Chân Lộ - Chương 21: Trừ phi tương lai Đại Đế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Chân Lộ


Chương 21: Trừ phi tương lai Đại Đế


“Nghệ thuật diễn kịch” luôn là một nghệ thuật được Vô Thường cực kỳ yêu thích, sử dụng.

Ở kiếp trước, khi còn trẻ tuổi niên thiếu, Vô Thường dù có tinh vi, gian xảo, thông minh thiết lập các kế hoạch như thế nào đi nữa, hắn vẫn sẽ bị kẻ địch hoặc người thân cận phát hiện ít nhiều, điều đó cuối cùng dẫn hắn đến sự thất bại, người thân bị ám hại. Hắn phải tự dằn vặt bản thân đau khổ qua vài năm mới gượng dậy được và tìm hiểu nguyên nhân sự thất bại.

Lại trải qua một năm, trong cuộc trò chuyện với một lão nhân đã gần đất xa trời, Vô Thường đã tìm ra được đáp án.

“Ngươi không lừa được chính bản thân ngươi, thì ngươi còn lừa được ai đây?”

Kể từ đó Vô Thường ẩn cư vài năm, vừa rèn luyện pháp thuật cũng vừa học cách đánh lừa bản thân. Và “nghệ thuật diễn kịch” là kĩ năng độc nhất vô nhị của Vô Thường, do hắn tự biên tự diễn tự sáng tạo mà ra.

Xây dựng thế lực để chống lại hoàng đế Hồng Long quốc?

Tu luyện giả khác nhau ở linh lực, cảnh giới cũng khác nhau ở linh lực. Một Linh Sư phất tay, chỉ cần Linh Nhân cảnh nằm trong phạm vi phất tay đó thì dù có trăm ngàn Linh Nhân đi nữa cùng đều phải chết.

Điều này tựa như có hàng ngàn tờ giấy được kết nối với nhau để che cây đinh đóng xuống, kết quả hàng tờ giấy đó chỉ là trải rộng, không có chồng chất lên nhau thì làm sao ngăn được cây đinh? Còn nếu chúng chồng chất lên được thì đã không còn là Linh Nhân cảnh, tựa như thân thể con người, họ có che chở đươc cho nhau, chứ không phải hoàn tan làm một thể. Linh Nhân và Linh Sư khác nhau về chất linh lực, không phải khác nhau về số lượng.

Xây dựng thế lực ngàn người, vạn người thì làm được gì. Hắn chỉ cần tập trung tài nguyên để bản thân đạt được Linh Sư cảnh rồi chiến với Hồng Long quốc là xong, nói xây dựng thế lực chỉ là dánh lừa mình.

Đến Đấu Trường Phong Ba để kiếm tiền mua nhà?

Vô Thường mất mười năm đèn sách, trong đó có tìm hiểu về các thế lực lớn tồn tại bên trong Châu Nam thành, Đấu Trường Phong Ba không ngoại lệ.

Có kiến thức, có năng lực, lại biết Đấu Trường Phong Ba là một thế lực thần bí mà ngay cả năm thế lực thống trị Châu Nam thành không dám đ-ng đến. Vô Thường đơn nhiên không thể bỏ qua việc gia nhập Đấu Trường để làm mạnh mẽ thực lực, đồng thời còn được bảo hộ nếu Hồng Mặc Thiên có giở trò giết người “bóp chết từ trong trứng nước”.

Vượt thử thách yêu thú chỉ là hấp dẫn ánh mắt người đấu trường của Vô Thường mà thôi. Và hắn đã thực sự thành công đúng như dự định. Mua nhà cũng chỉ là lý do lừa bản thân mà hắn đặt ra.

Và, hắn vẫn còn nhiều điều tự lừa dối bản thân, tựu như ngồi xếp bằng tu luyện chẳng hạn.

Đối với Vô Thường, thật khó có thể hiểu hắn làm vậy vì mục đích gì, nhưng chắc chắn kết quả là thứ không thể thay đổi.

“Mục đích đến Đấu Trường Phong Ba xem như hoàn thành, tiếp theo là giải quyết một số thứ hay ho”

Vô Thường cười nhẹ, bước chân rẽ hướng đến chỗ đổi thưởng.

Nhận xong 1500 lượng vàng trên giấy tờ, phần thưởng của khu vượt thử thách yêu thú, Vô Thường vứt đi chiếc mặt nạ thỏ mới định bước ra bên ngoài đấu trường. Danh tính Thỏ con xinh xắn hắn đã không còn cần nữa.

-Chào thúc thúc, ta có chuyện muốn nhờ một chút.

Lần thứ ba gặp vị trung niên đã ghi danh cho Vô Thường, Vô Thường làm mặt cười đưa lệnh bài của Mộ lão cho trung niên xem xét.

Nhìn mặt Vô Thường lạ hoắc, bản thân lại cũng không nghe được tin tức gì về kết quả đấu trường do phải bận bịu với phòng ghi danh này, trung niên cầm lệnh bài xem xét liền không khỏi thoáng giật mình. Hắn nói.

-Chuyện gì, nói đi.

Do bản cùng là Linh Nhân cảnh với Mộ lão, trung niên không cần nhất thiết phải làm mặc hiền hay lấy lòng với Vô Thường, vẻ mặt bình thưởng hiện lộ của hắn là được.

-Ta muốn rời khỏi đấu trường bằng lối khán giả, mong thúc thúc giúp đỡ.

-Cầm lệnh bài của ngươi đi hướng đó, sẽ có vài người chặn đường tra hỏi nhưng đều sẽ ổn.

Trả lệnh bài cho Vô Thường, trung niên chỉ cho hắn hướng nằm bên tay phải của bản thân.

-Cảm tạ thúc thúc.

Vô Thường cầm lại lệnh bài rồi nhanh chân rời đi.

Thật đúng như lời trung niên, Vô Thường sau một lượt tổn cộng 13 lần bị người chặn hỏi mới khó khăn thoát khỏi đấu trường bằng con đường khán giả.

-Giờ thì về thôi nhỉ?

Nở nụ cười khó tả, Vô Thường lượn vào dòng người bước đi, quay trở về nhà.

Cách Vô Thường một đoạn, trực chờ bên ngoài đấu trường ở lối ra vào nơi đăng ký trở thành đấu sĩ của đấu trường.

-Không hề xuất hiện. Có lẽ thật sự như thiếu chủ nói, hắn vốn là người của Đấu Trường Phong Ba, hiện tại không ra thì chắc có 8,9 phần 10 là nằm ngủ ở bên trong rồi.

Một lão giả ăn mặc như đạo sĩ với bộ râu bạc dài đến ngang bụng quan sát cửa ra vào đấu trường nói với Hồng Thanh Tiêu đứng bên cạnh.

-Ừm, mặc dù ta không biết đấu trường làm vậy là có dụng ý gì, nhưng nếu đã là người của đấu trường, một con rồng lớn, thì không sao, kế hoạch chiếm đoạt Hồng Long quốc của ta sẽ không có vấn đề. Bất quá ta vẫn có một vài nghi hoặc trong lòng sẵn tiện lại hỏi Hoàng bá.

Giọng nói âm trầm, bộ mặt tĩnh lặng, cơ trí, Hồng Thanh Tiêu lúc nào so với Hồng Thanh Tiêu chỉ biêt Vụ Hương Lan khi ở đấu trường thật sự khác biệt một trời một vực, không thể hình dung cùng một người.

-Thiếu chủ có gì cứ hỏi, lão phu biết tất nói.

-Hoàng bá, trên đời này thật có tồn tại thiếu niên 17, 18 tuổi với năng lực dưới Linh Nhân cảnh có thể giết chết yêu thú một cách dễ dàng, chém thịt như thái rau mà không cần bất cứ thứ gì trợ chiến như đan dược, giáp phòng hộ, phù, Linh Khí*?

Tính cách dù đã có thay đổi, Hồng Thanh Tiêu vẫn không quên được sự rung động cùng khó tin với “Thỏ con xinh xắn”, hắn phải tranh thủ tra hỏi người có kiến thức rộng lớn như Hoàng bá để giải đáp khuất mắt.

*Linh Khí khác với linh khí. Nó là vũ khí giành cho Linh Nhân cảnh trở lên, không phải năng lượng linh khí để hấp thụ.

Nghe câu hỏi, lão giả khẽ nhíu mày giật mình, tự hỏi trong lòng vì sao thiếu chủ lai hỏi như vậy, nhưng lão vẫn bình tĩnh dùng kiến thức của mình trả lời.

-Theo hiểu biếu của một người đã sống trên 140 tuổi, bản thân tu luyện gian nan cực khổ mà chỉ đạt đến Linh Nhân cảnh tầng thứ 5 như lão phu, người thiếu chủ nhắc đến sẽ không tồn tại, muốn giết yêu thú tựa như vậy thì chỉ có thể là Linh Nhân cảnh, dưới Linh Nhân là không có khả năng.

-Nếu là người có cường lực bẩm sinh thì như thế nào?

Tạm ổn lại cảm giác nhẹ nhàng đi trong người, Hồng Thanh Tiêu lại hỏi.

-Vậy thì có thể, nhưng cũng chỉ là có thể, không phải thật sự giết được bởi yêu thú ngoài sức mạnh, cứng cáp thì còn có tốc độ mà người thường không thể sánh bằng. Cường lực trời sinh chỉ giúp gia tăng khí lực, không gia tăng tốc độ nên trong cuộc chiến với yêu thú, có thể thắng nhưng cũng có thể thua.

-Chẳng lẽ không có người vừa có cường lực, vừa có tốc độ bẩm sinh hay sao?

Hồng Thanh Tiêu cần rõ hơn, hắn cần một lý do chính đáng để bản thân không thấy mình là kẻ yếu, thiên phú không đủ, là kẻ bị người nhỏ tuổi hơn vượt mặt.

-Cái này theo lão phu thì trừ phi người thiếu chủ nhắc đến là quái vật đội lốp người, còn không thì không thể xảy ra. Thiếu chủ hẳn cũng biết, người khi sinh ra đã có cường lực rất quý hiếm, hầu như mấy trăm năm, ngàn năm vẫn không có một người, nếu mà còn có thêm cả tốc độ bẩm sinh, thật sự lão phu không biết phải hình dung người này như thế nào cho thỏa a.

-Ừm, vậy người có thể cải trang từ người già thành trẻ thành niên được không?

-Nếu là Linh Nhân đủ mạnh mẽ, lại học thêm bí pháp dịch dung, cải trang, nam cũng có thể thành nữ chứ không phải chỉ là người già biến thành người trẻ.

-Ta rõ rồi, cảm ơn Hoàng bá giúp ta giải đáp.

Thở nhẹ một hơi trong lòng khi mà Hồng Thanh Tiêu đã dám khẳng định Thỏ con xinh xắn chắc chắn phải là Linh Nhân cảnh, bất quá cũng ngay lúc này Hoàng lão giả lại nói.

-Thế nhưng mà… Thiếu chủ, những lời vừa rồi ta nói tất cả chỉ dựa trên quan điểm kiến thức do lão phu tích lũy mà ra, không phải chính xác tuyệt đối.

Hồng Thanh Tiêu nhíu mày lắng nghe.

-Lứa tuổi thiếu niên 17, 18 tuổi như thiếu chủ nói quả thật không có tồn tại trên thực tế, nhưng nếu tính theo truyền thuyết được ghi trong sách cổ thì đúng là có người như miêu tả. Đó là những tuyệt đại thiên kiêu mà khi trưởng thành sẽ đứng trên đỉnh thiên địa, được người đời tung hô là Đại Đế, một hơi thở đủ để hủy diệt một tòa thành.

-Đại Đế? Là những người được viết ở cuối trang của quyển “Vũ đạo chi lộ” do Bảo Nguyệt quán biên soạn?

Cảm giác bất ổn, thua thiệt của Hồng Thanh Tiêu lại quay về.

-Đúng vậy thiếu chủ. Tương truyền những vị Đại Đế khi còn là Bán Linh Nhân (vẫn còn trong Phàm Nhân cảnh) đã có năng lực sử dụng được linh lực cách không đả vật, hay gia cường tốc độ, tăng lực công kích cho cơ thể mà chỉ khi người bình thường đạt đến Linh Nhân cảnh mới có thể thực hiện. Nhờ vậy, họ dù còn là Phàm Nhân cảnh vẫn có thể trong chớp mắt giết chết yêu thú.

-Người mà thiếu chủ nhắc đến nếu có khả năng sử dụng được linh lực như Linh Nhân cảnh thì chém giết yêu thú là điều quá mức dễ dàng. Nhưng mà cũng phải nói, người như vậy còn quý hiếm hơn cả thiên tài thuộc tầng lớp yêu nghiệt hơn 80 sợi xích, phải nói là dạng người ngàn, vạn năm mới xuất hiện một người, vả lại độ tuổi là Bán Linh Nhân hẳn phải dưới 15 tuổi chứ không phải 17, 18 tuổi như thiếu chủ đề cập.

Thật chất thì bất kỳ một Bán Linh Nhân nào cũng có thể dùng được linh lực để cách không đả vật hay gia cường thân thể nhưng cần phải có một quá trình luyện tập gian nan. Bình thường sẽ không ai ngu ngốc như vậy, thà dùng thời gian để lĩnh ngộ thần thông, nhanh đột phá Linh Nhân cảnh để chém giết Bán Linh Nhân còn hơn là ngồi đó bỏ phí thời gian luyện tập, lên Linh Nhân cảnh luyện tập không muộn.

Điểm khác biệt duy nhất giữa người có khả năng trở thành Đại Đế và người bình thường cũng là ở đó. Họ là người mà vừa đồng thời bỏ ra thời gian rèn luyện sử dụng linh lực, vừa ngộ thần thông, tốc độ đột phá thành Linh Nhân cảnh lại ngắn hơn người khác rất nhiều.

Chưa kể dưới 15 tuổi trở thành Bán Linh Nhân cũng đã quá khinh hãi người. Nên biết thiên tài có dưới 80 sợi xích phải dù cố gắng tu luyện, ăn tài nguyên rất nhiều vẫn phải ít nhất 17 tuổi, bình thường 18, 19 tuổi mới đạt Khai Tâm cảnh. Khoảng cách thời gian chỉ 2, 3 năm nhưng nhiêu đó đã đủ nói lên rất nhiều điều về con đường tu luyện sau này của một người.

Hoàng lão nói thế cũng khiến Hồng Thanh Tiêu nhẹ lòng hẳn đi, khả năng Thỏ con xinh xắn là cấp bậc tương lai Đại Đế trong truyền thuyết là không thể. Bất quá hắn lại không biết, thiếu niên tương lai Đại Đế sinh ra không có tài nguyên bên cạnh, 20, 25 tuổi mới là Bán Linh Nhân là điều rất bình thường.

Hồng Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đổi chủ đề khác.

-Hoàng bá, người có thể cảm ứng được vài vị Linh Nhân của Lục Kiệt?

-Có tổng cộng 3 người thưa thiếu chủ. Họ dường như cũng đã cảm ứng được hai chúng ta.

-Ừm. Nơi này không còn gì để chờ, chúng ta quay về.

-Vâng.

Hai người một trước một sau xoay lưng rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN