Chu Chu Hữu Đường
Chương 15
Đường Tốn và Chu Hạ cùng sánh vai đi trên làn đường dành cho người đi bộ. Hai tay Chu Hạ để vào túi, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc khăn quàng cổ ấm áp, chỉ lộ ra đôi mắt cong cong chứng tỏ tâm trạng cô đang rất tốt.
“Sao cậu biết tôi ở đây?”
“Tôi đoán lúc này chắc cậu đang ở trong quán. Rất trùng hợp, tôi còn chưa tới Hoa Kỷ đã thấy cậu rụt người lại lạnh.”
Nói xong Đường Tốn giật giật cổ áo, mi tâm hơi nhíu, hình như không được thoải mái lắm, nhưng Chu Hạ đang cúi đầu, trong lòng suy nghĩ vừa rồi lúc anh quấn khăn quàng cổ cho mình rất dịu dàng, cũng không phạt hiện ra anh đang không thoải mái, cô nở nụ cười: “Tôi còn tưởng cậu không về kịp.”
“Đồng ý với cậu…” Lúc Đường Tốn nói chuyện có hơi trắng tỏa ra khiến khuôn mặt anh thêm mơ hồ: “Nói là phải làm.”
Giọng anh hơi run, Chu Hạ nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Có phải cậu lạnh không?”
Đường Tốn vòng tay vào túi quần, mạnh miệng nói: “Vẫn tốt.”
“Gạt người.” Chu Hạ thấy anh mặc ít, chóp mũi đông lạnh đỏ bừng, “Sao không mặc nhiều vào?”
Không chờ Đường Tốn nói chuyện, Chu Hạ đã đoán được đại khái: “Có phải cậu xuống máy bay liền đi tìm tôi?”
Đường Tốn ngoan ngoãn cúi đầu.
Cho dù Đường Tốn cúi thấp xuống vẫn cao hơn Chu Hạ một khoảng, Chu Hạ kiên nhẫn nhón chân lên, đeo khăn quàng cho anh: “Cậu đi chậm lên phía trước, tôi sẽ quay lại ngay thôi.”
“Ừm?”
Đường Tốn đứng thẳng người, Chu Hạ đã chạy đi.
Lúc cô chạy dáng vẻ rất mềm mại, vòng eo bị dây lưng màu đen buộc lại, nhìn qua cảm thấy một bàn tay là có thể nắm chặt, bắp chân nhỏ vừa trắng vừa thẳng được bao bọc bên trong đôi giày, đuôi tóc hơi uốn buông xõa trên lưng cô như khiêu vũ.
Đường Tốn cầm một góc khăn hít hà, rất thơm, giống như mùi vị của chăn ấm trong ngày đông.
Đôi mắt sẫm lại, giờ anh mới phát hiện hôm nay mình mặc rất giống Chu Hạ, đều là trang phục màu đen.
Giống quần áo tình nhân?
Đường Tốn âm thầm đắc ý.
Chu Hạ từ cửa hàng tiện lợi đi ra, liếc một cái liền thấy Đường Tốn với một chấm đỏ, cô chạy tới mấy bước, đưa đồ ra trước mặt Đường Tốn: “Uống một chút cà phê nóng.”
Nhìn thấy dáng vẻ thở hổn hển của cô, Đường Tốn lại sinh ra cảm giác được cô bảo bệ, anh cầm cà phê trong tay, nhiệt độ nóng hổi truyền tới từng đầu khớp xương: “Cảm ơn cậu.”
Chu Hạ cười ngượng ngùng: “Đừng khách sáo.”
“Ừm đúng rồi!” Chu Hạ mở túi bóng đeo ở cổ tay ra, “Còn có cái này, cái này là khăn quàng mua trong cửa hàng, cậu đeo lên đi.”
Khăn quàng cổ mang theo hoa văn, trùng hợp cũng là màu đỏ.
Chu Hạ sờ sờ mặt, ngượng ngùng nói: “Hơi rẻ, cậu đừng ghét bỏ.”
“Sẽ không đâu.”
Đường Tốn đưa cà phê cho Chu Hạ cầm, cởi khăn quàng quấn lại lên cổ Chu Hạ, sau đó mới quấn khăn Chu Hạ mua lên: “Ấm lắm.”
“Vậy thì tốt rồi.” Chu Hạ sợ mình cười đắc ý quá, lại kéo kéo khăn quàng cổ lên, dưới mũi lập tức ngửi được mùi hương ấm áp, là mùi hương của cô và Đường Tốn hòa trộn cùng một chỗ với nhau.
Trong mắt cô toàn là ý cười.
*
Trời quá lạnh nhưng tác dụng của khăn quàng cổ còn mạnh mẽ hơn, hai người cứ như vậy không biết lạnh mà chậm rãi di chuyển, cuối cùng lại đi tới bờ sông.
Bờ sông cách con phố hai người vừa ở một đoạn khá xa, Chu Hạ kinh ngạc: “Chúng ta đi rất nhanh phải không?”
Đường Tốn nhìn đồng hồ: “Không đâu, chúng ta đi hơn một tiếng rồi.”
Chu Hạ không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy, đi lâu thế mà cô không hề cảm thấy mệt mỏi, “Vậy cũng sắp 12h rồi.”
Nếu là ngày thường, vào lúc này làm gì còn ai đi trên đường, cũng khó trách Chu Hạ không kịp phản ứng bây giờ đã là đêm khuya.
“Ừm.” Bên bờ sông đều là người, Đường Tốn kéo cánh tay Chu Hạ đến chỗ ít người, “Một lúc nữa ở đây sẽ bắn pháo hoa.”
“Đón năm mới ở đây sao?”
Đường Tốn gật đầu: “Đón năm mới ở đây.”
Chu Hạ sờ sờ cánh tay được Đường Tốn kéo, nói: “Được.”
…
Mặt sông đóng một tầng băng mỏng, tòa nhà cao tầng đèn điện sáng trưng phản chiếu hình bóng xuống dưới mặt băng, bên tai có gió lạnh nhưng Chu Hạ lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, bởi Đường Tốn ngay bên cạnh cô.
Cô chưa từng nghĩ sẽ được trải qua một ngày như vậy.
Có liên quan tới Đường Tốn, có thể cùng Đường Tốn tiếp xúc, có thể cùng Đường Tốn ăn tối, có thể cùng Đường Tốn đi dạo buổi tối ở Đằng Hạnh, có thể ở cùng một chỗ với Đường Tốn đón năm mới…
Những điều cô chưa từng dám mơ ước lại trở thành hiện thực.
“Thật tốt.” Chu Hạ nói một mình.
“Cậu nói gì?”
Chu Hạ nhìn Đường Tốn, gió thổi tóc cô lộn xộn dính vào má, cô gạt ra sau tai, nói to hơn: “Tôi nói thật tốt.”
Đường Tốn không hỏi cô cái gì, chỉ im lặng đối mặt với cô, giống như muốn nhấn chìm cô trong ánh mắt đen kịt của anh.
Có gì đó đã thay đổi.
Nó lên men, điên cuồng lớn lên, điên cuồng lan tràn, điên cuồng ồn ào.
Chu Hạ thấy nhịp tim càng lúc càng đập nhanh, giống như có một người tí hon đang nhảy múa trong tim cô, cô lặng lẽ mong chờ, chờ một chuyện gì đó sẽ xảy ra —
“Còn 30 giây nữa.” Trong đám đông có người hô lên.
Lông mày Chu Hạ giật một cái, hoảng hốt rời ánh mắt đi, sự tiếc nuối to lớn khiến vai cô sụt xuống.
Đột nhiên, lòng bàn tay để bên người nóng lên.
Gần như đồng thời, sau lưng Chu Hạ toát ra một tầng mồ hôi mỏng, đầu óc cô trống rỗng: “Cậu làm gì vậy?”
Cô không hề biết giọng nói của mình có bao nhiêu ngọt ngào.
Đường Tốn nắm chặt tay Chu Hạ: “Đang nắm tay cậu.”
“…Ừm.”
Âm thanh này bị nuốt trong tiếng mọi người bắt đầu đếm ngược —
“5! 4! 3! 2! 1!”
Âm thanh vang lên, pháo hoa rực rỡ tranh nhau tỏa sáng trên bầu trời, còn có cả ánh sao làm bạn với nó, đủ mọi màu sắc cánh hoa vỡ thành từng tia sáng màu vàng, chiếu sáng cả bầu trời.
Chu Hạ ngẩng đầu nhìn pháo hoa, trong khoảng khắc một chùm pháo hoa nổ tung, Chu Hạ nghe thấy âm thanh của chính mình: “Vậy cậu nắm đi.”
Chỉ có pháo hoa biết, nét cười trên khuôn mặt của Chu Hạ lúc này, xinh đẹp hơn nó biết bao nhiêu lần.
— —
Trước có tướng vợ chồng, sau lại có quần áo tình nhân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!