Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi - Chương 58
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi


Chương 58


Editor: Mẫn Mẫn

Beta: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑

Sáu năm sau.

Ba đồng nghiệp nữ trong ban biên tập và phòng kế toán tập trung tại phòng Pantry* đang bàn luận sôi nổi về tin tức hot của tạp chí kinh tế và tài chính của Thành phố S.

(Pantry*: Pantry văn phòng (pantry office) là một khu vực, không gian phụ trợ được thiết kế dành riêng cho hoạt động nghỉ ngơi, thư giãn, giải trí, ăn uống,… của nhân viên sau những giờ làm việc mệt mỏi tại các văn phòng hay khu làm việc hiện đại.)

“Nghe đồn là người tên Cố Khê kia phụ trách khâu phỏng vấn của bộ phận truyền thông là phú nhị đại sao, xem ra dáng vẻ cô ta nhìn rất là có tiền.”

“Tôi cũng muốn biết đây, nghe nói cô ta mới tốt nghiệp hơn một năm thôi, nhưng đã lái chiếc xe hai mươi mấy vạn rồi, còn nữa thấy bảo nhà cô ta đang ở là khu trung tâm, nhà ở khu đó căn nhà một phòng ngủ một phòng khách tiền thuê ít nhất cũng năm ngàn vạn.”

“Oa, vậy đúng là người giàu rồi, ta xem qua bảng lương của cô ta, mặc dù hiện tại thu nhập chỉ hơn một vạn, nhưng nhà ở khu trung tâm, lại còn mỗi ngày lái xe đến, với thu nhập như vậy tôi thật sự cảm thấy chống đỡ không nổi.”

“Cho nên mới nói, đừng suy nghĩ nữa, cô ta chắc chắn là phú nhị đại.”

“Nếu không thì chính là có bạn trai đại gia.”

“Khụ khụ.” Cố Khê với trang phục quần Culottes ống rộng màu đen, phối với áo lụa trắng đang cầm ly nước đứng trước cửa phòng Pantry ho khan vài tiếng.

Các đồng nghiệp nữ bên trong nghe được tiếng động bèn hướng phía cửa nhìn ra thấy cô, trên mặt đều mang một vẻ vặn vẹo xấu hổ.

Cố Khê cũng không tức giận, dù sao mọi người cũng không phải nói xấu cô, cô bước vào Pantry, có chút xấu hổ nhưng không mất đi phép lịch sự mà cười cười, “Trước mắt tôi đang độc thân.”

Trong đó một đồng nghiệp nữ mặc váy công sở màu đen phớt lờ những chuyện xấu hổ nãy giờ cười cười nói, “Cố Khê, cô hôm nay không phải đi ra ngoài phỏng vấn sao?”

Cố Khê giả bộ như không có việc gì đi đến trước máy lọc nước rót một ly nước, ” Giám đốc công ty Khương Mỹ hôm nay có khách quý đến thăm, không tiện phỏng vấn, đã hẹn vào hôm khác rồi.”

“Ồ.”

Cố Khê rót một ly nước, đứng lên cười cười với mọi người, “Tôi về chỗ chỉnh sửa bản thảo phỏng vấn trước.”

“Ừm.”

Cố Khê trở lại chỗ ngồi của mình, đặt ly nước bên cạnh, bật máy tính lên bắt đầu viết bản thảo.

Công ty của cô, Willie Culture, là một công ty truyền thông nổi tiếng ở trong nước, hiện đang phân phối 5 tạp chí, bao gồm các lĩnh vực tài chính, đời sống, khoa học và nghệ thuật. Trong đó, mảng tài chính của công ty là nổi bật nhất. Ngoài phát hành tạp chí, công ty còn lên kế hoạch xuất bản hàng trăm cuốn sách mỗi năm, đồng thời công ty cô cũng chạy thêm một trang mạng xã hội WeChat về tài chính.

Cô là một biên tập phỏng vấn trong mảng kinh tế và tài chính, phụ trách phỏng vấn các doanh nhân thành đạt đồng thời cũng soạn nội dung phỏng vấn thành bản thảo. (tới đây là ta biết nữ9 sẽ gặp được n9 rầu hí hí =)))

Năm năm rưỡi trước, cô thành công thi đậu vào Đại học G, vượt trăm sông ngàn núi để đến thành phố S, học chuyên ngành tài chính, học kỳ hai năm 4 thì vào Willie Culture, từ lúc thực tập đến hiện tại đã gần hai năm.

Điện thoại trên bàn vang lên, Cố Khê cầm điện thoại lên xem, là biên tập viên Xuân Hiểu bên cô gửi tới tin nhắn.

Nói đến Xuân Hiểu, các cô đã quen biết nhau được bảy năm, bản thảo tạp chí đầu tiên của cô ấy được duyệt là do cô giúp đỡ. Cố Khê sau khi lên đại học, thời gian ngoài giờ học rất dư giả, cô viết được mười quyển tiểu thuyết dài tập, gần như quyển nào cũng đều đã xuất bản, khi cô xuất bản tiểu thuyết, có đến sáu quyển đều do Xuân Hiểu giúp cô lập kế hoạch, hai người tình cảm tương đối thân thiết, còn gặp mặt nhau mấy lần.

Cố Khê ấn mở khung chat với Xuân Hiểu.

Xuân Hiểu: [ Sticker: Cây trường đao dài bốn mươi mét* ] Bản thảo đâu?

(Sticker này xuất phát từ một tin tức trên Tencent do nhà xuất bản bị nhầm chiều dài của con dao được viết từ “cm” sang “mét” nên nhiều cư dân mạng nhiệt tình khoe tác dụng của con dao dài 40 mét sau khi tin tức được đưa ra)

Cố Khê: [ Sticker: Quỳ ] Tớ biết sai rồi, còn chưa viết xong mà.

Xuân Hiểu: Móa! Tớ thật muốn đi xuyên qua đường dây internet để bóp chết cậu.

Cố Khê: Tớ đang dùng là điện thoại đó.

Xuân Hiểu: Vậy tớ liền đi xuyên qua tài khoản Wechat bóp chết cậu.

Cố Khê: QAQ Gần đây bận, cuối tuần này nhất định gửi.

Xuân Hiểu: Vậy tớ đợi, cuối tuần cậu lại không gửi, tớ liền đáp máy bay qua đó, xách theo cây trường đao của tớ trông chừng cậu sáng tác.

Cố Khê: [Sticker: Bảo bối nhu thuận ]

Cố Khê cất điện thoại, nhìn đồng hồ đã là bốn giờ rưỡi. Bản thảo phỏng vấn lần trước của cô còn chưa viết xong, cô uống một ngụm nước, hít sâu một hơi, hai tay gõ bàn phím.

Cô phải nhanh chóng viết xong bản thảo, sau đó tan làm đúng giờ, về nhà viết tiểu thuyết, nếu không vị biên tập đại nhân kia thật sự sẽ bay đến.

Năm giờ rưỡi tan tầm, cô đeo túi xách xuống thang máy đi vào bãi đậu xe dưới đất, đi đến trước một chiếc Toyota Crown, lấy chìa khóa xe, ấn nút để mở cửa rồi đi vào.

Chiếc xe này cô mua lúc thực tập, lúc ấy cô còn ở ký túc xá của trường, xung quanh trường học tương đối vắng vẻ, muốn đến đây phải đi mấy tuyến xe, cuối cùng cô dứt khoát mua cho mình một chiếc xe.

Tiền là do lúc cô học đại học viết bản thảo kiếm được, tiền nhuận bút tăng do có thêm hai quyển tiểu thuyết chuyển thể sang điện ảnh, cô chưa tốt nghiệp liền đã có gia tài mấy trăm vạn.

Xem như viết bản thảo cũng có thể kiếm tiền, cô cũng không xem công việc viết bản thảo như là nghề kiếm sống chính của mình, mà chỉ xem như là một loại sở thích, chỉ dùng thời gian rảnh rỗi để phát triển.

Trở lại cái ổ nhỏ của mình, Cố Khê đầu tiên là làm đồ ăn, đơn giản làm mì Ý bò lúc lắc xem như là bữa tối.

Cô thuê một căn một phòng ngủ một phòng khách, thêm một căn bếp nhỏ, vừa đủ thỏa mãn sinh hoạt thường ngày của cô.

Cơm nước xong, cô ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ sát đất, bắt đầu viết bản thảo.

Viết một mạch đã qua ba giờ đồng hồ.

Đến mười giờ rưỡi cô mới tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.

Sáng ngày thứ hai, cô vừa rửa mặt đánh răng xong, một cú điện thoại gọi đến, là số của Quan Trân Lệ.

Cố Khê tiếp điện thoại, bên kia truyền đến một giọng nam, “Cố Khê, ta là cậu con, mẹ con bà ấy bệnh đến nhập viện rồi, con có thời gian trở lại thăm bà ấy một chuyến đi.”

Nghe tin Quan Trân Lệ nằm viện, trong lòng Cố Khê run lên, “Mẹ sao rồi?”

“Ai, bác sĩ nói là có khối u ác tính.”

U ác tính? Đó không phải là ung thư sao?

Đầu Cố Khê ong ong, Quan Trân Lệ mắc bệnh ung thư?

Cô không nghĩ nhiều, lập tức xin nghỉ phép, mua vé máy bay về thành phố G, cùng ngày bay trở về.

Cô lên đại học mấy năm này, không thường xuyên về thành phố G, một năm chỉ về một hai lần, chỉ ở mấy ngày lại quay về.

Lần trước cô về, còn là tết Trung thu, cũng đã qua nửa năm rồi.

Mặc dù cô với Quan Trân Lệ từ đầu đến cuối không thân thiết, nhưng dù sao cũng xem như là có quan hệ huyết thống, cô vẫn là không đành lòng mặc kệ bà.

Chuyến bay của Cố Khê chín giờ tối mới đến sân bay thành phố G, sau khi máy bay hạ cánh, cô gọi xe, trực tiếp đến bệnh viện.

Điều cậu cô Quan Chí Hồng nói đều là thật, Quan Trân Lệ thật sự đổ bệnh, bà nằm trên giường bệnh, gương mặt không trang điểm lộ ra khí sắc tái nhợt, tóc mai hai bên mọc ra cũng bạc trắng, nhìn qua cảm thấy già đi mười mấy tuổi.

Quan Trân Lệ ngủ rồi, Cố Khê không quấy rầy bà, chạy đi tìm bác sĩ hỏi bệnh trạng.

Bác sĩ nói là ung thư gan thời kỳ đầu, nếu có thể kịp thời trị liệu, tỉ lệ chữa khỏi rất lớn.

Cố Khê từ phòng bác sĩ bước ra, Quan Chí Hồng lôi kéo Cố Khê nói: “Cái tên họ Chu kia quả thật không phải người, mẹ con nằm viện nửa tháng nay, hắn chưa từng qua đây lần nào, tuỳ tiện mời người chăm sóc. Mẹ con thì một mực không cho cậu nói cho con biết, cậu bây giờ chịu không nổi nữa, mới cầm điện thoại của bà ấy gọi cho con, con a, chăm sóc mẹ con cho thật tốt, đừng chỉ trông cậy vào người nhà họ Chu kia.”

Cố Khê cắn răng, “Con từ trước đến giờ không hề trông cậy bọn họ.”

Quan Chí Hồng nói: “Con ở đây chăm sóc mẹ con, cậu đã ở đây mấy ngày, bây giờ về nhà một chuyến.”

Sau khi Quan Chí Hồng đi, Cố Khê quay về phòng bệnh, Quan Trân Lệ đã tỉnh, bà mở mắt, nhìn Cố Khê từ ngoài cửa tiến vào.

“Cố Khê…”

Cố Khê nghe được giọng nói của bà, đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, gọi bà một tiếng, “Mẹ.”

Thấy được con gái, Quan Trân Lệ mắt nhoè lệ, “Sao con lại tới đây?”

“Nghe cậu nói mẹ bệnh rồi, con quay về xem mẹ thế nào.”

“Không phải bệnh gì nặng, mẹ nói với cậu con rồi, đừng làm phiền con.”

Cố Khê lắc đầu, “Con là con gái của mẹ, mẹ ngã bệnh, con qua đây chăm sóc người, sao có thể cho là làm phiền.”

Nghe được câu Con là con gái của mẹ” này, trong lòng Quan Trân Lệ thật ấm áp, ngậm theo nước mắt nuốt vào trong, “Tiểu Khê, mẹ có lỗi với con, là mẹ mấy năm nay không làm tròn bổn phận làm mẹ, để cho con chịu không ít khổ cực.”

Cố Khê trầm mặc một lát, “Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, đừng nhắc đến nữa.”

“Không phải, con để mẹ nói đã.” Những năm Quan Trân Lệ gả cho Chu Vĩ Hoành này, bà từ đầu đến cuối vì làm hai cha con bọn họ vui lòng, đã làm tôn nghiêm của chính mình trở nên hèn mọn như vậy, Chu Vĩ Hoành đối với bà cũng không tệ, bà còn cho là cuộc sống của bà rất hạnh phúc, nhưng sau này mới phát hiện, tất cả đều là giả cả.

Tuổi tác của bà một năm lại một già đi, Chu Vĩ Hoành ở ngoài chơi đùa, bà cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua, một lòng làm tốt bổn phận Châu phu nhân của mình. Nhưng tới thời điểm này, phát hiện ra bà bị ung thư gan phải nằm viện, Chu Vĩ Hoành mời hộ lý về, sau đó không xuất hiện thêm một lần nào nữa, cũng không gọi điện hỏi thăm tình hình của bà một lần nào.

Những ngày này Quan Trân Lệ trong lòng uất ức, không nơi nào phát tiết, rất không dễ dàng mà gặp được người có thể tâm sự, bà cũng nhịn không nổi nữa mà thổ lộ hết ra, “Mẹ đến bây giờ mới hoàn toàn hiểu được, có những người là thật tâm đối tốt với mình, có những người từ đầu đến cuối một mực chỉ xem mình là người ngoài. Đáng tiếc là mẹ nhận ra quá muộn, chỉ cầu vinh hoa phú quý nhất thời, kết cục cũng như rổ tre đựng nước, vĩnh viễn không có kết quả, đây cũng là tội mà mẹ đáng phải chịu.”

Cố Khê nắm chặt tay bà, “Mẹ, đừng nhắc đến nữa.”

“Mẹ không xứng để con gọi một tiếng mẹ, những năm qua mẹ đã không làm tròn bổn phận của người làm mẹ, mẹ cảm thấy rất hổ thẹn.” Quan Trân Lệ thút thít hỉ sạch cái mũi đỏ bừng, đôi mắt đẫm lệ nhìn Cố Khê, “Tiểu Khê, trong lòng con nhất định rất hận mẹ phải không?”

Cố Khê lắc đầu, “Không có, nhiều năm như vậy con vẫn không có ý nghĩ như vậy, mẹ khi nào ly hôn với Chu Vĩ Hoành, con lúc đó liền lập tức đón mẹ về sống cùng với con.”

Quan Trân Lệ nghe được lời này của con gái, nước mắt dạt dào như suối, bà muốn khóc lớn một trận, lại khóc không thành tiếng, siết tay đấm vào lồng ngực của mình, hối hận vì sai lầm này.

Cố Khê từ đầu đến cuối ổ trong phòng bệnh chăm sóc bà, nghe bà sám hối, nghe bà phát tiết.

Lúc sau bà vì quá mệt mỏi mới ngủ thiếp đi.

Cố Khê nằm ở bên giường ngủ một đêm, ngủ cũng không ngon, một đêm này, cô suy nghĩ rất nhiều.

Ngày thứ hai, cô gặp bác sĩ hỏi một chút tình hình của bà, tiền nằm viện của Quan Trân Lệ đã đóng nửa tháng, vừa đúng hôm nay đã đến hạn thanh toán. Cơ sở vật chất của bệnh viện này, trong thành phố G mà nói, tính ra cũng không bằng các bệnh viện trung bình ở thành phố, mời hộ tá cũng là một người gần sáu mươi tuổi, bà ta một ngày chỉ phụ trách đưa cơm cho cô, dành cực ít thời gian ở nơi này.

Gia tài bạc triệu của Chu Vĩ Hoành, vậy mà chỉ cho bà ở nơi như vậy, rõ ràng là không muốn chi quá nhiều tiền cho bà, hoặc là, hắn ta căn bản chính là muốn bà chết sớm một chút.

Cố Khê liên lạc với Tiếu Hàm, anh hiện đang công tác tại bệnh viện hạng A ở thành phố G, điều kiện chữa bệnh và hoàn cảnh xung quanh đều so với nơi này tốt hơn nhiều lần.

Sau khi liên lạc với Tiếu Hàm, Cố Khê cùng ngày liền chuyển viện cho Quan Trân Lệ.

Trải qua những năm nỗ lực này, Tiếu Hàm đã là bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện hạng A này. Cố Khê đế giờ vẫn cùng anh giữ liên lạc, mỗi lần về thành phố G, cô đều sẽ qua thăm anh, gặp mặt nói chuyện phiếm với anh.

Lúc Cố Khê đang học đại học, Tiếu Hàm cũng có tập huấn thành phố S mấy lần, mỗi lần đến, đều vội vội vàng vàng nhưng đều sẽ qua trường thăm cô.

Quan hệ của hai người từ đầu đến cuối rất tốt.

Sau khi Tiếu Hàm không còn làm giáo viên, Cố Khê đều gọi anh là anh trai.

Thu xếp xong việc của Quan Trân Lệ, Tiếu Hàm mặc trên mình áo blouse trắng cùng Cố Khê sánh vai trong hoa viên ở lầu dưới bệnh viện tản bộ nói chuyện phiếm, “Lần này trở về dự định ở trong bao lâu?”

“Em chỉ có thể nghỉ được ba ngày, hôm sau phải trở về rồi.”

“Gấp như vậy.”

Cố Khê cười khổ, “Không có cách nào, công ty chỉ duyệt cho ba ngày nghỉ.” Dừng một chút, cô hít sâu một hơi, “Nhưng mà em lần này trở về, dự định xử lý tốt chuyện ở thành phố S, sau đó lại quay về.”

Tiếu Hàm nghiêng đầu nhìn cô, “Trở về ở lâu dài?”

“Đúng, anh cũng nhìn thấy, mẹ em bây giờ cần người chăm sóc.”

Tiếu Hàm nhẹ gật đầu, “Đúng vậy, trị liệu ung thư gan không phải một ngày hai ngày là sẽ có kết quả.”

“Ừm, em trở về xử lý những việc mấy ngày đây, em dự định trước tiên mời một hộ lý.” Dừng một chút, Cố Khê nói: “Còn nữa, cũng có thể là sẽ làm phiền anh, anh giúp em chú ý bà một chút.”

Tiếu Hàm cười cười, “Chuyện này em không nói anh cũng sẽ làm.”

“Cảm ơn.”

Cố Khê mời hộ lý, cô đích thân phỏng vấn, là một phụ nữ trung niên ở gần đây, những phương diện khác cũng không tệ.

Cố Khê chuyển viện cho Quan Trân Lệ đã hai ngày, bên phía Chu gia kia một chút động tĩnh cũng không có, thậm chí có khả năng là không biết đến chuyện này.

Cũng được thôi, không có động tĩnh là tốt nhất, bọn họ một nhà đều kéo qua đây, cô ngược lại lại mệt mỏi.

——

Trước kệ trưng bày sách bán chạy ở một cửa hiệu sách, một người đàn ông mặc vest đen dừng chân, đi giày da sạch sẽ không một hạt bụi, cùng với đôi chân thon dài được quấn trong chiếc quần tây không một nếp nhăn, chiếc áo khoác ngoài cởi cúc, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong cùng với cà vạt màu xanh đậm bên trong, khuy áo sơ mi được gắn thêm khuy măng sét màu đen, vòng ngọc đen được gắn với các hoạ tiết bằng vàng tinh xảo.

Anh từ trên giá sách cầm xuống một quyển sách có tựa đề là « Ánh dương giữa hè năm ấy », nhìn qua trên bìa sách nổi bật bốn chữ “Cố Tiểu Tây Hồ” đẹp mắt làm lông mày anh có chút giãn ra.

Anh lật qua bìa sách, đọc được đích thân tác giả viết lời mở đầu, nhìn đến nhập thần.

Nhân viên trong tiệm sách đều tụ tập núp sau quầy thu ngân ló đầu ra thảo luận, “Quá đẹp trai rồi.”

“Thật sự rất thật cao, còn rất có khí chất.”

“Là minh tinh sao?”

“Không phải đâu, tôi luôn bắt trend theo dõi các minh tinh đẹp trai, nếu có minh tinh đẹp trai như vậy, tôi đã sớm làm Fan hâm mộ rồi.”

Rốt cục cũng có một nhân viên cửa hàng lấy hết dũng khí, đỏ mặt đi tới, “Tiên sinh, muốn mua sách phải không?”

Cả người đang nhập thần bỗng chốc lấy lại tinh thần, đóng lại quyển sách trên tay ra hiệu đồng thời mang theo chút lạnh ý nói: “Lấy quyển này.”

“Được ạ, mời trả tiền bên này.” Nhân viên cửa hàng dẫn anh đi vào tiệm sách.

Anh hỏi: “Tác giả này còn có sách khác không?”

Nhân viên cửa hàng gật đầu, “Có có, anh chờ một chút.”

Nhân viên cửa hàng rất nhanh liền đem ra năm sáu quyển tiểu thuyết, đều là của “Cố Tiểu Tây Hồ” viết, cô mỉm cười giải thích, ” Sách của tác giả này bán rất chạy, tiệm chúng tôi chỉ còn thừa lại mấy quyển này.”

Người đàn ông lên tiếng: “Đều lấy hết giúp tôi.”

“Được.”

Nhân viên cửa hàng đem sáu quyển sách đều bọc lại, dùng một cái túi đẹp mắt đựng sách ở bên trong, người đàn ông thanh toán xong, đem theo sách bước ra ngoài, đi tới chiếc BMW dừng ở ven đường.

Anh kéo cửa xe ra bước vào, đặt túi sách ở ghế phụ.

Xe chạy tiến vào bãi đỗ xe dưới đất của một tòa cao ốc.

Xuống xe, anh đem theo túi sách kia, tiến vào thang máy.

Thang máy một đường đi lên, thang ở tầng 1 tầng 2 dừng lại, hai nữ sinh bước vào, cửa thang máy đóng lại, các cô không nhịn được quay đầu qua bên này nhìn anh, trong mắt mang theo sùng bái cùng ái mộ.

Hạ Hữu Nam, người sáng lập công ty Thành Hội ở tầng 28, mọi người tòa nhà này đều biết đến anh.

Thang máy đến tầng 28, cửa mở, Hạ Hữu Nam bước ra.

“Hạ tổng, có người đến phỏng vấn, đã điền xong sơ yếu lý lịch, đại khái phù hợp với yêu cầu của ngài, ngài muốn gặp anh ta không?” Tiền Di nhìn thấy anh quay về, từ chỗ ngồi đi ra đón anh báo lại tình hình.

Hạ Hữu Nam giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Năm phút sau, cho anh ta vào phòng làm việc của tôi.”

“Dạ được.”

Đi đến trước cửa phòng giám đốc, Hạ Hữu Nam vặn tay nắm cửa đi vào, đi đến phía sau bàn làm việc ngồi xuống, đặt túi sách trên tay kia xuống mặt bàn.

Anh lấy sách từ trong túi đem ra, trước tiên lật ra trang bìa từng quyển một, khóe môi có chút cong lên.

Đến khi ngoài cửa có tiếng gõ, anh kéo ngăn kéo ra bỏ sách vào trong, hô một tiếng mời vào.

Tiền Di dẫn theo một người đàn ông tiến vào, đồng thời giải thích, “Hạ tổng, vị này đến phỏng vấn.”

Hạ Hữu Nam ngẩng đầu lên, đứng sau cửa là ứng viên đến ứng tuyển, anh sững sờ một giây, mà ứng viên so với anh phản ứng còn lớn hơn, trực tiếp há to miệng, “Mẹ nó, Hạ thiếu, là cậu!”

Tiền Di nhìn qua ứng viên lại nhìn ông chủ của mình, chẳng lẽ họ quen biết nhau?

Hạ Hữu Nam ngữ khí bình tĩnh, “Đã lâu không gặp.”

Tiền Di sau khi xác nhận hai người quen biết, yên lặng lui ra ngoài.

Sở Dục Tân đi tới, đánh giá anh từ trên xuống dưới, “Nhiều năm không gặp như vậy, mẹ nó càng ngày càng đẹp trai.”

Hạ Hữu Nam phớt lờ lời khen của anh, đứng dậy, dùng tay làm dấu mời ngồi, mời anh đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống.

Sau khi Sở Dục Tân ngồi xuống, nhìn xung quanh một chút phòng làm việc của anh, “Hạ thiếu, cậu đúng là trâu bò a, chúng ta cùng tuổi, cậu cũng có phòng làm việc của riêng mình mình, còn to như vậy. Đúng rồi, cậu trở về chừng nào vậy?”

“Năm ngoái.”

“Năm ngoái về cậu cũng không báo với tôi một tiếng, rất không nghĩa khí a!”

Hạ Hữu Nam nói: “Tôi cũng không biết cậu ở thành phố G.”

Sở Dục Tân là biết tính tình Hạ Hữu Nam, “Được rồi, lâu như vậy không liên lạc, tôi cũng không hi vọng xa vời là cậu có thể nhớ kỹ tôi.”

“Trí nhớ tôi cũng không tệ, không đến mức quên cậu.” Hạ Hữu Nam thản nhiên nói; “Chỉ là nửa năm này quá bận rộn rồi.”

Sau khi Hạ Hữu Nam tốt nghiệp Stanford, anh làm việc cho một công ty đầu tư có trụ sở trên phố Wall hai năm, mùa thu năm ngoái mới về nước, thành lập công ty đầu tư của mình, tên là Thành Hội Capital.

Thành Hội Capital phát triển nửa năm, hiện tại đã lớn mạnh đến quy mô năm mươi người, còn tại không ngừng lớn mạnh.

Tiền Di bưng vào đến hai tách cà phê, một tách cho Hạ Hữu Nam, một tách cho Sở Dục Tân.

Sở Dục Tân bưng cà phê lên uống một ngụm, “Đúng rồi, công ty này là của mình cậu thành lập sao?”

“Ừm, cha tôi bỏ năm mươi phần trăm vốn.” Còn lại một nửa vốn liếng, là do anh bỏ ra.

“Thật lợi hại, nhưng mà người ưu tú như cậu vậy, tôi cũng không quá kinh ngạc, hắc hắc.”

Sở Dục Tân uống nữa một ngụm cà phê, đột nhiên nhớ ra cái gì, “A, đúng, tôi hôm nay đến phỏng vấn, chúng ta vẫn nên chính thức phỏng vấn một lát.”

“Không cần.”

“Hả?” Sở Dục Tân có chút không hiểu, “Tôi không được sao?”

Hạ Hữu Nam bưng cà phê lên nhấp một ngụm, “Cậu được trúng tuyển.”

Sở Dục Tân hai mắt sáng lên, “Thật sao?”

“Ừm.”

Sở Dục Tân ăn nói ngọt xớt, “Cám ơn ông chủ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN