Phúc Hắc Quyết Đấu
Chương 131: Ba hứa với con
Sáng hôm sau Thích Tự dậy từ rất sớm, rời giường rửa mặt xong cứ thế bỏ qua bữa sáng, đi thẳng sang Westin với Phó Diên Thăng.
Đến nơi mới có 7h30, hai người ngồi lại dưới sảnh khách sạn, chờ qua 8h mấy phút, Thích Tự lập tức đứng dậy ra bấm thang máy.
Đến cửa phòng Thích Nguyên Thành, hắn lại cẩn thận nhắn cho đối phương một tin: “Ba, ba dậy chưa? Con đến rồi.”
Không bao lâu sau Thích Nguyên Thành đã ra mở cửa, quần áo chỉnh tề khác hẳn bộ dạng xộc xệch ngày hôm qua.
Phó Diên Thăng bên cạnh vẫn cung kính chào một tiếng “Chủ tịch Thích”, Thích Nguyên Thành chỉ lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, sau đó quay sang Thích Tự bảo: “Giờ giấc chuẩn gớm.”
Thích Tự ngại ngùng không dám đáp lại.
“Vào đi.” Thích Nguyên Thành nói một câu rồi xoay người vào trước.
Thích Tự vừa vào đã thấy Khương Oánh đang ngồi sofa từ tốn uống nước lọc… Nhìn thì có vẻ, tối qua mẹ hắn đã ngủ lại đây?
“Mẹ…” Thích Tự cất lời.
Khương Oánh gật gù chào hắn, lại mỉm cười nhìn đến Phó Diên Thăng ở phía sau: “Đây chính là “Thầy Phó” mà con nhắc đến hôm qua phải không?”
Thích Tự: “…”
Phó Diên Thăng đi tới bắt tay với cô.
“Xin chào.” Nhìn người phụ nữ trước mặt còn khá trẻ, Phó Diên Thăng do dự không biết gọi thế nào cho phải, ngập ngừng một lát rồi quyết định tự giới thiệu trước, “Cháu là Phó Diên Thăng ạ.”
Khương Oánh khách khí bảo: “Chào Tiểu Phó, cứ gọi cô Khương là được.”
Phó Diên Thăng: “Cô… cô Khương.”
Thích Tự không khỏi sởn gai ốc với bầu không khí kì quái trong phòng lúc này, nhất là thái độ mà Khương Oánh dành cho Phó Diên Thăng còn khiến hắn cảm giác như thể hôm nay mình đưa Phó Diên Thăng đến để come out…
Khương Oánh nhìn hắn hỏi: “Hai đứa ăn sáng chưa?”
Thích Tự: “Chưa ạ…”
“Thế mẹ với Tiểu Phó xuống nhà dùng bữa một lát, hai cha con ở trên này nói chuyện đi.” Khương Oánh nói xong còn liếc Thích Nguyên Thành đầy ẩn ý rồi mới đưa Phó Diên Thăng đi trước.
Thích Tự cũng không biết mẹ mình đang có ý định gì mà còn kéo Phó Diên Thăng đi ăn riêng… người đi rồi nhưng hắn vẫn thấp thỏm nhìn theo, không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
“Qua đây ngồi đi.” Thích Nguyên Thành gọi một câu lấy lại sự chú ý của hắn.
Thích Tự ra ngồi xuống sofa, thấp giọng hỏi: “Ba, hôm qua lúc con đến mẹ cũng ở đây phải không?”
Thích Nguyên Thành “Ừ” một tiếng, giải đáp thắc mắc đầu tiên của Thích Tự.
Hắn lại bồn chồn nói: “Sao mẹ lại muốn gặp Thầy Phó?”
Thích Nguyên Thành cười lạnh: “Mẹ con tò mò rốt cục Phó Diên Thăng này là ai mà lừa được cả hai ba con mình như thế.”
Thích Tự nghe lời này của ba thì xấu hổ không thôi, vừa sợ mối quan hệ của mình và Phó Diên Thăng bị bại lộ, vừa lo về thái độ của ba với sự vụ hôm qua.
Thấy dưới mắt đối phương có phần thâm thâm, Thích Tự biết đêm qua ba cũng lo đến mất ngủ, không dám vào thẳng vấn đề mà chỉ đành vòng vo: “Sao hôm qua con vừa nói có người đang điều tra Tư Thị là ba đã đoán ngay ra Thầy Phó rồi?”
Thích Nguyên Thành trầm giọng nói: “Hồi mới đến làm cho con nó có xin ba tư liệu nội bộ của tập đoàn, còn hỏi về quan hệ cá nhân giữa ba với mấy cổ đông lớn nữa. Lúc đấy ba chỉ nghĩ làm vậy là để hỗ trợ con tốt hơn, chưa kể trước đó cũng điều tra về bối cảnh của nó rồi nên không đề phòng gì. Rồi tháng 9 năm ngoái, giá cổ phiếu MeiWei giảm trầm trọng vì vụ của Khâu Như Tùng, ba vốn định thừa cơ mua thêm cổ phần, nhưng lại phát hiện ngoài mình ra vẫn còn người khác đang nâng giá cổ phiếu MeiWei. Phó Diên Thăng đã hỏi ba có biết gì về hiện tượng này không, giờ nghĩ lại mới thấy có khi lúc ấy nó cũng đang thử thăm dò mình.”
Thích Tự giật mình, chợt nhớ ra hồi năm ngoái Phó Diên Thăng cũng từng đề cập với hắn chuyện giá cổ phiếu MeiWei có điểm bất thường.
Hắn căng thẳng truy hỏi: “Vậy nội tình vụ ấy là thế nào ạ? Có liên quan tới bác Tư không ba?”
“Đương nhiên là không!” Thích Nguyên Thành lườm hắn, “Đứa bạn họ Chương của con chả nói rồi là gì? Phương Chấn Quốc bán lại cổ phần cho nhà họ Chương, chắc lúc ấy bên đó giở trò, muốn tìm mọi cách để thu mua cổ phần nhỏ lẻ của MeiWei, hai phía cùng tranh nên mới khiến giá tăng lại bất thường như vậy.”
Thích Tự nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thích Nguyên Thành nhìn bộ dạng này của hắn mà tâm trạng lại càng ảm đạm.
Thích Tự lo lắng nói: “Ba, năm ngoái về thu mua cổ phần MeiWei cũng tốn không ít rồi phải không? Nếu Tư Thị gặp chuyện thật thì chúng ta còn trụ nổi chứ?”
Đây cũng chính là điều khiến Thích Nguyên Thành lo nghĩ cả đêm qua.
“Nói sao thì Tư Nguyên vẫn là một tập đoàn mang về lợi nhuận đáng kể. Tư Thị nắm giữ 22% cổ phần, nhỡ gặp chuyện rồi không chống đỡ được nữa thì cũng vẫn còn người khác tiếp quản phần của bọn họ. Chỉ e là kết cục sẽ gây ra tổn hại nghiêm trọng cũng như ảnh hưởng đến sự phát triển về sau của tập đoàn.” Thích Nguyên Thành vừa phân tích vừa nhìn hắn, hỏi, “Lúc trước con nhờ ba cho người thu thập tài liệu cũng là vì việc này? Ngoài muốn nói cho ba Tư Thị sắp có biến, thì con còn định làm những gì?”
Thích Tự kể lại những giả thiết của mấy người Đổng Mẫn cho ba: “Ba từng bảo con có thể dùng đến tài chính của Sơn Vũ, nên trước khi nói chuyện này với ba, con đã đến hỏi Hứa Kính xem có thể thu hồi các khoản đầu tư để chuẩn bị cho tình hình xấu nhất hay không.”
Thích Nguyên Thành nhíu mày: “Con trực tiếp đến gặp nó?”
Thích Tự: “Vâng, nhưng con không nói lí do, anh ấy cũng không đồng ý, bảo phải có chỉ thị của ba thì mới được.”
Thích Nguyên Thành: “Nó đồng ý mới lạ đấy.”
Thích Tự chỉ im lặng chờ đối phương nói tiếp.
Thích Nguyên Thành: “Về chuyện hôm qua, mẹ con cũng khuyên ba rất nhiều, bị những lời của con đả động nên mới muốn gặp Phó Diên Thăng, đích thân khảo nghiệm xem nó có đáng để cả gia đình ta mạo hiểm như vậy hay không.”
Thích Tự thấy vô cùng khó tin: “Thật sao ạ?”
“Còn giả được chắc?” Thích Nguyên Thành thở dài một hơi, “Được rồi, ba hứa với con sẽ không tiết lộ chuyện này cho bất kì ai, nhưng có một điều kiện đi kèm.”
Thích Tự: “Điều kiện gì ạ?”
Thích Nguyên Thành: “Trước khi chuyện của Tư Thị bung bét, Phó Diên Thăng không được đi theo con nữa.”
Biểu cảm Thích Tự thoáng chốc cứng đờ: “Ba muốn đuổi anh ấy?”
Thích Nguyên Thành: “Không, nó sẽ về làm cho ba, một ít việc vặt khác. Chuyện nhà họ Tư con không lo được đâu, cũng đừng nghĩ nữa, mấy hôm tới thu xếp rồi sớm quay lại trường đi.”
Thích Tự nghe ba nói vậy mà tim cũng treo ngược treo xuôi, có điều đây đã là kết quả khả dĩ nhất hắn có thể mường tượng, bởi vậy không dám yêu cầu gì nữa để tránh gây nghi ngờ.
Hắn rũ mắt đồng ý: “Vâng ạ…”
*
Khương Oánh đưa Phó Diên Thăng xuống nhà hàng ẩm thực Quảng Đông trong khách sạn, gọi ít điểm tâm đặc trưng và một bình trà nhài, nhìn Phó Diên Thăng bảo: “Chỉ là tâm sự chút thôi, cháu đừng căng thẳng.”
Phó Diên Thăng: “Vâng, cô có gì muốn nói thì cứ nói đi ạ.”
Khương Oánh: “Tối qua Thích Tự với ba nó nói chuyện, cô đã nghe được rất nhiều về chuyện của hai đứa.”
Phó Diên Thăng: “…Chuyện của bọn cháu?”
“Mấy chuyện phát sinh trước với sau khi cháu trở thành gia sư cho Thích Tự ấy.” Khương Oánh ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Chắc cháu biết cô với ba nó đã li hôn từ nhiều năm trước phải không?”
Phó Diên Thăng gật đầu: “Nhưng cháu cũng nghe nói hai người sắp cưới lại rồi, chúc mừng cô chú.”
“Cô cảm ơn.” Khương Oánh cười cười, lại nói tiếp, “Mới lên 10 là Thích Tự đã ra nước ngoài ở với ba, cô vẫn tiếc vì bao năm nay không ở cạnh nó, giờ quay lại với chú rồi nên cũng muốn hiểu thêm về tình hình của thằng bé. Nguyên Thành bảo Thích Tự khâm phục cháu lắm, hồi đầu hai đứa mới quen qua mạng, lần đầu bị chú hỏi đến nó còn ầm ĩ với ba một trận chỉ vì bảo vệ cháu nữa đấy.”
Phó Diên Thăng: “…”
Khương Oánh: “Thấy Nguyên Thành kể hồi đầu offer 1 triệu/năm mà cháu cũng không đồng ý, phải chờ Thích Tự đích thân thương lượng xong mới quyết định về làm cho nó phải không?”
Phó Diên Thăng: “Vâng…”
Khương Oánh hỏi: “Thế Thích Tự đã ra điều kiện gì mới khiến cháu đồng ý?”
Phó Diên Thăng nắm tay đặt trước môi, nói: “Cũng không có gì đặc biệt ạ, Thích Tự vốn đã rất ưu tú rồi, cháu làm vậy cốt để rèn cho cậu ấy thói quen tự đưa ra quyết định của mình thôi.”
Khương Oánh: “Vậy sao? Cháu thấy nó ưu tú ở điểm nào?”
“Thông minh, hiếu học, tinh thần trách nhiệm cao, có chút kiêu ngạo nhưng rất hiểu lòng người…”Phó Diên Thăng vừa nói, ánh mắt bất giác toát lên vẻ trìu mến, giọng nói cũng không khỏi dịu đi, “Điểm nào cũng tốt.”
Khương Oánh: “Cháu thích nó không?”
Phó Diên Thăng: “…”
Phó Diên Thăng: “Người như cậu ấy thì nào có ai không thích ạ.”
Nhân viên mang trà lên, Khương Oánh nhấc ấm định rót cho Phó Diên Thăng, nhưng đối phương đã vội vươn tay ra: “Cô cứ để cháu.”
Khương Oánh xoay tay cầm sang phía hắn, hỏi: “Bên Cali hai đứa ở chung phải không?”
Phó Diên Thăng khựng tay, nhỏ giọng đáp: “Vâng, Thích Tự có thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách bên Cali.”
Có lẽ nhận ra một lời “Điểm nào cũng tốt” vừa rồi của mình có phần hơi hớ, Phó Diên Thăng rót trà xong lại nhìn Khương Oánh, nghiêm túc nói: “Thích Tự lớn lên giống cô thật.”
Khương Oánh bật cười: “Nhưng tính cách thì lại giống ba nó, tham vọng, tuyệt không chịu thua.”
Phó Diên Thăng: “Thỉnh thoảng còn có chút trẻ con nữa ạ.”
Khương Oánh: “Trẻ con?”
Phó Diên Thăng cười nói: “Hồi bọn cháu mới quen, cảm giác như cậu ấy vẫn là con nít vậy, ngày nào cũng đòi cháu nói chuyện cùng… Nhưng thời gian qua cậu ấy đã trưởng thành lên rất nhiều.”
Khương Oánh: “Đúng là trưởng thành rồi.”
Phó Diên Thăng: “Thân phận cũng buộc cậu ấy phải trưởng thành sớm, bằng không sau này lại chịu thiệt.”
Khương Oánh: “Cháu có vẻ rất biết cách rèn người.”
Phó Diên Thăng: “Cháu chỉ truyền lại những gì mà mình biết thôi. Thích Tự giỏi sẵn, tiếp thu rất nhanh.”
Lúc này, nhân viên lại mang đồ ăn ra, một loạt lồng há cảo tôm, siu mai và váng đậu cuộn lần lượt lên bàn.
Khương Oánh ra hiệu cho Phó Diên Thăng lấy ăn, lại hỏi: “Dự tính tương lai của cháu thế nào?”
Phó Diên Thăng nghe vậy, tay vừa cầm đũa lên cũng khựng lại.
Khương Oánh nói: “Nghe bảo cháu chỉ kí với Thích Tự hợp đồng hai năm, sau đấy thì sao, cháu có định ở lại cạnh nó nữa không?”
Phó Diên Thăng thấp giọng nói: “Đến khi trưởng thành thêm chút nữa, có lẽ cậu ấy sẽ chẳng cần cháu nữa đâu…”
Khương Oánh ăn một viên siu mai, tiếp lời: “Thích Tự có một đứa em sinh đôi tên Thích Phong, cháu biết chứ?”
Phó Diên Thăng: “Đợt nghỉ năm ngoái cháu có gặp rồi ạ.”
“Hồi bé hai đứa nó toàn tranh nhau ngủ với cô, lần nào Thích Phong cũng la lối “Em muốn ngủ với mẹ” om sòm rồi nhào tới chiếm trước chỗ tốt, Thích Tự thì chẳng nói gì, thậm chí còn tỏ ra khinh bỉ Thích Phong, nhưng đến khi thiếp đi rồi lại rúc vào không khác gì mèo con, dính cô hơn cả em nó nữa…”
Lúc nói những lời này, Khương Oánh cười đến là dịu dàng, cô gắp cho Phó Diên Thăng một viên há cảo tôm, lại ngẩng lên nói: “Thật ra trông trưởng thành đến đâu, bản chất Thích Tự vẫn là một đứa nhỏ luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn.”
****
<Epilogue>
Một—
Thích Tự: “Bác Tư có dính líu gì đến việc giá cổ phiếu của MeiWei có điểm bất thường không ba?”
Thích Nguyên Thành: “Tất nhiên không! Hừ, có đứa con nào cứ hở ra lại nghi ngờ ba nó phạm pháp như con không! Đúng là tốn công nuôi! Tịch thu Tiểu Phó! Không thể để nó suốt ngày ở cạnh con châm ngòi li gián như thế được! Cứ tiếp diễn thì còn coi ba đây ra cái thể thống gì nữa?”
Thích Tự: “…”
Hai—
Khương Oánh: “Cháu thích nó không? Hai đứa ở chung à? Cháu sẽ luôn ở bên thằng bé chứ?”
Phó Diên Thăng: “Trò chuyện với mẹ vợ kích động quá!”
Thích Tự: “Nhịn cho tôi! Không tôi làm thịt anh!”
Phó Diên Thăng: “…”
–
vtrans by xiandzg
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!