Con Đường Trở Thành Thiên Hậu
Chương 18
Hóa ra là so sánh.
Trong lòng Hạ Lăng có chút yên tâm:
“Quá khen rồi.” nhưng, “Đám trẻ các cô cậu” là thế nào? Cô liếc nhìn Lệ Lôi, cũng không quá hai tư hai nhăm tuổi, nếu thật sự tính ra vẫn nhỏ tuổi hơn so với cô ở kiếp trước.
Lệ Lôi không hề phát giác ra suy nghĩ của cô, gọi bồi bàn lên món.
Mấy người bồi bàn mặc đồng phục thống nhất bê đến một pallet gỗ cầu kỳ, lặng lẽ phục vụ từng món ăn cho họ. Hạ Lăng im lặng nhìn, quả nhiên là rất phong phú, cá vược hấp, thịt nướng thì là, tôm Long Tỉnh, ngô xào hạt thông… tất cả đều được bày biện trong những chiếc đĩa sứ trắng tinh tế, màu sắc sự tươi ngon và hương thơm mê người, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng, dạ dày cồn cào.
Anh ta rất lịch thiệp rót rượu cho cô, sóng rượu lóng lánh màu hoa hồng trong chiếc ly hổ phách, nhẹ nhàng tỏa ra mùi thơm phảng phất.
“Đây là rượu hoa quả mà sơn trang tự ủ.” Anh ta nói:
“Thử chút đi, rất dễ khai vị.”
Cô nhấp một ngụm, quả nhiên là rượu ngon, vừa vào miệng liền cảm thấy ấm, trong vị ngọt dịu còn mang thêm cả sự biến hóa đầy tinh tế và êm dịu, dư vị vô tận. Kiếp trước, khi cô ở cạnh Bùi Tử Hoành cũng đã từng thấy qua không ít loại rượu, lúc này cô dám khẳng định loại rượu này không phải như lời anh ta nói một cách đơn giản chỉ là sơn trang tự ủ, chắc chắn phải đến từ tay của người nổi tiếng, nguồn gốc phi thường.
Nhưng anh ta lại không nhắc đến, không hề khoe khoang.
Hạ Lăng không nén được nhìn anh ta lần nữa, vô tình nảy sinh thêm chút thiện cảm.
Người lái bè nhẹ nhàng chuyển động chiếc sào trúc trong tay, chiếc bè xuôi theo dòng nước, từ từ di chuyển qua non xanh nước biếc.
Trên đường đi, Lệ Lôi nói chuyện phiếm với cô, bất tri bất giác chiếc bè đã di chuyển qua rất nhiều những khúc sông quanh co. Cảnh núi xanh hai bên bờ thay đổi, ở phía xa xa đã không còn trông thấy bóng dáng người hay nhà, Lệ Lôi nói với cô, con sống này tên là Trường Tương Tư, uyển chuyển xoay vòng, chảy qua mấy ngọn núi quanh đây, giờ bọn họ đã sớm ra khỏi ngọn núi ban đầu rồi.
Anh ta cắt một miếng cam đưa cho cô:
“Ăn quả tráng miệng sau bữa cơm, nghỉ ngơi thêm chút nữa, có thể đến một bến phà khác rồi. Đến đó chúng ta sẽ ngồi cáp treo trở về sơn trang, cô có thể nhìn thấy hồ Ngọc Cảnh và những bầy thiên nga hoang dã ở lưng trừng núi.”
Giọng nói đầy hài lòng, ra dáng một chủ nhân thật sự.
Mặc dù, Hạ Lăng cảm thấy ăn một bữa cơm lại còn đi quanh vùng núi hoang một vòng thật sự rất lãng phí thời gian, nhưng hơn một năm sống trong cảnh cầm tù, lại thêm cuộc sống thực tập sinh ít khi ra ngoài như hiện giờ, thực cũng quá gò bó, bất giác cảm thấy tràn đầy mong đợi được nhìn thấy bầy thiên nga hoang dã mà anh ta nhắc đến.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Ngay lúc đó một cơn mưa lớn đổ xuống, bọn họ đều bất ngờ, ướt sạch từ đầu tới chân. Lệ Lôi dùng hai tay che đi vết thương ở bụng, còn không quên chỉ dẫn người lái thuyền:
“Lão Trần, ông mau tìm quanh đây xem có chỗ nào trú mưa.”
Người lái bè lớn tiếng đáp lại, đẩy chiếc sào trúc trôi theo dòng nước, chiếc bè nhỏ nhanh chóng tăng tốc, bình ổn và thành thục đi qua những khúc cua đến một sơn động bí ẩn.
Lệ Lôi nhảy lên bờ, đưa tay đỡ lấy cô.
Lần này, Hạ Lăng không từ chối anh nữa, chủ yếu là do vết thương trên vai chưa lành hẳn đã bị mưa thấm ướt, đau rát vô cùng, cả cánh tay đều không nhấc lên được, không cách nào giữ được thăng bằng. Lệ Lôi vừa đẩy vừa siết dìu cô lên bờ, cô bối rối đứng không vững, nhất thời bị anh ta ôm trọn vào lòng.
Lồng ngực Lệ Lôi vững chắc, giống như gang sắt vậy, đập vào mũi cô đau điếng. Hạ Lăng nhất thời hoảng hốt, ngả nghiêng một lúc mới đứng vững, anh buông tay ra, nửa cười mà như không cười nhìn cô:
“Mưa lớn, đường trơn, không phải lúc để làm tàng.”
Cô ngượng ngùng ôm lấy mũi, không nói gì.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy lời anh ta nói là do vẫn canh cánh sự từ chối lúc đầu của cô?
Sau đó chỉ chớp mắt, anh ta quay người bỏ mặc cô lại, bước đi ổn định, hoàn toàn không có đáng vẻ gì là người bị thương chưa lành. Hạ Lăng kinh ngạc, không thể nào, anh ta bị thương do súng bắn, dù sao cũng nặng hơn vết thương của cô, giờ cô vẫn còn đau đến chết đi sống lại, anh ta lại trông như không có chuyện gì?
Người lái bè lúc này đã dừng sào, lên bờ. Nhìn thấy Hạ Lăng, ông ấy khách sáo nói:
“Tiểu thư, cô cũng đi vào trong đi, trước cửa hang gió lớn dễ bị lạnh, có tôi canh ngoài này được rồi.”
Hạ Lăng gật đầu, đi về phía Lệ Lôi vừa đi tới.
Hang không sâu lắm, nhưng lại lượn vòng thành một nửa hình tròn, cô đi tới phía sau nhìn thấy Lệ Lôi, lúc đó đã không nhìn thấy người lái bè đâu nữa. Lệ Lôi lúc này đã cởi áo ngoài lộ ra nửa thân, cơ bắp săn chắc. Cô để ý, quanh eo anh ta cuốn băng, phía trên đã thấm máu, hiển nhiên vết thương vẫn chưa khỏi hẳn.
Trông bộ dạng như không có chuyện gì trước đó của anh ta, thật sự không nhận ra.
Ngoài ra, trên người anh ta còn đầy sẹo của những vết thương cũ, có nông có sâu, có vết lớn vết nhỏ. Trong đó không ít những vết thương kinh khủng, thậm chí có vết chạy dài từ vai trái đến thắt lưng bên phải, trông như muốn chém người ra làm đôi. Cô không nén được suy nghĩ, không biết năm đó anh ta như nào mà lại có vết thương như vậy, rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?
Vừa nghĩ cô vừa tiến về phía trước, bước chân nhẹ nhàng, trong tiếng mưa gió lại càng không hề rõ ràng. Nhưng đúng lúc cô sắp sửa tới gần anh ta, anh ta liền phát giác ra, đột ngột quay đầu lại, ánh mắt màu xám xanh bộc phát ra ánh nhìn lạnh lùng sắc bén.
Bản năng trong tâm trí Hạ Lăng giật thót, chốc lát bị ánh mắt của anh ta khóa chặt, giống như có bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lấy cổ cô, khiến cho toàn thân cô cứng đờ không thể động đậy. Bầu không khí lạnh lẽo, đây là… sát khí?
Sau đó, chớp mắt anh ta thu lại ánh mắt, khôi phục lại nụ cười lười biếng bình thường:
“Là cô sao, Diệp Tinh Lăng. Cởi đồ ra, lại đây sưởi ấm, thời tiết thế này rất dễ sinh bệnh.”
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, nếu không thì anh tưởng là ai?
Bình tĩnh ổn định lại nhịp tim sắp sửa không bình thường, Hạ Lăng nghĩ, tổng cộng gặp anh ta hai lần, thì bị dọa cả hai lần, ở cùng với người của xã hội đen thật sự không có cảm giác an toàn, về sau cách xa người này một chút mới được.
Cô cẩn thận dè chừng bước qua đó, ngồi phía xa đối diện anh.
Không biết anh ta kiếm đâu ra củi, thành thục đánh lửa, nói với cô:
“Thời tiết trong núi hay thay đổi, lão Trần sống ở đây lâu rồi, đối với những chỗ có thể trú mưa rất quen thuộc. Hang động này có vững chãi, rất an toàn, cô yên tâm.”
Cô có gì mà không yên tâm chứ, ngày đầu tiên đến quay ngoại cảnh, Đàm Anh đã nói mấy dãy núi gần đây đều không có mãnh thú. Huống hồ, sau lần Lệ Lôi bị thương, nghe quản gia nói cả ngọn núi này đều được bảo vệ kỹ càng, trước đó trên đường chiếc bè đi qua, không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lính gác.
Nếu nói không yên tâm, anh ta mới là người không yên tâm thì đúng hơn, ánh mắt vừa rồi nhìn cô, rõ ràng đầy ý định tấn công.
Ánh lửa đỏ cam ấm áp dao động, cô đưa tay hơ lửa, có chút kỳ quái hỏi:
“Củi ở đâu ra vậy?”
“Trong hang luôn được chuẩn bị quanh năm, để đề phòng có người cần dùng gấp khi lạc bên ngoài.” Lệ Lôi nói:
“Chờ sau khi chúng ta trở về, lão Trần sẽ đem thêm đến, à, còn có lương khô…” anh ta dùng cằm hất hất về phía đống bánh quy.
Bọn họ vừa mới dùng xong bữa trưa, đều không đói, nên cũng không động đến chúng.
Lệ Lôi híp mắt nhìn cô sưởi ấm, ánh mắt chợt trở nên mập mờ.
Cô nhạy cảm nhận ra sự thay đổi của anh, cúi đầu, lúc này mới phát hiện toàn thân đã bị mưa thấm ướt đến mức xuyên thấu, chiếc váy lanh dài vốn mỏng manh và chiếc áo khoác lưới dính chặt vào người, phác thảo lên cơ thể quyến rũ của cô, đến cả lớp da dưới váy cũng ẩn hiện, khiến người ta phải mộng tưởng. Cô giật mình, theo bản năng ôm lấy ngực.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!