Tình Đầu Dành Hết Cho Em (H +)
Chương 65: Dùng Chung Một Chồng
Kết thúc bài hát, tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng, vài thực khách còn mang hoa lên tặng Bối Vy.
Bối Vy ngượng ngùng cười khẽ nhẹ giọng cảm ơn rồi bước xuống.
Bối Lạc nhìn Bối Vy đầy chán ghét, nhếch môi cười lạnh, thì thầm nói:
“Ra vẻ!”
Hương Vũ ngồi bên cạnh nghe thấy liền kéo áo Bối Lạc nhắc nhở. Bối Lạc hừ nhẹ một tiếng rồi nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Tinh Thần vỗ tay rồi đứng lên đưa ly rượu cho Bối Vy, cười vui vẻ nói:
“Chị hát trên cả tuyệt vời, em mời chị một ly xem như cảm ơn.” Nói xong liền uống cạn ly rượu. Bối Vy cũng cười dịu dàng, đưa ly rượu lên môi một hơi uống hết.
Tinh Thần vui vẻ thoã mãn ngồi xuống.
Trong ánh mắt thưởng thức của mọi người xung quanh. Bối Vy bước về chỗ ngồi, chân mày khẽ nhíu lại, đôi mắt mê man không rõ, vươn tay đỡ trán lảo đảo tựa đầu lên vai Khương Tình đang ngồi bên cạnh.
“Ôi…nhức đầu quá!” Bối Vy giọng điệu yếu ớt, chân mày nhăn lại.
Khương Tình không kịp tránh né, đầu Bối Vy đã tựa lên vai cô, bàn tay không an phận giữ lấy khuỷu tay cô nắm chặt.
Keng!!!
Thanh âm sắc lạnh trên chiếc đĩa trước mặt Bối Vy, Bối Vy sửng sờ ngẩng đầu lên.
Hạ Nhi đang đứng, trong tay cầm con dao cắt thịt, đâm mạnh lên chiếc đĩa sứ trắng bóng loáng trước mặt Bối Vy, khoé môi cong lên nụ cười rét lạnh như sương tuyết, ánh mắt hổ phách sẫm lại nhìn Bối Vy, giọng nói thô lỗ hung bạo tới cực điểm:
“Bỏ tay của cô ra!!!” Nói xong liền vươn tay chỉa thẳng con dao sắc bén về phía Bối Vy.
Một màn kinh hãi trong nháy mắt khiến mọi người xung quanh liền đứng hình.
Tinh Thần và Tiến Minh há mồm như muốn rớt cằm xuống đất.
Cao Vỹ Quang khiếp sợ làm rơi cả ly rượu trên tay vang lên tiếng rơi vỡ chói tai, cả khán phòng nhà hàng cùng thực khách đang dùng bữa đều ngoái đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Bối Lạc và Hương Vũ giật mình nhìn chằm chằm Hạ Nhi không chớp mắt.
An Tranh lẳng lặng trầm mặc quan sát sắc mặt Khương Tình đang dần dần biến đổi.
Khương Tình ngước mắt nhìn Hạ Nhi, khoé môi ý lạnh lan tràn lúc nãy biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là nụ cười dịu dàng ôn nhu đến tận xương, nhưng nụ cười quá nhẹ nên không ai phát giác ra.
Bối Vy khiếp sợ nhìn con dao bóng loáng đang chỉa vào mặt mình, lại trông thấy thần sắc hung hãn vô cùng thản nhiên bình tĩnh của Hạ Nhi, không tự chủ được liền buông tay, rồi như chợt nhớ ra cái gì, ánh mắt từ kinh hãi phẫn nộ trở nên nhu hoà, Bối Vy cười ôn hoà nhẹ giọng nói:
“À.. Tình có nói với chị em là bạn gái của em ấy. Chị vô ý quá! Xin lỗi em!”
Hạ Nhi cong môi cười lạnh, bàn tay liền hạ con dao xuống đưa tới trước ngực mình, hai ngón tay miết lên lưỡi dao sắc bén, búng lên lưỡi dao làm nó vang lên một tiếng thanh thuý như tiếng chuông gõ, cẩn thận nhìn Bối Vy đầy khinh thường châm chọc nói:
“Bối Vy và Bối Lạc, hai nữ nhân muốn dùng chung một chồng à? Hai người hầu hạ Khương Tình nổi không?”
Tinh Thần nghe thấy liền phun ngụm rượu trong miệng ra, ho sặc sụa không dứt. Tiến Minh vội vàng vỗ lưng thuận khí giúp Tinh Thần, ánh mắt nhìn Hạ Nhi giống như nhìn một thứ rất kinh khủng.
Bối Vy nghe thấy Hạ Nhi nói vậy liền cứng đơ người, lắp bắp không rành rọt nói:
“Em nói cái gì vậy? Gì mà hai nữ nhân cùng…”
Hạ Nhi liền ngắt lời, thanh âm lành lạnh vang lên:
“Xem hai người biểu diễn màn tranh thủ tình cảm sướt mướt như vậy, mắt tôi lại chả phải để trang trí. Thế nào? Muốn lăn lên giường với Khương Tình sao? Hai chị em lại cùng thích chung một nữ nhân. Nhưng mà biết làm sao bây giờ? Nữ nhân mà hai người yêu thích lại chỉ thích tôi. Người ta còn chả thèm nhìn lấy hai người các cô dù chỉ một cái.”
Khương Tình nghe thấy liền cúi thấp đầu cười trầm thấp, thanh âm ôn nhuận dễ nghe, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên sự vui vẻ không thể che giấu, thân thể run lên nhè nhẹ như kiềm nén cái gì đó.
Hạ Nhi không thèm để ý Khương Tình. Quay đầu nhìn Bối Lạc nói:
“Cô một mực muốn đem một thứ như cô ta trở về để làm tôi khó chịu? Có phải quá khinh thường Hạ Nhi tôi không? Mặt hàng này trước mặt tôi chả đáng giá một đồng!”
Bối Lạc khuôn mặt nhỏ tái xanh, ánh mắt nhìn Hạ Nhi vừa khiếp đảm vừa không tin nổi, run rẩy nói:
“Cô… cô nói bậy!”
Hạ Nhi liền cong môi cười rộ lên, nụ cười ngả ngớn xinh đẹp của cô mang theo trêu chọc, nương theo tia sáng của ánh đèn lung linh, như bông tuyết lan tỏa khắp nơi, đẹp đến chọc mù mắt người khác.
“Tiếng đàn của cô thật khó nghe, cả giọng hát như tiếng vịt chết của cô ta nữa. Một đám khó nghe như nhau.” Hạ Nhi khinh thường lạnh giọng nói.
Bối Lạc và Bối Vy trong khiếp sợ liền dâng lên phẫn hận. Ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Nhi đang từ từ bước ra khỏi ghế, Hạ Nhi chậm rãi đi về phía chiếc đàn dương cầm tinh xảo hoàn mỹ, ngón tay thon dài xinh đẹp lướt nhẹ lên phím đàn rồi dừng lại. Ánh mắt liếc nhìn Bối Lạc mang theo chế giễu nói:
“Tôi cũng muốn đàn cho mọi người nghe một bản nhạc. Xem như múa rìu qua mắt thợ. Cô cẩn thận nghe nhé!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!