Giang Đông Ôm Trăng Sáng
Chương 26: Kẹo dẻo
Nghe thấy lời này, Ninh Yên Nhiên thậm chí không kịp nghĩ xem hình tượng lúc này của mình là thế nào, cất bước chạy ra cửa.
Không quá ba giây, cô đã bị cánh tay lớn của Giang đội trưởng túm trở lại.
Ninh Yên Nhiên lúc này mới phát hiện, trên người cô còn mặc áo ngủ, tóc chưa chải, mặt chưa rửa, nếu cứ điên khùng như vậy chạy về nhà, có khi mẹ cô còn nghĩ cô đang phát điên. Huống chi cô vừa mới nói là mình đang ở
nhà.
Cô sao có thể biết được thật vất vả mới qua đêm ở ngoài một lần đã bị mẹ ruột bắt quả tang!
Mẹ Ninh còn đang hỏi cô đang ở đâu, Giang Đông đứng cách đó ba bước, dùng khẩu hình hỏi cô, “Ai vậy?”
Ninh Yên Nhiên che lại microphone, “Mẹ em.”
Giang Đông gật đầu, “Ở ngoài cửa?”
Ninh tiểu thư mang vận mệnh bi thảm cắn môi cam chịu. Giang Đông một tay vò
đầu, một tay đút trong túi quần, ở trong phòng đi tới đi lui.
Việc này quả thực khó giải quyết, nhưng vẫn có hai biện pháp: một là nói thật, hoặc là tìm một cái lý do lừa mẹ Ninh.
Nếu nói thật, căn cứ nguyên tắc cùng quê hỗ trợ lẫn nhau, cô ở trong nhà
một người đàn ông xa lạ ngủ một đêm, mẹ cô khẳng định sẽ nổi bão.
Còn nếu nói dối….
Từ nhỏ đến lớn, Giang Đông chưa bao giờ nói dối. Anh tuy tằng lớn lên có
chút hung dữ, nhưng từ trong xương cốt vẫn là một thanh niên chính trực
dũng cảm, đừng nói lừa dối người lớn, đến cả việc chép bài tập anh cũng
chưa từng trải qua!
Theo lý thuyết, hai người hiện đang
trong quan hệ “hợp đồng yêu đương”, cô ngủ ở nhà anh một đêm cũng không
phải việc gì lớn, nhưng dù sao cũng vừa lúc bị mẹ “bạn gái” gặp được,
nói không dễ nghe là anh không đủ tôn trọng người yêu.
Giang Đông sắc mặt phức tạp, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Ninh Yên Nhiên, xoa đầu cô, “Không có việc gì, anh đi giải thích.”
Ninh Yên Nhiên liếc anh một cái, ủ rũ cụp đuôi, “Thôi bỏ đi, việc này sao có thể để anh ra mặt.”
Huống hồ anh hiện tại còn chưa là gì của cô. Chờ cô thành công thu phục anh
làm bạn trai, sau này cơ hội sai sử anh còn rất nhiều!
Ninh Yên Nhiên thở dài, đồng chí nhỏ, hãy quý trọng thời gian hiện tại của mình đi!
Cô không mang quần áo để thay sang đây, nếu nhập cư trái phép vào nhà mình để thay một bộ đồ mới quả thật là việc bất khả thi, mà Giang đội trưởng lại là người cực kỳ tùy tiện, đừng nói khăn lông, bàn chải đánh răng
hay sửa rửa mặt dự phòng, đến bồn rửa tay của anh cũng chỉ có một cái
cốc súc miệng cùng dao cạo râu, còn lại cái gì cũng không có!
Ninh Yên Nhiên vò vò mái tóc rối tung, lại ra sức đem váy ngủ thả xuống thêm một chút, sau đó mở cửa, hiên ngang lẫm liệt nghênh ngang mà đi ra
ngoài!
Thật giống như việc sáng sớm cô mặc áo ngủ từ nhà hàng xóm xa lạ đi ra là một việc hết sức bình thường!
Giang Đông cũng không muốn mang thêm phiền toái cho cô, từ trong nhà người
khác đi ra là một chuyện, từ nhà người đàn ông xa lạ đi ra lại là một
chuyện khác. Nếu để mẹ Ninh biết cô đêm không về nhà mà lại cùng một
người đàn ông độc thân ở bên nhau, đoán chừng hôm nay, không, phải nói
là một thời gian sau nữa, Ninh Yên Nhiên cũng đừng nghĩ ra khỏi nhà.
Mẹ Ninh đứng ở cửa, trong tay còn nắm chặt di động, ánh mắt mê mang nhìn cô.
Ninh Yên Nhiên “rầm” một tiếng nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cách mẹ mình cùng cánh cửa “thâm tình” mà đối diện nhau.
“Mẹ… mẹ nhớ nhầm địa chỉ?” mẹ Ninh nhìn thoáng qua số nhà, càng thêm buồn
bực, “Không đúng, nếu là nhớ nhầm, sao mẹ có khả năng mở cửa được.”
Ninh Yên Nhiên vội vàng đẩy mẹ mình vào cửa, “Đi đi đi, chúng ta đi vào rồi nói.”
Chờ đến khi vào cửa, mẹ Ninh rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, ngồi trên sofa, một tay bưng ly trà, chuẩn bị “thẩm vấn”.
“Nói đi, sao lại thế này?”
Ninh Yên Nhiên chính là trong tình trạng không trâu bắt chó đi cày, tròng
mắt nhanh như chớp xoay nửa ngày, một từ cũng không nghẹn ra được.
Mẹ Ninh đột nhiên đập kim đường mộc*, không, đập điều khiển từ xa, sắc mặt nghiêm túc, đè nén âm thanh xuống thấp, nói đến khả năng duy nhất mà bà có thể nghĩ ra,
“Con…. con đi trộm đồ của người ta à?”
(*kinh đường mộc: là tấm lệnh bài gỗ mà Bao đại nhân hay gõ xuống bàn lúc thẩm án)
Ninh Yên Nhiên: “?”
Hóa ra hình tượng của cô trong lòng mẹ cô là như vậy sao? Mẹ cô có thể có
chí khí hơn được không? Con thỏ không ăn cỏ gần hang đâu, trộm đồ cũng
không thể trộm từ nhà hàng xóm!
“Khụ, mẹ chỉ nói giỡn một chút để giải tỏa không khí thôi mà.” Mẹ Ninh rót trà, bình tĩnh một chút, “Con làm gì bên đó?”
Ninh Yên Nhiên muốn nói rằng bản thân đang yêu đương vụng trộm, nhưng nếu
nói thật như vậy, mẹ cô ngay lập tức sẽ bắt “nam chính” trong cuộc yêu
đương vụng trộm này ra thẩm án.
Cô chỉ có thể nói theo sự thật mà thôi.
“Con nói là, đối diện là một cảnh sát bị thương? Con sang đó trao yêu
thương?” Mẹ Ninh có chút kinh ngạc, “Con gái mẹ còn có lòng bao đồng như vậy sao?”
Bà vì sao lúc trước không biết điều này!
Ninh Yên Nhiên có chút ngại ngùng, sắc mặt hơi đỏ lên, “Không phải, không phải là anh cảnh sát, là chú cảnh sát.”
Mẹ Ninh:?
“31, vừa mới sinh nhật, không thể nói là quá nhỏ.”
…….Con còn rất rõ ràng!
“Con chỉ quan tâm hàng xóm một chút thôi, tục ngữ nói đúng, bán anh em xa
không bằng láng giềng gần, nhỡ đâu con gặp chuyện, ngày nào đó con muốn
xin nước tương hay dấm, chẳng phải nhờ đến người ta hay sao.”
Mẹ Ninh thong thả gật đầu, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, “Vị hàng xóm này, là nam hay nữ?”
Ninh Yên Nhiên xấu hổ mà khụ một tiếng.
Mẹ Ninh sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt cũng đột nhiên có thâm ý, “Được, mẹ không quản việc này, chuyện xem mắt cũng không cần sắp xếp phải không?”
“Không cần, con đã có mục tiêu rồi.” Ninh Yên Nhiên vui vẻ cười, “Nhiều nhất là ba tháng, con đem người mang về cho mẹ xem!”
Mẹ Ninh đối với thái độ tích cực của cô rất vừa lòng, “Quân tử nhất ngôn?”
“Tứ mã nan truy.”
“Ngoắc tay?”
Ninh Yên Nhiên vô cùng sảng khoái, cực kỳ nghiêm túc làm nghi thức ngoắc tay, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
***
Giang Đông dù sao cũng bị thương, không thể lái xe, bị bắt ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, nhiệm vụ chính là dưỡng thương.
Ninh Yên Nhiên mỗi ngày sẽ rất đúng giờ mà tới thay thuốc cho anh, so với đồng hồ báo thức còn chính xác hơn.
Cô tựa vào khung cửa, nhìn gương mặt có chút bực bội của người đàn ông,
nhíu lông mày, “Giang đội trưởng, anh bị thương, không thể tắm rửa được
phải không?”
Giang Đông sờ soạng điếu thuốc, ngửi một chút, lại tùy tay bỏ qua, đen mặt “Ừ” một tiếng.
Anh chưa bao giờ rảnh rỗi như vậy, cuộc sống giống như mất trọng tâm, không biết nên làm cái gì.
Ninh Yên Nhiên mở TV cho anh xem, cầm băng gạc, giống như không xương dựa
nghiêng qua khung cửa, như có như không vuốt tóc, “Có cần em giúp anh
tắm rửa hay không?”
Sắc mặt Giang Đông càng đen hơn, giọng lạnh băng từ chối, “Không cần!”
Ninh Yên Nhiên “A” một tiếng, “Cái tính xấu này của anh, cũng chỉ có người
ôn nhu thiện lương như em mới có thể chịu được, thử đổi là người khác
xem.”
Giang Đông tính cách xấu hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.
Ôn nhu? Thiện lương? Có nội hàm?
Anh dùng ánh mắt xuyên thấu ở trên người cô đảo qua đảo lại, một chút cũng không tìm thấy sự liên quan giữa cô với ba từ này.
Ninh Yên Nhiên đi đến trước mặt anh, giống như uy hiếp nhìn chằm chằm anh,
bàn tay đặt trên vai không bị thương của anh ấn một cái, “Anh cảm thấy
em vừa ôn nhu lại thiện lương, còn cực kỳ có nội hàm phải không? Nói!”
Cô là dao thớt, anh là cá thịt, Giang đội trưởng tính cách xấu nghiến
răng, tạm thời cam chịu, từ kẽ răng phun là một chữ, “Phải!”
Ninh Yên Nhiên cong lưng, tóc dài rơi vào trong cổ áo của anh, hơi chạm một chút, vừa ngứa vừa nhột, “Biết điều như vậy sao?”
Giang Đông rũ mắt, không muốn đối diện với ánh mắt của cô, “Tôi chỉ là một
người vừa già vừa yếu, không dám khiêu khích Ninh tiểu thư uy phong.”
Ninh Yên Nhiên lập tức cười cong đôi mắt, ngồi xuống bên cạnh anh, ngoan ngoãn cùng anh xem phim phóng sự dài dòng buồn tẻ.
Chờ đến khi bộ phim phóng sự đó kết thúc, đã một tiếng rưỡi trôi qua. Ninh
Yên Nhiên ngã vào trên sofa, đầu gối vai anh, giống như bị sự nhàm chán
khiến cho ngủ mất.
Giang Đông không dám nhúc nhích, nửa
vai bên không bị thương đã chết lặng, nhưng khứu giác vẫn cực kỳ nhanh
nhạy, có thể ngửi được rõ ràng mùi hương trên người cô truyền đến.
Anh chưa từng nghiên cứu qua các mùi hương, chỉ cảm thấy hương vị trên
người cô dễ ngửi muốn chết, hơn nữa cứ liên tiếp bay vào trong mũi anh.
Ninh Yên Nhiên giả bộ đã ngủ, còn lẩm bẩm hai câu, dán đến càng gần, cái
trán đã chạm vào cổ anh, giống như đã đem anh trở thành một cái gối ôm.
Điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là, cái gối ôm này vô cùng cứng.
“Không biết là ăn cái gì lớn lên…” Cô nhỏ giọng thì thầm.
Giang Đông không nghe rõ, ngón tay cuộn tròn bên nhau, thong thả đem cô đẩy ra, sắp xếp lại lưng dựa sofa.
Ninh Yên Nhiên giống như không xương ngã trên người anh, giống như kẹo cao su, ném cũng không ra.
“Về nhà ngủ tiếp đi, ngủ ở đây sẽ cảm lạnh.”
Kẹo cao su lúc này mới giả bộ vừa mới thức tỉnh, mờ mịt xoa đôi mắt, bộ
dáng giống như không biết hôm nay là ngày nào, trong mắt tất cả đều là
hơi nước.
Giang Đông nhìn TV không chớp mắt, “Em phải trở về đi.”
Ninh Yên Nhiên ngẩng đầu, TV đang phát quảng cáo dầu gội, mà Giang đội trưởng vốn không kiên nhẫn lại xem đến cực kỳ tập trung.
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra vài phần thương tiếc: Ngay cả quảng cáo cũng chưa xem, Giang đội trưởng của chúng ta thật thảm.
Ninh Yên Nhiên về nhà thay quần áo, sấy tóc, chuẩn bị ra cửa. Hôm nay cô
muốn đi gặp Lương Tây Châu. Lúc trước đã từng hứa sẽ giúp anh ta một
việc, có qua có lại, cô cũng muốn giúp vị Lương tiên sinh này giải quyết vấn đề hôn nhân.
Dĩ nhiên, nếu cô có thể thành công giải quyết, cũng hy vọng Lương tiên sinh ở trước mặt Giang Đông giúp cô nói tốt.
Đột nhiên thăng cấp trở thành chị gái tri kỷ, Ninh tiểu thư đúng 5 giờ tới quán trà như đã hẹn, Lương tiên sinh cũng đã chờ sẵn.
Nhìn thấy cô xuất hiện, Lương Tây Châu vừa thấy cô ánh mắt liền sáng lên, “Cô đã đến rồi!”
Ninh Yên Nhiên đi thẳng vào vấn đề, “Nói đi, chuyện của anh là sao, tôi có thể giúp được cái gì?”
Lương Tây Châu cũng sắp cùng đường, bạn bè anh phần lớn đều là con trai, cho
dù cũng có vài đồng nghiệp là nữ cũng không có khả năng cùng đối phương
hỏi thăm một chút vấn đề tình cảm, lỡ gây ra hiểu lầm có khi sẽ gặp phải phiền toái lớn hơn.
Mà anh lớn như vậy, quả thực cũng
không có mấy người bạn có thể giúp anh giải quyết vấn đề hôn nhân. Có
bệnh thì vái tứ phương, cái gì anh cũng sẽ thử khi sắp tuyệt vọng, muốn
từ góc độ của phụ nữ phân tích một chút cách nào có thể theo đuổi vợ cũ.
Vừa nghe hai chữ “vợ cũ”, Ninh Yên Nhiên hơi đổi ánh mắt.
“Vì sao hai người lại ly hôn?” Cô khó hiểu hỏi, “Ngoại tình? Bạo hành? Bỏ vợ bỏ con? Đặc thù yêu thích?”
Cô một hơi nói một chuỗi dài, hoàn toàn không phát hiện Lương tiên sinh ở
đối diện ánh mắt đã viết đầy mấy chữ “một lời khó nói hết!”
“Cô nói cho tôi biết, trên mặt tôi có phải hay không viết đầy mấy chữ “đàn ông tồi”?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!