Đại Bát Hầu - Chương 402: Tu hay không tu mới mà trọng điểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Đại Bát Hầu


Chương 402: Tu hay không tu mới mà trọng điểm


Dịch & Biên: †Ares†

Vân Vực thiên cảng.

Trên bầu trời bao la, vô số quân hạm lui tới vận chuyển các loại vật tư.

Cái vùng đất lơ lửng vốn đổ nát thê lương này đã được thu dọn sạch lẽ. Các lầu các mới còn đang trong quá trình xây dựng. Chung quanh có thể thấy được thợ thủ công đang bận rộn công việc.

Trên thao trường chất đầy các loại vật tư, mặt nền đã sụt nát không chịu nổi, vô số tân binh đang tập luyện quân trận.

Giác Mộc Giao bước sóng vai với Lý Tịnh qua đó.

– Tiến triển rất nhanh.

– Đương nhiên, thời gian ở thế gian nhanh hơn ba trăm sáu mươi lăm lần trên Thiên Đình cơ mà. Năm đó thủy quân Thiên Hà cũng bởi vì thiết lập tổng bộ ở bên ngoài Nam Thiên Môn nên thực lực mới tăng trưởng mạnh như thế, chứ lý nào Giác Mộc Giao ta lại không bằng Thiên Bồng?

– Công trình trụ cột còn phải bao lâu nữa mới xây xong?

– Phủ khố đã toàn lực chống đỡ, có điều vận chuyển vật tư từ Thiên Đình quả thật quá chậm, không cung ứng kịp. Còn may là bệ hạ cho phép thu tài nguyên từ thế gian. Hắc hắc… Kỳ thật yêu quân cũng không phải quá mạnh mẽ, mấu chốt là chúng chiếm đủ tiện lợi, mà chúng ta thì có nhiều kiêng kị… Dự tính, khôi phục lại như ban đầu còn mất cả tháng nữa. Có điều phải xây dựng thêm nhiều thứ, nếu không thì không đủ.

Lý Tịnh không khỏi cười lớn.

Đứng trên đài cao, Giác Mộc Giao dùng tiên chỉ nhóm quân trên thao trường, nói:

– Vấn đề bây giờ là lính. Trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không tuyển đủ lính bổ sung. Ta nghĩ có lẽ nên động chút tay chân ở phía phàm nhân.

Lý Tịnh cau mày:

– Tức là thế nào?

Mím môi, Giác Mộc Giao thấp giọng nói:

– Tìm mấy quốc gia phàm nhân, trực tiếp chiêu mộ phàm nhân chưa tu tiên, rồi tự mình huấn luyện từ đầu, toàn bộ dạy Hành giả đạo. Cứ thế vài năm sẽ có quân.

Nghe vậy, Lý Tịnh không khỏi lộ vẻ nghi hoặc:

– Như vậy… Có phải là không quá hợp quy củ không?

– Đến nước này rồi còn nói quy củ cái gì chứ? Yêu hầu kia cũng đã có nước phụ thuộc ở thế gian. Thời kỳ đặc thù, nên dùng biện pháp đặc thù.

Chống lan can, Giác Mộc Giao thở dài:

– Có điều, cách điều động này cần có hỗ trợ. Ví dụ, được Tứ hải Long Vương phối hợp. Chỉ cần nơi điều động mưa thuận gió hòa thì bớt chút tráng đinh cũng sẽ không tạo thành nhiễu loạn lớn. Chỉ cần vượt qua được một đợt… Kế tiếp cũng không cần dùng loại thủ đoạn này nữa.

Lý Tịnh lặng yên nhìn Giác Mộc Giao, hồi lâu, thấp giọng hỏi:

– Chuyện này đã gửi tấu chương tới bệ hạ chưa?

– Còn chưa có. Chuyện này nếu làm rõ thì không dễ làm nữa.

Giác Mộc Giao thấp giọng đáp:

– Dù sao bệ hạ đã hạ chỉ cho phép thu tài nguyên với số lượng vừa phải ở thế gian rồi, nhân lực… hẳn coi là một loại tài nguyên chứ? Còn cách nói “số lượng vừa phải” này, kỳ thật chẳng biết đâu mà tính. Ta nghĩ, trước hết xây xong quân rồi làm ra chút công huân, giảm sự cấp bách cho bệ hạ. Ngày sau nếu thật sự bị vạch trần trên điện Linh Tiêu thì cũng có một cái lý do tốt để biện giải, đúng không?

Nói tới đây, Giác Mộc Giao hơi dừng một chút, liếc Lý Tịnh một cái, nói khẽ:

– Lần này mời Thiên Vương tới đây, thật ra là có chuyện muốn mời Thiên Vương hỗ trợ. Ngài cũng thấy đấy, tân quân vừa mới thành lập, tuy tiến triển nhanh chóng, nhưng cuối cùng vẫn thiếu chút sĩ khí. Kế tiếp đánh trận đầu, Thiên Đình cấm quân không xuất động được, chỉ sợ… còn phải dựa vào Nam Thiên Môn trợ oai mới được.

Dứt lời, Giác Mộc Giao nhìn Lý Tịnh, thản nhiên cười cười.

Lý Tịnh nhất thời cau chặt mày.

Lơ lửng giữa không trung, Khỉ Đá thở hổn hển, cẩn thận quan sát người tới.

Tăng nhân kia mặc một bộ tăng y màu trắng, tóc trên đầu uốn cong thành những vòng xoáy, làn da tỏa ra hào quang vàng nhàn nhạt, dáng người hơi mập, nhìn qua mặt mũi hiền lành, nhưng nhìn kỹ thì không trông thấy một chút biểu hiện tình cảm gì, tựa như khuôn mặt trên một bức tượng đồng vậy.

Xem bộ dáng này, hẳn là một vị Phật có vị giai cực cao.

Khỉ Đá nheo mắt hỏi:

– Ngươi biết ta?

Tăng nhân kia hơi nhếch khóe miệng:

– Tề Thiên Đại Thánh, ai không biết chứ?

– Vậy ngươi là ai?

Tăng nhân chắp tay trước ngực, hơi vái, nói:

– Bần tăng Bất Thuấn, pháp danh Chánh Pháp Minh Như Lai.

– Chánh Pháp Minh Như Lai?

“Bất Thuấn” thì Khỉ Đá biết. Bất Thuấn thái tử, chính là kiếp trước của Quan Âm Bồ Tát, thế nhưng Chánh Pháp Minh Như Lai là cái gì?

Chánh Pháp Minh Như Lai lặng yên nhìn Khỉ Đá, ánh mắt kia nhìn tới độ Khỉ Đá cảm thấy có chút không được tự nhiên.

– Ngươi cố ý đến chờ ta sao?

– Đại Thánh nói đùa, bần tăng nào có bản lãnh như vậy? Chẳng qua là vừa mới đi qua, gặp Đại Thánh đang thử xông trận, nên mới qua hỏi thử.

– Vậy hả?

Khỉ Đá xoay người dùng Kim Cô bổng chỉ Linh Sơn, hỏi:

– Làm thế nào tiến vào Linh Sơn?

– Đại Thánh tâm không có Phật pháp, tiến không được Linh Sơn.

Khỉ Đá cười nhạt:

– Đùa giỡn với ta có ý nghĩa sao?

Chậm rãi quay đầu liếc nhìn Linh Sơn một cái, Khỉ Đá do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không biến dài Kim Cô bổng đâm thẳng vào phá trận như dự tính.

– Như vậy đi, dù sao ngươi cũng đã ở trước mặt ta, ta cũng nói rõ.

Hắn móc trang sổ Sinh Tử kia ra, đưa tới trước mặt Chánh Pháp Minh Như Lai:

– Trên trang giấy này có phong ấn, nghe nói có quan hệ tới Phật môn, giúp ta phá.

Chánh Pháp Minh Như Lai cười híp mắt, lại không có đưa tay nhận.

Khỉ Đá hơi ngẩng đầu lên bổ sung:

– Có điều kiện gì cứ nói. Chỉ cần đưa cái giá thích hợp, ta nhận hết.

Chánh Pháp Minh Như Lai vẫn không nhận lấy.

– Sao, không đồng ý à?

Nhìn chăm chú trang sổ Sinh Tử kia, Chánh Pháp Minh Như Lai chắp tay trước ngực, khom người nói:

– Phong ấn này, bần tăng không phá được.

– Ngươi không phá được có thể tìm những người khác. Cả Linh Sơn chẳng lẽ không có ai phá được sao? Thế nào, giúp ta tìm xem, xong việc tất có thâm tạ.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Chánh Pháp Minh Như Lai càng đậm.

– Ngươi cười cái gì?

– Đại Thánh… sợ là nửa cuốn kinh Phật cũng chưa từng xem qua nhỉ?

– Ngươi muốn nói cái gì?

Chánh Pháp Minh Như Lai cười ha ha, nói:

– Chữ “tham” đứng đầu Phật môn tam độc, nếu bần tăng động tâm bởi vì hồi báo của Đại Thánh, thì chớ nói thù lao kia, chỉ riêng chuyện mất đi Phật Đà kim thân, Đại Thánh sẽ bồi thường thế nào đây?

Khỉ Đá nhất thời sửng sốt:

– Quy củ của Phật môn nghiêm như thế sao?

Chánh Pháp Minh Như Lai nhắm mắt nói:

– Phật môn không có quy củ, chỉ là bản tâm này không lừa được.

Khỉ Đá cười lớn:

– Ngươi đang đùa với ta đấy à? Phật môn không cần tiền? Coi như các ngươi không cần thật đi, vậy bách tính thế gian mỗi ngày cung phụng là cái gì? Ngươi coi như ta là một người qua bái Phật đi. Thành toàn nguyện vọng của ta. Đương nhiên, yêu cầu này cao một chút, song hồi báo cũng sẽ không thấp. Thế nào?

Chánh Pháp Minh Như Lai thản nhiên cười cười, không nói một lời.

– Ta đường đường Tề Thiên Đại Thánh, ngươi còn sợ quỵt nợ hay sao? Ngươi muốn cái gì? Pháp bảo? Đan được? Tuy rằng thượng phẩm giờ ta không có, nhưng quý tại nhiều, ra cái giá, mọi sự đều dễ thương lượng.

Chánh Pháp Minh Như Lai khẽ thở dài, nói:

– Đại Thánh vẫn nghĩ những điều viết trong kinh Phật chỉ để cho vui sao?

Khỉ Đá hơi sửng sốt.

Chánh Pháp Minh Như Lai kia lại chắp tay trước ngực, hơi khom người chào, xoay người liền muốn đi.

Thấy thế, Khỉ Đá nghiêng người một cái, đã xuất hiện phía trước ngăn Chánh Pháp Minh Như Lai lại:

– Đứng lại, chuyện còn chưa nói rõ ràng đâu.

– Bần tăng đã không còn lời nào để nói.

– Làm sao lại không còn lời nào để nói? Ngươi chạy tới đây chỉ để cho ta biết ngươi không có lời nào để nói hả? Có thể nói thẳng được không? Ta rất ghét người quanh co lòng vòng.

Chánh Pháp Minh Như Lai liếc mắt nhìn trang sổ Sinh Tử trong tay Khỉ Đá, nhẹ giọng nói:

– Phía trên này, đồng thời có bí pháp của cả Phật và Đạo, nếu cố gắng phá, tất hủy. Chỉ có người biết bí pháp của cả hai môn mới có thể biết được nội dung trên đó. Trong thiên hạ, ngoại trừ Thái Thượng Lão Quân thì nào còn ai đồng thời thông hiểu cả hai? Nếu có, trừ phi Đại Thánh tự mình tu.

Khỉ Đá nheo mắt lại thành một đường nhỏ:

– Tu Phật… mất bao lâu?

– Tu Phật khác với tu Đạo, nếu muốn đạt tới trình độ biết được nội dung trên kia thì cũng đơn giản, chỉ cần một lần đốn ngộ là được. Còn mất bao lâu thì phải do mỗi người. Có người một ngày có thể ngộ, có người lại mắc cả đời cũng không ngộ.

– Như thế nào là ngộ?

– Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc cập ngũ thủ uẩn. Cởi bỏ bát khổ, thoát khỏi chấp niệm là sẽ thành Phật.

(Bát khổ gồm: sinh là khổ, già là khổ, bệnh là khổ, chết là khổ, ghét mà phải gặp là khổ, yêu mà phải chia xa là khổ, cầu mà không được là khổ và ngũ uẩn khổ: Con người khổ vì có sự hội tụ và xung đột của ngũ uẩn – sắc, thụ, tưởng, hành và thức – trong cơ thể. Chẳng hạn, mơ ước (tưởng) quá thì cũng khổ, biết (thức) nhiều thì cũng khổ.)

Khỉ Đá nhất thời hít vào một hơi:

– Ngươi đang đùa đó à. Hắc hắc hắc, ngươi xem ta đây toàn thân lệ khí, có thể đốn ngộ được chắc? Lừa quỷ đi!

Chánh Pháp Minh Như Lai chắp tay trước ngực, thản nhiên nói:

– Có thể đốn ngộ hay không không quan trọng, tu hay không tu mới là trọng điểm.

– Tu hay không tu mới là trọng điểm, tu hay không tu mới là trọng điểm…

Khỉ Đá lặp đi lặp lại những lời này, giống như ngộ ra gì đó.

Bên trong Đâu Suất cung, vết nứt trên đá Thiên Đạo vốn đang chậm rãi khép lại, bỗng nứt thêm một chút.

Nhìn chằm chằm đá Thiên Đạo, Thái Thượng Lão Quân không khỏi nhăn mày:

– Cái con khỉ này… Thật đúng là một chút cũng không thể phớt lờ.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Hoa Quả Sơn, Tề Thiên cung.

Trong hành lang gấp khúc thật dài, Dương Thiền bước nhanh đi trước, khiến hai vị đình quan theo sau không thể không chạy chậm mới có thể đuổi theo bước của nàng.

– Theo trinh thám bên ta xác nhận, chuyện Ngọc Đế mật chỉ lệnh cho Giác Mộc Giao đứng đầu Nhị Thập Bát Tú làm nguyên soái lâm thời ở Vân Vực thiên cảng và Quan Vân thiên cảng, tiến hành xây lại thủy quân Thiên Hà đã không hề lầm. Giác Mộc Giao kia đã phái trinh thám tới cả tứ đại bộ châu, chỉ sợ là sắp có hành động…

– Tứ đại bộ châu đều có phái trinh thám? Chúng ta ở đây thì sao?

– Cũng phái.

Đình quan vội vàng lật đống mật hàm xếp chồng trên tay, vội vàng nói:

– Một tên thiên tướng ăn một loại đan dược có thể phát ra yêu khí, đã giả dạng một con lang yêu lẻn vào Hoa Quả Sơn. Hiện chúng ta đang canh chừng, xem có những thám tử khám tiếp xúc với hắn hay không. Chẳng qua… tổng thể mà nói động tác không lớn. Xem tình hình, phương hướng chủ công của Giác Mộc Giao không phải nơi này.

– Phương hướng chủ công không phải nơi này?

Dương Thiền bước nhanh vòng qua chỗ rẽ, sau đó dừng lại.

Hai đình quan kia cũng vội vàng dừng bước.

Nghĩ thoáng qua, Dương Thiền nói:

– Không phải nơi này cũng phải chuẩn bị chiến tranh. Thông báo cho các quân gia tăng chuẩn bị chiến tranh. Bất kể hắn tấn công nơi nào, chúng ta đều phải ra tay, không thể chờ bọn hắn lớn mạnh!

– Rõ!

Dương Thiền vừa bước nhanh đi trước, hai đình quan lại vội vội vàng vàng đi theo.

– Đại Thánh gia đâu?

Đình quan thấp giọng nói:

– Đại Thánh gia đã vài ngày chưa về rồi ạ.

– Biết đi nơi nào không?

– Đại Thánh gia đi tới Tà Nguyệt Tam Tinh động ở Tây Ngưu Hạ Châu, sau đó lại đi hướng Tây… Hình như là đi tới Linh Sơn, đã lưu lại đó mấy ngày rồi ạ.

Dương Thiền lại dừng bước.

Cắn môi, nàng nắm chặt tay.

– Muốn nói cho Đại Thánh gia, Thánh Mẫu đại nhân để Đại Thánh gia trở về không ạ?

Đình quan kia nhẹ giọng hỏi.

– Con khỉ chết tiệt này…

Hít một hơi thật sâu, Dương Thiền nói:

– Không cần, để cho hắn bình tĩnh vài ngày đi.

– Rõ.

Dương Thiền đưa tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, tiếp tục bước đi, nhẹ giọng thở dài:

– Hôm nay còn tấu chương gì không?

– Có có có!

Hai vị đình quan vội vàng rút từ trong túi xách ra các loại tấu chương.

– Hữu nghĩa quân Đô thống đại nhân thỉnh cầu cấp hỏa khí mới thay cho hỏa khí kiểu cũ…

– Giáo nghĩa ti trình lên giáo án đã chỉnh sửa, thỉnh Thánh Mẫu đại nhân duyệt…

– Hạm đội Đông Hải hy vọng tiến hành tu sửa quân cảng, đã trình lên kế hoạch, thỉnh Thánh Mẫu đại nhân phê duyệt…

– Giáo viện ti thỉnh Đại Thánh gia và Thánh Mẫu đại nhân tham dự khánh điển sắp cử hành…

Một chỗ khác tại Tề Thiên cung, Phong Linh cùng Bạch Quyên đang ở trong sân lặng yên ngắm hoa rơi.

Những cánh hoa rơi trong gió có một vẻ đẹp yên tĩnh thoát tục.

Ai có thể ngờ, Hoa Quả Sơn tựa như hang ổ thổ phỉ ngày đó cũng có thể có một ngày như vậy đây?

Yên lặng ngắm nhìn hồi lâu, Phong Linh thấp giọng hỏi:

– Không có chuyện gì có thể cho muội làm sao?

– Vì sao nhất định phải có chuyện để làm?

Bạch Quyên hỏi ngược lại.

Phong Linh cúi đầu, chớp chớp mắt:

– Làm sao muội có thể chẳng làm gì, cứ ở không mãi chứ? Trước kia muội cũng hỗ trợ luyện đan, nhưng vừa rồi có đi phòng luyện đan báo dang, chủ sự ở đó không chịu để muội động thủ…

Bạch Quyên che miệng bật cười:

– Muội chỉ cần tu luyện cho tốt là được rồi. Hoa Quả Sơn bây giờ đã không phải Hoa Quả Sơn trước kia, không thiếu một hai viên đan dược của muội.

– Nhưng mà…

– Không nhưng nhị gì hết.

Bạch Quyên ngồi chống hai tay lên má nói:

– Muội ấy à, đừng nghĩ lung tung nữa, cứ sinh hoạt bình thường là được. Nếu thật sự không có chuyện gì để làm thì gọi ta tới tâm sự. Nếu không chúng ta đi đạp thanh cũng được.

– Như vậy ổn sao?

– Có cái gì không ổn chứ? Muội xem, ta không phải chính là như vậy sao?

Bạch Quyên cười híp mắt nói:

– Lão nhà ta còn cố ý tước sạch chức vụ của ta ấy. Mới đầu ta cũng có chút không quen, còn ầm ĩ với hắn một trận. Sau ngẫm lại thì cũng hiểu, nam nhân sĩ diện, không muốn vợ mình xuất đầu lộ diện, thôi thì mặc hắn. Nữ nhân cứ làm tốt bổn phận của mình, trông nom gia đình cho tốt là được rồi.

– Nhưng muội không giống tỷ mà.

– Có gì mà giống với không giống?

Phong Linh quệt miệng nói:

– Tỷ là phu nhân của đại nguyên soái, còn muội chẳng là gì cả.

Bạch Quyên bật cười:

– Này, muội đang cười nhạo lão nhà ta chức quan nhỏ phải không?

– Sao tỷ lại nói như thế?

Phong Linh mở to hai mắt.

– Lúc trước chúng ta cũng không quen thuộc, muội có biết tại sao mỗi ngày ta đều như không có việc gì mà chạy tới nơi này không?

– Tại sao ạ?

Phong Linh ngơ ngác hỏi.

– Bởi vì muội là phi tần tương lai của Đại Thánh gia.

Phong Linh giật mình, mặt đỏ bừng lên.

– Lão nhà ta có nói là: “Bất kể thế nào cũng phải quan hệ tốt với Phong Linh. Không có việc gì thì tới tìm Phong Linh tâm sự, xem có cần gì không, giúp được gì thì nhất định phải giúp. Đại Thánh gia thích nhất là Phong Linh, lên Thiên Đình nhậm chức cũng mang theo, chúng ta ngàn vạn lần không thể đắc tội”. Cái này gọi là chiến thuật phu nhân đấy.

Nói xong, Bạch Quyên thè lưỡi:

– Ta nói thẳng ra như vậy, muội không trách ta chứ?

Đôi mày vốn hơi giãn ra của Phong Linh, giờ lại càng cau chặt hơn.

– Chuyện này… Hắn, hắn là nghe nơi nào nói?

– Ta cũng không biết.

Bạch Quyên lắc lắc đầu:

– Dù sao hiện tại tất cả mọi người đều nói như vậy. Đều nói là, chỉ cần Đại Thánh gia tìm về Tước Nhi phu nhân, thì sẽ thành hôn với muội và Tam Thánh Mẫu luôn. Muội… không phải không muốn đấy chứ? Tuy rằng tam thê tứ thiếp, nhưng Đại Thánh gia dù sao cũng là Tề Thiên Đại Thánh cơ mà. Đến tên Giác Xà kia còn cưới mấy cô ấy chứ.

Phong Linh lắc mạnh đầu.

– Không phải không nguyện ý thì sao mặt muội lại thế kia?

– Không, không có.

Phong Linh vất vả nặn ra một nụ cười, nói:

– Chỉ là muội thấy vui thôi.

Đón gió lạnh, ánh mắt thoáng chạm lên những cánh hoa đang rơi xuống đất, trái tim lại có cảm giác đau đớn.

– Thánh Mẫu đại nhân là nữ trung hào kiệt, chủ ngoại. Muội tâm tư tinh tế, chủ nội. Đến lúc đó Đại Thánh gia có thể hạnh phúc rồi, cảm giác là Đại Thánh gia chẳng cần lo gì nữa cả… Đúng là Đại Thánh gia mà.

Bạch Quyên thoáng nghiêng đầu nói:

– Đúng rồi, muội có biết Tước Nhi phu nhân trông thế nào không? Có phải là đều xinh đẹp giống cả hai người không? Nghe nói Tước Nhi phu nhân là một con chim hoàng yến thành tinh. Nếu vậy, Tước Nhi phu nhân sẽ là yêu quái duy nhất trong ba vị phu nhân rồi.

– Ừm, đến lúc đó muội phải nghĩ cách mau chóng mang thai mới được. Có hài tử, địa vị sẽ vững chắc. Cung đình của con người đều như vậy, bọn họ sẽ lập hoàng tử được sinh ra đầu tiên là người kế vị, kêu là thái tử. Một khi quân vương qua đời, thái tử sẽ kế thừa vương vị.

– Đương nhiên, Đại Thánh gia chắc chắn sẽ không có ngày thoái vị, cũng không cần thái tử, nhưng cứ lo trước thì khỏi họa nha.

– Ta vẫn rất tin tưởng ở muội, Đại Thánh gia yêu thương muội nhất, thế nào muội cũng có hài tử trước tiên.

– Ơ, sao muội lại khóc!

Bạch Quyên bỗng cả kinh kêu lên.

– Không có… Không có gì, tự dưng có hạt bụi bay vào mắt thôi.

Phong Linh xoa đôi mắt đỏ bừng, cười nói.

Nói hết câu, nước mắt lại không kìm được chảy xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN