Giang Đông Ôm Trăng Sáng
Chương 12: Ấu trĩ
“Vì… vì sao bắt tôi?” Ninh Yên Nhiên cả người căng thẳng
dựa vào lưng ghế, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ bị chú cảnh sát móc ra còng
tay đem cô bắt lại!
Chờ… chờ… chờ một chút, nếu cô bị bắt thì cô nên thẳng thắn để được khoan hồng hay là đánh chết cũng không nhận?
Khoan, không đúng, xin hỏi cô đã phạm tội gì chứ?
Một lần nữa, Ninh tiểu thư đúng lý hợp tình nắm chặt con thú bông treo trên balo, dùng cách thức mạnh mẽ xoa nắn cái tai của nó để chứng minh mình
vô tội.
Giang Đông kiên
nhẫn nhìn chằm chằm biểu cảm của cô, nhìn thấy rõ ràng suy nghĩ trong
lòng cô, đợi đến khi cô ổn định lại tinh thần mới thu hồi tầm mắt, hai
tay cầm lái, vững vàng lái xe.
“Vì sao không thể bắt? Hửm?” Ngữ khí của anh vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ thảo luận với cô sẽ ăn cái gì.
Nhưng mà người này lại cực kỳ bá đạo, ngay cả cô ăn cái gì cũng muốn can
thiệp, còn bắt cô ăn củ cải trắng xào, hiện tại còn muốn bắt cô, quả
thực là điển hình của chấp pháp bạo lực.
“Nhưng tôi đã
nói gì đâu?” Ninh Yên Nhiên ngước cằm lên, nghiêm túc nói, “Tôi là một
cô gái ngoan, trước giờ không mắng chửi người.”
Nghe cô
tự biên tự diễn khen mình ngoan ngoãn, Giang Đông cười nhạo một tiếng,
không khách khí vạch trần, “Cô ngoan? Là ai vừa rồi ở dưới bàn đá tôi?
Là ai chỉ ăn thịt không ăn rau? Kén ăn!”
“Kén ăn thì làm sao? Tôi cũng không ăn cơm nhà anh.” Ninh Yên Nhiên vô tội trừng anh.
Giang Đông nhướng cao một bên chân mày, chờ đợi phản ứng của cô.
Ba giây sau, Ninh Yên Nhiên tỉnh táo lại phồng má, chấp nhận bại trận, “Được rồi, quả thật là ăn cơm nhà anh.”
Mà lại còn ăn rất ngon lành, giống như vịt ăn lúa trong truyền thuyết vậy.
Rất nhanh, cô xốc lại tinh thần tiến lên, “Nếu lần sau còn có cơ hội như vậy, nhất định phải tìm tôi trước nha.”
Giang Đông hừ cười một tiếng, “Mẹ tôi nấu cơm rất ngon sao?”
Ninh Yên Nhiên gật đầu thật mạnh.
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Giang Đông gõ gõ tay lái, nhấn mạnh nói, “Tôi nấu cũng rất ngon.”
Ninh Yên Nhiên ánh mắt sáng ngời, nhưng lại lập tức phiền não, “Thôi bỏ đi,
tôi cũng đâu phải là bạn gái thực sự, động một chút lại đi ăn ké, thật
sự là không dè dặt chút nào.”
Không dè dặt?
Giang Đông buồn cười liếc cô một cái, xin hỏi Ninh tiểu thư này đã từng có lúc nào dè dặt chưa?
“Dè dặt quá cũng chưa hẳn đã tốt, chủ động một chút cũng không sao.”
Ninh Yên Nhiên không nghe ra hàm ý mờ ám trong lời nói của anh, nhưng đột
nhiên lại nhớ tới một người khác, “Đối tượng xem mắt của tôi cũng thích
phụ nữ chủ động nha.”
Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Giang Đông, cô nhấn mạnh thêm lần nữa, “Tôi là đang nói đến đối tượng xem mắt thực sự.”
Chứ không phải nói đối tượng xem mắt nhầm là anh đâu.
“Anh ta thích chủ động, không thích dè dặt cho nên cô mới trang điểm thành
như vậy?” Giang Đông giống như là suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đó, đôi
mắt đen như mực quét qua người cô một vòng.
“Trách không được!”
“Trách không được cái gì?”
“Trách không được một cô gái xinh đẹp như vậy, hôm đó lại tự biến mình thành bà cô già!”
Đương nhiên anh sẽ không nói, vừa lên xe anh đã chú ý tới cô, trang điểm kỳ
quái, vừa đeo khẩu trang vừa đeo mắt kính, trang bị đầy đủ, khiến anh
còn tưởng rằng cô có sở thích ăn mặc khác người nhưng kỹ thuật ngụy
trang quá kém.
Không nghĩ tới, lột xuống một tầng này, lại là một cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy.
Giang Đông liếm liếm môi, thu hồi suy nghĩ, không dám tiếp tục tưởng tượng.
“Anh mới là bà cô già ấy!” Ninh Yên Nhiên dùng thú bông ném anh, kết quả lại vô cùng xấu hổ rơi xuống trên đùi, biểu cảm hung dữ trên mặt lập tức
ngưng trọng.
“Ấu trĩ!” Giang Đông hít sâu một hơi, miễn
cưỡng duy trì giọng điệu bình tĩnh, đem con thú bông nhặt lên, ném trả
lại cho cô, “Ấu trĩ chết đi được!”
Ấu trĩ sẽ không chết, ấu trĩ sẽ mãi mãi tồn tại trong lòng cô! Ninh Yên Nhiên vừa định nói
như vậy, liền bắt gặp một ánh mắt sắc lạnh, lập tức rụt cổ lại, không
dám nói lời nào nữa.
Dù sao, dù sao cũng là do cô nhằm ngay thời điểm làm ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến bầu không khí trở nên xấu hổ thế này.
Giang Đông yên lặng một lúc, lại quay về đề tài lúc nãy, “Cô vẫn còn liên hệ với đối tượng xem mắt trước sao?”
Ninh Yên Nhiên lắc đầu, “Không có, nếu ngay từ đầu người tôi nhìn thấy là anh ta, nhất định sẽ không có khả năng thêm wechat.”
Cô ghét nhất là loại người tự cao tự đại, đặc biệt là loại mà mép tóc sắp chạm đến cái ót như vậy.
Giang Đông tâm tình rất tốt, quyết định tạm thời đem chuyện đụng xe áp xuống, chờ đến lúc nhóc lưu manh này tự mình phát hiện chân tướng, biểu cảm
nhất định sẽ rất thú vị.
Không hiểu sao trong lòng anh lại sinh ra mấy phần mong đợi.
Anh một đường suôn sẻ đưa cô đến tòa nhà đài phát thanh, Ninh Yên Nhiên
nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thấy vẫn còn sớm, quay đầu nhìn anh, đôi
mắt to tròn trong suốt đầy nghi hoặc, “Anh nhận ra tôi, tại sao lại
không nói?”
Giang Đông lấy ra một điếu thuốc, không châm lửa, lại thả trở về, dứt khoát thay cô tháo dây an toàn, nhàn nhạt nhìn cô, “Tôi muốn nhìn thử một chút, biểu cảm của cô lúc bị đánh trở tay
không kịp thì sẽ thế nào.”
Hiện tại thấy rồi, rất đẹp.
Ninh Yên Nhiên nhìn anh khó hiểu, chớp đôi mắt to, dáng vẻ nghiêng đầu đáng yêu muốn chết.
Giang Đông trong lòng sinh ra mấy phần nôn nóng, lại không biết nôn nóng cái
gì, thúc giục cô xuống xe, “Đi nhanh đi, nếu không sẽ trễ.”
Quả nhiên, cô vừa xuống xe đã gặp ngay ngài lãnh đạo già mặt đầy nếp nhăn.
Ninh Yên Nhiên lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, “Giám đốc, ngài, ngài tự mình đi làm sao?”
Lão lãnh đạo chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn cô, lấy tay gõ lên trán cô một cái.
Giang Đông nhịn cười, cảm giác nôn nóng bỗng chốc bay hết sạch.
Đúng 10 giờ, anh bật chương trình phát thanh quen thuộc.
Cách một tần sóng, giọng nói của cô so với bình thường không giống lắm.
Giang Đông dựa vào giường, yên tĩnh nghe, thẳng cho đến khi cô cùng người nghe đài nói chúc ngủ ngon mới xuống giường rửa mặt.
Vừa ngẩng đầu, anh liền phát hiện người đàn ông trong gương trên mặt đầy ý cười, ngây ngốc hạnh phúc như bệnh thần kinh.
Giang Đông lau mặt một cái, đem toàn bộ biểu cảm trên mặt lột xuống.
Đồng chí Giang Đông, bình tĩnh một chút, người bình thường nghe xong chuyện ma cũng không phải là dáng vẻ này đâu.
Anh hít sâu một hơi, cúi đầu rửa mặt, cầm khăn lông tuỳ ý lau hai cái, lấy di động phát wechat.
“Tan ca rồi?”
Đối phương trả lời rất nhanh, đại khái chính là kiểu con gái nghiện lên
mạng, suốt ngày cầm di động không rời tay, “Đúng vậy, vừa tan ca.”
Giang Đông gõ gõ màn hình di động, “Ừm, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Giang Đông nhìn đi nhìn lại đoạn đối thoại của hai người nhiều lần, sau đó tải gói icon biểu cảm của cô xuống.
Hay lắm, bây giờ thì anh đã trở thành người đàn ông có một gói icon biểu cảm!
…
Ninh Yên Nhiên khoảng thời gian trước vội vàng chuyển nhà nên mang mèo đến
gửi nhờ nhà bạn, hiện tại đã sắp xếp xong, muốn mang mèo nhỏ trở về.
“Hạ Hạ, có nhớ chị không?” Cô gãi gãi cằm con mèo, tiểu tiên nữ mèo nhỏ có
bộ lông mềm mại nhẹ nhàng lập tức dễ chịu hừ hừ một tiếng.
Lâm Kiều An nhìn một người một mèo chơi đế vui vẻ, thở dài, “Mình cứ như vậy mà thất sủng sao?”
Thế nên Ninh Yên Nhiên cũng gãi gãi cằm cô ấy.
“Biến biến biến, tay toàn lông mèo!” Lâm Kiều An ghét bỏ tránh cái tay cô, lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện, “Đúng rồi, chuyện xem mắt thế nào?”
Nhắc tới chuyện này, Ninh Yên Nhiên mặt đầy chua xót.
“Chuyện này kể ra dài dòng lắm.”
“Vậy thì kể từ đầu!”
Mười phút sau, Lâm Kiều An từ lúc bắt đầu còn nhịn được cho đến lúc sau đã lăn lộn trên mặt đất ôm bụng cười.
“Cậu nói hôm đó ở hôn lễ không phải là thuê bạn trai tới? Mà là đối tượng xem mắt bị cậu nhận nhầm?”
Ninh Yên Nhiên dáng vẻ vô cùng đau thương, “Cái này đâu thể gọi là nhận nhầm? Phải gọi là có duyên gặp mặt.”
Lâm Kiều An không cho cô một chút mặt mũi nào, náo loạn đòi xem di động,
“Vậy cái đối tượng xem mắt thực sự đâu? Có ảnh chụp không?”
Ninh Yên Nhiên ánh mắt phức tạp, “Không phải mình nói chứ, cậu sao lại yêu
thích… Có soái ca thì không nhìn, lại hứng thú với người hói đầu. Cậu
nói xem, có phải vì cậu cứ nghe mình nhắc đầu hói nên tình cảm mới trở
nên vặn vẹo như vậy?”
Lâm Kiều An: cậu có tin là mình có thể làm cho cậu ngay bây giờ đi về mà không có tóc hay không?
Ninh Yên Nhiên dưới ánh mắt uy hiếp của cô ấy không chút sợ hãi, lại cầm lấy di dộng, tìm ảnh chụp, “Đây, là người này, sau này mình và mẹ muốn dùng cái này để nhắc nhở đây chính là một bài học đẫm máu.”
Lâm Kiều An: “Cho nên, bài học rút ra là…”
“Điều cơ bản là nhất định phải xem ảnh chụp trước tiên.”
Nếu không sẽ rất dễ nhận sai người.
Trên đường ôm mèo nhỏ về nhà, Ninh Yên Nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy lướt qua.
Tốc độ của đối phương thật giống như cô tưởng tượng, chớp mắt đã đến cổng lớn.
Cô quay đầu nhìn lại, chớp chớp mắt: Bóng dáng này, sao quen mắt quá vậy?
Ba giây sau, cô nhún vai không thèm để ý: Không quan trọng, có thể mấy người chân dài bọn họ lớn lên đều giống nhau.
Thứ bảy, Ninh Yên Nhiên theo thường lệ đi đến hẻm nhỏ cho mèo ăn.
Lúc trước, nhà bà ngoại cô ở gần đây, lúc cô đến chơi thường xuyên thấy mèo hoang, đi xa hơn một chút chính là thôn Thành Trung, có không ít mèo
đang được nuôi nửa chừng bị vứt bỏ, không ai chăm sóc, đáng thương muốn
chết.
Cô cũng từng tìm nhà nuôi cho mấy chú mèo này, sau đó liên lạc với họ thì phát hiện cũng không tốt lắm, đành phải từ bỏ ý
nghĩ này, mỗi tuần một hoặc hai lần, đến đây cho chúng ăn.
Bản thân Ninh Yên Nhiên cũng nuôi mèo, nhìn thấy mấy con mèo đáng thương
này cũng mềm lòng. Cô ngồi xổm xuống, mềm giọng gọi hai tiếng, mấy con
mèo đã quen với cô nghe tiếng liền lộc cộc chạy tới, liếm ngón tay cô
kêu meo meo.
Hôm nay cô mang đến một ít thức ăn dinh
dưỡng và thịt ức gà luộc đã cắt nhỏ, còn cầm theo hai túi thức ăn cho
mèo mà gần đây Hạ Hạ rất thích, từng chút từng chút đút cho mèo hoang
ăn.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, người còn không chịu nổi đói khổ lạnh lẽo, huống chi là mèo.
Hôm nay cô còn mang theo mấy cái thùng, đặt ở một góc trong hẻm, còn cẩn thận che chắn để mấy người thu phế liệu không mang đi.
Sức người có hạn, điều mà cô có thể làm cũng chỉ có như vậy.
Mưa thu tới rất nhanh, vào lúc cô chuẩn bị đứng dậy, trên đầu xuất hiện một cái dù đen thật lớn.
Ninh Yên Nhiên dụi mắt, nghi hoặc quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng dáng
đứng sau lưng, tay trái đút túi, tay phải cầm dù, hơi thở ấm áp ổn định
vững vàng bao phủ lấy cô.
Giang Đông hôm nay lái xe ngang qua nơi này, nhìn thấy một người đang ngồi xổm cho mèo ăn.
Anh không thích xen vào việc của người khác, chỉ là một giây kia tim lại
đập loạn lên, khung cảnh hết sức quen mắt này khiến anh nhớ tới một
người trước đây thật lâu mà anh đã đánh mất…
Cô gái đã được anh chôn sâu trong hồi ức, không thể tìm lại được nữa.
Ánh trăng nhỏ của anh.
Giang Đông lập tức ngừng xe, chạy thật nhanh, đến nơi mới biết nhận sai người.
Dáng vẻ ôn nhu cùng giọng nói mềm mại của cô dần dần trùng khớp với ký ức
của anh, nhưng lại bị lý trí của anh ngăn lại. Nhưng trái tim của anh
không vì vậy mà đập chậm đi nửa phần, ngược lại còn nhảy kịch liệt hơn.
Thật muốn chết, anh nghĩ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!