Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn - Chương 4: Phát Hiện Động Trời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn


Chương 4: Phát Hiện Động Trời


– đương nhiên là phải đẹp rồi đẹp từ móng chân tới từng cọng tóc đấy.

Lưu Tĩnh Như rất tự tin khoe cơ thể, đùa cái gì cứ da thịt là nàng rất tự tin.

– học bài xong chưa?

– dạ xong rồi, dễ không ấy mà, em nhẩm mấy lần là thuộc hết, còn bài tập thì như kiểu vừa nhìn đề bài trong đầu đã xuất hiện cả một cái mẫu luôn rồi, chỉ cần chép nó ra vở là xong.

Thiên Long nhìn đồng hồ cũng đã 11h đêm, bế cô bé vào phòng cho nó ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học nữa.

Vào tới giường ngủ con bé mới giữ Thiên Long lại rụt rè hỏi:

– anh hai có thể chờ một chút không? em muốn hỏi chút chuyện tế nhị!

Thiên Long ngồi đối diện cô em gái hỏi lại:

– có chuyện gì mà ấp a ấp úng vậy? thường ngày có vậy đâu?

– chỉ là có chút việc thầm kín của con gái thôi, mà mẹ em không có thì em hỏi anh hai không được à?

Thiên Long còn nhớ năm Lưu Tĩnh Như bắt đầu dạy thì phải đi đèn đỏ, hắn còn phải mặt dày mày dạn lên mạng tìm hiểu rồi quay qua hướng dẫn cho con bé, nó rụt rè tới mức không dám lấy điện thoại tự tra coi coi thế nào, sợ kiểm tra đùng cái lòi ra chục cái bệnh thì có mà chết.

– có chuyện gì hỏi đi!

Thiên Long nghiêm túc lại như vào công việc, phải tỏ ra như vậy con. é này mới an tâm.

Lưu Tĩnh Như mặt đỏ bừng bừng bắt đầu cười từng cúc áo ra, Thiên Long trợn cả mắt lên mắng:

– sao không mặc áo ngực hả?

– anh hai nói gì kì vậy, có đêm nào em mặc đâu, khó chịu muốn chết.

Đang ngại thì chớ ông anh mắng lại làm cô bé thẹn quá thành giận, lấy lại bình tĩnh nó mới bắt đầu nói nhỏ:

– trên trường mỗi lần đi học rồi chạy bộ, bọn con trai nó toàn soi em, nó cứ kêu ngực em to nhảy nhảy, em bị quấy rối không chịu nổi, anh hai nói xem ngực em vầy có to không?

Thiên Long giận muốn tìm từng đứa đào mồ nhà nó lên, bế Lưu Tĩnh Như vào lòng âu yếm nói:

– bình thường không có gì là kì lạ hết, ngực em vầy là vừa lứa tuổi rồi, tại vì em đẹp quá đấy, em thử nghĩ xem, tại sao ở lớp còn những người khác sao bọn chúng không soi mà lại soi em? đây là bọn chúng thấy em đẹp quá mới cố tình soi mói đấy.

Lưu Tĩnh Như nằm trong lòng anh hai mới cảm thấy an toàn làm sao, cái này sao mà quyết định được cơ chứ, nó to thì biết nó to thôi chứ cản thế nào được, theo cô nàng nghĩ ngực to cũng chỉ là nhiều mỡ hơn người thường chút thôi mà!

– nhưng mà út cũng đã lớn rồi, vì thế mai anh hai sẽ thuê một căn nhà khác với hai phòng ngủ, không thể ngủ chung được nữa!

Thiên Long cảm giác cô em này đã lớn lắm rồi, cần phải tách riêng ra thôi, nếu không sau này ai dám lấy nó nữa, Thiên Long đâu biết Lưu Tĩnh Như từ nhỏ đã được hắn yêu mến che trở, mầm non ỷ lại đã lớn như cây cổ thụ trong lòng con bé, không thấy năm trước hắn bỏ con bé đi một thời gian làm con bé còi đi tinh thần thiếu đi có thể nói đến thảm thương à.

– nếu anh hai muốn em lại mắc bệnh trầm cảm thì cứ đuổi út đi.

Cô nàng này muốn nhắc đến căn bệnh trầm cảm khi không được ở cùng anh hai trong năm qua đây mà. Đây… Đây gọi là gì nhỉ? Là uy hiếp trắng trợn chứ gì nữa.

– nhưng mà út cũng đã lớn rồi mà? không thể dựa dẫm anh hai được!

– người ta có câu anh như cha như mẹ, mà út không có cha không có mẹ thì anh hai phải chăm cho út đến lúc út không thích nữa chứ.

Cô nàng nói được đoạn lại giả vờ giảo hoạt cong môi mỏng nói tiếp:

– hoặc là anh hai có ý đồ đen tối với út đúng không?

Thiên Long thở dài nói:

– ước gì là vậy! tìm đâu ra cô gái yếu ớt mà lười như em để mà bảo vệ, nhìn mấy đứa ngây thơ cu te như út cảm giác muốn bảo vệ lắm đó chứ.

– đương nhiên tìm một cô gái như út rất hiếm, vừa giỏi vừa đáng hêu nữa mà có đúng không?

Cô bé hai tay úp má lắc lắc đầu nói, dễ thương đáng yêu sao tả nổi a.

– mặc đồ vào đi!

Mỗi lần ôm cô em gái Thiên Long có cảm giác nó như bịch bóng chứa nước vậy đấy, người gì đâu như cục bột, hắn chả hiểu cô nàng này chạy làm sao cho được, ưu điểm thông minh nhược điểm quá yếu ớt, thể trạng không được tốt cho lắm.

soạt soạt…

Lưu Tĩnh Như kệ, đã nhìn rồi đã sờ rồi còn sợ gì nữa, đè anh hai xuống nệm rồi ôm hắn bắt đầu kì quái hỏi:

– anh hai có tin trên đời này có sức mạnh thần bí nào không?

Thiên Long nhíu mày hỏi lại:

– tại sao em lại nói thế?

Lưu Tĩnh Như bắt đầu tỏ ra sợ hãi nói:

– út cảm thấy luôn có một thứ gì đó nhìn út mỗi khi đi học, đã thế khi út muốn nhảy lên một chút lại như là có thứ vô hình kéo út xuống, đôi khi đang đi bỗng dưng có thứ gì đẩy út, may sao suýt ngã mấy lần lận, rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa, chuyện này mới xảy ra từ khi đám học sinh lớp 10 chuyển ca sáng học với khối 12.

Thiên Long cứ vỗ vỗ lưng coi em gái, việc này khi xưa hắn nhớ không nhầm là ông chú Thiên Chiến Hùng đã từng nói, ông bảo: ở trên trái đất này còn rất nhiều điều phi lý phi khoa học đang và vẫn tiếp diễn, do một kẻ nào đó hoặc tập thể nào đó sở hữu sức mạnh tâm linh. Nói đến đây thì thôi không nói nữa, mặc cho Thiên Long hỏi cỡ nào cũng không nói tiếp.

Bây giờ Lưu Tĩnh Như gợi lại khiến Thiên Long nhớ ra, chuyện này thật phi lý, nhưng mà ảnh hưởng đến Lưu Tĩnh Như là không thể tha thứ, hắn bảo:

– ngủ đi, để anh hai tìm lại chút đồ chơi mai đem lên trường anh hai sẽ cố tìm hiểu.

– dạ vâng, nhưng mà anh hai bỏ tay ra đã, cứ vê vê đầu nhỏ của út khiến út không chịu được.

– ân ha ha… chỉ là lỡ tay.

Thiên Long lau mồ hôi hột gấp, suy nghĩ miên man không ngờ đụng chạm lung tung, chơi dại quá.

Hắn ru cô bé ngủ rồi bắt đầu lục tung cái tủ đồ, toàn đồ công nghệ, dân IT hàng thật giá thật ngồi đây nghĩ sao thiếu đồ chơi, hắn lấy ra được năm mắt camera to như đầu đũa, kết nối với máy tính rồi bắt đầu kiểm tra xem có mắt nào bị hư không, hoàn toàn không vấn đề gì, tiếp nối thêm chút bảng mạch và pin nhỏ, nói chung một cụm mắt to như ngón tay cái đủ sài vào tiếng rồi nạp tiếp cũng được.

Sáng hôm sau Thiên Long đưa năm mắt camera cho Lưu Tĩnh Như nói:

– lên trường cảm thấy vô lý chỗ nào thì bóc lớp keo sau cái mắt này lắp lén bừa vào chỗ nào ấy, đừng có nhìn lung tung, cứ như kiểu chống tay vào cái cây rồi ấn cái mắt này vào, vào khe vỏ cây thì càng tốt như vậy mới kín đáo, trên lớp thì thấy chỗ nào kín thì cứ để vô

– anh hai làm út sợ đó nha.

Lưu Tĩnh Như đang đeo giày để đi học bị Thiên Long giảng cho một tràng, mắng nhẹ hắn một câu rồi hôn má hắn một cái, hôn má là điều bắt buộc rồi, từ nhỏ tới lớn đi đâu trước tiên hôn má một cái rồi tính sau.

Thiên Long bắt đầu công cuộc vào nhà thiết lập mạng lưới, kết nối tới tận vệ tinh rồi ngồi chăm chú nhìn, chỉ cần hơi có chuyện bất thường lập tức máy sẽ báo ngay.

Mặc dù buồn ngủ nhưng Thiên Long chỉ dội nước cho tỉnh, tầm 10h Thiên Long chán quá tính đi lấy chút gì ăn vặt không ngờ nhìn trong camera thấy Lưu Tĩnh Như bị té, cả lớp vội đi lại hỏi han, vì gần cam lên Thiên Long nhìn rất rõ ống chân cô bé bị thâm.

Thiên Long điên máu tua thật chậm lại, trước lúc Lưu Tĩnh Như té Thiên Long hắn không nhìn rõ, tua lại tốc độ x0.1, màn hình chạy được gần một phút tự nhiên một luồng sáng màu đen vù cái xuất hiện chắn ngang ống chân con bé, ánh sáng đen đó lập tức biến mất, tốc độ như vậy so với tốc độ âm thanh chỉ hơn chứ không hề kém.

rầm.

– con mẹ nó.

Thiên Long hoảng sợ đập cái rầm vào mặt bàn, đùa vậy sao chơi, như vậy có khác chó gì mấy đứa có năng lực thông thiên trong mấy truyện YY, quả này phải tính làm sao đây? mới ngày đầu tiên lắp cam Lưu Tĩnh Như đã bị chơi một vố đau vậy?

Người thường và người có khả năng phản khoa học đối đầu nhau vậy có khác gì lấy trứng chọi đá, Thiên Long hắn tự nhận có IQ cực cao, thế nhưng hắn vẫn chỉ là người bình thường đó a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN