Lúc Này Đúng Khi Đó Sai
Chương 48: Như lạ mà Quen (4)
Nói lan man một tràng, Linda mới bất giác nhớ ra: Mình quên mất, mối quan hệ của cậu và Yann đâu phải là người yêu.
“Lâm, sao nãy giờ cậu không nói gì vây”.
Không thèm để ý tới Linda, ánh mắt của Lâm Phức Trăn rơi trên tấm ảnh kia.
Không cần phải xác nhận kỹ càng thì cô cũng biết người thanh niên trong bức ảnh chính là Liên Gia Chú, cô quá quen thuộc anh, từ từng lời nói hành động cho tới nhất cử nhất động của anh, tới mỗi một dáng vẻ của anh.
Không phải là cố ý nhớ, một ngày nào đó phát hiện ra tất cả những gì thuộc về Liên Gia Chú đã trở thành một loại lưu giữ tự động.
Chứ đừng nói trong ảnh Liên Gia Chú còn mặc áo khoác mà cô đã tặng cho anh, hình vẽ đồ đằng phía sau lưng của chiếc áo khoác được tạo thành bởi bốn màu xanh, đỏ, đen, trắng còn là do cô chính tay vẽ lên.
Năm ấy họ cùng tham gia lễ hội cà chua của Tây Ban Nha, cà chua trên chiếc xe tải bị vơi đi hai phần ba, trên đường phố chật ních người, tóc của anh và cô là màu đỏ, mặt là màu đỏ, quần áo là màu đỏ, Liên Gia Chú bật cười lộ ra hàm răng cũng là màu đỏ luôn. Trên đường chạy thoát qua tầng tầng lớp lớp vòng vây, mãi cho tới khi ở phía sau không còn ai nữa, anh ép cô trên tường, cô nhón đầu ngón chân lên.
Nụ hôn vị cà chua kéo dài thật dài.
Ở tận sâu trong một con hẻm nhỏ không biết tên có một cửa tiệm thế này, người dân của thành phố này đều đi tham gia lễ hội chạy đua với bò, thế là chủ của cửa tiệm ấy đang ngủ gà gật ở trước cửa tiệm, họ đã nắm tay nhau đứng ở đó chờ chủ tiệm tỉnh lại.
Họ tính khi chủ tiệm tỉnh lại sẽ dùng hàm răng màu đỏ chìa về phía ông ấy.
Nhưng người chủ tiệm ấy cũng không bị hàm răng màu đỏ của họ hù dọa, ông ấy mở mắt hỏi họ “Hai cô cậu có cần gì không?”
Đó là một cửa hàng tựa như cái gì cũng có nhưng lại chẳng có cái gì cả, có kẹo cầu vồng, có chocolate, có sổ ghi chép, có postcard, có nón cói, có túi, có quần áo.
Trong lúc Liên Gia Chú nhận điện thoại, Lâm Phức Trăn đã chọn được một cái áo khoác mỏng, theo giới thiệu của chủ quán, cô tính vẽ nguệch ngoạc bên mặt sau của chiếc áo khoác.
Chủ quán truyền thụ kinh nghiệm với cô: Màu sắc tươi đẹp thì vui tai vui mắt nhưng thời gian rất khó lưu chúng lại, màu nhạt không bắt mắt thì lại càng chịu được qua thử thách của thời gian.
Có lẽ là bầu không khí ngày hôm ấy quá tốt, có lẽ là bởi vì nụ hôn vị cà chua, tâm tư của Lâm Phức Trăn hơi rung rinh, cô đã chọn bốn loại nguyên liệu: Đỏ, Lam, Đen, Trắng.
Đỏ đen lam là ba màu làm cho màu trắng bị chìm xuống, mỗi một nét bút dùng màu trắng để tô thành một một dấu ấn, che phủ hoàn toàn.
Thoạt nhìn màu đỏ lam trắng đen tô trên chiếc áo khoác ấy tạo thành hoa văn từ bốn loại màu sắc cứ như một đống mỳ trộn tương.
Gia Chú, một ngày nào đó cậu có phát hiện ra nó không? Có phát hiện ra Tiểu Họa Mi đã viết cho cậu ngôn ngữ đặc biệt không?
Hoặc có thể là cậu sẽ mãi mãi không phát hiện ra nó.
Lưu lại cuối cùng chính là sự phai mờ trải qua thời gian.
Tiếng “Lâm” liền kề bên tai đã mang tâm tư của Lâm Phức Trăn từ của tiệm cái gì cũng có nhưng lại chẳng có cái gì ấy quay trở về.
Linda đang dò hỏi cô, chàng thanh niên trong bức anh có phải là Liên Gia Chú không.
“Sao cậu lại thấy đó không phải là cậu ấy?” Cô hỏi ngược lại.
Linda đưa ra đáp án của gần 80% người: Có lẽ Liên Gia Chú sẽ xuất hiện trong một nhà hàng buffet 30 Euro một phần nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trong một nhà hàng mà từng có nhiều lần có quá khứ xấu tối về vấn đề vệ sinh.
Linda với tư cách là một thiếu nữ thời đại mới, rồi lại cùng Tiểu Pháp giao du với nhau, quyền phát ngôn của cô ấy hiển nhiên lại càng có sức thuyết phục hơn so với 80% người kia.
Đúng là Yann ghét nhất là chất phụ gia nhân tạo, 30 Euro là có thể để cho người ta ăn một bữa no nê ở nhà hàng buffet tuyệt đối không thể thiếu được chất bảo quản.
Vì vậy tuyệt đối không thể là Liên Gia Chú.
Nếu như không trông thấy bức ảnh mà chỉ dựa vào việc đọc bài viết thì Lâm Phức Trăn cũng cảm thấy đấy không phải là Liên Gia Chú, hình tượng thân thiết của Tiểu Pháp đều là giả vờ, anh kêu gọi chú ý tới nghệ sĩ đường phố đều là vì nghĩ cho lợi ích của bản thân.
Nhưng đó thực sự là Liên Gia Chú, còn cô gái trốn trong lòng của Liên Gia Chú chính là Phương Lục Kiều.
Phương Lục Kiều trốn trong lòng Liên Gia Chú làm cho Lâm Phức Trăn lại lần nữa nhớ tới ký ức không vui năm 10 tuổi kia.
Dưới tán cây ngô đồng ở cổng nhà cô, nép trong lòng người đàn ông dáng người cao gầy là dáng người nhỏ nhắn của người phụ phụ nữ. Nói dễ nghe một chút thì là chim nhỏ nép vào người, nói khó nghe thì là như con chuột túi lớn đùm con chuột túi nhỏ.
Liên Gia Chú đi cùng với Phương Lục Kiều tới nhà hàng buffet bình dân xuất phát từ mục đích hay là dựa vào tâm tư nào khác với Phương Lục Kiều để đi tới nhà buffet bình dân thì không biết được. Lâm Phức Trăn không muốn biết cũng không muốn quan tâm tới.
Nhưng!
Liên Gia Chú mặc chiếc áo cô tặng cho anh đi hẹn hò với Phương Lục Kiều là sự thực không thể chối cãi được. Đó là chiếc áo có có ký hiệu đặc biệt.
Linda càm ràm gần đây cô và Liên Gia Chú không tham gia tụ hội làm cho cô ấy cũng không hào hứng lắm, Linda càm ràm gần đây cô sống giống như con gái nhà lành, càm ràm hành tung gần đây của Yann như khá bí ẩn, sau khi càm ràm một tràng thì cô ấy mới nhớ tới vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
“Lâm, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình”.
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình điện thoại của Linda, cô uể oải nói: “Mình cũng thấy đó không phải là Gia Chú”.
“Vậy giải thích thế nào về cái áo kia?”
“Kiểu dáng trang phục như vậy đều có thể mua mua được ở bấy cứ cửa hàng DIY nào”. Cô nói.
Đúng vậy, kiểu trang phục này đều có thể mua được ở bất cứ cửa hàng DIY nào, hoa văn bốn màu đỏ xanh trắng đen cũng không phải là ít.
Nhưng, chiếc áo mặc trên người Liên Gia Chú là cái có một không hai trên đời này.
Đó là một câu đố mà Tiểu Họa Mi tặng cho Tiểu Pháp.
Lâm Phức Trăn có quan hệ tốt nhất với Liên Gia Chú đã nói không phải vậy thì chính là không phải rồi, người trong bức ảnh không phải là Liên Gia Chú vậy thì vấn đề đã được giải quyết rồi, nhưng Linda vẫn còn thắc mắc.
“Cậu có biết gần đây Yann đang bận chuyện gì không?”
Phải nói cho cô ấy biết gần đây họ đang tham gia trò chơi của họ sao? Đương nhiên là không rồi.
Cô nhún vai nói: Sao mình biết được, mình cũng đã hơn một tuần rồi chưa trông thấy cậu ấy rồi.
Thực sự thì từ sau buổi tối hôm ấy Lâm Phức Trăn chưa gặp lại Liên Gia Chú.
Cô cũng giống như những người ủng hộ Tiểu Pháp, đều thông qua báo mạng mà biết được hôm nay anh đã đi đâu, hôm qua anh vừa đi chỗ nào, trong thời gian đó cô đã gọi điện cho anh một lần anh không bắt máy, không lâu sau đó anh cũng đã gọi cho cô một cuộc, đương nhiên cô cũng sẽ không nhận điện.
Hai cuộc gọi không tiếp nối này là liên hệ duy nhất trong một tuần này của họ.
Buổi tối hôm đó trước khi cô chìm vào giấc ngủ anh đã nói với cô, ngày cuối cùng của khai giảng, hôm ấy vừa hay cũng là vừa hết thời gian ba tháng của trò chơi của anh và cô, cùng với Phương Lục Kiều.
Tới ngày đó cô có thể dùng phong thái của người khởi xướng trò chơi để kiểm duyệt kết quả của trò chơi.
Đuổi Linda đi, Lâm Phức Trăn quay trở lại phòng sách.
Gần đây hiệu suất học của cô không được tốt lắm, quyển sách tiếng Tây Ban Nha mà dì Daisy cho cô cũng chỉ mới xem qua có một chút. Cuối năm phải lấy thân phận là cháu ngoại của Lan Dora có mặt ở viện bảo tàng của hoàng thất Tây Ban Nha, cô sẽ tặng cho hoàng thất Tây Ban Nhan hai tác phẩm hội họa của bà ngoại. Đài truyền hình Tây Ban Nha sẽ tiến hành theo chân chụp ảnh toàn bộ hành trình của hoạt động lần này, tới lúc đó việc phỏng vấn là không thể tránh được.
Nếu như lúc tiếp nhận phỏng vấn có thể dùng tiếng Tây Ban Nha để trả lời thì nhất định sẽ nâng cao độ thiện cảm của người Tây Ban Nha với cô. Dì Daisy đã nói rồi, chỉ cần cô đọc hết quyển sách tiếng Tây Ban Nha này thì toàn bộ quá trình giao lưu dùng tiếng Tây Ban Nha sẽ không thành vấn đề.
Dì Daisy còn nói: “A Trăn, dì Daisy không chỉ muốn cho người Pháp mua nước hoa của con, dì Daisy còn muốn người Tây Ban Nha mua nước hoa của con”.
Cái này Lâm Phức Trăn biết, tiếp sau Tây Ban Nha có lẽ là Bồ Đào Nha, sau Bồ Đào Nha có lẽ là London.
Cuối cùng thì sao, có thể có được một sản phẩm nước hoa mang tên “Vianne” là một loại địa vị, trở thành dấu hiệu chung của toàn bộ người Châu Âu.
Dì Daisy không làm người đại diện thì thật đáng tiếc, nếu như dì Daisy mà làm người đại diện thì dưới bàn tay của dì ấy ngôi sao không thuộc hàng đẳng cấp thế giới thì cũng thuộc hàng thượng đẳng.
Từng có một ngày cô dựa theo giọng điệu đùa cợt hỏi người phụ nữ đã bị mất một chân trong một vụ tai nạn ấy “Bà Rose, bà đây và vì cái gì vậy, nói cách khác bà muốn từ con đạt được cái gì vậy”.
“Con cứ coi đó là yêu thích đặc biệt của một người phụ nữ bị mất một chân đi”. Bà ấy trả lời qua loa.
Cắt ___
Bà Rose chuyển đề tài: “Lâm Phức Trăn, hễ liên quan tới chính trị, cho dù khả năng có mạnh hơn thì cũng cần phải có quầng sáng nhất định, bà ngoại của con với con chính là quầng sáng từ con đường chính trị của mẹ con, từ nhỏ dì Daisy đã lớn lên trong ngôi nhà Dora, là bạn tốt của mẹ con, bây giờ dì Daisy có khả năng làm được chính là thay bà ngoại con giúp cho mẹ con, đây cũng là báo đáp tốt nhất của dì với bà ngoại của con”.
Nghe rất hợp tình hợp lý.
Dì Daisy là một nhà văn biết nhấn nhá nhất, bà đã quyên góp toàn bộ tiền nhuận bút lấy được từ nhà xuất bản cho Ngôi nhà Dora, không chỉ có vậy, tiền riêng của bà ấy cũng đều cho Ngôi nhà Dora.
Từ ngày đó trở đi Lâm Phức Trăn chưa từng hỏi lại Dì Daisy vấn đề tương tự như thế này nữa, dì Daisy bảo cô làm cái gì cô đều cố gắng làm hết sức mình.
Đây là dì Daisy lấy thân phận của bà ngoại để đi giúp đỡ mẹ, thế thì cứ để cho cô dùng thân phận của một nửa vắng mặt kia để giúp mẹ.
Trước mắt học tiếng Tây Ban Nha cũng là vì mẹ.
Lâm Phức Trăn thở dài một hơi mở quyển sách tiếng Tây Ban Nha ra.
Vẫn chưa lật được hai trang sách suy nghĩ lại bắt đầu không tập trung rồi, dù cho Lâm Phức Trăn có nhắc nhở mình thế nào đi chăng nữa thì suy nghĩ ấy cứ như động cơ sục sạo trong đầu cô, bức ảnh Liên Gia Chú và Phương Lục Kiều kia cứ tự động bày ra trước mắt cô. Còn có người dùng vòng tròn đỏ để đánh dấu ra điểm chính, Phương Lục Kiều bị động nép sát trong lòng Liên Gia Chú, chỉ lộ ra một bên tai, cái tai ấy nhỏ xinh.
Cho dù ai nhìn thấy cũng biết, đây là một loại bảo vệ, không muốn để cho gương mặt đó bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Lâm Phức Trăn tìm điện thoại di động, cô phải giải quyết vấn đề này mới có thể tập trung học tiếng Tây Ban Nha được.
Điện thoại được kết nối, vang lên hai tiếng chuông thì được nhận máy.
“Tại sao lại để mặt của cô ta nép vào trong lòng cậu vậy?” Lâm Phức Trăn trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“….”
Giả bộ nghe không hiểu chứ gì?
“Được, mình đổi cách nói khác, cậu như vậy là sợ Phương Lục Kiều lộ mặt ra trước mắt công chúng sao?” Tốc độ nói của cô cực nhanh.
“Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?” Anh hỏi ngược lại cô, giọng điệu ngược lại rất ung dung.
“Liên Gia Chú! Đừng có chơi trò chơi chữ với mình!”
“Nếu cậu muốn nghe lời nói dối, thực tế thì lời nói dối…” anh kéo dài giọng, cười: “Lời nói dối là bây giờ mình vẫn chưa nghĩ ra, thôi thì cứ nói thật trước đi”.
Lâm Phức Trăn nắm chặt điện thoại.
“Chúng ta đã lấy tình cảm của Phương Lục Kiều ra làm trò chơi, mình không muốn lại đem cuộc sống của cô ấy ra làm trò đùa nữa”.
Sự thật không thể thật hơn nữa. Phải hiểu lời nói thật của Tiểu Pháp này sao đây? Là lòng trắc ẩn của con người sao?
Lòng trắc ẩn của con người Liên Gia Chú có, nhưng lòng trắc ẩn của Liên Gia Chú nổi lên xác xuất giống như là một người đang đi ở trên đường bị thiên thạch trên trời rơi trúng vậy.
Nên coi Phương Lục Kiều là người may mắn bị thiên thạch rớt trúng sao? Hay là…
Ánh mắt cô dừng trên mặt biển xanh thẳm, cô hỏi: Gia Chú, không phải là cậu chơi đùa với Phương Lục Kiều rồi hóa thật đó chứ.
Đùa quá hóa thật, đây cũng là tình tiết rất được các nhà biên kịch ưa thích, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống mà, Không phải vậy sao?
Không phải là bị cô nói trúng rồi đấy chứ, cũng không thèm trả lời nữa mà. Trả lời câu hỏi này rất khó sao?
Lâm Phức Trăn nâng cao giọng: “Hửm?”
“Nếu như cậu muốn mang cuộc sống của Phương Lục Kiều ra làm trò đùa cũng không phải là không thể, mình chỉ cần bảo người ta gọi một cuộc điện thoại là có thể làm được, rất nhanh sẽ có rất nhiều người biết được Phương Lục Kiều là bạn gái ngực lép thứ hai mà Tiểu Pháp kết giao, trong những người này cũng có bạn bè của cô ấy, giáo viên hướng dẫn, chủ nhà, hàng xóm. Lâm Phức Trăn, cậu muốn mình làm như vậy không?” Anh lưu loạt nói một mạch, giọng điệu như biên tập viên thời sự đang lên sóng trên đài truyền hình.
“Lâm Phức Trăn, sao không trả lời câu hỏi của mình, muốn làm như vậy không?”
Lâp Phức Trăn suy nghĩ cẩn thận một hồi. Cô nói rành mạch rõ ràng: Chỉ còn lại tám ngày nữa thôi, Liên Gia Chú mình không muốn lại sảy ra thêm chuyện gì nữa.
Ở đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười khẽ của Liên Gia Chú, tiếng cười khẽ ấy vừa bật ra, thì có tiếng la hét của đám trẻ con cùng với tiếng sóng biển.
Cô hỏi anh đang ở đâu.
“Bãi biển”.
Con sóng cuộn lên, từng cơn lại từng cơn xô về phía bờ cát, mùa này đang là mùa lướt sóng rất đẹp, Liên Gia Chúc thích lướt sóng. Vào thời điểm này những năm trước họ đều dành ra chút thời gian để đi Rio, năm nay đương nhiên là không đi được rồi, đợi sang năm vậy.
Sang năm…
Ngoài cửa sổ là một mảng màu xanh thẳm đã dần trở nên mơ hồ, trong lòng cô mơ màng nghĩ, không biết sang năm lúc tới Rio thân phận của anh và cô có thay đổi hay không.
Ý nghĩ này vừa hiện ra đã bị Lâm Phức Trăn cố gắng đè xuống, nhưng mà là vậy mà. Hai má dần dần nóng lên không phải là cô muốn xua đi thì có thể xua đi được, đó là phản ứng bình thường nhất của con người.
Để ý nó làm gì chớ, dù sao thì ở đây cũng chẳng có người nào, nóng thì cứ để nó nóng lên đi.
“Còn chuyện gì không?” Giọng nói gần kề bên tai làm cho bàn tay Lâm Phức Trăn theo bản năng che hai má lại, giây sau đó tay lại nhanh chóng hạ xuống.
Cô hắng giọng nói hết rồi.
“Vậy thì mình cúp đây”. Trước sau như một, giọng điệu của đầu bên kia điện thoại khi nói câu này rất giống một đôi nam nữ đang yêu nhau da diết, lưu luyến không muốn rời sau khi nấu cháo điện thoại thâu đêm.
Cô gật đầu, vào giây cuối cùng khi sắp cúp điện thoại Lâm Phức Trăn vội vàng gọi một tiếng Liên Gia Chú.
Cũng không thèm để ý xem đối phương đã cúp điện thoại chưa, cô áp miệp sát vào loa điện thoại di động.
Cô nói từng câu từng chữ: “Gia Chú, nếu như sau này cậu đám mặc đồ mình tặng cho cậu đi hẹn hò với người phụ nữ khác thì mình sẽ tố cáo cậu quấy rối tình dục”.
Cô nói xong thì vội vàng cúp điện thoại.
Cho dù cầm điện thoại cách lỗ tai một khoảng cách nhất định, nhưng giọng của Lâm Phức Trăn vẫn xuyên qua loa điện thoại truyền tới từng câu từng chữ, nội dung cực kỳ rõ ràng.
Đồ Lâm Phức Trăn tặng? Liên Gia Chú được con gái tặng đồ cho không ít, Lâm Phức Trăn cũng tặng cho anh một món.
Anh mặc đồ cô tặng anh để đi hẹn hò cùng cô gái khác?!
À, quả thực anh đã mặc đồ cô tặng anh để hẹn hò với cô gái khác, cô gái khác này chính là Phương Lục Kiều.
Nhưng khi đó Liên Gia Chú không chú ý bộ đồ ngày đó anh mặc là của Lâm Phức Trăn tặng cho anh. Cậu muốn tới nhà hàng bình dân, lại còn là nhà hàng có thanh danh không tốt, cũng không thể mặc áo sơ mi hàng hiệu để đi được, cậu phải mặc một bộ mà vừa nhìn là biết là có thể mua được ở bất cứ chợ đêm nào. Cuối cùng gia của anh đã tìm được cho anh một chiếc áo khoác có hình vẽ nguệch ngoạc ở phía sau lưng.
Bây giờ anh mới nhớ ra, Chiếc áo khoác ấy là khi họ cùng nhau tham gia một lễ hội cà chua của Tây Ban Nha Lâm Phức Trăn đã tặng nó cho anh, khi ấy cô thần thần bí bí chỉ vào nét vẽ nguệch ngoạc ở phía sau cái áo nói: Gia Chú, mình đã yểm thần chú lên áo khoác của cậu rồi.
Cái hình đồ đằng bốn màu đỏ lam đen trắng là thần chú? Không không, nhìn nó giống như mì sốt tương hơn.
Sau khi trở về nhà anh đã quên mất tiêu cái áo bị yểm thần trú ấy luôn.
Vừa nãy Lâm Phức Trăn đã nói: Gia Chú, sau này nếu như cậu mà mặc đồ mình tặng đi hẹn hò với cô gái khác thì mình sẽ tố cáo cậu quấy rối tình dục.
Còn dùng giọng điệu nghiêm chỉnh nói nữa chớ.
Cái này dễ thôi mà, chỉ cần mang cái đồ bị yểm thần chú này tống đi không phải là được rồi sao, tối nay về nhà phải nói quản gia mang nó tặng cho viện phúc lợi, cuối cùng nó sẽ đi đâu, thuộc về ai thì không biết được.
Tiểu Họa Mi, tới lúc đó thì mình sẽ không nhất thời sơ ý mà mặc nó đi hẹn hò nữa rồi.
Tiểu Họa Mi, cậu biết đấy, có rất nhiều việc đang chờ mình, mình cũng không có thừa hơi sức đâu mà đi nhớ lời cậu dặn dò.
Chỉ là vào giờ phút này ngay cả chính Liên Gia Chú cũng vĩnh viễn không ngờ tới.
Sẽ có một ngày anh sẽ vì để tìm chiếc áo bị yếm thần chú ấy mà phải lên trời xuống biển, lật tung tất cả mọi ngóc ngách trên thế giới chỉ để trông mong nó có thể trở về tay anh.
Anh thực sự đã tin, cô đã đặt thần chú với anh.
Anh muốn biết, rốt cuộc là Tiểu Họa Mi đã vẽ thần chú gì cho Tiểu Pháp.
MM.
Hết chương 48!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!