Nguyên Tôn - Chương 26: Xu thế quật khởi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
262


Nguyên Tôn


Chương 26: Xu thế quật khởi


Bốp!

Ngay trong chớp mắt khi Chu Nguyên vừa dứt lời thì thân ảnh của hắn đã lao vút ra như một con báo săn, nguyên khí quang lưu quấn quanh bên ngoài thân thể của hắn, khiến cho lực lượng, tốc độ của bản thân hắn đều tăng vọt lên.

Khí thế cực kỳ hung mãnh!

– Muốn tìm chết à!

Lâm Phong nhìn thấy Chu Nguyên bắt đầu phản kích trong mắt lóe lên hàn ý, dẫu gì hắn cũng là kẻ đã mở được bốn mạch, Chu Nguyên làm như thế thật giống như chẳng xem kẻ đã mở bốn mạch như hắn ra gì.

– Nếu như ngươi đã tự tin đến thế thì ta sẽ triệt để phá hủy lòng tin của ngươi ở trước mặt mọi người!

Lâm Phong siết chặt năm ngón tay, nguyên khí quang lưu trên người hắn cũng hiện ra, quần áo bay phấp phơi, huyết nhục bên dưới làn ra chấn động, lực lượng bùng nổ nhanh chóng ngưng tụ lại.

Một cỗ khí thế cường hoàng bộc phát ra từ trong cơ thể của Chu Nguyên, thực lực của một kẻ đã mở được bốn mạch lúc này cũng được triển lộ vô cùng rõ ràng.

Từ cổ khí thế mà Lâm Phong phát ra, tất cả mọi người dưới đài cảm giác được xong đều khẽ biến sắc, thậm chí ngay cả ánh mắt của Tô Ấu Vi cũng trở nên ngưng trọng hơn, cô siết chặt nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng khôn nguôi.

Thực lực của tên Lâm Phong này có thể xem như đứng đầu trong số những người đã mở được bốn mạch.

Chu Nguyên đương nhiên cũng cảm nhận được cổ khí thế kia, nhưng hắn không hề có ý muốn rút lui, ngược lại còn giẫm chân xuống thật mạnh, nơi bàn chân để lộ ra ngoài còn phát ra quang mang của nguyên văn.

– Là khinh thân văn!

Nháy mắt, tốc độ của hắn lại tăng vọt thêm một phần.

– Thiết phu văn!

ở trên hai cánh tay của hắn, làn da phát ra hắc quang giống như biến thành sắc thép.

– Man ngưu văn!

Bả vai của Chu Nguyên cũng run lên, ẩn ẩn còn vang lên thanh âm của man ngưu, mang tới lực lượng khổng lồ.

ba đạo nguyên văn đồng thời bị thôi động, trực tiếp khuếch đại khí thế của Chu Nguyên, bộ dạng khí thế hung hăng kia, khiến cho tất cả mọi người đều biết, Chu Nguyên sẽ phản kích sắc bén nhường nào.

Điều này khiến cho vô số thiếu niên thiếu nữ đứng dưới diễn võ đài đều giật mình kêu to.

nhưng trên đài cao, Tề Nhạc và thiếu nữ Liễu Khê kia nhìn thấy cảnh này thì khóe miệng cũng chỉ nhếch lên đầy châm chọc.

Tề Nhạc đan mười ngón tay vào nhau, nhìn Chu Nguyên đang hùng hổ lao về phía Lâm Phong, nói vẻ mỉa mai:

– Xem ra vị điện hạ này của chúng ta không biết sở trường của Lâm Phong không phải tấn công mà là phòng ngự….

– Trong số những kẻ đã mở bốn mạch, không ai có thể phá vỡ được phòng ngự của Lâm Phong.

– Cho nên, đòn tấn công của hắn càng sắc bén thì lát nữa sẽ càng chật vật, ha ha, ta thật sự chờ mong cảnh đó.

Trong vô số ánh mắt hồi hợp của bao người, Chu Nguyên và Lâm Phong đã gàn trong gang tấc, mà khóe miệng của Lâm Phong lúc này cũng hơi nhếch lên, sau đó hắn chợt bước ra nửa bước, thân thể hơi nghiêng.

– Nguyên thuật trung phẩm, thiết ma bích!

Lâm Phong đột nhiên há miệng hét lên thật to, chỉ thấy nguyên khí quang lưu bên ngoài thân thể của hắn kêu lên ù ù, cuối cùng ẩn ẩn tạo thành một vầng sáng màu đen.

Tuy rằng vầng sáng kia vô cùng mỏng manh, nhưng màu sắc sậm đen lại phát ra một loại kiên cố như không thể phá hủy.

Tô Ấu Vi đang đứng bên dưới diễn võ đài, nhìn về phía vầng sáng xuất hiện bên ngoài thân thể của Lâm Phong thì gương mặt lập tức biến sắc, bởi vì cô biết rõ, thiết ma bích này có thể xem như đứng đầu trong số nguyên thuật trung phẩm, nó không chỉ có được lực phòng ngự cực mạnh, thậm chí còn có thể bắn ngược một phần công kích.

Cho nên nói, nếu như không thể phá hủy được nó trong nháy mắt thì công kích càng sắc bén đến đâu, người tấn công sẽ phải chịu lực phản phệ sắc bén nhường ấy.

Mà dù là Tô Ấu Vi cô cũng không có lòng tin tuyệt đối rằng mình có thể phá hủy được thiết ma bích này trong nháy mắt.

– Để ngươi thua bởi vì công kích của chính bản thân mình, Chu Nguyên điện hạ, sự chật vật của ngươi sau này sẽ lan truyền ra khắp Đại Chu Phủ.

Lâm Phong nhìn Chu Nguyên đang đến ngày một gần hơn, nụ cười khinh khỉnh bên môi lại sâu thêm một phần.

Trong ánh nhìn của vô số người, Chu Nguyên cũng có thể nhìn thấy vầng sáng màu đen xuất hiện bên ngoài cơ thể của Lâm Phong, lực lượng đang di chuyển bên trên nó cũng khiến cho hắn hơi nhướng mày.

– Hóa ra là ỷ vào có cái mai rùa đen này….

Chu Nguyên cười lạnh, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén:

– Nếu như ngươi đã có lòng tin vào cái mai rùa đen này như thế thì ta đây lại càng muốn phá vỡ nó cho ngươi xem!

Thân ảnh của hắn bắn mạnh ra, trực tiếp xuất ngay trước mặt Lâm Phong, trong nháy mắt tiếp theo, hắn hít sâu một hơi, tất cả mọi người đều nhìn thấy ở yết hầu của hắn cư nhiên xuất hiện quang văn.

– Vẫn còn nguyên văn?

Lâm Phong thấy thế thì đồng tử lập tức co rụt lại.

Grào!

Ngay tại lúc hắn giật mình kinh ngạc thì Chu Nguyên đột nhiên há to miệng, một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên, tạo tành sóng âm cuốn phăng mọi thứ.

– Nguyên văn nhất phẩm, hổ khiếu văn!

Tiếng hổ gầm vang dội, tất cả mọi người đang vây xem ở bên cạnh diễn võ đài đều vội vàng giơ tay lên che lỗ tai lại, chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể bốc lên, ai nấy đều hoảng sợ biến sắc, loại nguyên văn có uy lực cỡ này không phải là nguyên văn nhập môn!

Người bên ngoài đứng xem thôi mà cũng bị trùng kích, Lâm Phong đứng mũi chịu sào lập tức bị tiếng hổ gầm khiến cho choáng váng, vầng sáng bao bọc bên ngoài thân thể rung lên thật mạnh, phát ra từng vòng gợn sóng dữ dội, ẩn ẩn như sắp không trụ được nữa.

Cũng chính tại lúc này, Chu Nguyên tiếp cận Lâm Phong, năm ngón tay của hắn khép chặt, sau đó dùng một loại tư thái vô cùng nặng nề vung tay ra, không khí giống như cũng bị một quyền này đánh vỡ.

– Long bi thủ, toái sơn!

Nguyên khí quấn quanh trên quyền đầu, đánh mạnh lên vầng sáng màu đen kia.

Oanh!

Vầng sáng chấn động dữ dội, rung động khuếch tán rộng ra, lúc này Lâm Phong rốt cuộc cũng khôi phục lại từ trong âm ba khi nãy, sắc mặt cũng biến đổi, bởi vì hắn đã nhận ra được có một cổ lực lượng khủng bố đang ập xuống.

Khởi nguồn của cổ lực lượng đó đương nhiên chính là quyền đầu của Chu Nguyên.

– Sao lực lượng của hắn lại có thể đáng sợ như thế?!

Trong lòng Lâm Phong chấn động, mắt lộ vẻ kinh ngạc lẫn sợ hãi.

– Phá cho ta!

Tiếng quát to của Chu Nguyên lúc này cũng vang lên hùng hồn.

Ầm!

Ngay trong nháy mắt khi hắn dứt lời thì tất cả mọi người đều kinh hãi, họ nhìn thấy vầng sáng màu đen bao vây quanh người Lâm Phong lúc này cũng vỡ tan.

– Ta nhận….

Lâm Phong kinh hãi gần chết, vội vàng cất lời.

Bất quá, Chu Nguyên không đợi hắn nói xong, một quyền ẩn chứa toàn bộ lực lượng đã nện thẳng lên lồng ngực của Lâm Phong.

Phụt!

Lâm Phong phun ra một búng máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài trong ánh mắt khiếp sợ của biết bao người, bay qua vài diễn võ đài khác, sau cùng mới nện thật mạnh xuống đất, kéo lê thành một đường thật dài, hôn mê ngay tại chỗ.

Lâm Phong rơi xuống đất, toàn bộ diễn võ trường đều lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, thậm chí ngay cả Tô Ấu Vi cũng giơ hai tay che kín miệng, đôi mắt kinh ngạc mở to.

– Sao có thể như thế….

Tất cả mọi người đều thì thảo tự hỏi, gương mặt không dám tin, lúc này bọn họ còn đang cảm thán về phòng ngự cường hãn của Lâm Phong, nhưng một khắc sau thì thiết ma bích không thể phá hủy kia lại bị Chu Nguyên dùng một quyền đánh nát….

Lực lượng này phải mạnh đến cỡ nào chứ?

Đây là chuyện mà một người mới mở hai mạch có thể làm được sao?

– Hay lắm!

Trên đài quan sát, Sở Phi Dương hét to một tiếng, đứng bật dậy, mắt lóe ra tinh quang, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn kích động, lực lượng của một quyền khi nãy do Chu Nguyên đánh ra tuyệt đối không phải thứ mà một người chỉ mở hai mạch có thể thi triển ra được.

Xem ra, vị điện hạ này của bọn họ rốt cuộc cũng đã bắt đầu để lộ tài năng sau bao nhiêu năm yên lặng rồi, điều này quả thật đúng là việc vui bằng trời đối với Đại Chu bọn họ.

Ở phía bên kia, gương mặt của Từ Hồng cũng run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Chu Nguyên với vẻ không dám tin.

Trên đài cao, nụ cười trên gương mặt của Tề Nhạc và Liễu Khê cũng cứng ngắc.

Răng rắc.

Tay Tề Nhạc dùng sức siết chặt, lan can trong tay bị hắn bóp nát, gương mặt anh tuấn lúc này cũng đầy vẻ âm trầm lẫn xanh mét.

– Sao hắn có thể phá vỡ được thiết ma bích của Lâm Phong chứ?

Gương mặt của Liễu Khê cũng trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói.

Thiết ma bích của Lâm Phong, người đã mở bốn mạch cũng không ai có thể phá vỡ được, nhưng lúc này lại bị một người mới chỉ mở được hai mạch như Chu Nguyên đánh vỡ, khiến cho người ta cảm thấy rung động dữ dội.

Đây chính là vị phế điện hạ mà bọn họ vẫn biết đấy sao?

Tề Nhạc nhìn chằm chằm vào thân ảnh của vị thiếu niên đang đứng trên diễn võ đài ở phía xa kia, sát ý trong mắt lóe lên, lúc trước hắn vẫn luôn xem Chu Nguyên như một trò cười, nhưng lúc này, hắn thật sự đã cảm nhận được một chút uy hiếp rồi.

Tề Nhạc siết chặt bàn tay, phát ra tiếng vang rắc rắc, hắn nheo mắt lại, khàn giọng nói:

– Chẳng lẽ phế long của Chu gia thật sự đã dục hỏa trùng sinh à?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN