Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi


Chương 14


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thật ra Tô Tinh Thần cũng không chắc chuyện bán áo tơi cho lắm, cậu chỉ cảm thấy dù không có ai mua cũng chẳng sao.

Dù sao một ngàn đồng bán nhót này cũng là phí phát sinh ngoài dự kiến, tiêu chúng để mua mười cái áo tơi cho chú Ngưu, cậu cảm thấy rất đáng giá.

Sau khi trở về, Tô Tinh Thần tìm lại số video đã quay lần trước, đăng chúng lên dòng thời gian, viết: “Đây là ông cụ sống một mình trong thôn tôi ở, hôm nay tôi vừa đi thăm ông ấy, ai muốn mua áo tơi của ông cụ thì cứ liên hệ với tôi.”

Tô Tinh Thần nhanh chóng nhận được tin nhắn riêng, hỏi xem chỗ áo tơi này bán như thế nào?

Biết giá một trăm rưỡi đồng một bộ cũng trả tiền rất hào phóng, dù sao 150 đồng cũng không nhiều, còn chưa bằng một bữa ăn khuya trong thành phố.

Sau hai vụ làm ăn liên tiếp, trong đống bình luận đã có người cảm khái: Cậu là blogger bán đồ rẻ nhất cái app này rồi đó.

Tô Tinh Thần trả lời: Haha, tại vì tôi cũng không muốn kiếm tiền cho mình.

Lam Lam Lộ Lư Lộ Đạt: Anh trai streamer ơi, còn áo tơi không? Tôi muốn mua một bộ để treo trong thư phòng.

Tô Tinh Thần lại trả lời: Còn cái cuối cùng, may mà bạn tới kịp đấy.

Hai hôm sau, số nhót gửi đi đều đã đến tay người nhận, phản hồi vô cùng tốt, nói anh trai kia đóng gói rất cẩn thận, trái cây nhận được không bị dập, còn rất tươi mới.

Lại qua hai ngày nữa, áo tơi cũng tới nơi.

Tô Tinh Thần xem đống ảnh nhóm người mua gửi cho cậu, dở khóc dở cười phát hiện, bọn họ đều dùng chúng làm đồ trang trí…

Cũng đúng, những người cần áo tơi thật sẽ không lên mạng mua.

Tô Tinh Thần đưa mấy tấm ảnh đó cho chú Ngưu xem, chú Ngưu cười đến không khép miệng được, ông cảm thấy rất tự hào, tác phẩm của mình được người ta chấp nhận, lại còn khí thế treo trong thư phòng.

Tô Tinh Thần cũng rất vui vẻ, hạt giống cậu trồng trong vườn mấy ngày nay đã nảy mầm, một vùng xanh mướt mà mềm mại đáng yêu, cần phải chăm sóc cho thật cẩn thận.

Lúc mặt trời lặn cũng là lúc tưới nước, Tô Tinh Thần không tiếc chia sẻ những sinh mệnh mới căng tràn nhựa sống này với các fan.

“Nhìn này, đây là ống trúc tưới nước, tôi tự tay làm đấy, rất hợp để chăm đám mầm mới mọc, chờ chúng lớn thêm chút nữa thì phải thay cái gáo khác lớn hơn.”

Giữa ngọn núi yên tĩnh được phủ một lớp ráng chiều, tiếng nói hiền dịu lại vui sướng của thanh niên thông qua di động truyền vào tai khán giả, khiến người khác cảm thấy chính mình cũng đang lạc vào trong khung cảnh yên bình.

“Tiểu Bạch, tiểu Hoàng, về nhà thôi.” Tô Tinh Thần gọi.

Hai con chó đang rượt đuổi vờn nhau, nghe thấy tiếng chủ nhân gọi, lập tức chạy vút từ bãi cỏ phía kia sang chỗ cậu.

o Cuộc sống thật vô vị o: Ha, cảnh tượng thật dễ chịu, đây mới đúng là cuộc sống mà tôi hằng mong ước.

Tâm tình củ khoai lang: Thật tốt, hâm mộ quá, thích quá!

Vị lập trình viên Tâm tình củ khoai lang này có lẽ là một kẻ không thiếu tiền, hôm nay vung tay thưởng cho Tô Tinh Thần hai trăm đồng tiền donate.

Kết quả Tô Tinh Thần thật thà nói với hắn: “Cảm ơn anh đã thưởng, nhưng sau này đừng tặng nữa, bởi vì phần lớn tiền hoa hồng đều bị bên trên lấy đi, tiền các anh thưởng cũng rơi vào tay họ, tôi không nhận được bao nhiêu đâu.”

Câu này vừa nói ra, khán giả theo dõi Tô Tinh Thần liền biết anh chàng streamer này không phải livestream vì tiền, vậy nên càng muốn theo dõi cậu.

Mấy ngày nay Tô Tinh Thần bận bịu chỉnh trang lại mấy vạt đất trống xung quanh nhà, chuẩn bị dùng chúng để trồng thêm cây cối hoa cỏ, có lẽ còn có thể tạo ra một vườn hoa ẩn cư cao cấp.

Công trình này khá đồ sộ, có khi còn phải tốn nửa năm đến một năm chưa biết chừng.

Mà Tô Tinh Thần không nghĩ được nhiều như thế, bây giờ còn đang rảnh rỗi nên tìm ít chuyện làm, giúp cho những ngày tháng của mình thêm sung túc, cũng sẽ không đi nghĩ có hay không làm gì.

Thành phố S, sếp Du vì hệ thống trò chơi mới mà bận sứt đầu mẻ trán, rốt cuộc sau khi bản close beta Ma vực online chính thức thành công mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đồng thời còn phải cảm ơn người thần bí đưa cơm ngày ba bữa thêm bữa khuya cho hắn trong khoảng thời gian này, thậm chí… hình như còn giúp hắn quét dọn nhà cửa thì phải?

Du Phong Hành cảm thấy khá thú vị, hắn tự mình đặt cho người nọ một cái tên, cứ gọi là nàng tiên ốc đi.

Dù sao thì, một thằng đàn ông chắc chắn sẽ không bao giờ hao tâm khổ tứ đi quét tước nấu cơm lấy lòng một thằng đàn ông khác.

Lúc bản close beta của Ma vực online được mở, cũng là lúc một lượng người chơi lớn tràn vào, khiến cho sever máy chủ chật cứng chỗ, mỗi lần muốn đăng nhập đều phải xếp hàng.

Tô Tinh Thần ôm laptop của mình, đợi thật lâu mới có thể dùng nhân vật Củ sen chua ngọt mới tạo vào sever.

Trước mắt hiện ra khu Hoa Đông, lần lượt các khu khác là Thiên Địa Vô Cực, Nhất Phương Thanh Uyên, Nguyệt Vũ Thần Huy, còn có Phi Thác Minh Ngọc, tổng cộng có bốn khu.

Chỉ cần nhìn tên là biết đây là một trò chơi cổ trang về tiên ma, phong cảnh xinh đẹp ma mị, nhân vật tinh xảo hoạt bát, chắc chắn không thể thiếu phần của nội dung game rung động đến tâm can được.

Bất kể là tranh đoạt tiên ma, hay ái hận tình cừu giữa tuấn nam mỹ nữ, tất cả đều có trong Ma vực online.

“Ừm, quả nhiên phong cảnh rất đẹp.” Tô Tinh Thần đăng ký xong, cảm thán một câu chân thật từ tận đáy lòng.

Nhân vật mà cậu nhập vai là một người tu đạo có khuôn mặt tuấn tú, giới tính nam, mặc bộ đạo bào(1) màu xanh xám thường thấy, bên hông đeo một thanh kiếm chưa khảm thuộc tính, trong tay cầm một chiếc phất trần(2) cũng chưa được khảm thuộc tính.

Đây là vũ khí của đạo tu, một món dùng để công kích, một món để hỗ trợ. Nói cách khác, đạo tu tiến có thể giết địch, lùi có thể làm vú(3), thế nhưng nào có chuyện tốt tới như vậy.

Thân là một đạo tu phải kiêm cả hai chức năng, tuy chuyện gì cũng làm được, nhưng không chuyên cái nào, có thể nói là một nghề không có giá trị gì mấy.

Chỉ có đám newbie(4) vừa mới chơi game mới chọn loại nghề rác rưởi như tu đạo này mà thôi.

Tô – rác rưởi – Tinh Thần, hoàn toàn không biết lợi và hại trong đó, cảm thấy đạo tu rất tốt, vừa buff(5) máu cho mình vừa có thể đánh nhau.

Đạo tu rác rưởi tạm thời còn chưa có gì trong tay, cầm phất trần chạy uỵch uỵch trên đường làm nhiệm vụ sơ cấp, tốn mất nửa tiếng, cuối cùng cũng chạm được đến level 15, có thể ghép đội với người khác đánh quái rồi!

[Hệ thống]: Người chơi Vân Phi Dương mời ngài vào tổ đội, đồng ý or từ chối.

Giao diện hiện ra khung thông báo cho người chơi lựa chọn.

Tô Tinh Thần không bị chứng mau quên, cũng không bị mất trí nhớ tạm thời.

Nhìn thấy ba chữ “Vân Phi Dương” trên màn hình, khuôn mặt tuấn tú trở nên khá kinh ngạc, vì cậu nhớ, đây hình như là nhân vật game của chủ nhà, sao lại đi mời loại rác rưởi như mình ghép đội?

Lạ à nha.

Nhưng Tô Tinh Thần không có lý do để từ chối.

Tô Tinh Thần bấm đồng ý, mở giao diện tổ đội ra, không ngoài dự đoán mà thấy một tên Ma tộc uy phong lừng lẫy, khuôn mặt tuấn mỹ, hai mắt đỏ đậm, mái tóc dài được buộc lên một cách gọn gàng, người mặc áo bào rộng màu đen xen xám, trong tay cầm tam xoa kích, chân đi đôi giày có thuộc tính thoạt trông rất trâu bò.

[Tổ đội] Vân Phi Dương: Củ sen chua ngọt?

[Tổ đội] Củ sen chua ngọt: Ừm, anh quen tôi à?

Tô Tinh Thần mặt ngoài bình tĩnh, thật ra bên trong đã chột dạ muốn chết, lập tức nhớ tới chuyện xấu mà mình gây ra cho Vân Phi Dương trên diễn đàn game, cậu nghĩ, chắc không phải là bị phát hiện, sau đó khởi binh hỏi tội đâu nhỉ…

Vì vậy rất hối hận, chắc phải thay ID khác để chơi thôi.

[Tổ đội] Vân Phi Dương: Có phải cậu nói tôi là trẻ tuổi đẹp trai lại giàu có trên diễn đàn không?

Tô Tinh Thần vừa thấy, đôi mắt đã tối sầm lại, suýt chút thì ngất luôn tại chỗ… Quả nhiên là tới để hỏi tội, nhưng mà cậu không rõ, như vậy mà cũng gặp được, có phải là hơi phi lý không?

[Tổ đội] Củ sen chua ngọt: Xin lỗi, tôi không cố ý…

[Tổ đội] Vân Phi Dương: Hở? Xin lỗi làm gì, tôi chỉ muốn hỏi, sao cậu biết tôi trẻ tuổi đẹp trai lại giàu có? Cậu quen tôi à?

[Tổ đội] Củ sen chua ngọt: Ặc, không quen.

Gặp được chủ nhà trong trò chơi, còn được nói chuyện trực tiếp, loại cảm giác này đối với Tô Tinh Thần mà nói đúng là hơi ảo, lại có chút cảm khái, có phải duyên phận giữa hai người quá tốt rồi không?

Nếu là một nam một nữ, chắc đã có thể thành đôi rồi đó nhé?

Nhưng nếu hai người đều là nam, thì cứ làm bạn bè là được.

Chuyện chủ nhà là người không ăn cay, Tô Tinh Thần cảm thấy chỉ cần cố chịu một chút là ổn.

[Tổ đội] Vân Phi Dương: Đó chỉ là lời nói nhảm thôi à?

[Tổ đội] Củ sen chua ngọt: Ừm.

Phản ứng lạnh nhạt khiến Du Phong Hành chau mày, Củ sen chua ngọt này chỉ là không hiểu biết nhiều về Vân Phi Dương, hay là tỏ ra lạnh lùng đây.

[Tổ đội] Vân Phi Dương: Muốn được kéo(6) không?

Vừa hay, hắn cũng là một người lạnh lùng.

[Tổ đội] Củ sen chua ngọt: Có.

[Tổ đội] Vân Phi Dương: …

Tô – rác rưởi lạnh lùng – Tinh Thần, thật ra không phải là người chảnh chó, chẳng qua cậu cảm thấy… nói nhiều sai nhiều, chi bằng nói ít lại.

Mà sở dĩ Du Phong Hành lo chuyện bao đồng, chủ động kéo một tài khoản mới đến level 15, chỉ vì hai nguyên nhân kỳ lạ, một là có hảo cảm với ID rác rưởi này, hai là lời cảm ơn xem như đối phương đã bênh vực cho hắn.

Sau lần kéo này, đường ai nấy đi.

[Tổ đội] Vân Phi Dương: Nhớ bám theo.

[Tổ đội] Củ sen chua ngọt: Ừm.

Chàng đạo tu nhỏ áo xám bay bay chạy theo sau Ma tộc cao lớn một đoạn mới gõ chữ hỏi: Anh không hỏi tôi làm nhiệm vụ gì à?

Du Phong Hành đánh giết ở phía trước nghĩ thầm, toàn bộ Ma vực đều là thiên hạ của tôi, còn cần phải hỏi sao…

Nhưng đầu ngón tay lại gõ ra vài chữ: Cậu đoán xem.

Tô Tinh Thần bấm kỹ năng một chút, phát hiện mình không hổ là rác rưởi, chỉ cần dừng lại gõ chữ là không điều khiển nổi nhân vật nữa: Không bằng anh lên YY đi, tôi sẽ nói cho anh nghe.

Sau đó còn gõ lại một câu: Tay tôi phế lắm.

Du Phong Hành theo bản năng mà cau mày, phải biết rằng, tài khoản này của hắn chưa từng lộ mặt, cũng chưa từng để lộ âm thanh.

Củ sen chua ngọt: Nếu anh cảm thấy phiền quá thì thôi vậy, tôi đi cày cấp dần cũng được.

Du Phong Hành nhìn ra, đối phương không phải đang khách khí với mình.

“Không sao.” Hắn vứt một chuỗi số qua: “Cậu vào đi.”

Không lâu sau, một tài khoản game đăng nhập vào phòng, Du Phong Hành nâng cậu lên trên đài, nói: “Nghe được không?”

Tô Tinh Thần điều chỉnh tai nghe một chút, nói: “Được.”

Phía bên kia rất lâu không lên tiếng, Tô Tinh Thần không khỏi hỏi: “Vân Phi Dương, anh nghe được không?”

Du Phong Hành ngoáy lỗ tai, trong lòng tự động quét sạch sành sanh ấn tượng lạnh lùng của Củ sen chua ngọt: “Ừm, nghe được, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Tô Tinh Thần: “…”

Tô Tinh Thần bị hỏi tới ngẩn cả ra.

Cậu ngồi nghĩ một chút, xác thực đối phương không phải hỏi mình học cấp mấy, mà là hỏi mình bao nhiêu tuổi.

Lúc cậu đang mờ mịt, nam nhân phía bên kia nghiêm túc nói tiếp: “Đang học tiểu học hay cấp hai vậy? Nếu là học sinh tiểu học thì chú đây sẽ không kéo đâu, mau tắt máy tính đi làm bài đi.”

Với tư cách là người làm ra con game này, Du Phong Hành đang rất nghiêm túc.

Tác giả có lời muốn nói: Tô Tinh Thần:???

*************

Chú thích:

(1) Đạo bào: Là loại áo mà giới đạo sĩ hay mặc.

 -

(2) Phất trần: Loại gậy có cán được làm từ gỗ và phần đuôi được làm từ lông đuôi ngựa.

(3) Vú: Hay còn gọi là vú em, nhân vật đảm đương vị trí hỗ trợ trong đội hình, chuyên buff máu hoặc buff sức mạnh công kích cho các thành viên khác.

(4) Newbie: Gà mờ, người mới chơi game.

(5) Buff: Sử dụng kỹ năng để tăng máu, tăng giáp hoặc tăng sức mạnh công kích cho đồng đội.

(6) Kéo: Người chơi cấp cao hơn mang người mới chơi hoặc người chơi có cấp thấp hơn đi đánh quái hoặc làm nhiệm vụ thì gọi là kéo.

 -

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN