Phúc Hắc Quyết Đấu - Chương 136: Thần giao cách cảm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Phúc Hắc Quyết Đấu


Chương 136: Thần giao cách cảm


Đến nước này, Thích Phong cũng không dám giấu diếm nữa, vội phải khai ra: “Chỉ mấy hôm nay thôi, trước đó không liên hệ gì hết…”

Thích Tự: “Mấy hôm nay? Trước khi qua đây em có gặp anh ta không?”

Thích Phong lắc đầu: “Không hề! Bọn em mới nói chuyện điện thoại thôi!”

Thích Tự: “Anh ta gọi em?”

Thích Phong: “Ừm, để nhờ em giúp một việc nhỏ nhỏ…”

Thích Tự nhíu mày: “Việc gì? Lén chụp anh rồi gửi cho anh ta?”

Thích Phong: “Không phải không phải, anh ấy có món quà muốn tặng anh, bảo em đợi đến hôm nào ba mẹ cưới thì đưa cho anh.”

Thích Tự nheo mắt lại: “Quà đâu?”

Thích Phong: “Đã đưa em đâu! Chỉ bảo là đến hôm đấy sẽ có người liên lạc rồi đưa em, để em chuyển lại cho anh thôi!”

Thích Tự nhíu mày, lại còn chờ đến hôm đấy mới nhờ người đưa? Rốt cục là Phó Diên Thăng đang muốn giở cái trò gì đây?

“Thế tại sao em lại gửi những hình này cho người kia?” Hắn lại hỏi.

“Lúc gọi điện, em nghe anh Phó có vẻ tiều tụy nên mới hỏi vài câu…” Nói đến đây, Thích Phong rõ là muốn đánh bài vòng vo.

Thích Tự lại sầm mặt, ép cung tiếp: “Hỏi cái gì?”

Vừa trông thấy biểu cảm ở anh trai, Thích Phong đã lập tức khiếp đảm xưng tội: “Em hỏi có phải anh ấy thích anh không, anh ấy bảo phải… còn bảo mình đã làm một vài chuyện khiến anh không vui, cũng không biết về sau có được anh tha thứ cho không… Em nghe ra lúc nói thế ảnh buồn dữ lắm, nên mới hỏi mình có thể giúp gì được không, anh ấy bảo mình sẽ cố tự giải quyết vì đây là chuyện giữa hai người, nhưng có nhờ em bao giờ sang thì chụp cho anh ấy mấy tấm của anh là tốt rồi…”

Thích Tự nghe vậy thì tim bắt đầu đập điên cuồng, cũng không biết là vì tức giận xấu hổ hay ăn dấm, nhưng kết quả lại quay ra trút giận lên đầu em trai: “Anh ta bảo chụp là em cứ thế răm rắp nghe theo? Em là em anh hay em ai? Với một người ngoài mới gặp có mấy lần mà em nhiệt tình thế à?”

Thích Phong tự dưng ăn đạn lạc mà thấy oan không thôi, liếc liếc xung quanh rồi mới kéo Thích Tự lại gần, thấp giọng hỏi: “Anh, chẳng lẽ anh không biết cái gọi là tâm linh tương thông ở sinh đôi à!? Anh cũng thích anh Phó mà đúng không? Em chỉ nghe giọng anh ấy thôi mà trực giác đã thấy quái quái rồi, cảm giác ấy, chắc giống kiểu anh hay thích trêu Lăng Khả ấy… anh hiểu không?”

Thích Tự nghe mấy lời này của Thích Phong mà trong lòng chấn động, nhớ tới “ảnh hưởng” mình cảm nhận được khi em trai mới yêu, nhớ về đủ chuyện giữa mình và Phó Diên Thăng trong hai năm qua, sắc mặt hết đỏ lại trắng, mãi lâu sau mới rặn ra được một câu: “Em… em nói linh tinh cái gì đấy!?”

Đã đến nước này Thích Phong cũng chẳng sợ gì nữa: “Anh có thể không tin, cơ mà em cảm nhận được thật! Tất nhiên, em thề là em không có hứng thú với đàn ông lớn tuổi thế đâu! Em chỉ thích mình Lăng Khả thôi! Nhưng tại anh thích thì em biết tđn được!”

Thích Tự: “…”

Thích Phong còn nói: “Coi như em vô duyên tọc mạch lần này, nhưng em mới gửi cho anh ấy có năm tấm thôi, chưa làm gì khác cả, không tin anh cứ xem lịch sử đi!”

Thích Tự tái mặt, cũng không xem lịch sử chat mà trả lại luôn điện thoại cho hắn rồi xoay người bỏ đi.

Thích Phong vội vàng gọi Lăng Khả, rảo bước đi theo.

Có giận đến mấy, Thích Tự cũng sẽ không bỏ lại bọn họ vì việc này, chẳng qua chỉ tạm thời không biết phải đối mặt thế nào, hay nói chính xác hơn là vô cùng rối rắm và khó xử khi chuyện tình cảm của mình và Phó Diên Thăng bị em trai phanh phui.

Càng không ngờ mình với Thích Phong lại có thần giao cách cảm gì đó thật.

Ba người đi dạo trong công viên trung tâm, từ đầu đến cuối Thích Tự luôn giữ một khoảng cách với hai đứa em. Nhìn bóng lưng cô độc cao ngạo của anh hai, Thích Phong lại cảm thấy như nàng dâu vừa mắc lỗi, chỉ biết nhỏ giọng nói với Lăng Khả: “Làm sao đây, hình như anh tôi đang giận lắm…”

Đi một hồi, trông thấy thảm cỏ lớn trước mặt, Lăng Khả mới chỉ chỉ vào cửa hàng tiện lợi gần đó, đưa ra gợi ý: “Vào mua ít đồ ăn rồi nghỉ chân lát đi, tranh thủ mà ra tâm sự với anh cậu.”

Thích Phong nghe xong hơi chần chừ, sau đó mới hô gọi Thích Tự một tiếng: “Anh, Lăng Khả muốn nghỉ chân một lát!”

Lăng Khả: “…”

Thích Tự quả nhiên dừng bước, quay lại nhìn nhìn hai người, rồi không nói lời nào ra ngồi xuống thảm cỏ.

Thích Phong vội vàng chạy đi mua ba chai nước uống, đưa Lăng Khả một chai xong sán đến chỗ Thích Tự: “Anh, này…”

Thích Tự thấy hắn ngồi xuống cạnh mình, vẫn cộc cằn hỏi: “Không ngồi với bạn trai đi, ra đây làm gì?”

Thích Phong tỏ vẻ hối lỗi xin tha: “Anh đừng giận, em không dám thế nữa đâu.”

Thích Tự hừ mũi, nhận lấy chai nước hắn đưa rồi lại đăm chiêu nhìn hồ nước phía trước, sắc mặt hơi trầm, không biết là đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau, Thích Phong mới đủ can đảm hỏi: “Vậy là, anh… anh cũng gay hả?”

Rốt cục hai anh em cũng chính thức đả động đến vấn đề này, nhưng Thích Tự lại không biết phải trả lời thế nào, hắn chỉ mới thích một mình Phó Diên Thăng, mà e là đời này cũng sẽ chẳng thích thêm ai khác, thế chắc tính vậy đi.

Thích Phong như đã biết trước câu trả lời, tỏ vẻ hào sảng vỗ vỗ vai đối phương, bảo: “Yên tâm, nếu anh không muốn come out, em sẽ coi như không biết, cũng sẽ không nói gì với ba đâu.”

Thích Tự: “Thì đúng là em có biết gì đâu.”

Thích Phong: “…”

Thích Phong lại hỏi lại: “Thế anh có thích anh Phó không?”

Thích Tự: “Thích có mài ra ăn được không?”

Thích Phong lập tức tha thiết bày tỏ: “Đương nhiên, thức ăn tinh thần mà, hai người thích nhau đến với nhau chính là chuyện hạnh phúc nhất trần đời đó!”

Thích Tự: “…”

Những lời này đúng là chỉ sinh vật nào có não yêu đương đơn bào như Thích Phong mới nói ra được…

Thích Phong nhìn nhìn anh trai, lại khuyên: “Anh không cần căng thẳng suốt ngày thế đâu, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi! Trước kia anh chỉ có ba, nhưng bây giờ anh đã có cả mẹ, cả em, cả Lăng Khả nữa mà…”

Thích Tự ngắt lời hắn: “Thế tốt nghiệp xong đến công ti ba làm đi?”

Thích Phong: “Này thì không được, em muốn đến làm ở đài truyền hình với Lăng Khả cơ…”

Thích Tự đứng dậy đá mông hắn: “Thế thì xàm nó vừa thôi!”

Thích Phong vội đứng lên theo: “Nhưng em có thể tiếp sức cho anh về mặt tinh thần!”

Thích Tự: “Dẹp em đi!”

Không chỉ ảnh hưởng lẫn nhau trên trường tình cảm, có lẽ sinh đôi còn có khả năng phát hiện tâm trạng thật của người kia, cho nên dù bị mắng, Thích Phong lại nhận ra anh mình đã không còn giận nữa. Hắn nhếch miệng cười, bắt đầu được đà lấn tới: “Giờ mình đi đâu tiếp đây anh? Cho em lái được không?”

Thích Tự: “Có bằng chưa mà đòi!”

Thích Phong: “Có mà, cho em thử chút đi…”

Ba người đi chơi đến 9 giờ tối thì về nhà. Vào phòng mình rồi, Thích Tự mới mở ra hình đại diện của Phó Diên Thăng trên Wechat.

Tin nhắn cuối cùng là câu chào buổi sáng đối phương nhắn từ lúc 6h hôm nay, Thích Tự còn chưa trả lời lại.

Nếu hôm nay mà không tình cờ trông thấy tin nhắn kia trong điện thoại Thích Phong, hắn cũng chẳng hay Phó Diên Thăng còn giấu mình làm những chuyện như thế…

Người này chưa một lần nói “thích” với hắn, vậy mà lại có thể thản nhiên thừa nhận cùng Thích Phong.

Hắn biết nguyên nhân do đâu mình khó chịu, cũng biết mình không muốn dễ dàng tha thứ cho đối phương—người thà xin Thích Phong ảnh của hắn, chứ nhất quyết không chủ động nói ra một câu “Tôi nhớ cậu”.

Thích Tự vẫn nghĩ Phó Diên Thăng là một người đa mưu tính toán, tuyệt đối sẽ không phá vỡ nguyên tắc của mình vì bất kì ai.

Nhưng phát hiện hôm nay lại khiến Thích Tự mơ hồ cảm thấy có lẽ mình đã sai.

Mà Phó Diên Thăng hình như còn đang sợ hắn nữa.

Thích Tự nhập vào khung chat mấy chữ, nhưng rồi lại bực dọc xóa đi.

*

Còn ba ngày nữa là đến hôn lễ của Thích Nguyên Thành và Khương Oánh, cuối cùng hai người cũng tới New York. Tối hôm ấy, Thích Nguyên Thành gọi Thích Tự vào thư phòng nói chuyện: “Ba đã xem những chứng cứ mà con gửi cho Tiểu Hà rồi.”

Thích Tự vội hỏi: “Có dùng được không ạ?”

Thích Nguyên Thành gật đầu, giải thích: “Lần trước gọi điện con có hỏi về vụ án của Khâu Như Tùng mà ba không nói được, thật ra vụ này đang còn chút khúc mắc, vốn dĩ chúng ta muốn kiện AiWei vì tội xâm phạm bản quyền, phải chứng minh được thiết kế, thương hiệu và nhiều thứ khác của bọn họ đều cố tình sao chép theo MeiWei thì mới có thể buộc cho Khâu Như Tùng những tội sau đó được. Nhưng mà con còn nhớ người đứng tên công ti kia của Khâu Như Tùng là ai không?”

Thích Tự: “Người bạn gái tên Liễu Mỹ Linh của anh ta?”

Thích Nguyên Thành: “Đúng rồi, Khâu Như Tùng khai mình với Liễu Mỹ Linh đã kí thỏa thuận đứng tên thay, đại diện pháp lí của AiWei là Liễu Mỹ Linh nhưng người được hưởng thực tế lại là cậu ta. Có điều Khâu Như Tùng không cung cấp ra được bản thỏa thuận này, mà sau khi bị bắt Liễu Mỹ Linh cũng khăng khăng khẳng định Khâu Như Tùng chỉ lo việc cung cấp, công ti ấy là của chính mình, còn bảo mình không biết gì về việc người kia lấy cắp nguyên vật liệu của MeiWei, vì là tình nhân nên mới chuyển tiền công ti kiếm được cho đối phương quản lí. Nói chung là khó mà gán được tội danh xâm phạm bản quyền cho bọn họ, Khâu Như Tùng chỉ dính tội lợi dụng chức quyền và đút lót, chứ không liên quan gì đến AiWei… Bọn ba nghi Liễu Mỹ Linh đã bị người nhà họ Chương mua chuộc từ trước, từ đâu đến cuối đây chỉ là một cái bẫy mà thôi.”

Thích Tự căng thẳng nói: “Thế giờ thì sao ạ?”

Thích Nguyên Thành: “Theo lời luật sư, mấy đoạn ghi âm và bản thỏa thuận kia có thế lật tẩy được Liễu Mỹ Linh, nhưng trước hết phải điều tra ra mối quan hệ giữa người nhận tên Lý Hào Kiệt và Chương Thừa Hoan là gì cái đã. Nếu như tra ra mà không phải mật thiết gì, thì rất khó tiến hành bắt giữ được Chương Thừa Hoan, bởi hắn hoàn toàn có thể nói mình không hề nhận bất kì khoản tiền nào, hoặc là đổ hết tội lên đầu Lý Hào Kiệt.”

Thích Tự cau mày nói: “Mà kể cả Chương Thừa Hoan có bị bắt, thì cũng sẽ chẳng gây ra ảnh hưởng gì quá lớn đối tập đoàn Lập Tảo hay Phi Á phải không ạ?”

Thích Nguyên Thành: “Ừ, Chương Thừa Hoan cũng chỉ là một quản lí và cổ đông nhỏ ở Phi Á, ngồi tù mấy năm rồi cũng ra, trong khi hành động giật dây Khâu Như Tùng mở thương hiệu nhái thì đã gây ra tổn thất nghiêm trọng đến MeiWei chúng ta…”

Nhớ tới chuyện Phi Á chuẩn bị hợp tác với Hồng Trang mà Chương Thừa Tuyên tiết lộ, Thích Tự cũng tranh thủ nói luôn cho ba.

Thích Nguyên Thành nghe vậy thì chỉ thở dài: “Đúng là rối ren, đã thế còn chẳng biết bao giờ vụ của nhà họ Tư mới vỡ lở nữa chứ. Phó Diên Thăng quả nhiên rất thận trọng, mấy tháng nay ba sai làm bao nhiêu việc như thế, thăm dò không chỉ một lần mà nó cũng chưa từng để lộ ra cái gì.”

Thích Tự: “…”

Thích Nguyên Thành lại nhìn Thích Tự: “Thôi, ba cũng chuẩn bị hết các bước đệm có thể rồi, giờ thì đến đâu hay đến đó vậy. Mẹ cứ càm ràm ba suốt vì cái tội bắt con phải chịu nhiều áp lực quá, mấy hôm tới thả lỏng một chút đi, đừng nghĩ nhiều.”

Thích Tự gật gật đầu, lại hỏi: “Thầy Phó vẫn ở trong nước hả ba?”

Thích Nguyên Thành xác nhận một tiếng: “Ba tạm thời để nó làm thư kí ban kiểm soát của Tư Nguyên, giám sát toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong tập đoàn cùng với Đổng Mẫn, có tình huống gì thì báo cáo trực tiếp cho ba.”

Thích Tự nghĩ nghĩ, lại hỏi: “À đúng rồi, ba có mời anh Kính qua dự đám cưới không?”

Thích Nguyên Thành sửng sốt, ngập ngừng vài giây rồi mới nhìn hắn chậm rãi nói: “Hứa Kính chưa nói gì với con à? Nó từ chức rồi.”

****

<Epilogue>

Thích Phong: “Em hỏi có phải anh ấy thích anh không, ảnh bảo có đó.”

Thích Tự: “…Anh ta còn chưa nói thích anh bao giờ! Tđn lại nói cho em trước!”

Thích Phong: “Em thề với anh! Em không có hứng thú với đàn ông lớn tuổi thế đâu!”

Phó Diên Thăng: “??? Lớn tuổi? Excuse me!!!”

vtrans by xiandzg

T/N: Thầy em đang ở thời kì hoàng kim đầy mị lực như thế mà bị giặc Ngô bên chồng nó kêu lớn tuổi =))))))) Ai uiii phải nói vibe truyện mấy nay căng như dây đàn mà có Phong tới một cái là dễ thở dễ thương liền hụ hụ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN