Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân


Chương 39


Bưng lên ly trà hắn đã uống qua lúc trước đang đặt trên bàn, đưa cho Lâm thị, nói: “Kính trà phu nhân, sau khi kính trà, nàng chính là di nương danh chính ngôn thuận của Trấn Quốc công phủ. Đại sự trong phủ đều do Lão phu nhân trông coi, việc nhỏ thì tìm Quế ma ma bên người lão phu nhân, nếu trong phủ có người đối xử bất công với nàng, thì nàng cũng có thể trực tiếp đi tìm Quế ma ma, bà ấy là người vô cùng công bằng. Về phần viện tử, ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, nàng sẽ ở Đông Nam của chủ viện, một mình một viện, trong sân có hai cây Vũ Đồng, rất hợp với nàng.”

Lâm thị vẫn như trước đây không có phản ứng với lời nói như thuộc lòng của Tống Dật, chỉ tiếp nhận chén trà trong tay Tống Dật, quy củ quỳ xuống trước mặt Kỷ Lan, động tác không chút trì trệ, trên mặt cũng không hề xấu hổ, thật giống như chính mình là ngoại thất đã đi theo bên người Tống Dật nhiều năm. Kính trà chủ mẫu, đưa lên vớ giày mình đã làm, chủ mẫu uống trà, nhận lấy vớ giày, tùy tâm tình sẽ thưởng cho vài thứ, đó là toàn bộ lễ nạp thiếp.

“Mời phu nhân dùng trà.” Lâm thị nâng ly qua đỉnh đầu, nói với Kỷ Lan.

Nếu là một chủ mẫu khác, Lâm thị còn có thể có khả năng cảm thấy mình đúng là ác nhân cướp trượng phu của người, thế nhưng đây là Kỷ Lan…Lâm thị đúng là không có cảm giác này. Năm đó nàng ta gả cho Tống Dật, vì muốn giữ tâm Tống Dật, mà không tiếc đưa tẩu tử của mình lên giường trượng phu. Lúc đó, nàng ta có từng nghĩ qua, sẽ có một ngày bị Lâm thị phản kích lại không, lúc đó, có nghĩ tới bản thân mình sau này sẽ gặp báo ứng hay không?

Kỷ Lan sắc mặt tái nhợt, hất đổ chén trà của Lâm thị, nước vương vãi đầy đất, thấm ướt cổ tay cùng xiêm y của Lâm thị, lạnh giọng nói:

“Ngươi cũng xứng sao.”

Lâm thị khóe miệng cong lên, nở nụ cười, ngửa đầu nhìn Kỷ Lan đang tức giận mất kiềm chế, nhẹ giọng nói:

“Xứng hay không xứng, còn không phải đều do năm đó phu nhân thành toàn. Bây giờ, phu nhân cầu người cũng đã cầu được rồi, có lẽ nên cao hứng mới đúng. Sau này, Vũ Đồng chắc chắn sẽ cùng phu nhân, hầu hạ lão gia thật tốt, vì Tống gia khai chi tán diệp.”

Kỷ Lan quả thật muốn nhào tới cắn chết hồ ly tinh không biết xấu hổ này, nàng còn dám nói đến chuyện năm đó. Năm đó quả thật nàng ta muốn lợi dụng mỹ mạo của Lâm thị để trấn an tâm của trượng phu, nhưng nào có ngờ, nữ nhân này trời sinh đã biết câu dẫn nam nhân, từ đó về sau, mê hoặc trượng phu của nàng ta điên đảo thần hồn, bây giờ còn dám đến trước mặt nàng ta diễu võ dương oai.

Tống Dật để cho nha hoàn đứng bên thay một ly trà khác, đưa cho Lâm thị, liếc nhìn Kỷ Lan rồi nói:” Chính thất phu nhân tính tình có chút nóng nảy, nàng liền tha thứ một chút, lại kính thêm một lần là được rồi.”

Lâm thị ôn nhu thuận theo đáp:”Vâng, vẫn nên như thế.”

Tống Dật đi đến bên người Kỷ Lan, đặt tay lên vai Kỷ Lan, rồi nói: “Đừng lãng phí thời gian, ta còn muốn mang nàng ấy đến gặp lão phu nhân, còn có chút việc cần làm nữa.”

Kỷ Lan nghe xong lời này của hắn, lại cảm thấy trên vai có chút trĩu xuống, biết đã đến ranh giới chịu đựng của Tống Dật, nếu nàng ta còn gây khó dễ với Lâm thị, thì không cần nghĩ cũng biết Tống Dật cũng sẽ gây khó dễ với nàng ta ngay tại chỗ này.

Lại nhìn chằm chằm vào Lâm thị một lát, rồi mới chậm rãi nhận lấy chén trà trong tay của Lâm thị, đặt lên trên bàn, sau đó nhận vớ giày của Lâm thị, quy củ xem như hoàn tất.

Tống Dật lúc này mới buông lỏng tay, đi qua đỡ Lâm thị đứng lên, lại nhìn Kỷ Uyển Diễm vẫn luôn trầm mặc đứng một bên nói:

“Đến lượt con đấy, còn không mau bái kiến mẫu thân. Để mẫu thân thưởng chút đồ tốt cho con.”

Kỷ Uyển Diễm trong lòng chấn động, đôi mắt sáng bóng nhanh chóng nhìn thoáng qua Tống Dật, thấy hắn nháy mắt với mình, Kỷ Uyểm Diễm lập tức hiểu ý, quỳ xuống bên cạnh Lâm thị, quy củ dập đầu với Kỷ Lan ba cái. Kỷ Lan quả thật bị tức đến phát ngất luôn rồi, một người còn chưa tính, thoáng cái lại còn là hai, bảo nàng ta làm sao nuốt trôi cơn tức này.

Sau khi Kỷ Uyển Diễm lạy xong, Tống Dật cũng không khách khí với Kỷ Lan, dùng giọng điệu mạnh mẽ không thể thương lượng nói:

“Nhũ danh của đứa nhỏ này là Vãn Vãn, các cô nương đồng trang lứa Tống gia đều có chữ Ngọc, ta định đặt tên là Tống Ngọc Tịch, chữ Tịch trong Triều Tịch [3], nàng năm nay mười một tuổi, dựa theo tuổi mà tính toán, thì nàng đứng thứ bảy trong mấy anh chị em, cứ quyết định như vậy đi. Vãn Vãn tên gọi Tống Ngọc Tịch, từ nay về sau chính là Thất tiểu thư của Trấn Quốc công phủ. Ngươi đi thông báo một chút về mấy chuyện này, còn ta sẽ nói với lão phu nhân về chuyện nhập tịch, sẽ bàn giao Quế ma ma đi làm, ngươi cũng không cần quan tâm.”

[3] Triều Tịch: (潮汐) hiện tượng thủy triều lên xuống

Tống Ngọc Tịch…Kỷ Uyển Diễm nhìn Tống Dật, có chút không thích ứng với tên mới của chính mình. So với nàng Lâm thị đã nhanh chóng phản ứng, thay nàng cảm tạ Tống Dật và Kỷ Lan. Bây giờ Tống Dật nhìn Lâm thị thấy thế nào cũng thích, nghĩ đến người như đồ sứ năm đó rốt cuộc cũng nắm được vào tay, mặc dù có chút khó khăn trắc trở, nhưng năm tháng đối với nàng đặc biệt chiếu cố, ngoại trừ sắc mặt có chút không tốt, thân hình có vẻ hơi gầy, thì hắn không thể tìm thấy bất kỳ điểm xấu nào trên khuôn mặt Lâm thị, thậm chí vết chân chim nơi khóe mắt của nàng, hắn cũng thấy cực kỳ mê người.

Kỷ Uyển Diễm vẫn còn thấy xoắn xuýt với tên mới của mình, nhưng mặc kệ nàng xoắn xuýt như thế nào, trong lòng vẫn hiểu rõ, nàng sau này chỉ có thể là Tống Ngọc Tịch, rốt cuộc đã không còn là Tam cô nương Kỷ gia Kỷ Uyển Diễm nữa rồi. Được rồi, Tống Ngọc Tịch thì Tống Ngọc Tịch, dù sao cái tên Kỷ Uyển Diễm cũng không có mang cho nàng tốt đẹp gì mỗi khi nhớ lại, sửa tên, cũng không phải là điều không thể.

Dưới sự nhắc nhở của Lâm thị, nàng quỳ xuống tiếp nhận: “Đa tạ phụ thân mẫu thân đã ban tên.”

Nàng hiểu được từ này về sau, sống dưới cái tên này thì Tống Dật chính là phụ thân của nàng, Kỷ Lan chính là mẫu thân của nàng, nàng cũng không thể gọi Lâm thị là “nương” mà sẽ là “di nương”. Hai chữ “di nương” này đối với nàng là một sự sỉ nhục, bởi vì ở kiếp trước, nàng đã từng thật sự làm “di nương” ba lần…

Sau khi Tống Ngọc Tịch khấu đầu tạ ơn Tống Dật, Tống Dật liền cười lớn đỡ nàng đứng lên. Sau đó liền nắm tay Lâm thị rời khỏi phòng khách, đi hướng bên hành lang gấp khúc bên phải, chính là muốn dẫn các nàng đến nơi ở của lão phu nhân Quốc công phủ.

Quốc công lão phu nhân hình như là họ Tần. Đối với lão phu nhân, Tống Ngọc Tịch có chút ấn tượng. Bởi kiếp trước khi nàng bị Lý Trạm hưu bỏ, nghèo rớt mùng tơi đi tham gia yến hội của một vị phu nhân, bị người cười nhạo, vừa vặn bà cũng ở đó nên đã thay nàng giải vây, sau đó còn an ủi nàng vài câu, cũng để người mang cho nàng không ít đồ đạc, rồi còn nói với người bên ngoài là bà cùng mình có duyên phận, nhiều ít cũng đã thay nàng ngăn cản một chút khinh miệt cùng trào phúng. Cho nên, nàng vẫn luôn một mực nhớ kỹ chỗ tốt của Tần thị, lúc ấy còn nghĩ nếu mai sau tốt lên, nhất định phải báo đáp Tần thị. Nhưng nào ai có biết, nhân sinh của nàng sau này trôi qua càng ngày càng tệ, chứ đừng nói đến là báo đáp Tần thị, Về sau, cho đến khi nàng phải gả đi Bắc Tĩnh, cũng không một lần gặp lại lão phu nhân, đến khi nàng trở lại kinh thành thì lão phu nhân đã mất rồi.

Tống Dật dẫn Lâm thị cùng Tống Ngọc Tịch đến bên ngoài Trữ thọ viện. Lần này thì không thấy hắn mạnh mẽ xông vào mà rất quy củ để ma ma giữ cửa đi vào thông truyền, còn hắn đứng ở cạnh cửa nhẹ giọng nói với Lâm thị cùng Tống Ngọc Tịch:

“Lão phu nhân không thể so với phu nhân, lát nữa lúc gặp mặt phải ứng đối có quy củ một chút.”

Lâm thị gật đầu, cảm kích liếc nhìn Tống Dật, Tống Dật nắm tay nàng, an ủi vỗ vỗ. Tống Ngọc Tịch đứng ở phía sau bọn, rõ ràng nhìn thấy từ khi vào cửa tới giờ, cho dù có người hay không có người, Tống Dật cũng chưa từng tránh hiềm nghi, trực tiếp nắm tay Lâm thị không buông. Không biết ông đối với các di nương khác trong phủ có phải cũng che chở như vậy hay không. Trong lúc chờ đợi ma ma thông truyền, Tống Ngọc Tịch không khỏi miên man suy nghĩ.

Nghe nói Tống Dật có bảy tám người di nương, nếu là nhà khác nạp di nương vào cửa, thì đều do chủ mẫu dẫn một đám đi gặp mặt. Nhưng hiển nhiên là lần này Tống Dật nhận được cầu cứu của Lâm thị liền vội vàng đi đến, chỉ trong mấy cái chớp mắt, đã quyết định mang Lâm thị cùng nàng về Quốc công phủ, tốc độ nhanh đến mức Kỷ Lan cũng không kịp an bài ra oai phủ đầu, Bởi vậy có thể thấy Tống Dật đối với Lâm thị có một loại chấp nhất hiếm thấy, loại chấp nhất này, không biết có được gọi là tình yêu hay không, hoặc có thể nói là một loại ham muốn chiếm giữ khá mạnh.

Ma ma thông truyền đi ra, lúc này Tống Dật mới thả tay Lâm thị ra, cung kính đi vào. Vừa tiến vào viện tử của lão phu nhân liền ngửi được mùi đàn hương nồng đậm, có thể thấy lão phu nhân thường ngày rất tin Phật, Nhưng khác với Kỷ Trữ thị chỉ tin Phật ở ngoài mặt, trong viện tử của Tần thị được sắp xếp theo đạo thiền, mang phong cách cổ xưa đơn giản của Phật giáo, từng bông hoa cọng cỏ trong viện cũng được chăm sóc cẩn thận, mặt đường cũng được đổi từ đá xanh thành đá trứng ngỗng, để có thể tránh được một ít hoa cỏ đã bắt đầu ra hoa đón xuân về.

Nhóm ma ma dẫn đường được thay đổi hai lượt trên đường đi, đến lần thứ ba, thì đã đến bên ngoài phòng chính có hai vị ma ma vén mành, Tống Dật nhấc chân định bước lên thềm thì thấy vị ma ma đứng bên phải đã tiến lên một bước, nói với Tống Dật:

“Quốc công xin dừng bước, lão phu nhân nói để ngài đợi trong sân, người muốn gặp riêng di nương cùng tiểu thư.”

Tống Ngọc Tịch có chút ngoài ý muốn, ma ma này rõ ràng trong câu nói đã thừa nhận thân phận của nàng cùng Lâm thị, hơn nữa cũng xưng hô như vậy, qua đó có thể thấy lão phu nhân cũng tán thành thân phận của các nàng. Điều này thật là lạ kỳ, vốn nàng cho rằng nơi khó đột phá nhất, thì giờ đây lại không tốn quá nhiều sức lực, thật sự khiến cho Tống Ngọc Tịch cảm thấy bất ngờ.

Tống Dật ngẩn người, nhưng không dám như giống như lúc nãy hung hăng càn quấy ở trước mặt Kỷ Lan, thu bước chân lại, đứng ở dưới bậc thang nhìn sang Lâm thị, một lát sau, mới làm dấu tay xin mời với các nàng, rồi nói: “Nếu như lão phu nhân đã bảo các nàng vào, vậy các nàng đi vào đi thôi, ta sẽ ở bên ngoài chờ. Mặc dù lão phu nhân thoạt nhìn nghiêm khắc, nhưng lại là người thấu tình đạt lý, nên không cần quá sợ hãi, có cái gì thì nói cái đó là được.”

Lâm thị bình tĩnh gật đầu, sau đó mới quay đầu nhìn Tống Ngọc Tịch, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Tống Ngọc Tịch ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng, mới hiểu được ý tứ trong lời nói này của Lâm thị. Bây giờ Lâm thị chỉ là di nương, mà nàng là Thất tiểu tư, lúc hai người đi cùng nhau, nàng đúng ra phải là người đi trước, di nương có địa vị quá thấp, không được vượt qua tiểu thư, đây chính là quy củ.

Sắp xếp lại cảm xúc trong lòng, Tống Ngọc Tịch dẫn theo Lâm thị đi lên thềm đá, ma ma vén rèm quỳ gối hành lễ với các nàng, động tác nhanh nhẹn mời các nàng đi vào yết kiến lão phu nhân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN