Phá Hiểu - Chương 5: Chiết Tâm Trí Thuật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Phá Hiểu


Chương 5: Chiết Tâm Trí Thuật


Editor: Ngân Tử

Buổi chiều có tiết học, Draco vẫn còn đang sắp xếp lại nhhững gì nên nói ra, và những gì cần che dấu.

Có lẽ, cha nuôi sẽ là người chi phối quyết định của cậu, nếu ông có thể còn giữ được lí trí và bình tĩnh.

Dùng xong bữa tối, Draco cầm bản thông báo tư vấn vô dụng kia theo, đẩy cửa hầm đang đóng kín ra.

Vị giáo sư tóc đen vẫn còn đang phê chấm các luận văn, Draco có thể nhìn thấy khóe mặt giần giật của cha nuôi, chắc là của Gryffindor rồi. Draco ngồi lên sofa, im lặng chờ đợi.

Nửa tiếng sau, giáo sư nghiêm túc ngồi vào đối diện cậu.

“….Buổi tối tốt lành, giáo sư.” Draco lễ phép, ở trường học, Snape là giáo sư.

“Con thay đổi rất nhiều.” Snape bắt chéo chân, đôi mắt sáng quắc như diều hâu khóa chặt cậu thiếu niên bạch kim, giống như muốn xuyên qua đôi mắt xám kia nhìn thấy tất cả mọi thứ đang diễn ra trong đầu cậu. “Con đang nghĩ….” Draco làm ra vẻ bối rối khó xử, dừng lại một chút: “Người có thể thử?” Trong nháy mắt, Snape như ngay lập tức muốn rút đũa phép của mình xuống, cố nhịn xuống, trầm giọng: “Có lẽ, con có thể tự nói?”, Draco bình tĩnh nhìn cha nuôi của mình đang cảnh giác, cuối cùng thở dài: “Con nghĩ người tự xem có lẽ sẽ tốt hơn.”

“Cái gì?” Snape ngừng thở. “Chiết Tâm Trí Thuật, người là một bậc thầy.” Draco chỉ chỉ vào đầu mình mình.

Snape rút đũa phép ra, để đầu đũa cách Draco một khoảng khá xa, nhưng tư thế giống như là chuẩn bị công kích.

“…….Có lẽ sau khi người xem xong rồi mới biết nó có đáng giá hay không.” Draco nhắm mắt lại. Hô hấp của Snape trở nên dồn dập, ông trợn mắt nhìn đứa con nuôi quen thuộc nhưng lại xalạ đang đứng ở trước mặt mình, nhưng đángi tếc là đối phương hoàn toàn không có ý định mở mắt nhìn lại, Snape dừng lại một lát, rồi đọc thần chú.

…..Tiếng nổ mạnh kịch liệt, thiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu… và cả bộ mặt và giọng điệu gây ám ảnh chảy vào đầu Snape: “Giết nó!”

“Harry…”

“Avada Kedavra…”

“Avada Kedavra…”

Có thể nhìn thấy, giữa đống đổ nát hoang tàn, gương mặt vặn vẹo của Chúa tể Hắc Ám lung lay rồi ngã xuống.

“Chúng ta thắng rồi sao?” Hermione che miêng sợ hãi đến khó tin. Nhưng mà đồng thời, Harry cũng ngửa đầu ngã xuống.

“Harry!” Hermione gào lên một tiếng thê lương, bổ nhào về phía đó.

Cậu thiếu niên bạch kim đứng tại chỗ cngây người đứng tại chỗ chứng kiến tất cả, sau đó nhìn thấy có ba thần sáng đang chạy về phía mình thì hoảng loạn quay đầu bỏ trốn.

Ký ức nhanh chóng biến đổi.

Cậu thiếu niên bạch kim sắc mặt tái nhợt đứng lẫn vào dòng người đang nghe người của Hội Phượng Hoàng phát biểu dõng dạc hùng hồn.

“Nhờ có ký ức được giữ lại của thầy hiệu trưởng Dumbledore đáng kính, Severú Snape là một người vô tội, chúng tôi xin trân trọng trả lại sự công bằng chính đáng cho ông ấy…. Cuối cùng, chúng tôi xin hứa, sẽ truy quét và bắt giữ toàn bộ những Tử Thần Thực Tử tà ác đang lẩn trốn về quy án.” Sau đó là một mảnh đồng tình phụ họa và hoan hô. “Những việc mà Harry Potter đã làm, tất cả chúng ta phải ghi nhớ kỹ trong tim mỗi người, tất cả, phút mặc niệm dành cho vị anh hùng vĩ đại bắt đầu!”

Cảm giác bị người khác xâm nhập vào đầu óc cực kì khó chịu, răn của Draco cắn chặt môi dưới, đột nhiên, có một lực tinh thần đẩy ra ngoài. Draco trong lòng thở dài và mở mắt ra, người đàn ông đối diện lảo dảo lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn giống như đang thấy Thần Chết. Đôi mắt của Draco lòe lòe, nếu như Snape tiếp tục xem đoạn phía sau, chắc chắn sẽ thấy được tương lai thảm hại của Slytherin, nhưng mà, người cha nuôi này của cậu, chỉ mới nhìn thấy kết cục của Harry Potter mà đã trận tuyến thất loạn. Draco đứng lên, mắt nhìn thẳng vào Snape dường như đang không muốn nói chuyện, xoay người đi về phía cửa lớn, khi đến ngưỡng cửa, cậu chỉ lên tiếng: “Đây là tương lai mà con đã từng trải qua đấy, không được tốt đẹp như mấy, đúng không?”

Nơi góc chết mà người thiếu niên không nhìn thấy, thân thể người đàn ông đang run lên, Draco đi ra ngoài, thuân tay khép cửa lại, cậu trượt xuống tựa vào cửa, dôi mắt nhìn xuyên qua cửa sổ nơi hành lang, phân vân vô định.

Cậu cố ý, cậu đã đem xếp đoạn kí ức này ở phía trước tiên.

Cho phép người kia dùng Chiết Tâm Trí Thuật, bày tỏ thành ý tin tưởng của mình, nhưng mà, Draco vẫn không thể tin tưởng tất cả, có một số việc cậu không muốn Snape nhìn thấy.

Cắt đứt được phép thuật kia, Draco vốn nên thả lỏng rồi. Thế nhưng, cậu phát hiện ra, sự thật là vị cha nuôi đáng kính của của cậu còn quan tâm tới Harry Potter nhiều hơn cậu tưởng.

Còn có một chuyện, lần ôn lại ký ức này, Draco đã phát hiện một điểm mà trước giờ cậu không hề chú ý, lúc ấy thằng Potter kia có thể né được, chỉ cần một giây thôi, đủ để đi lướt qua mặt Thần Chết, nhưng mà thằng Potter vẫn đứng ở đó, thằng khốn kiếp kia rõ ràng là tự sát!

Hermione nói không sai, thằng khốn nạn đó đã sớm muốn chết rồi!

Draco cuối đầu cười khổ, thì thào: “Cha nuôi, người có hối hận không đây?” Làm tất cả mọi việc để giữ cho nó sống sót, cuối cùng thằng khốn nạn vô ơn lại muốn đi chết. Sáng thứ sáu, Draco không thấy Snape đến đại sảnh đường.

Đây là không muốn chấp nhận sự thật sao? Không, sẽ không, ông ấy là Severus Snape, không đến mức yếu đuối như vậy. Draco chọc chọc vào cái thìa, chả muốn ăn cái gì cả.

Lúc này, có một con cú mèo bay đến bàn dài, ném một túi đồđược bọc gói rất hoa lệ, đúng như phong cách của nhà Malfoy.

Nhìn nét chữ trên phong thư, tâm tình Draco bỗng chốc nhẹ nhàng đi rất nhiều, xem ra mẹ rất vui đây.

Trước khi lên lớp, Draco ôm túi đồ trở về phòng ngủ, cực kỳ cẩn thận mở ra, bên trong là một hộp đồ ăn, trong hộp đặt nhiều loại điểm tâm nom vô cùng ngon lành, mẹ cậu tuy là một quý tộc nhưng bà lại vô cùng ưa thích làm bánh và điểm tâm các thứ, tuy rằng bà không thường xuống bếp cho lắm nhưng cũng để đám Gia Tinh trong nhà tự đập đầu vào tường không ít lần. Cắn một miếng bánh quy vị chanh, không ngọt cho lắm, còn thoảng thoảng mùi bạc hà, mùi hường nồng khắp khoang miệng, Draco lấy giấy bút, viết gửi vài câu khen ngợi tay nghề làm bà vui lòng.

Cậu rất ít khi viết thư cổ vũ khen ngợi bà như vậy, bởi vì chỉ cần cậu khen ngon một phát, mẹ sẽ một ngày ba bữa ngày nào cũng cho cậu ăn món đó, Draco chớp chớp mắt cười gian xảo, dù sao bây giờ cậu cũng đang ở trường học, cậu chắc cú rằng, cha sẽ tình nguyện hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của mẹ.

Draco ăn thêm một cái nữa, đậy kín chiếc hộp lại, sau đó, đến lều cú mèo gửi thư.

Mãi cho đến Draco đẩy cửa phòng ra một lần nữa, cậu rớt cằm. Cái giường ngay ngắn chỉnh tề của cậu giờ đây là một đống hỗn độn, hộp đồ ăn thì mở toang, bên trong cồn có một vài mảnh vỡ, bên cạnh cái hộp là một con mèo mập múp míp màu vàng gừng đang thỏa mãn ợ hơi sau khi đánh chén một bữa ngon lành.

“Crookshanks……..” Draco vội vàng đóng cửa lại, ôi trời đất ơi, cái con này tới phòng ngủ của Slytherin mà nó cũng dám tới sao trời?

Nhóc mèo mập nghiêng đầu, dùng móng vuốt của mình đẩy đẩy một vật về phía cậu.

Draco cúi đầu nhìn, lại là chocolate?

Chẳng lẽ cho rằng cậu chưa dùng bữa nên nhóc con này tới đây đưa cơm đó hả? Tới đưa cơm mà ăn hết đồ ăn của mẹ cậu, ăn sạch sẽ luôn mới sợ chứ? (A Tử: Thông cảm chút đi, tư duy của động vật không bằng con người mà pa >.<) “Mày không phải là nên thích ăn cá sao?” Draco sắp xếp lại giường nhìn Crookshank lắc lư cái đầu, lúc lắc cái đuôi.

Ôi, Crookshanks là động vật ăn tạp, Draco đã có kết luận chính xác rồi. 

Mẹ thân yêu, người có thể gửi thêm nhiều bánh tới cho con nha. Draco quyết định lần sau sẽ thêm câu này vào bức thư. 

“Tao sẽ ăn cơm đúng giờ mà, mày không cần phải giám sát như vậy đâu.” Draco cọ cọ cái mũi nhóc mèo, ôi xem xem kìa, Crookshanks lại mập thêm nữa rồi, cậu với tay ôm nhóc con lên, quả nhiên nặng hơn, thôi được rồi, ta nói chứ mèo mà càng mập là càng đáng yêu mà.

Crookshanks ở lại thêm năm phút rồi lại chạy đi ra ngoài.

Draco chợt nghĩ, giáo sư McGonnagal phải học tập Crookshanks mới được, rõ ràng là gầy hơn nhóc con kia một nửa luôn, mà chả nhanh nhẹn bằng nó.

Hai ngày sau, Draco mới gặp lại cha nuôi của mình.

Là Snape gọi cậu lại, lý do giống như lần trước, bàn chuyện tương lai.

Nhiệt độ trong hầm lạnh hơn so với lần trước rất nhiều, Draco xác định chắc chắn không phải là ảo giác của bản thân.

Nét tiều tụy không thể che giấu, gương mặt gầy tái nhợt vẽ thêm hai quầng thâm trên mắt, từ trước đến nay Snape chưa bao giờ tiếc rẻ tính mạng của mình, ông đau đớn, cảm thấy bản thân thật bất lực: “Con chết?”

Draco đã nghĩ qua, suy đoán Snape sẽ hỏi cậu cái gì, nhưng nghĩ nhiều thế nào cũng không nghĩ đến là câu này. “Đại khái là như vậy.” Draco thở nhẹ, cậu không muốn nhớ đến hồi ức cuối cùng kia, cậu nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu, cậu không muốn nhớ lại, bởi vì cậu biết chính mình cũng đã làm một chuyện giống như Potter. Hermione Granger dùng sinh mệnh của mình để đánh đổi an toàn cho cậu, nhưng cậu cũng không biết quý trọng nó.

Không né, không trốn, nếu như không có Crookshanks, thì lựa chọn cuối cùng của cậu có khác gì tự sát.

Cậu cũng khốn nạn như vậy thôi. “Nếu người muốn, con có thể kể cho người danh sách những ai còn sống sót trong năm lớp năm,” Draco cảm nhận được thanh âm không hề có độ ấm của mình: “Điểm danh người còn sống thì tương đối nhanh.” Cậu đang cố che dấu gợn sóng trong đáy lòng.

“Đủ rồi!” Thanh âm của người đàn ông kia khàn khàn nhưng bén nhọn, gần như giống âm thanh của xà ngữ.

Draco cười giả lã: “Vậy người còn muốn biết cái gì nữa không?”

Xin lỗi, cha nuôi, con bây giờ không thể tiết lộ sự thật thật sự, bởi vì nó thật sự rất đáng sợ và khó coi đến cùng cực.

Vị giáo sư độc miệng chui qua hành lang chật hẹp âm u, tiếng bước chân và hô hấp dồn dập như đánh mạnh vào tâm Draco.

Draco nhẹ giọng xuống: “Kia cũng có thể là một khả năng xảy ra trong tương lai.”

Snape đứng vững, chậm rãi hỏi: “Ngoại trừ kết cục của Chúa tể Hắc Ám, còn còn biết được trong chiến tranh có……..” “Xin lỗi, giáo sư.” Draco cắt ngang lời nói của đối phương: “Tiêu diệt Chúa tể Hắc Ám là nhiệm vụ của ba người nhóm Potter và Hội Phượng Hoàng làm, con cũng không biết nhiều lắm.”

Draco trên chiến trường chỉ là một kẻ lâm trận bỏ chạy, cậu thừa nhận nỗi nhục này.

Snape ngồi trở lại sô pha, có vẻ như muốn nói lại thôi.

“Người bị con rắn của Chúa tể Hắc Ám cắn chết.” Draco quay mặt đi không nhìn người kia: “Nếu kể từ hôm nay trở đi, người lúc nào cũng mang theo thuốc giải độc bên người, có lẽ sẽ tránh được một kiếp nạn.” Đương nhiên, tương lai này có xảy ra hay không, còn chưa biết. Yết hầu của Snape phát ra âm thanh cô lỗ (tiếng nuốt nước bọt đấy ạ >.<)

Lặng im không tiếng động, cả hai người đều biết rõ, người nào đó căn bản không hề quan tâm đến sự sống chết của bản thân.

“Giáo sư, con chỉ muốn nói một câu, nếu người có thể sống lâu hơn Potter, nó sẽ không chết.” Draco khó khăn mới nói tròn hết câu. Severus Snape bao nhiêu năm qua vẫn luôn diễn trọn vai diễn của một kẻ cực kì căm thù Potter, diễn cực nhập vai. Lời nói của Draco đã vạch trần sự thật của đối phương, cậu nghĩ nghĩ cho rằng nếu không phải mình trở về từ hai năm sau, chắc chắn Snape sẽ nổi điên quăng cho cậu phải một tá thần chú nguyền rủa. Lại lặng im không tiếng động. “Nếu có chuyện gì xảy ra bất ngờ, con sẽ báo với người sau.” Xong xuôi, Draco nói xong câu này liền vội vàng đi mất. (Hông đi để ăn chú hóa đá thêm lần nữa hả:v)

Nếu không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, Draco tin rằng cha nuôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua những chuyện cậu sẽ làm trong gần đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN