíu mày, không rõ là gì.

Bàn tay của Chu Kình run rẩy sờ lên đầu Chu Nguyên, nói:

– Những chuyện này, bây giờ con cũng nên biết rồi, Nguyên Nhi, con biết không, con chính là thánh long của Chu gia ta!

Chu Nguyên nhịn không được mà cười khổ một tiếng, có thánh long thê thảm như thế này sao? Ngay cả bát mạch trong cơ thể cũng không tìm thấy.

Chu Kình ngồi xuống bên cạnh Chu Nguyên, trầm giọng nói:

– Nguyên Nhi, Đại Chu vương triều của chúng ta hôm nay, ở trên Thương Mang Đại Lục này, có lẽ chỉ có thể xem như một tiểu quốc nghèo nàn, nhưng con không biết, mười lăm năm trước, Đại Chu của chúng ta cũng là một đại quốc nguy nga, chư quốc ngưỡng mộ, uy chấn bốn phương.

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Chu Nguyên lộ ra chút kinh ngạc, trên tm này, có vô số vương triều và đế quốc, mà Đại Chu vương triều của bọn họ trong số đó cũng không thể xem như nổi bậc gì, không ngờ lúc trước cư nhiên có địa vị như thế?

– Con có biết Đại Vũ vương triều hay không?

Lúc Chu Kình nói tới cái tên này, gằng giọng nhấn mạnh từng chữ, giống như khắc cốt ghi tâm.

– Đại Vũ vương triều?

Chu Nguyên khẽ gật đầu, Đại Vũ chính là một trong những vương triều hàng đầu ở tm, quốc vận cường thịnh, có vô số nguyên sư, so với Đại Chu của bọn họ thì có thể nói là người lùn so với người khổng lồ.

Lúc này, hai mắt của Chu Kình cũng trở nên đỏ bừng, toát ra vẻ hận thù sâu sắc:

– Vậy con có biết, mười lăm năm trước, hoàng thất của Đại Vũ vương triều bây giờ chỉ là bề tôi của Đại Chu vương triều chúng ta hay không?

Trong mắt của Chu Nguyên rốt cuộc xuất hiện vẻ giật mình, hoàng thất của Đại Vũ hiện tại cư nhiên từng là bề tôi của Đại Chu bọn họ? Mười lăm năm trước, Đại Chu bọn họ cư nhiên cường đại đến thế sao?

– …. Vậy tại sao lại biến thành như thế?

Chu Nguyên nhịn không được mà hỏi.

– Trong mấy trăm năm Đại Chu chúng ta thành lập, Vũ gia một mực đi theo chúng ta chinh chiến bốn phương, vô cùng trung thành và tận tâm, sau này Đại Chu chúng ta lập quốc, vì niệm tình công lao của bọn họ, nên phong cho Vũ gia thành Vũ vương, hưởng thụ quyền lớn vô biên, mà Vũ gia cũng thủ hộ ở biên cạnh Đại Chu hơn trăm năm, chấn nhiếp bốn phương.

Thân thể của Chu Kình khẽ run, trong mắt lộ ra tơ máu:

– Thế nhưng, không ai ngờ tới, mười lăm năm trước, Vũ gia đột nhiên làm phản, mãi cho tới lúc này, hoàng tộc Chu thj chúng ta mới phát hiện, trải qua bao nhiêu năm tháng giấu tài, Vũ gia đã có được lực lượng vô cùng cường đại, hơn nữa bên trong vương triều có rất nhiều vị vương đều bị hắn lôi kéo.

– Không tới một năm ngắn ngủi, Chu thị chúng ta tan tác, chạy trốn một đường thẳng xuống phía nam, trốn về đất tổ của Chu thị ta, cũng chính là khu vực xung quanh Đại Chu chúng ta hiện nay.

– Ta không biết vì sao Vũ gia lại làm phản, địa vị và những gì bọn họ được hưởng ở Đại Chu không hề thua kém gì hoàng tộc…

– Mãi đến sau này, mật thám lấy được một số tình báo từ Vũ gia, đó là một lời tiên đoán đã lưu truyền ở Vũ gia suốt mấy trăm năm…

– Lời tiên đoán gì?

Chu Nguyên giật mình.

Chu Kình cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ một:

– Mãng tước nuốt rồng, Đại Vũ tất hưng!

– Mãng tước nuốt rồng, Đại Vũ tất hưng!

Chu Nguyên thấp giọng đọc lại một lần, cũng không rõ ý nghĩa của nó là gì, bèn hỏi:

– Đây là có ý gì?

Hai mắt của Chu Kình lúc này đã trở nên đỏ ngầu, hắn nhìn chằm chằm vào vn, ánh mắt vô cùng bi thương:

– Lúc trước ta cũng không biết rốt cuộc là nó có nghĩa gì, mãi cho tới ngày hôm đó….

– Đại Chu chúng ta tan tác, ta suất lĩnh tàn quân của Đại Chu, không ngừng rút lui, Vũ gia đuổi theo không buông, mãi cho tới lúc đuổi tới chân thành Đại Chu, nhưng Vũ gia vẫn không tấn công, giống như đang chờ đợi.

– Chờ đợi cái gì?

Chu Nguyên cảm giác có chút thấp thỏm.

Chu Kình nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trên mặt lộ ra vẻ đau thương, tuyệt vọng và phẫn nộ, khiến cho trái tim của Chu Nguyên cũng run lên.

– Bọn chúng đang chờ con chào đời.

Những lời này của Chu Kình khiến cho trái tim của Chu Nguyên trở nên dồn dập, vẻ mặt kinh ngạc.

Phía bên kia, mẫu thân của Chu Nguyên là Tần Ngọc đã che miệng, phát ra tiếng khóc như bị đè nén đến cùng cực.

– Con có biết lúc con sinh ra thế nào không?

Chu Kình nhìn Chu Nguyên, đôi mắt đỏ ngầu:

– Nguyên Nhi, ngay vào lúc con chào đời, trên trời có dị tượng, tử khí xuất hiện, có long khí quấn thân, tiếng rồng ngâm vang trời, chính là thánh long khí tượng.

– Con trời sinh bát mạch đã tự động mở ra, vừa chào đời đã bước qua khai mạch cảnh, trực tiếp dưỡng khí.

– Đây chính là thánh long khí vận trong truyền thuyết, cả trăm vạn người cũng khó có được một người, tương lai có thể vào đại cảnh giới, cùng thiên địa đồng quang, nhật nguyệt đồng thọ, con chính là thánh long mà Chu gia chúng ta trước nay chưa từng có!

Ngữ khí của Chu Kình vô cùng kích động, toàn thân run mạnh, ngay khi Chu Nguyên sinh ra, hắn kích động đến nhường nào, trời không phụ Chu gia, trong thời khắc nguy nan như thế, để cho Chu gia bọn họ nghênh đón thánh long chào đời.

Chu Nguyên cũng mở to hai mắt, rõ ràng hắn cũng không dám tin khi hắn chào đời lại có dị tượng như thế.

– Vậy…. Vậy tại sao….

Bàn tay của hắn run rẩy ôm lấy vai mình, nếu như hắn là trời sinh bát mạch đã tự khai thì vì sao bây giờ bát mạch trong cơ thể hắn lại không thể tìm thấy được nữa?

Thanh âm kích động của Chu Kình đột nhiên ngưng bặt, ánh sáng le lói trong mắt hắn lúc này dường như đã biến mất hết, chỉ còn lại nỗi bi ai nồng đậm, vẻ mặt xám xịt:

– Bởi vì ngay vào lúc con chào đời, vợ của Vũ vương ở ngoài thành cũng sinh ra một trai một gái, đứa bé trai thân có giao mãng chi khí, đứa bé gái thì có linh tước chi khí, cũng là thân mang khí vận!

– Mà theo như tình báo chúng ta nhận được thì vợ của Vũ vương đã có thai trọn ba năm, nhưng mãi không sinh ra, nhưng ngay hôm đó đột nhiên lại hạ sinh….

– Lúc trước ta còn không hiểu rõ nguyên do, nhưng khi đó ta rốt cuộc cũng hiểu ra, nghe đồn những người sinh ra cùng ngày cùng tháng, có thể thôn phệ số mệnh của nhau, hóa ra Vũ gia đã âm mưu nhiều năm, thứ bọn chúng muốn không chỉ là Đại Chu của ta, mà còn là rồng của Đại Chu ta!

Chu Nguyên há to miệng, cả người lạnh toát:

– Đây là một âm mưu!

Trong thiên hạ nào có chuyện nào trùng hợp như thế, điều này rõ ràng là hơn trăm năm, bọn chúng vẫn luôn mưu toan một âm mưu riêng nhằm vào Chu thị của họ, thậm chí… là chuyên nhằm vào hắn.

Vì lần này, bọn họ thậm chí còn dùng thủ đoạn khiến cho vợ của Vũ vương hoài thai ba năm, chỉ để chờ hắn được sinh ra!

Chu Kình khẽ gật đầu, khàn giọng nói tiếp:

– Qủa thật đây là một âm mưu, Vũ gia đã ẩn nhẫn chờ đợi ở Đại Chu ta mấy trăm năm, nam chinh bắc chiến, lấy đủ lòng tin của Đại Chu ta, nhưng không ai ngờ tới, bọn chúng ẩn nhẫn hơn trăm năm lại là vì chờ con!

– Ngày hôm đó, Vũ vương vào thành, dùng tính mạng của vô số con dân Đại Chu uy hiếp, muốn cướp lấy thánh long khí vận của con ở ngay trước mặt của ta và mẫu hậu con ….

Nói tới đây, trong mắt Chu Kình thậm chí còn tuôn huyết lệ.

Phía bên kia, vẻ mặt của Tần Sư cũng vô cùng đau đớn, hắn cũng thấp giọng nói:

– Ngày hôm đó, vương thượng vì bảo vệ điện hạ mà đại đánh một trận ở Đại Chu Sơn với Vũ vương, nhưng không thể địch lại hắn, bị hắn chém đứt một cánh tay, nếu như không phải vì Vũ vương sợ những người khác hủy đi thánh long khí vận của điện hạ để đồng quy vu tận thì e là vương thượng đã bỏ mạng trong tay hắn.

– Vì để thuận lợi cướp đoạt khí vận của điện hạ, Vũ vương đã lập lời thề, trong vòng trăm năm Đại Vũ sẽ không đặt chân vào Đại Chu nửa bước.

Cảnh tượng kinh hoàng đáng sợ năm xưa lại hiện lên từ sâu tận trong trí óc, Tần Ngọc ở bên kia cũng chịu không nổi nữa mà quỳ xuống trước người Chu NguyêNguyên Nhi, giơ tay ôm chặt lấy hắn, khóc to lên, tiếng khóc như xé nát ruột gan.

– Nguyên Nhi! Nguyên Nhi của ta! Mẫu hậu có lỗi với con!

Ký ức tàn khốc khi đó lại bị nhắc lại, nàng hãy còn nhớ rõ, Nguyên Nhi khi ấy vừa mới chào đời, bị lấy làm mắt trận, đặt lên trên tế đàn do Vũ vương bố trí.

Mà ở bên trong tế đàn còn có hai đứa con vừa mới chào đời của Vũ vương.

Chỉ có điều, một người là bị cướp, hai kẻ là được nhận.

Khí vận bị cướp đi. Giống như tách rời máu thịt, loại đau đớn đó khó mà có thể tưởng tượng nổi.

Tần Ngọc khi đó, vừa mới có được niềm vui có con, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai bé bỏng của mình nằm trên tế đàn lạnh buốt, gánh chịu nỗi đau đớn khôn cùng, tiếng khóc trẻ thơ vang lên đến khản giọng.

Loại tuyệt vọng và bất lực ấy, gần như khiến cho nàng chịu không nổi mà ngất đi.

Phụt.

Bởi vì tâm trạng quá mức kích động, cho nên mặt mày Tần Ngọc thoáng chốc trắng bệch, phun ra một búng máu tươi, thấm đỏ tóc của Chu NguyêNguyên Nhi.

– Mẫu hậu?! Người làm sao vậy?

Chu Nguyên kinh hãi, vội vàng lau đi vết máu ở khóe miệng của Tần Ngọc.

Tần Sư đứng bên cạnh vội đi tới, lòng bàn tay tỏa ra khí tức nhu hòa, quán chú vào từ đỉnh đầu của Tần Ngọc, giúp nàng ổn định khí huyết trong cơ thể, hắn nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Tần Ngọc, sau đó quay sang Chu Nguyên nói:

– Điện hạ, người cũng chớ trách vương thượng và vương hậu không thể bảo vệ cho ngài, năm đó vương thượng đã dùng hết mọi cách, suýt chút nữa cũng đã bỏ mình.

– Còn vương hậu thì sau khi người bị đoạt khí vận đã truyền tinh huyết của bản thân vào trong cơ thể của người, sau này mỗi năm đều phải truyền máu cho ngài, nhờ vậy điện hạ mới có thể sống tới ngày hôm nay, nhưng vương hậu cũng vì vậy mà trả một cái giá rất đắt, mỗi lần nàng muốn truyền máu đều phải bị giảm thọ ba năm, mười hai năm nay, nàng đã giảm thọ ba mươi sáu năm, đại thương nguyên khí, bây giờ chỉ còn sống không tới mười năm.

– Cái gì?! Ngươi nói sao!

Chu Nguyên nghe thấy vậy thì giống như bị sét đánh ngang tai, tơ máu trong mắt lan nhanh, lúc trước dù nghe thấy khí vận của mình bị cướp đi, hắn cũng không hề có chút cảm xúc gì dữ dội như thế, dù sao thì chuyện đó cũng xảy ra khi mình còn quá nhỏ, không nhớ được gì, bởi vậy cũng không có bao nhiêu tiếc nuối nhớ nhung đối với cái được gọi là thánh long chi khí, dù bị cướp đi thì hắn cũng chỉ cảm thấy khá giật mình kinh ngạc mà thôi.

Vũ gia tính kế hắn hơn trăm năm, tuy rằng cũng dấy lên chút gợn sóng trong lòng hắn, nhưng cũng có thể kềm chế được, nhưng bọn chúng hại người mẫu thân yêu thương của hắn rơi vào cảnh thọ nguyên khô kiệt, lại khiến cho trong lòng Chu Nguyên lần đầu tiên sinh ra sát ý không sao kềm nén được.

Cho nên, lúc nghe thấy những lời này của Tần Sư, Chu Nguyên rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, huyết dịch toàn thân như sôi trào bốc hết lên não, khiến cho gương mặt của hắn trở nên đỏ bừng, dung mạo thanh tú non nớt cũng trở nên có phần dữ tợn.

– Vũ gia, các ngươi dám hại mẫu hậu của ta! Thật đáng chết!

Toàn thân của Chu Nguyên run lên, tròng mắt đỏ bừng, một cỗ tức giận và sát ý ngập trời dâng lên trong lòng hắn.

Chu Kình ôm lấy Tần Ngọc, đỡ nàng tựa mình trên giường ngọc, đầu tóc của hắn lúc này dường như đã bạc nhiều hơn, khí thế uy nghiêm khi nãy cũng biến mất không còn lại gì, hắn đờ đẫn nói:

– Trong thiên địa có truyền thuyết về khí vận, nội tình của Vũ gia yếu kém, muốn lập quốc, kéo dài đời sau, chấn nhiếp tứ phương, như vậy nhất định cần phải có đủ khí vận chống đỡ, mà thánh long khí vận của ngươi chính là thứ tốt nhất.

– Vũ vương cướp đi khí vận của con, chuyển qua cho con cái của hắn, từ đó, Đại Vũ bọn chúng có long phượng bảo hộ, quốc vận thịnh vượng, tất cả sự hưng thịnh mà Đại Vũ vương triều có được, đều nhờ khí vận bọn chúng đã cướp của con.

– Mà con thân mang thánh long khí vận, bị mãng tước chi mệnh cưỡng chế cướp đi, tất nhiên sẽ sinh ra oán khí mãnh liệt, Vũ vương cố ý phong ấn oán khí này trong cơ thể con, tạo thành oán long độc, nó sẽ nuốt chửng lấy tinh huyết của con, không ngừng lớn mạnh, mãi cho tới một ngày nào đó nó trưởng thành bạo phát, sẽ triệt để nuốt chứng hết sinh cơ của con.

– Đồng thời, thánh long của con đã bị phá đi phần gốc rễ, bát mạch trời sinh cũng biến mất, mãi cho tới hôm nay bát mạch cũng không hề xuất hiện, tu hành chi lộ đầy gian nan….

Giọng nói của Chu Kình tràn ngập thê lương, bên trong lộ ra sự bất lực khôn cùng, khó mà tưởng tượng ra được, ngày hôm đó đã mang tới tuyệt vọng nhường nào cho Chu thị bọn họ.

Ngày đó, ngoài thành mãng tước tề minh, hào quang vạn trượng, dựa thế lột xác.

Ngày hôm đó, trong thành thánh long gào thét, biến thành khói xanh, lượn lờ tan biến.

Đó chính là mãng tước nuốt rồng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN