Hệ Thống Chưởng Môn
Chương 9: Bách Đạt thương hội
Diệp Thần lại không nhúc nhích một chút nào, hắn ngước mắt nhìn lên lão giả áo xám đang ở trên không, khẽ cười một tiếng:
– Chỉ là một tên tu sĩ Kết Đan tầng hai, cũng dám láo xược ở trước mặt ta!
Nói xong, trên thân Diệp Thần tỏa ra khí tức của Kết Đan tầng bảy.
Đây là hiệu quả của Ngụy Trang giới chỉ, có thể ngụy trang đi dung mạo, ngụy trang khí tức, nguy trang tu vi, thế nhưng ngụy trang là có giới hạn, Diệp thần chỉ có thể ngụy trang giảm đi hoặc tăng lên tu vi một đại cảnh giới.
Bây giờ hắn đang là Trúc Cơ tầng bảy, cho nên ngụy trang nhiều nhất chỉ có thể trở thành Kết Đan tầng bảy mà thôi.
Cảm nhận được tu vi của Diệp Thần là Kết Đan tầng bảy, vẻ mặt Tuyết Vô Kiếm trở nên khó coi, nhưng mà vẫn phải đề xuống lửa giận trong lòng, – – Vì sao ngươi giết con ta?
– Hắn ra tay với ta trước, ta chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.
Diệp Thần lãnh đạm mở miệng.
– Nếu như ngươi không có ẩn tàng đi khí tức, hắn như thế nào sẽ ra tay với ngươi!
Tuyết Vô Kiếm vô cùng phẫn nộ, hắn đến tuổi già mới có con, vậy nên càng yêu quý đứa con trai này, nhưng bây giờ lại chết ở trong tay Diệp Thần.
Diệp Thần giơ tay lên xuất ra một chiêu, nắm lấy linh hồn của Tuyết Thiên Nhai, linh hồn của Tuyết Thiên Nhai đang giãy dụa ở trong tay của Diệp Thần, hô to:
– Cha, cha cứu ta.
– Vị đạo hữu này, xin thủ hạ lưu tình, tuy là con ta đã làm sai trước, nhưng ngươi đã hủy đi nhục thể của hắn, còn xin hãy buông tha linh hồn của hắn!
Tuyết Vô Kiếm là tu sĩ Kết Đan kỳ, nếu như tìm được thân thể thích hợp, hắn còn có thể cho Tuyết Thiên Nhai đoạt xá trọng sinh.
– Tuyết thành chủ, linh hồn của hắn ta phải giữ lại, cường long không ép địa đầu xà, ta đang ở Thàn Tuyết thành, nếu như ngươi khởi động trận pháp đối phó với ta, ngược lại rất là phiền phức a, đợi sau khi ta rời đi Tàn Tuyết thành, tự nhiên sẽ thả linh hồn nhi tử của ngươi.
Diệp Thần cười khẽ.
Tuyết Vô Kiếm hận đến nghiến răng, nhưng vì nghĩ đến sự an toàn của nhi tử mình, hắn không thể không đáp ứng Diệp Thần.
Thật ra thì Diệp Thần cũng không phải là sợ trận pháp của Thàn Tuyết thành, mà chỉ sợ Tuyết Vô Kiếm phá hủy kế hoạch tìm kiếm Ngũ Linh châu của mình, không cần biết như thế nào, nhiệm vụ tìm kiếm Ngũ Linh châu tuy là không lớn, thế nhưng cũng vẫn là nhiệm vụ.
Chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ mới có được điểm kỹ năng, điểm kỹ năng bây giờ đối với Diệp Thần phải nói đang còn thiếu rất nhiều, cho nên hắn không muốn lãng phí bất kỳ một cái nhiệm vụ nào.
Tiến vào chợ đen của Tàn Tuyết thành, có không ít người đều biết chuyện Diệp Thần có tu vi Kết Đan tầng bảy, cho nên đối với Diệp Thần cung kính dị thường.
Sau khi tiến vào chợ đen của Tàn Tuyết thành, Diệp Thàn phát hiện, hệ thống hiện ra một cái bản đồ nhỏ, trên bản đồ có một cái chấm đỏ đang nhấp nháy, vị trí điểm đỏ, chính là vị trí của Ngũ Linh châu.
Có bản đồ hướng dẫn, Diệp Thần tìm kiếm coi như là dễ dàng hơn rất nhiều, thế nhưng khi Diệp Thần đi đến vị trí điểm đỏ, lại không khỏi nhíu mày.
“Bách Đạt thương hội.”
Bách Đạt thương hội, là một cái thương hội khổng lồ có một không hai ở Phong Châu, nội tình thâm hậu. thế lực to lớn, cho dù là Nguyên Anh lão tổ, cũng không dám tới đâu trêu chọc.
Tiến vào Bách Đạt thương hội, Diệp Thần đi theo sự hướng dẫn của hệ thống, tìm được vị trí của Ngũ Linh Châu, chỉ có điều, chỉ có điều vị trí của Ngũ Linh châu mà hệ thống xác nhận, lại là một con yêu thú.
“Chẳng nhẽ là bị con Thanh Phong Lang này nuốt a?”
Thanh Phong Lang là yêu thú cấp thấp nhất, con Thanh Phong Lang này mặc dù chỉ là đang ở thời kỳ trưởng thành, nhưng cũng đã đạt tới cấp một đỉnh phong.
– Tiểu nhị, con Thanh Phong Lang này, bao nhiêu tiền?
Diệp Thần hỏi.
Tiểu nhị cười khan một tiếng:
– Khách quan, ở đây yêu thú không có bán ra, đây là yêu thú của Đấu Thú trường, dùng để cung cấp cho người đánh cược.
– Giá tiền không phải là vấn đề.
Diệp Thần lại nói.
– Ở nơi này có tiền nhấy chính là Bách Đạt thương hội chúng ta, tiền? Đối với chúng ta mà nói, nó chỉ là số lượng mà thôi.
Một thanh niên áo trắng từ ngoài cửa đi tới.
– Nhị công tử.
Tiểu nhị cung kính nói.
Diệp Phong ghé sát vào bên tai Diệp Thần nhẹ giọng nói:
– Hắn tên là Trần Trảm Lôi, là đứa con thứ hai của Bách Đạt thương hội hội trưởng tại Tàn Tuyết thành.
– Nếu như ta nhất định muốn con Thanh Phong Lang này thì sao?
Diệp Thần cười lạnh hỏi.
– Nhất định muốn sao? Ta không bán, ngươi nếu như có nhiều tiền hơn nữa cũng không chiếm được.
– Thật sao?
Diệp Thần lạnh nhạt nhìn lấy thanh niên kia, đồ vật mà hắn muốn có được, còn chưa bao giờ nói không được.
– Tiểu nhị, đem hội trưởng của các ngươi gọi tới, ta thật là muốn nhìn một chút, con Thanh Phong Lang này của hắn, bán hay là không bán đây.
– Ngươi tính là cái thứ gì? Mà cũng đòi gặp cha ta!
Trần Trảm Lôi giống như cười mà không phải cười nhìn lấy Diệp Thần:
– Con Thanh Phong Lang này, nếu như dùng tiền, ngươi khẳng định là sẽ không mua được, nhưng mà nếu như ngươi đem vị cô nương bên cạnh của ngươi này đưa cho ta, con Thanh Phong Lang này, ta liền tặng cho ngươi.
Lúc này, chấp sự quản lý linh thú đi ra, nhìn thoáng qua Diệp Thần, lại liếc mắt nhìn Trần Trảm Lôi, lập tức nói ra:
– Khách quan, thuần phục một con Linh thú cực kỳ khó khăn, loại này, có tiền cũng không mua được, ngươi vẫn là nên đi nơi khác đi!
Linh thú, thâm chí đem ra so với đan dược và Linh khí còn muốn trân quý hơn, đan dược và Linh khí, chỉ cần có Luyện Đan sư cùng với Luyện Khí sư, liền có thể sản xuất một lượng lớn, nhưng đây lại là Linh thú a? Thuần Thú sư, đều là bắt đầu thuần hóa từ lúc yêu thú còn ở trong trứng hoặc là con non, trải qua thời gian dài dằng dặc thuấn hóa lớn lên, mới có thể thu làm Linh thú, nỗ lực này tiền tài khó mà tính toán.
– Nếu như ta dùng một con Linh thú cấp hai đến đổi thì sao?
Diệp Thần mở miệng.
Lời này vừa nói ra, không chỉ chấp sự và tiểu nhị, liền ngay cả Trần Trảm Lôi đều há hốc mồm, không biết phải nói cái gì.
– Không đổi.
Trần Trảm Lôi cắn răng nói, Linh thú cấp hai so với Linh thú cấp một trân quý hơn nhiều, nhưng hắn vừa mới lỡ lời nói không bán, nếu như bây giờ đáp ứng, thể diện của hắn còn đâu.
Vừa nói ra không đổi, Trần Thảm Lôi lại đánh giá trên dưới năm người Diệp Thần một phen, chợt cười to lên:
– Ha ha ha, ta cũng là hồ đồ rồi, chính các ngươi? Có thể có được Linh thú cấp hai sao? Đừng nói là Linh thú cấp hai, có một con Linh trùng cấp một, ta đều nói các ngươi lợi hại.
Linh trùng cấp một?
Hai người Diệp Phong cùng với Hàn Yên Nhu đồng thời hiện ra nét mặt cổ quái.
– Linh thú cấp thấp nhất hiện tại mà ta có thể lấy ra đều chỉ là Linh thú cấp hai mà thôi.
Diệp Thần cố nhịn xúc đông muốn cười.
Nghe được lời này của Diệp Thần, Trần Trảm Lôi nhịn không được cười ha hả:
– Ha ha ha, Linh thú cấp thấp nhất chỉ có cấp hai? Có ý tứ gì? Chẳng nhẽ ngươi còn có cả Linh thú cấp ba hay sao?
– Chính ngươi? Nếu như ngươi có Linh thú cấp ba, ta lập tức đem phân của con Thanh Phong Lang này ăn a.
Ba người Diệp Phong chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, Diệp Thần bây giờ cũng chỉ để lộ ra khí tức Luyện Khí kỳ, chỉ có Hàn Yên Nhu để ra khí tức Trúc Cơ tầng một, cho nên Trần Trảm Lôi chắc chắn, Diệp Thần là đang chém gió.
– Năm vị, các ngươi đến Bách Đạt thương hội chúng ta để chém gió, nghĩ Bách Đạt thương hội của ta coi là địa phương nào? Người đâu, cho ta đem mấy cái tên nhà quê này sút ra khỏi Bách Đạt thương hội.
Chấp sự Linh thú cũng là lắc đầu thở dài:
– Chém gió cũng không biết thu gió một chút, Linh thú cấp ba, liền ngay cả Nguyên Anh lão tổ bình thường đều không có, ngươi chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, tới chém gió kiểu này, quả nhiên là xem người của Bách Đạt thương hội chúng ta thành ngớ ngẩn sao, haizzz.
– Lôi nhi, không được càn rỡ.
Lúc này, một trung niên nhân có nhịp bước trầm ổn đi tới:
– Tại hạ là Trần Thiên Hùng, là người phụ trạch Bách Đạt thương hội chi nhánh tại Tàn Tuyết thành, con ta ăn nói lỗ mãng, còn xin mấy vị thông cảm nhiều hơn.
Trần Thiên Hùng ngược lại thì rất là khách khí, vừa mới nghe thấy tiếng cười của Trần Trảm Lôi nên hắn bị hấp dẫn đi qua đây, cho nên tới xem một chút.
– Cha, đây là ngươi không biết, mấy người này chính là mấy tên nhà quê, chưa thấy qua cái gì việc đời, bọ họ lại còn nói có Linh thú cấp hai, còn nói có cả Linh thú cấp ba, đây rõ ràng chính là đến quấy rồi Bách Đạt thương hội chúng ta.
P/S: Chẹp, hay rồi đấy, không có thưởng gì sao đạo hữu này, ít ra thì cũng like cái chứ nhỉ, tiện tay, tiện tay a….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!