Sát Thần - Chương 27: Ba phương liên thủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
223


Sát Thần


Chương 27: Ba phương liên thủ


Trong rừng.

Thiết thủ của Ba Nạp Đức như dải lụa bạc, không ngừng đan vào một chỗ, hình thành tấm quang võng màu bạc dày đặc, ập xuống đầu La Hào.

Giữa trường trọng lực gấp mười, La Hào bước đi như bay, khoát kiếm trong tay vẽ ra từng đường cong quái dị, xé rách quang võng trước mắt thành từng mảnh.

Ba Nạp Đức thần sắc như cũ, không chút kinh hoảng, trước sau vẫn bảo trì một khoảng cách với La Hào, liên tục quấn ngân quang lại, hình thành một tấm lại một tấm quang võng màu bạc mới, chụp tới chỗ La Hào.

Quang võng màu bạc không chịu ảnh hưởng của trường trọng lực gấp mười, ở trong trường trọng lực lơ lững bay lượn, những quang võng bị khoát kiếm La Hào xé rách, lúc bay lượn lại một lần nữa quấn vào một chỗ, xoay quanh bên cạnh La Hào.

Liếc mắt nhìn thì thấy, La Hào giống như ở chính giữa mạng nhện rách nát, lúc khoát kiếm vung lên quang võng này bị xé rách, nhưng vẫn chưa biến mất.

Mà Ba Nạp Đức vẫn duy trì khoảng cách thích hợp với La Hào, còn đang quấn càng nhiều quang võng phủ xuống La Hào, làm cho quang võng bên cạnh La Hào càng lúc càng dày đặc.

Ba Nạp Đức quấn lấy La Hào, hành động rất thành thạo, còn thường xuyên hắc hắc cười lạnh: “Bằng hữu, cần gì cứng rắn chống đối ta chứ? Chúng ta chỉ muốn hai nữ nhân thôi. Người của ta đã đi rồi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hai nữ nhân kia chắc là bị người của ta bắt, ngươi lại đi không thoát được ‘Ngân ti võng’ của ta, dù sao kết cục đã định rồi, ngươi không nên phí sức nữa.”

“Nếu các nàng có gì bất trắc, ta thề sẽ giết sạch Lão Nha dong binh đoàn bọn ngươi!” Giữa quang võng đầy trời, La Hào vẻ mặt dữ tợn, trầm giọng nói: “Ta sẽ dùng toàn bộ tinh lực quãng đời còn lại đuổi giết Lão Nha dong binh đoàn các ngươi, mãi đến khi giết sạch một thành viên cuối cùng của các ngươi mới thôi!”

Ba Nạp Đức trong lòng rùng mình, hít sâu một hơi, gật đầu, nói: “Xem ra, ta phải giết chết ngươi.”

“Đội trưởng! Đội trưởng!” Từ xa truyền đến một tiếng kinh hô, “Trác Khắc đã chết, trên cánh tay hắn chỉ bị chém một đao, liền bị độc chết!”

Ba Nạp Đức sắc mặt trầm xuống, quát: “Không cần lưu thủ! Nhanh giết chết hai tên kia! Mẹ nó! Dám dùng độc, lát nữa giết chết rồi cắt ra cho yêu thú ăn, ta muốn bọn chúng chết không toàn thây!”

Vài tên dong binh đồng thời hô một tiếng, cùng nhau động thủ, ở trong rừng đuổi giết Triệu Hâm và Hồ Long.

Ba Nạp Đức hung ác, toàn lực thúc dục “Ngân ti võng”, bao phủ khu vực chỗ La Hào, muốn một trận tử chiến với La Hào.

Đột nhiên, từng tia chớp cỡ ngón tay, hóa thành một cái lưới lớn khác, rất nhanh từ trên trời giáng xuống, chụp xuống đỉnh đầu La Hào.

La Hào sắc mặt biến thành sợ hãi, khoát kiếm trong tay vung lên, nhưng lại không thể chặt đứt điện võng mới hình thành.

Có đến mười tia chớp cỡ ngón tay, lóe lên dị quang lóng lánh, giống như linh xà quấn đến.

La Hào kinh hãi, vội vàng vung khoát kiếm, thúc dục toàn bộ Tinh Nguyên trong cơ thể, khoát kiếm kia đột nhiên hiện bạch quang chói mắt, hình thành từng vòng tròn vây quanh thân thể hắn.

“Xuy xuy! Xuy xuy xuy!”

Mười tia chớp cỡ ngón tay, quấn đến rồi va chạm với vòng tròn màu trắng, lập tức từ trên người La Hào truyền đến tiếng ánh chớp phát ra.

Tốc độ lưu động Tinh Nguyên của La Hào đột nhiên nhanh hơn vài lần!

Dưới uy lực của tia chớp đáng sợ kia, lực lượng thân thể hắn bị tiêu hao rất nhanh, sắc mặt từ từ biến thành tái nhợt.

Một thanh lợi kiếm, đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu La Hào, sát khí lăng lệ trên lợi kiếm, nhanh chóng oanh kích lên trên vòng tròn bên ngoài thân thể La Hào.

“Oanh!”

Thân hình La Hào chấn động mãnh liệt, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình hơi loạng choạng, lảo đảo lui về phía sau.

“Ngân ti võng” của Ba Nạp Đức, nhân cơ hội quấn đến, khóa chặt La Hào không thể động đậy nữa.

“Phốc xích!”

Lợi kiếm đâm xuyên qua thân thể La Hào, Minh Nguyệt sứ “Ám Minh” trên mặt mang theo mặt nạ trắng xám, cuối cùng đã hiện thân ra.

Cùng với hắn, còn có Mặc Triều Ca Mặc gia từ sau một gốc cổ thụ đi ra, giữa mười ngón tay còn có ánh sáng tia chớp lóe ra.

“Phốc!” “Phốc!” “Phốc!”

Minh Nguyệt sứ hai mắt âm trầm tàn nhẫn, lợi kiếm hắn trong tay, liên tục đâm vào rút ra cơ thể La Hào ba lượt.

Trường trọng lực từ từ biến mất…

“La đại thúc!”

Triệu Hâm hai mắt đỏ bừng, bi thương gào to.

Từng mũi tên bắn tới, Triệu Hâm ở dưới làn tên dày đặc, thân thể thành con nhím, không cam lòng ngã xuống đất bỏ mình.

Hồ Long bên kia cũng có làn mưa tên, nhưng mà mũi tên bên hắn hình như bắn không được chính xác, không có bắn chết Hồ Long, ngược lại ngăn chặn đoàn viên Lão Nha dong binh đoàn đang truy kích Hồ Long.

Hồ Long thấy thời cơ đến, hai mắt đỏ bừng, ở trong rừng liều mạng chạy như điên, “La đại thúc đã chết, Triệu Hâm cũng đã chết, chỉ có Mục tiểu thư mới có thể báo thù cho bọn họ, ta phải mang tin tức nói cho Mục tiểu thư…”

“Truy!” Người Lão Nha dong binh đoàn, thét to muốn truy kích, lại phát hiện từng mũi tên từ trên trời bay xuống, ngăn chặn con đường bọn họ tiến lên.

Đám người Lão Nha dong binh đoàn sắc mặt trầm xuống, biết có người không muốn bọn họ đuổi giết Hồ Long, ánh mắt hung ác tìm kiếm tung tích kẻ bắn tên.

Một đống thân ảnh mặt mang mặt nạ trắng xám, từ trong rừng xuất hiện ra, trong những người này còn lẫn một bộ phận Võ Giả Mặc gia, trong tay đều cầm nỗ tiễn, thần sắc xơ xác tiêu điều.

“Hai vị vì sao phải giúp ta giết hắn?” Ba Nạp Đức cau mày, nhìn Minh Tinh sứ và Mặc Triều Ca đột nhiên xuất hiện, nói: “Chắc là ta không biết hai vị? Các ngươi ra tay giúp ta giết người, muốn thu được cái gì?”

“Chúng ta không phải giúp ngươi.” Minh Tinh sứ đi lên, liếc mắt âm lãnh nhìn hắn, nói: “La Hào vốn là địch nhân của ‘Ám Minh’ chúng ta, chúng ta vẫn đang đuổi giết hắn, ngược lại là ngươi giúp chúng ta.”

Mặc Triều Ca đứng ở một bên, cũng không có vội vã tiến đến, mà là cau mày, hỏi: “Sứ giả, ngươi nói tên này chính là Võ Giả mạnh nhất bảo hộ tiểu tử kia, nếu bây giờ hắn đã chết, vậy có phải chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa không?”

“Ừm.” Minh Tinh sứ gật gật đầu, “Không nên gấp gáp, ta đã lưu lại trên người Hồ Long ‘Ám nguyệt hương’. Cố ý bảo người của ta thả hắn đi, chính là muốn hắn dẫn đường cho chúng ta, lát nữa chúng ta đi theo ‘Ám nguyệt hương’, tất nhiên có thể tìm được người chúng ta cần.”

“Tốt.” Mặc Triều Ca mỉm cười, “Nơi này cách Thương Minh chúng ta đã không còn xa, chờ chuyện chúng ta hoàn thành, sứ giả có hứng thú đi Mặc gia chúng ta ngồi chơi không, chúng ta có thể bàn bạc kỹ chuyện hợp tác.”

“Không thành vấn đề.” Minh Nguyệt sứ gật đầu.

Vài ngày ngắn ngủn, Minh Nguyệt sứ “Ám Minh” đã cùng cấu kết với Mặc Triều Ca, âm thầm đạt thành hiệp nghị bí mật. Nguồn truyện:

“Các ngươi giết người này, vì sao?” Ba Nạp Đức vẫy tay, đám người Lão Nha dong binh đoàn, đã tụ tập đến bên cạnh hắn.

“Vì một cô gái và một tiểu tử rất gầy.” Mặc Triều Ca cười cười, “Cửu ngưỡng đại danh Lão Nha dong binh đoàn, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Tại hạ là Mặc Triều Ca Mặc gia Thương Minh, không biết đội trưởng có hứng thú làm một vụ mua bán với Mặc gia chúng ta không?”

“Vụ mua bán gì?” Ba Nạp Đức hơi nhíu mày.

“Đương nhiên là mua bán kiếm tiền! Ha ha, nếu ngươi có hứng thú, chúng ta có thể bàn bạc tỉ mỉ, cam đoan khiến các ngươi vừa lòng.” Mặc Triều Ca cười ha ha nói.

“Không nói chuyện này trước.” Ba Nạp Đức trầm ngâm một lát, nói: “Nếu không có chuyện bất ngờ, chắc là người của ta đã bắt được bọn người các ngươi muốn, các ngươi muốn cô gái và tiểu tử kia, chúng ta cũng không thể bận rộn làm không công, nữ dong binh dáng người nóng bỏng, về Lão Nha dong binh đoàn chúng ta, thế nào?”

Ba Nạp Đức nhìn ra đối phương cũng không phải người lương thiện, bất luận là “Ám Minh” hay là Thương Minh Mặc gia, đều có thế lực rất lớn.

Lần này dẫn đầu Minh Nguyệt sứ và Mặc Triều Ca, cũng đều ở cảnh giới Bách Kiếp không dưới mình, còn lén lút đạt thành ký kết, trong lòng cân nhắc một hồi, Ba Nạp Đức tự biết lực lượng của mình khó có thể chống lại với lực lượng hai phương này liên hợp, chỉ có thể nhượng bộ.

Mặc Triều Ca không có trả lời, mà là nhìn về phía Minh Nguyệt sứ “Ám Minh”.

Minh Nguyệt sứ trong mắt âm lãnh lóe ra một chút, chậm rãi gật đầu, “Không thành vấn đề.”

“Tốt lắm, chúng ta đi lấy người thôi.” Thấy hắn đáp ứng rồi, Ba Nạp Đức cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, sự độc ác của hai người này hắn vừa mới thấy rồi, hắn cũng không muốn liều mạng với hai vị này .

Mục Ngữ Điệp ngồi xuống, thật cẩn thận băng bó vết thương cho Thạch Nham.

Vẻ mặt bình tĩnh, Thạch Nham không nói được một lời, ngồi ngay trên mặt đất, quan sát kỹ biến hóa của vết thương ở bả vai, còn có một thân tinh khí Đồ Mục đang được tinh lọc trong huyệt đạo thân thể, tập trung ý chí, không có liếc mắt nhìn Mục Ngữ Điệp.

“Người này có đôi khi cực kỳ háo sắc, có đôi khi lại chính nhân quân tử còn hơn chính nhân quân tử, thật sự là tên kỳ quái…”

Mục Ngữ Điệp trong lòng thầm thấy kỳ quái, ngày thường lúc Thạch Nham nhìn về phía nàng, ánh mắt không kiêng nể gì, không có một chút che giấu.

Lúc này nàng cách Thạch Nham gần như vậy, mùi trên người hai bên đều có thể ngửi được, nhưng lúc này Thạch Nham lại không hé mắt liếc nhìn, không có biểu lộ ra một ít hình vi xấu xa, điều này làm cho nàng rất khó hiểu.

Mục Ngữ Điệp lòng có nghi hoặc, có chút không đánh giá được Thạch Nham rốt cuộc là một người thế nào.

Thạch Nham hơi híp mắt, tinh thần đắm chìm vào bên trong thân thể.

Tế bào ở vết thương bả vai hoạt động mạnh mẽ, hắn không làm cái gì cũng đều có thể cảm nhận được vết thương dưới tác dụng của “Bất Tử Võ Hồn” đã bắt đầu chậm rãi khôi phục.

Tinh khí đến từ chính Đồ Mục, bị tinh lọc trong huyệt đạo thân thể, cảm xúc tiêu cực âm kỳ dị âm thầm xuất hiện…

Sau khi thi triển “Bạo Tẩu”, tay chân hắn vô lực, cực kỳ đau nhức, hình như trong thời gian ngắn không thể sử dụng lực lượng, loại di chứng quen thuộc này khiến cho toàn thân hắn không thoải mái, nhưng lại không thể làm gì.

Địch Nhã Lan cách đó không xa, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, hồi phục tinh thần, tìm tòi trên thân thể Đồ Mục.

Một phút sau, Địch Nhã Lan cầm từng cái túi nhỏ đi đến bên cạnh Mục Ngữ Điệp và Thạch Nham, nói: “Trên người tên này có chút thức ăn, một phần tài liệu trên người yêu thú, còn có ba mai ‘Tinh lôi’. Đống tài liệu trên người yêu thú chúng ta không dùng được, nhưng mà ‘Tinh lôi’ này lại rất ác độc.”

“Tinh lôi?” Thạch Nham hai mắt bỗng nhiên có tinh thần, nhìn chằm chằm cục sắt màu xanh cỡ nắm tay, cảm thấy hứng thú hỏi: “Có ích lợi gì?”

“Thứ này chỉ cần sinh ra chấn động sẽ đột nhiên nổ mạnh, từ giữa bay vụt ra nhiều mảnh đao vỡ như sao trời, bắn nhanh ra bốn phương tám hướng, mảnh đao vỡ rất sắc bén lực bắn ra lại rất mạnh, ngay cả màn hào quang Võ Giả cảnh giới Nhân Vị dùng Tinh Nguyên tạo ra, đều có thể xuyên thủng, đây là một loại bí bảo cực kỳ ác độc. Thứ này giá trị xa xỉ, ba mai này ít nhất phải bốn năm ngàn Hắc tinh tệ!” Địch Nhã Lan giải thích nói.

“Quả nhiên thật ác độc! Cho ta đi.” Thạch Nham đưa tay, tự nhiên mà hướng tới Địch Nhã Lan muốn cầm lấy.

“Đạp đạp! Đạp đạp đạp!” Tiếng bước chân nặng nề, đột nhiên vang lên.

Địch Nhã Lan biến sắc, cầm đoản kiếm vẻ mặt cảnh giác.

Thạch Nham hơi thô bạo đẩy Mục Ngữ Điệp, hừ lạnh một tiếng, cũng mang theo chủy thủ nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt lãnh khốc nhìn chằm chằm phương hướng có người tới.

Trên vạt áo ngực của Hồ Long máu tươi đầm đìa, hai mắt đỏ đậm, dọc đường nghiêng ngả lảo đảo vọt đến đây.

Sau khi nhìn thấy Địch Nhã Lan, Hồ Long đột nhiên lệ nóng doanh tròng, nức nở nói: “La đại thúc và Triệu Hâm đã chết, Mục tiểu thư, bọn họ chết thật thảm! Ngươi phải vì bọn họ báo thù a!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN