Phúc Hắc Quyết Đấu - Chương 98: Nghe cậu sắp xếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Phúc Hắc Quyết Đấu


Chương 98: Nghe cậu sắp xếp


Cưỡng bức? Ghi hình? Đây là nói về… Tư Trạch?

Thích Tự vừa kinh hãi vì những gì Tống Phổ Tâm gặp phải, vừa hoang mang vì hai người kia lại trò chuyện loại chủ đề này.

Nếu hắn nhớ không nhầm, trước kia Phó Diên Thăng chỉ mới gặp Tống Phổ Tâm một lần từ hồi đi học, đến năm nay qua Tư Nguyên thì mới biết nhau, vậy tại sao nghe bọn họ có vẻ thân quen đến thế?

Thích Tự đã có ý định ra hỏi thẳng, nhưng lí trí lại nhắc nhở hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ. Đúng lúc này, đằng xa vọng lại tiếng cười cười nói nói đang đến gần, chính là Tư Trạch và Hoàng Tuấn Văn.

Lợi dụng tiếng ồn, Thích Tự tranh thủ quay về phòng, đóng cửa lại.

Thì ra bọn họ chỉ mới chơi bài xong, chả trách muộn vậy rồi mà Phó Diên Thăng còn ở đó nói chuyện phiếm với Tống Phổ Tâm…

Bên ngoài nhanh chóng im ắng lại, nhưng trong đầu Thích Tự vẫn đang rối thành một nùi.

Hẳn là, Phó Diên Thăng cũng đã nghe được những âm thanh từ phòng bên cạnh lúc chiều?

Có lẽ Phó Diên Thăng đã thân thiết hơn với Tống Phổ Tâm sau mấy tháng vừa qua, cho nên mới quan tâm đến tình huống của đối phương như thế?

Nhưng sự xuất hiện của “xin chuyển công tác” và “lão Nhâm” lại khiến Thích Tự như lọt vào sương mù.

Phó Diên Thăng còn nhắc đến “trước đó”, chứng tỏ khả năng từ trước khi đến Tư Nguyên, hắn đã biết được một số chuyện của Tống Phổ Tâm… hay là chỉ là nghe nói mà thôi?

Nghĩ một hồi, Thích Tự lại không quá chắc chắn vào những gì mình nghe được, bởi dù sao lúc ấy vẫn đứng cách một khoảng, nghe cũng chẳng rõ đến thế.

Xuất phát từ lòng tin đối với Phó Diên Thăng, Thích Tự quyết định dằn lại những nghi vấn này, quan sát đối phương thêm một thời gian rồi mới nói.

Lát sau, ba giờ Thích Tự mới ngủ tiếp, một mạch đến tám giờ sáng tỉnh lại, trông thấy tin nhắn Phó Diên Thăng bảo hắn bao giờ dậy thì báo một tiếng.

Thích Tự trả lời một câu rồi đi rửa mặt, năm phút sau ngoài cửa vang lên tiếng gõ, hắn cũng vừa vặn vệ sinh xong.

Phó Diên Thăng vừa đến, không vòng vo mà vào thẳng vấn đề với hắn: “Khả năng là vụ thu mua Liên Tú hôm nay không thành rồi.”

Thích Tự hơi sửng sốt: “Tại sao?”

Phó Diên Thăng đóng cửa phòng, thấp giọng nói: “Sáng nay ngồi ăn điểm tâm cùng nhau, Du Liên tiết lộ với Diệp Khâm Như rằng sau khi bàn lại báo giá của phía Tư Nguyên với Nghiêm Tú, hai người họ đã sinh ra khác biệt rất lớn về quan điểm. Nghiêm Tú cho rằng tập đoàn Tư Nguyên không có thành ý, không muốn bàn thêm nữa, bởi vậy mới vắng mặt trong bữa tiệc tối qua, sáng sớm hôm nay cũng đã xuất phát về trước.

Thích Tự nhíu mày: “Có phải do Diệp Khâm Như ép giá gắt quá không?”

Phó Diên Thăng lắc đầu nói: “Không hề, chưa kể anh ta còn trưng cầu ý kiến của chúng ta trước khi báo giá rồi. Mặt khác, chúng ta cũng không biết liệu bên Liên Tú có đang diễn kịch hay không.”

Thích Tự: “Diễn kịch?”

Phó Diên Thăng: “Giống như kiểu hôm qua Tư Trạch làm cao, lúc ăn trực tiếp ám chỉ đối phương mà không có Tư Nguyên mua cho thì không xong, lúc chiều đàm phán lại vắng mặt, bên kia người ta sĩ diện cũng là bình thường. Có điều cục diện đã thay đổi, chúng ta cũng không ở lại làm gì nữa, Diệp Khâm Như đề nghị cùng ăn một bữa rồi đi luôn thôi.”

Thích Tự thấp thỏm: “Không bàn nữa à?”

Phó Diên Thăng: “Không phải không bàn nữa, mà từ từ rồi bàn. Là người mua, chúng ta cũng phải có phong thái của người mua. Hôm qua Diệp Khâm Như báo giá như chém đinh chặt sắt thế rồi, giờ thấy nói không bán mà chúng ta đã đổi ý luôn thì mất giá quá.”

“Tôi hiểu rồi…” Thích Tự nhìn lên, “Phía Tư Trạch biết chưa?”

Phó Diên Thăng: “Bọn họ vẫn chưa dậy.”

Thích Tự lại nhớ đến chuyện đêm qua, không khỏi gườm gườm Phó Diên Thăng.

Đối phương nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của hắn, hỏi: “Sao thế?”

Thích Tự lắc đầu: “Không có gì.”

Phó Diên Thăng cho rằng Thích Tự không vui vì sự tình chuyển biến xấu, bèn đi qua ôm lấy, ấn lên môi hắn một nụ hôn rất tự nhiên, thấp giọng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, trong các cuộc đàm phán thì chuyện như vậy rất bình thường. Giống như Diệp Khâm Như nói đó, có được Liên Tú chỉ là vấn đề nhiều tiền hay ít tiền thôi, nhưng trước đó chúng ta cũng phải thử xem có lấy được mức giá thấp nhất hay không.”

“Tôi biết rồi…” Thích Tự hiểu được cách lí giải của Phó Diên Thăng.

Biết người để dùng, dùng người không nghi—hắn đã thấy được mọi cố gắng của Diệp Khâm Như, cho nên dù chuyện này không thành thì hắn cũng sẵn sàng có chơi có chịu.

Vấn đề là giờ khắc này, tâm tư của Thích Tự hoàn toàn không dành cho vụ việc của Liên Tú.

Sau đêm qua, Thích Tự đã phát hiện Phó Diên Thăng vẫn còn điều giấu diếm mình, cũng biết việc tin tưởng người này là quá nguy hiểm, vậy mà chẳng hề ngăn mình lún sâu trong đó…

Thích Tự nhìn thẳng vào mắt Phó Diên Thăng vài giây, rốt cục lại không kìm được lòng mà ôm eo đối phương hôn trả.

Hơi thở Phó Diên Thăng dần gấp gáp, tay đưa lên ôm lấy đầu Thích Tự, ngón tay lùa vào da đầu đối phương ve vuốt… Thế nhưng đang hôn đến động tình, bỗng dưng người kia lại đẩy hắn ra.

Thanh niên xoay người lại, cất lên giọng nói đầy kiềm chế: “Anh ra ngoài trước đi, tôi phải thay quần áo.”

Phó Diên Thăng: “…”

*

Bởi vì giờ dậy không giống nhau, mọi người cũng không cùng ăn bữa sáng.

Diệp Khâm Như đã dùng điểm tâm với Du Liên từ trước, hiện đang ngồi chờ ở khu sách báo trên đường từ dãy phòng cho khách đến nhà ăn cùng Ngô Song.

Thấy Thích Tự ra khỏi phòng cùng Phó Diên Thăng, Diệp Khâm Như lập tức đứng dậy, nét mặt có vẻ nghiêm trọng: “Thích tổng, việc đàm phán với Liên Tú…”

Quanh đó vẫn còn nhân viên phục vụ của nhà vườn, Thích Tự không muốn để ai thấy bọn họ căng thẳng về chuyện này, bèn giơ tay ra hiệu: “Phó Diên Thăng đã kể rồi, không sao, tôi đi ăn cái đã, lát nữa lên đường rồi nói tiếp.”

Diệp Khâm Như sửng sốt, có vẻ không ngờ Thích Tự còn trẻ mà đã rất có phong thái lãnh đạo như vậy, vội nói: “Được.”

Thật ra trong lòng Thích Tự cũng rất để ý, nhưng vì nhỏ tuổi ít trải nghiệm, để không yếu thế hơn khi đứng chung với hàng ngũ tinh anh trong giới bọn họ thì đành phải làm bộ kĩ càng hơn.

Việc Diệp Khâm Như sớm bảo Phó Diên Thăng đến tận phòng nói cho Thích Tự về chuyện này cũng rất sáng suốt, chí ít là không để hắn lộ ra cảm xúc của mình trước mặt người ngoài.

Lúc hắn ăn xong, phía Tư Trạch cũng lần lượt biết về diễn tiến cuộc đàm phán, không ai còn thái độ coi nhẹ như chiều qua.

Mọi người gặp mặt trước cửa nhà ăn, Tư Trạch tỏ rõ vẻ không hài lòng, nhưng không phải vì năng lực đàm phán của cấp dưới, mà vì cảm thấy Liên Tú đúng là không biết tự lượng sức: “Tư Nguyên đề nghị mua lại cổ phần của bọn họ đã là có thiện chí lắm rồi, cái công ti rách nát như thế mà còn đòi cao, đợi mấy bữa nữa cổ phiếu rớt giá, tôi sẽ chống mắt lên nhìn hai người này khóc cũng không có chỗ khóc…”

Cấp dưới Tư Trạch nghe vậy thì phấn chấn trở lại: “Phải đấy phải đấy.”

Diệp Khâm Như nhắc một câu như châm chọc: “Tư tổng, nói thì nói thế, nhưng cũng đừng để Du tổng nghe được những lời này. Công ti là thành quả người ta gây dựng từ hai bàn tay trắng, muốn bán với giá cao thì có gì là sai. Tôi thấy Du tổng kia vẫn có ý muốn kết nối với chúng ta, cứ từ từ rồi bàn tiếp đi.”

Thích Tự nhìn đến Tống Phổ Tâm đứng rìa đám đông, sắc mặt tái nhợt như đổ bệnh, môi mỏng mím chặt không hé nửa lời, rõ ràng khác hẳn với đám người đi cùng Tư Trạch.

Chờ phía Tư Trạch ăn cơm xong, Du Liên mới xuất hiện, biết bọn họ định đi luôn thì ra vẻ kinh ngạc: “Không đợi ăn cơm trưa đã sao?”

Diệp Khâm Như: “Không được rồi, hôm qua bọn tôi đều đã chơi rất thỏa thích, Tư tổng và Thích tổng vẫn còn chút việc phải về giải quyết nên không thể ở lại thêm.”

Du Liên tiếc nuối chìa tay: “Tôi hiểu rồi…” Vừa hướng về phía Thích Tự nói: “Thấy Diệp tổng bảo Thích tổng mới về nước hôm qua, còn chưa hết jetlag mà đã bắt cậu vất vả rồi.”

Thích Tự bắt tay với cô: “Du tổng khách sáo quá, mặc dù ở nước ngoài nhưng tôi vẫn luôn chú ý đến các hạng mục liên quan tới Liên Tú, nếu sau này Du tổng có ý định hợp tác nào khác với bên tôi thì cứ liên lạc với Diệp tổng.”

Ánh mắt Du Liên sáng lên: “Thật tiếc vì lần này chưa được trò chuyện nhiều hơn với cậu, đành hẹn bao giờ có cơ hội vậy.”

Khách khí với nhau một hồi, Du Liên mới dẫn theo một vài nhân viên Liên Tú đích thân tiễn bọn họ ra tận cổng.

Thích Tự vẫn ngồi xe 7 chỗ như lúc đến, bây giờ mới biết phía Tư Trạch tới bằng hai xe con, một Bentley một BMW.

Tư Trạch đảo mắt một vòng, trông thấy Tống Phổ Tâm thì nhíu mày vẫy tới: “Đứng xa vậy làm gì? Đi, lên xe thôi.”

Tống Phổ Tâm chần chừ trong thoáng chốc rồi cũng chậm bước tới cạnh xe, lên hàng ghế sau chiếc Bentley với Tư Trạch, Hoàng Tuấn Văn và ba người khác thì lên chiếc BMW còn lại.

“Gặp lại ở Hải Thành nhé.” Tư Trạch hạ cửa kính tạm biệt nhóm Thích Tự xong rời đi trước.

Xe 7 chỗ của Thích Tự cũng theo sát ngay sau.

Lên xe rồi, Diệp Khâm Như mới nói: “Ầy, Tư tổng này cũng thiệt tình…”

Thích Tự hơi giật mình, tưởng là Diệp Khâm Như nói về quan hệ của Tư Trạch và Tống Phổ Tâm, vô thức hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Khâm Như do dự: “Tôi không biết mình có nên nói những lời này ra không nữa.”

Thích Tự biết hắn kiêng kị điều gì, cười bảo: “Tôi mới hợp tác với Tư Trạch cho kế hoạch phát triển bộ công nghệ này thôi, trước kia cũng không thân quen, anh muốn nói gì thì cứ nói.”

Diệp Khâm Như thở dài: “Tư đại thiếu gia này có phần tự đại mù quáng, thủ đoạn làm việc cũng không đứng đắn cho lắm.”

Thích Tự: “Không đứng đắn?”

Diệp Khâm Như: “Cậu thấy vừa rồi anh ta nhắc đến giá cổ phiếu của Liên Tú không? Trước khi cậu về nước, bọn tôi đã có lần gặp nhau để thảo luận định giá Liên Tú. Căn cứ theo giá trị thị trường ban đầu của Liên Tú, chúng ta đã xác định cổ phiếu trong tay Du Liên và Nghiêm Tú có thể đáng tới 200 triệu, báo giá của Nghiêm Tú hôm qua cũng không phải vô lí đâu. Nhưng lúc ấy Tư tổng lại ra lệnh kéo dài thời gian, sau một tháng thì giá cổ phiếu của Liên Tú cũng tụt đi… Không gạt gì cậu, tôi nghi rằng đằng sau chuyện này còn có người giật dây.”

Thích Tự: “Anh nghi Tư Trạch?”

“Đúng vậy, tuy chưa thể khẳng định, nhưng rõ ràng là chuyện này có lợi với chúng ta. Nếu là người bán, giá trị hàng hóa trong tay mà càng tụt thì cậu sẽ càng yếu thế đúng không? Bởi vậy nên tôi mới dám ép giá xuống hẳn 125 triệu như hôm qua…” Diệp Khâm Như ngập ngừng, “Nhưng tôi cũng nói rồi, không có chứng cứ nên chẳng thể chắc chắn được.”

Thích Tự nhíu mày, nhắc đến chuyện thao túng thị trường chứng khoán, hắn không khỏi nhớ lại lần Tư Hàng thua lỗ vì đầu tư cổ phiếu—suy đoán từ sự kiện này, thì khả năng Tư Trạch đứng sau giật dây là rất lớn.

Liếc mắt nhìn sang, thấy Phó Diên Thăng chỉ khoanh tay im lặng, Thích Tự lại nhớ đến cuộc trò chuyện của đối phương với Tống Phổ Tâm đêm qua, trong lòng lại lăn tăn.

Đúng lúc này, Ngô Song ở phía sau lên tiếng chuyển chủ đề: “Nay là đêm Giáng sinh đấy nhỉ?”

Diệp Khâm Như sững sờ: “Mai đã đến Giáng sinh rồi sao? Trời đất, lại là một ngày cho đám tình nhân công khai ngược đãi hội FA…”

Ngô Song: “Vừa hay mai là thứ bảy.”

Phó Diên Thăng quay sang nhìn Thích Tự: “Mai chắc cũng không bận việc, cậu có kế hoạch gì chưa?”

Do sống ở nước ngoài với ba từ năm lên 10, Thích Tự coi Giáng sinh không khác gì dịp lễ lớn như Tết xuân. Chưa kể đây còn là năm đầu tiên hắn và Phó Diên Thăng đến với nhau, vốn đã định dành dịp lễ này ở bên đối phương, sự kiện đêm qua lại khiến Thích Tự do dự… không biết có nên ở một mình cho tỉnh táo hay không…

Hắn hỏi lại Phó Diên Thăng: “Anh thì sao?”

Phó Diên Thăng: “Nghe cậu sắp xếp.”

****

<Epilogue>

Diệp Khâm Như: “Christmas, lại là thời gian để đám yêu nhau ngược đãi tụi FA.”

Thích Tự: “Anh định làm gì?”

Phó Diên Thăng: “Tuỳ cậu sắp xếp.”

Diệp Khâm Như: “??? Hai người không nghe thấy tôi nói gì à? Lại còn ngược luôn tại chỗ? Không được! Tuyệt đối không thể thua!”

Diệp Khâm Như: “Ngô Song, mai đến công ti tăng ca.”

Ngô Song: “???”

vtrans by xiandzg

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN