Chàng Khờ - Chương 314: Thái Thượng trưởng lão chết rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Chàng Khờ


Chương 314: Thái Thượng trưởng lão chết rồi


Huyết ảnh vừa xuất ra, trong không trung ẩn hiện tiếng rồng ngâm, nháy mắt chỉ thấy huyết ảnh hóa thành một con rồng thần giương nanh múa vuốt, hung thần ác sát áp sát về phía Ngô Bách Tuế.

Tất cả mọi người đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng sợ hãi đến trợn mắt há mồm, không ai có khả năng cứu Ngô Bách Tuế. Nếu Ngô Bách Tuế không tự cứu lấy mình, anh sẽ phải chết.

Không khí tại hiện trường căng thẳng đến cực điểm.

Ầm!

Rồng thần màu đỏ hạ xuống, chấn động vang trời.

Mặt đất nơi Ngô Bách Tuế nằm bị sụt xuống thành một cái hố lớn, nhưng Ngô Bách Tuế đang bị thương nặng lại biến mất. Anh thoát được một đòn.

Ngô Bách Tuế thành công thoát được một đòn đánh chí mạng của Thái Thượng trưởng lão.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng của họ lập tức buông thõng, bất kể như thế nào, Ngô Bách Tuế vẫn có khả năng chạy thoát, mọi người vẫn còn hy vọng.

Lúc sinh mạng bị uy hiếp, Ngô Bách Tuế dùng Di Hình Hoán Ảnh tránh thoát một kiếp.

Mọi người thấy Ngô Bách Tuế sừng sững đứng cách Thái Thượng trưởng lão chừng mười thước, anh không những không chết, mà còn có thể đứng dậy.

Tia hi vọng trong lòng mọi người lại bừng sáng.

Trượt một đòn, khuôn mặt già nua của Thái Thượng trưởng lão giật giật. Lão xoay người, mắt nhìn thẳng Ngô Bách Tuế, tia lạnh trong mắt tràn ra, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, lão trầm giọng nói: “Vậy mà cậu có thể đứng lên được?”

Huyết Thần Trảm của Thái Thượng trưởng lão là thần công hùng mạnh, đầu rồng màu máu của lão là chiêu cuối với sức lực khôn cùng. Cơ thể Ngô Bách Tuế bị đầu rồng màu máu đánh trúng, cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng. Nhưng Thái Thượng trưởng lão không ngờ, Ngô Bách Tuế trong tình huống như vậy vẫn có thể dùng Di Hình Hoán Ảnh, đứng dậy một lần nữa. Thân thể của người này mạnh mẽ đến mức nào vậy!

Sắc mặt Ngô Bách Tuế không đổi nhìn Thái Thượng trưởng lão, thâm trầm nói: “Muốn giết tôi không dễ như vậy đâu”.

Vừa rồi rõ ràng Ngô Bách Tuế bị thương nặng, sống dở chết dở nằm trên đất. Nhưng lúc này đây, trạng thái của Ngô Bách Tuế khác hẳn, dáng người anh thẳng tắp, cả người tràn ngập sát khí. Mắt anh đầy sự lạnh lẽo, khí thế của anh đột ngột tăng cao.

Lồng ngực anh sôi trào khát khao chiến đấu, anh và Thái Thượng trưởng lão giằng co rất lâu khiến thời gian anh hóa ma quá dài, tinh nguyên trong cơ thể tiêu hao mạnh, e rằng cứ tiếp tục như vậy, Thái Thượng trưởng lão không cần động thủ, tự anh cũng sẽ chết vì tiêu hao quá độ.

Cho nên anh cần nắm bắt thời gian, tung chiêu cuối.

Khi khí thế của anh đạt đỉnh điểm, anh bước nhanh về phía trước, đạp mạnh trên đất, mặt đất lập tức chấn động. Không khí xung quanh bị khí thế cường đại của anh làm cho bùng phát, cơ thể anh nở nang lên, quần áo trên người nổ tung vỡ vụn thành trăm mảnh, rơi tứ tung trên nền đất.

Ai ai cũng nhìn thấy làn da Ngô Bách Tuế đỏ rực như lửa, đôi mắt hung ác đỏ như máu nổi bật. Thoạt nhìn trông anh như một Ma Thần thời xa xưa bước ra từ địa ngục, vô cùng đáng sợ.

Ngô Bách Tuế đã hoàn tất hình thái hóa ma.

Hình thái đỉnh cao của quá trình hóa ma chính là trạng thái cực hạn mà cơ thể chịu đựng được. Lúc này, thân thể và sức lực đều mạnh mẽ tới đỉnh điểm, thậm chí đã đạt đến cảnh giới hi sinh, không biết đau, không có cảm xúc, chỉ biết đến chiến đấu.

Rõ ràng, trạng thái đỉnh cao này có thể khiến một người trở nên mạnh mẽ nhất, nhưng đồng thời cũng đẩy người đó đến bờ vực của cái chết, bởi vì nếu không kiểm soát đúng cách, sẽ chết không toàn thây.

Ngô Bách Tuế chính là đặt cược tính mạng mình cho trận đấu này.

Tâm tình của những người đứng xem trận đấu trở nên phức tạp. Ai ai cũng cảm nhận được Ngô Bách Tuế đã trở thành một người siêu mạnh, siêu siêu mạnh, đây là việc tốt. Nhưng trạng thái này của Ngô Bách Tuế cũng khiến người ta lo lắng, anh đang triệt để thách thức Thần Chết, tính mạng của anh bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy đi.

Ngô Thanh Đế và Đường Dĩnh căng thẳng đến nín thở, hai người gắt gao mở to mắt nhìn trân trân Ngô Bách Tuế. Họ hi vọng Ngô Bách Tuế nhanh chóng thoát khỏi trạng thái này, hi vọng Ngô Bách Tuế nhanh chóng đánh bại Thái Thượng trưởng lão rồi khôi phục hình dạng ban đầu.

Đối mặt với Ngô Bách Tuế đã hóa ma, Thái Thượng trưởng lão hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu đúng là tự tìm đến cái chết!”

Cho dù Ngô Bách Tuế hóa ma, Thái Thượng trưởng lão cũng không e dè, trong giọng nói của lão còn chứa đựng sự khinh thường. Ngô Bách Tuế đến đường cùng đã chọn cách này chỉ khiến anh chết nhanh hơn mà thôi. Thái Thượng trưởng lão như nhìn thấy kết cục Ngô Bách Tuế nổ tung mà chết.

Ngô Bách Tuế mắt đỏ lòe, lạnh giọng nói: “Đến lúc dứt điểm rồi, bây giờ tôi tiễn ông lên đường!”

Dứt lời, Ngô Bách Tuế tiến từng bước về phía trước.

Ầm!

Cả trang viên đều chấn động dữ dội bởi một cái giậm chân của Ngô Bách Tuế, sóng khí cuồn cuộn trong không trung, bụi tung mù mịt.

Thái Thượng trưởng lão hơi sửng sốt, sau đó mới hừ lạnh một tiếng, nổi giận quát: “Hừ, tên nhãi ngông cuồng, người lên đường là cậu mới đúng!”

Thái Thượng trưởng lão vừa dứt câu, Ngô Bách Tuế đã hóa thành tia chớp, phút chốc áp sát Thái Thượng trưởng lão. Tốc độ của anh nhanh đến cực hạn, giống như trong chớp mắt anh đã tan trong hư không, mắt thường không có cách nào nhìn ra được, thoắt ẩn thoắt hiện. Dường như anh biến thành hàng ngàn hư ảnh, ẩn hiện khắp nơi, khiến người ta không phân biệt được, hư hư thật thật.

Thấy vậy, mặt Thái Thượng trưởng lão đổi sắc, lão không chần chừ bước ra nghênh chiến, sống mái một phen với Ngô Bách Tuế.

Đương nhiên Thái Thượng trưởng lão ý thức được Ngô Bách Tuế của bây giờ rất mạnh, nhưng lão vẫn tràn đầy tự tin. Thân hình của Ngô Bách Tuế tuy biến đổi quái dị nhưng không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Thái Thượng trưởng lão, lão đã xác định được thân ảnh của Ngô Bách Tuế và chủ động tiêu diệt.

Ngô Bách Tuế cầm trong tay Huyết Long Đao, lại đang ở hình thái hóa ma, thực lực của anh quả là đạt đến đỉnh cao, anh dễ dàng tránh được đòn đánh của Thái Thượng trưởng lão, đồng thời không ngừng tấn công lão với những đòn đánh chí mạng

Thái Thượng trưởng lão với quyền trượng đầu rồng trong tay, thực lực cũng vô cùng hùng mạnh, lão nhanh chóng cản được liên tiếp mấy chiêu chí mạng của Ngô Bách Tuế, tung ra khí thế càn quét vạn binh.

Trận chiến vừa mới bắt đầu đã vô cùng kịch tính.

Hiện trường trận chiến dường như đã trở thành tâm của một cơn lốc xoáy, và bất cứ ai đến gần nó một chút chắc chắn sẽ bị nó cuốn lấy và bị nghiền nát thành ngàn mảnh.

Tất cả mọi người đều nhanh chóng lùi về sau, cố gắng tránh khỏi luồng khí cuồng bạo, nhưng dù đứng bao xa, họ vẫn cảm thấy khó thở, bởi vì uy lực tàn dư từ trận đấu giữa hai người quá lớn, quá mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy bị áp bức kinh khủng.

Ai ai cũng đều há hốc miệng, nín thở, căng thẳng theo dõi trận chiến chấn động lòng người này.

Trận đấu này chính là trận quyết tử.

Người chiến thắng cuối cùng cũng sắp lộ diện.

Trong trận chiến khốc liệt giữa Ngô Bách Tuế và Thái Thượng trưởng lão, quanh thân hai người đều là khí huyết thấu trời, giống như hai mãnh thú cổ xưa.

Ầm ầm ầm!

Hiện trường ầm ĩ, chân nguyên rít gào cơ hồ xé toạc không trung.

Ngô Bách Tuế đã ở hình thái hóa ma tối cao, quả thực cuồng bạo khiến người ta phát run, khí thế tấn công của anh cuồng bạo hung hãn, bạo phát đến mức cảm giác như cơ thể có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Mặc dù Thái Thượng trưởng lão có sức mạnh vô song, nhưng dù sao lão cũng ở trạng thái bình thường, dưới sự tấn công không ngừng nghỉ của Ngô Bách Tuế, Thái Thượng trưởng lão hơi luống cuống, lão không tìm ra cơ hội phản kích, chỉ hết sức chống đỡ.

Lúc đầu, lão còn có thể thuận lợi tiếp chiêu, không để mình rơi vào thế yếu, nhưng càng ngày, tiết tấu của lão càng loạn, có những lúc còn ứng phó lộn xộn.

Thái Thượng trưởng lão một mực tự tin, nay không khỏi nảy sinh cảm giác khủng hoảng và kinh hãi.

“A!”

Ngay lúc tiết tấu của Thái Thượng trưởng lão trở nên loạn nhịp, Ngô Bách Tuế đột nhiên gầm lên như một con hổ, anh đột nhiên vọt lên cao với khí thế vô cùng hung hãn và tàn bạo.

Lúc phóng lên, khí thế của anh theo độ cao mà tăng dần, thân hình cũng theo đó mà lớn thêm, đến giữa không trung, anh dường như đã biến thành một người khổng lồ.

Thái Thượng trưởng lão cảm giác bị một bóng ma cực lớn trùm lấy, tim lão run lên, cảm nhận luồng hơi thở nguy hiểm khôn cùng. Không đợi Ngô Bách Tuế tấn công, lão dùng lực ấn cái tay trái bị thương lên quyền trượng đầu rồng, máu từ miệng vết thương trào ra, tưới lên đầu rồng.

Rồi lão lập tức đánh mạnh quyền trượng đầu rồng về phía trước.

Quyền trượng đầu rồng ngay lập tức mang chân nguyên niết bàn của Thái Thượng trưởng lão phóng lên, đánh thẳng giữa không trung chỗ Ngô Bách Tuế đang lơ lửng.

Đầu rồng của quyền trượng hóa đỏ, đây chính là đầu rồng màu máu đích thực, chứa uy lực của Huyết Thần Trảm, tập kích Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế ở hình thái hóa ma dường như không thèm để ý quyền trượng đầu rồng, cơ bản không có bất kì phản ứng nào.

Đến lúc quyền trượng đầu rồng đã ở trước ngực, anh mới hành động. Năm ngón tay trên bàn tay trái anh mở rộng, rồi chộp mạnh về phía quyền trượng đầu rồng.

Ngao!

Đột nhiên, tiếng rồng ngâm thống khổ vang lên, thấu tận trời xanh, chấn động đất trời.

Đòn này là đòn mạnh nhất mà Ngô Bách Tuế có thể thực hiện được trong hình thái hóa ma, chỉ một đòn đã đập tan vạn đòn.

Sau đó, chỉ thấy quyền trượng đầu rồng nổ tung hóa thành tro bụi.

Thấy thế, mắt Thái Thượng trưởng lão trợn trừng đầy kinh hãi.

“Tự tìm cái chết là chính ông!”

Đánh nát quyền trượng, Ngô Bách Tuế rống lên một tiếng, rồi anh nâng Huyết Long Đao bổ xuống Thái Thượng trưởng lão.

Một đao điên cuồng, chứa đựng sức mạnh khai thiên lập địa.

Thái Thượng trưởng lão kinh sợ đến cùng cực, lão không kịp suy nghĩ, lập tức huy động chân nguyên tạo thành một tấm lá chắn bao bọc lão từ đầu đến chân. Chỉ là với sức mạnh cuồng bạo trước mặt, lá chắn của lão e là cũng vô dụng.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn rền vang, đao thế tày trời của Huyết Long Đao đã đánh vỡ lá chắn của Thái Thượng trưởng lão, đánh trúng người lão.

Thái Thượng trưởng lão ngã xuống, đập mạnh trên nền đất.

Thân thể Thái Thượng trưởng lão ở trên mặt đất máu thịt lẫn lộn như đống bùn nhão.

Mắt lão trợn trừng, nhưng hơi thở đã đứt.

Thái Thượng trưởng lão chết rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN