Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 529: Người sống và kẻ chết
Dịch: Niệm Di
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Không thể trả lời câu hỏi này!
Đây là một câu hỏi hoàn toàn không thể trả lời!
Cơ thể của Dương Húc Minh như bị đóng băng nơi địa cực, không thể cử động dù chỉ là một cái nhích nhẹ. Hắn nhìn chằm chằm vào Ứng Tư Tuyết trước mặt. Hắn nhìn vào mắt, nhìn vào môi, nhìn từng cử chỉ nhếch mép nhẹ của Ứng Tư Tuyết trong khi ý thức của bản thân gần như trống rỗng. Lúc này, Dương Húc Minh mới nhận ra rõ ràng rằng, mình vừa làm một việc cực kỳ ngu ngốc, tuyệt đối không thể tha thứ.
Nếu hắn tiếp tục giả vờ ngu ngốc như lúc đầu, có thể cả hai sẽ làm hòa như cũ. Nhưng tại thời điểm này, thì mọi chuyện đã thật sự toang rồi.
Ứng Tư Tuyết từng cười đùa cùng hắn, nhìn hắn, luôn bầu bạn với hắn, cùng hắn vào sống ra chết…
Mắt Dương Húc Minh đỏ hoe.
Hắn cảm thấy dây thần kinh trên mặt mất tự chủ, co giật liên tục, run rẩy cả người.
Mặc dù không thể nhìn thấy bản thân bây giờ như thế nào, nhưng hắn biết trông mình thật xấu xí.
Nhưng dù là vậy… Nếu đã vậy…
Dương Húc Minh đã hít một hơi thật mạnh, khó mà kiềm chế được nữa.
“Anh mong rằng…”
Chưa kịp nói dứt câu, Ứng Tư Tuyết đã đưa tay che miệng hắn lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, từng giọt nước mắt long lanh lắng đọc trên khóe mắt của cô nàng.
Thế nhưng, cô mỉm cười, cười rất chân thành và hạnh phúc.
“Lý Tử đang chờ anh ở nhà đấy!”
Giữa dòng người tấp nập, cô gái xinh đẹp nép người trong bóng râm hẻo lánh, cười nhẹ rồi nói thế. Nụ cười ấy cũng xinh đẹp như những đóa hoa xung quanh.
“Nếu anh rong chơi bên ngoài quá lâu, chị ấy sẽ lo lắng.”
Dương Húc Minh ngơ ngác nhìn cô ấy trong cảm xúc mờ mịt. Cảm xúc dồn nét trong lồng ngực từ nãy giờ đã bị hòa tan bởi câu nói vừa rồi.
Sau đó, hắn cảm thấy mệt mỏi cả người, tay chân bủn rủn. Điều duy nhất mà hắn có thể nhìn thấy là nụ cười giả vờ là mình ổn của cô gái cạnh bên. Trong bóng tối mờ hảo, nụ cười của Ứng Tư Tuyết rạng rỡ như thiên thần.
Dương Húc Minh cúi đầu trong vô thức, cũng không dám nhìn vào mắt cô nữa.
“Ừm… Em nói đúng… Lý Tử đang chờ anh ở nhà.”
Lời thì thầm của Dương Húc Minh như để tự nhắc nhở bản thân, hoặc chỉ đơn thuần là nói bâng quơ như vậy.
Sự áy náy không thể nói ra cộng với cảm giác tội lỗi ngập đầu gần như khiến hắn cực kỳ xấu hổ, khó mà nhìn thẳng vào Ứng Tư Tuyết lần nữa.
Hắn thực sự muốn nói gì đó với Ứng Tư Tuyết, nhưng chỉ vì một câu của cô nàng mà đành lặng câm, không thể thổ lộ thành lời.
Loại tình cảm chia đôi đường này, chưa bàn đến lòng chung thủy, thì cũng chẳng được tính là kiên định với riêng một tình yêu nữa,
Sau khi nhận ra điều này, vẻ mặt của Dương Húc Minh vô cùng chua xót.
Chắc chắn rồi, hắn thực sự là một tên khốn nạn toàn tập…
…
“Ba ba, vui quá hà!!!”.
Trong đám đông, cô gái nhỏ nắm tay Nhạc Chấn Đào, vui vẻ nói.
Cô bé đã từng sợ hãi người lạ, tính tình vô cùng rụt rè, nay lại sống cùng Nhạc Chấn Đào và hòa nhập với mọi người hơn. Ngày qua ngày, nụ cười trên môi con bé càng rạng rỡ.
Tuy không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài nhưng không khí sôi động xung quanh đã tác động khiến cô bé cảm thấy rất vui.
Nếu là ngày xưa, đặt trường hợp nhộn nhịp thế này, chắc chắn cô gái nhỏ sẽ nấp sau lưng Nhạc Chấn Đào, từ chối tham gia náo nhiệt. Nó cứ như một con chim non nhút nhát vậy.
Nhạc Chấn Đào cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi trông thấy nụ cười của San San.
“Đừng đi quá nhanh, cẩn thận va vào người khác đấy con.”
Gã dắt tay cô con gái nuôi đi dạo trong đám đông, thỉnh thoảng bảo cô bé dừng lại và giới thiệu cho cô bé biết quầy hàng trước mặt đang bán gì.
Một lúc sau, cô em dâu Triệu Trúc chạy đến với hai cây kẹo đường trong tay.
“San San, cho con nè.” Triệu Trúc vừa cười vừa đưa chiếc kẹo đường đầy màu sắchoa văn cho San San rồi nói: “Kẹo ngon không?” Cô bé cầm lấy chiếc kẹo đường, thè lưỡi liếm nhẹ, “…Ngọt quá.” Nó cười vui vẻ, “Cám ơn dì.”
Triệu Trúc cười, xoa nhẹ đầu San San, nói: “Đi, dì dẫn con đi mua tà tưa.”
Nhạc Chấn Đào yên lạnh đứng cạnh bên, nghe thế thì lên tiếng: “Uống trà sữa gì thế? Suốt ngày cứ vỗ béo nó, coi chừng bị béo phì bây giờ.”
Triệu Trúc liếc gã, nói: “Anh rể, anh khó khăn quá nha. Đi chơi là phải enjoy, không đúng ư?”
Nhạc Chấn Đào nhún vai, “Anh chỉ là tùy tiện nhắc nhở thôi. Em giảm uống trà sữa lại, ăn ít đồ béo. Thế mới tốt cho sức khỏe.”
“Biết rồi, hiểu rồi mà.” Triệu Trúc thản nhiên gật đầu, nói: “Sau này nhất định phải học hỏi anh rể, ngày nào cũng pha Cẩu Kỷ Tử với táo đỏ để uống, thế mới tốt cho sức khỏe chứ gì?”
Nhạc Chấn Đào cạn lời, “Đâu phải ngày nào anh cũng uống Cẩu Kỹ Tử đâu.”
Triệu Trúc hầm hè, “Nào rãnh em pha uống thử. Em thấy rằng, dường như các thầy giáo nam ở độ tuổi trung niên các anh đều có sở thích giống nhau đó nha. Khi em còn học cấp ba, thầy dạy vật lý của bọn em cũng giống anh vậy, thường ngâm vài quả Cẩu Kỹ Tử hay gì đó. Ngay cả cốc nước của thầy ấy cũng giống y hệt của anh. Ủa ủa? Chẳng lẽ ngành thầy giáo của anh có nơi order cốc giữ nhiệt riêng biệt à? Ai cũng xài cốc giống nhau hết vậy?”
Nhạc Chấn Đào cứng họng, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Người ta nói rằng, cách nhau 3 tuổi là đã khó nói chuyện cùng nhau. Trong khi đó, gã và cô em vợ này cách nhau chắc gần chục tuổi.
Gã nhớ lại, hồi trẻ mình cũng đâu có nói chuyện thế này… Tại sao bây giờ giới trẻ lại hoạt bát đến thế nhỉ?
… Nhạc Chấn Đào thở dài, quả thật mình già rồi. Gã không biết nên đáp sao cho phải. Ba người vừa đi tới khu quảng trường nhỏ trung tâm, từ xa đã thấy có người dựng một cái sân khấu dã chiến ở đó để biểu diễn Hoàng Mai hí. Nhạc Chấn Đào vô thức dừng chân. Bỗng dưng, Triệu Trúc kéo tay gã, nói: “Anh rể, nhìn qua bên kia…”
Nhạc Chân Đào đang xem Hoàng Mai hí, nghe thế thì nhìn sang hướng mà Triệu Trúc đang chỉ.
Dưới bóng cây, một nam một nữ ngồi đó; họ nắm tay nhau, nhưng không biết đang nói chuyện gì.
Vì khoảng cách quá xa, gã không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của đôi trai gái đó.
Triệu Trúc tỏ vẻ ngạc nhiên, “Wow…. tiến triển nhanh như vậy à?… Xem kìa anh, đây là tin tốt nha.”
Nhạc Chấn Đào tập trung quan sát nhìn vài giây, sau đó bỗng cay đắng lắc đầu.
“Tin tốt cái cóc khô!”
Gã quay lại, dẫn em dâu và con gái nuôi bỏ đi.
“Nếu thật sự là tin tức tốt, cô ấy sẽ không ngồi yên một chỗ như thế. Ứng Tư Tuyết rất hiếu động cơ mà.
Đi thôi, đừng ở chỗ này, tránh để bọn họ cảm thấy xấu hổ…”
Nhạc Chấn Hoa giục cô em dâu đang tò mò rời đi..
Trước khi đi, Triệu Trúc còn quay đầu lại, liếc nhìn chăm chú về phía một nam một nữ ở xa xa kia.
Gương mặt Triệu Trúc biểu đạt một cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Anh rể à…
“Chẳng lẽ… người sống không bao giờ thay thế được vị trí của người đã chết ư?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!