Phúc Hắc Quyết Đấu
Chương 146: Cực tuệ tất thương
Thích Tự nhắn lại qua Wechat cho Đường Vĩ Diệp, hỏi xem liệu đối phương có biết những ai đã bỏ tiền đầu tư cho công ti của Tư Hàng và tình hình bọn họ giờ ra sao.
Đường Vĩ Diệp ngập ngừng, không biết dè chừng điều gì mà chỉ bảo muốn gặp trực tiếp Thích Tự một lần rồi nói chuyện.
Thích Tự đồng ý, hẹn trưa ngày kia gặp hắn ở một quán đồ tây trong trung tâm thành phố.
Về tới nhà, Thích Tự chỉ thấy Thích Phong và Lăng Khả đang chơi với Tuyết Cô Nương trong phòng khách, bèn hỏi: “Ba mẹ đâu rồi?”
“Chắc là thư phòng trên tầng.” Thích Phong trả lời, lại hỏi hắn, “Sao giờ anh mới về?”
Thích Tự: “Bận chuyện công ti.”
Thích Phong lầm bầm: “Anh còn bận hơn cả ba nữa…”
Thích Tự thoáng nhìn qua Tuyết Cô Nương, hỏi thăm: “Chó sao rồi?”
Thích Phong thở dài, ngồi xổm xuống vò tai Tuyết Cô Nương, rầu rĩ đáp: “Không tốt lắm, phản ứng thì chậm chạp, trí nhớ cũng kém dần.”
Thích Tự: “Có đi lạc thêm lần nào không?”
Thích Phong giơ thiết bị nho nhỏ treo trên vòng cổ của Tuyêt lên, nói: “Thứ này của anh rất có ích, em bảo dì Liễu cài app trên điện thoại, cứ không thấy thì mở ra xem định vị là tìm được ngay.”
Thích Tự trò chuyện với hai đứa em mấy câu rồi lên lầu tìm ba, định bàn vụ cướp Tô Cánh về cho Tư Nguyên.
Đến trước thư phòng, thấy cửa không đóng mà giọng của Thích Nguyên Thành đã truyền ra theo khe hở: “Anh đã tưởng Phó Diên Thăng là người được Ủy ban Điều tiết Chứng khoán phái tới, nhưng sau nghĩ lại mới thấy, điều tra hiện tượng giao dịch tay trong của thị trường chứng khoán thì dựa vào mấy cú điện thoại là luận tội được rồi chứ cần gì phức tạp như thế… Mấy người kia ẩn nấp bao lâu nay, phạm vi điều tra cũng chẳng giới hạn trong tình hình kinh doanh của xí nghiệp hay thị trường chứng khoán… Nay nghe em kể người phía trên còn gặp chuyện thì đại khái là anh đoán ra rồi, vụ của nhà họ Tư dính đến cả tranh đấu chính trị nữa…”
Khương Oánh: “Cho nên xem ra, lai lịch của Phó Diên Thăng chắc phải đặc thù phết đấy.”
Thích Nguyên Thành: “Anh cũng thấy nó không phải nhân viên điều tra bình thường đâu, nhưng ngoài Cục Điều tra Tội phạm kinh tế của Bộ Công an và Ủy ban Điều tiết Chứng khoán ra thì anh không đoán ra bối cảnh nào khả thi hơn nữa…”
Khương Oánh: “Thật ra em có suy đoán này…”
Thích Nguyên Thành: “Là gì vậy? Nói anh nghe xem.”
Khương Oánh: “Anh biết Bộ An ninh Quốc gia chứ? Đơn vị tình báo và trị an cấp cao nhất của Chính phủ nước mình, được chia thành các cục ban, trong đó có Cục tình báo Chính trị và Cục tình báo Doanh nghiệp, mỗi cục lại chia thành nhiều cơ sở và địa phương trực thuộc. Người của cục tình báo thường lấy thân phận bề nổi là phóng viên, học giả hay thương nhân để tiện bề thu thập tin tức cho quốc gia…”
Thích Nguyên Thành: “Em cho rằng Phó Diên Thăng là nhân viên tình báo của Bộ An ninh?”
Khương Oánh: “Đoán vậy thôi, đó là cơ cấu có mức độ bảo mật thông tin ghê gớm nhất nước mình, chưa bao giờ công khai danh tính của nhân viên trực thuộc, dân thường như mình có muốn thăm dò cũng vô ích.”
Thích Nguyên Thành trầm ngâm: “Nếu thế, một khi vụ này kết thúc thì chắc chắn Phó Diên Thăng cũng phải đi rồi.”
Khương Oánh: “Dĩ nhiên, doanh nghiệp như anh làm sao mà cướp được người của chính phủ.”
Thích Nguyên Thành: “Anh thì chả quan trọng, người ta đã muốn đi, mình cũng đâu thể ép. Chỉ lo là Thích Tự không chịu được thôi, đứa nhỏ này trông thì bình tĩnh trầm ổn là thế, chứ thật ra trọng tình nghĩa lắm. Chắc em biết Hứa Kính chứ? Đó giờ Thích Tự kính trọng quý mến coi cậu ta như anh trai, chính anh là người đã đề bạt với hi vọng cậu ta có thể giúp đỡ Thích Tự trong công việc sau này, còn định sẽ chuyển dần một ít cổ phần cho, nhưng kết quả thì sao, Thích Tự còn chưa tốt nghiệp mà cậu ta đã đòi đi rồi… Mấy nay lần nào nhắc đến Hứa Kính với Thích Tự, đứa nhỏ này cũng cau hết cả mày lại… Một đã thế rồi chứ đừng nói là hai, chưa kể anh thấy nó còn gắn bó với Thầy nó sâu hơn Hứa Kính nhiều. Đơn cử như vụ nhà họ Tư lần này thôi, ban đầu mà anh không đồng ý giúp Phó Diên Thăng thì có khi thằng bé này còn hận cả ba mình cũng nên!”
“Tình thâm thì không thọ, sâu sắc quá lại nhận về tổn thương, chỉ mong là Thích Tự có thể nghĩ thoáng một chút thôi.” Khương Oánh thở dài, lại nói, “Nhưng mà em từng thăm dò Tiểu Phó trong lúc dùng bữa cùng nhau, nó hứa hẹn chỉ cần Thích Tự muốn thì nhất định bảo vệ Thích Tự cả đời.”
Thích Nguyên Thành hừ mũi: “Con trai anh mà cần nó bảo vệ chắc?”
Khương Oánh: “Nếu Phó Diên Thăng thật sự có lai lịch giống chúng ta suy đoán, thì việc đưa ra được lời hứa hẹn ấy cũng chẳng đơn giản đâu. Về sau Thích Tự còn phải giúp anh cai quản một cơ ngơi lớn như thế, có một người hiểu rõ về những giới hạn của hoạt động thương nghiệp dẫn dắt vẫn hơn chứ.”
“Hai đứa nó mà duy trì được quan hệ bạn bè cũng tốt.” Thích Nguyên Thành cảm thán một câu, “Nói chứ, đúng là anh chưa thấy Thích Tự thích ai như thế bao giờ…”
Nói đến đây, trong phòng đột nhiên im phăng phắc.
Mấy giây sau, Thích Nguyên Thành đột nhiên lại hỏi: “Này, em nói xem, Tiểu Phong thích con trai thì có khi nào Thích Tự cũng thế không?”
Ở ngoài cửa, Thích Tự vừa nghe đến đây đã thấy nhịp tim vượt ngưỡng 180!
Sau đó Khương Oánh nhẹ giọng đáp lại: “Thích Tự là do anh nuôi lớn, năm nay con cũng 22 rồi mà anh không biết nó thích trai hay gái à?”
“Từ nhỏ thằng bé đã rất ngoan, lúc nào cũng đi theo anh, chưa bao giờ thấy gần gũi với bạn cùng lứa, trước giờ thân với mỗi Hứa Kính, mà hai đứa thì toàn trò chuyện về học tập với công việc. Năm ngoái biết tin Tiểu Phong kiếm bạn trai, anh có bảo nó không thể nào cũng thế nốt, thằng bé còn đồng ý mà…” Thích Nguyên Thành lầm bầm một hồi, rồi lại cất lên nghi vấn, “Có phải tại anh nghĩ nhiều quá không? Sao cứ thấy tình cảm mà Thích Tự dành cho Thầy nó là lạ ấy nhỉ?”
Khương Oánh: “Phải hay không thì quan trọng gì, con thích là được rồi.”
Thích Nguyên Thành vội la lên: “Em nói gì vậy? Có hai đứa con trai mà một đứa đã coi như gả đi rồi, đứa kia sao lại thích đồng giới nốt được? Thích Tự cũng thế thì nhà họ Thích chúng ta tuyệt hậu rồi còn đâu!”
Khương Oánh: “Nhỡ hai đứa nó thích nhau thật, anh cũng định bỏ mặc hạnh phúc của con để chia cắt uyên ương à?”
Thích Nguyên Thành khẳng định chắc nịch: “Em đừng nói thế, Thích Tự không giống Tiểu Phong được. Anh không ở cạnh Tiểu Phong đã mười năm trời, tự biết mình đuối lí, bởi vậy nó muốn thế nào cũng tùy, nhưng Thích Tự thì tuyệt đối không thể. Nó mà có ý đấy với Phó Diên Thăng, họ Phó kia đi càng sớm mới càng tốt!”
Khương Oánh: “…”
…
Thích Tự khẽ bước đi về phòng mình, trong đầu chạy loạn hết một lời “nó sẽ bảo vệ Thích Tự cả đời” của mẹ rồi lại đến “Thích Tự thì tuyệt đối không thể” của ba, tâm trạng trập trùng như sóng dập thuyền con…
Đang nghĩ ngợi, di động đột nhiên đổ chuông.
Thích Tự cầm lên nhìn qua, điện báo đến từ nhân vật chính trong của nói chuyện vừa rồi của ba mẹ hắn chứ chẳng ai.
“A lô…”
“Về rồi phải không? Gửi định vị nhà cậu cho tôi đi.” Phó Diên Thăng nói trong điện thoại.
Thích Tự chợt thấy căng thẳng: “Định vị nhà tôi? Anh lấy làm gì?”
Phó Diên Thăng: “Đến tìm cậu.”
Thích Tự thoáng liếc qua đồng hồ, nhíu mày nói: “10h rồi mà…”
“Nhưng tôi muốn gặp cậu.” Phó Diên Thăng thẳng thừng ngắt lời.
Năm chữ vẻn vẹn thành công chặn lại mọi lời từ chối của Thích Tự, hắn đành thấp giọng đáp: “Được rồi.”
Dập máy xong, Thích Tự gửi định vị đi, ngồi thêm trong phòng chừng 10 phút mới nhớ ra nếu Phó Diên Thăng tới đây, bên ngoài gọi dì Liễu mở cửa sẽ kinh động đến ba mẹ, bởi vậy nhanh chóng xuống nhà, đi bộ ra ngoài khu biệt thự chờ một mình.
Căn nhà này nằm ở vùng ngoại ô phía Nam Hải Thành, được Thích Nguyên Thành và Khương Oánh mua từ trước khi li hôn, lọt vào tầm ngắm cũng vì cảnh đẹp yên ả xung quanh, có điều với quy hoạch mở rộng đô thị suốt hơn chục năm qua, nhà cửa và trung tâm thương mại đã bắt đầu mọc lên như nấm, chỉ mình khu biệt thự này là vẫn được bao bọc và tách biệt bởi hàng rào thực vật um tùm, trở thành khu người giàu thanh tĩnh có tiếng giữa một rừng huyên náo xung quanh.
Chỉ chốc lát sau, Thích Tự đã bắt gặp một chiếc xe màu đen chạy tới. Phó Diên Thăng trông thấy người, cho xe dừng ngay cạnh hắn, ra khỏi ghế sau rồi hỏi: “Sao lại đợi ở đây?”
Thích Tự đút tay trong túi quần, nhíu mày nói: “Anh bảo tôi phải giải thích với ba mẹ thế nào nếu hai người họ biết anh tới tìm tôi vào giờ này?”
Phó DIên Thăng: “Ba mẹ cậu đều ở nhà à?”
Thích Tự: “Đương nhiên, bọn họ “mới” cưới mà, không có việc gì thì đã đang hưởng tuần trăng mật rồi cũng nên.”
Ánh mắt Phó Diên Thăng toát lên vẻ áy náy, hắn dịu giọng nói: “Ra đâu ngồi chút không?”
Thích Tự xoay người bảo: “Trong kia có cái vườn hoa nhỏ, vào đấy đi…”
Phó Diên Thăng theo hắn vào khu nhà với an ninh nghiêm ngặt, hai người sóng vai đi vòng ra vườn hoa phía sau biệt thự, bên trái là hòn non bộ xanh um, bên phải là một con sông nhân tạo, đêm hè với tiếng dế kêu nước chảy cũng trở thành một khung cảnh hữu tình.
Tháng 7 oi ả, tối đến nhiệt độ có hạ một chút thì hầu như cũng chẳng ai ra tản bộ vào giờ này.
Thích Tự quay lưng về phía người kia, cất lời: “Anh đến tìm tôi vì có chuyện cần nói à?”
Phó Diên Thăng không đáp lại, mà trực tiếp túm lấy cổ tay đối phương kéo người vào lòng, một tay đưa lên giữ gáy hắn hôn qua.
Biệt thự không cao, lại có cây cối che chắn nên không sợ bị ai bắt gặp, bởi vậy Thích Tự chỉ thoáng vùng vẫy trong chớp mắt, rồi cũng nhanh chóng bị kĩ thuật và mùi hương thuộc về riêng mình Phó Diên Thăng kích thích mà thả lỏng.
Cả hai cứ thế ôm lấy nhau, Thích Tự vừa đón nhận môi hôn và ve vuốt từ đối phương, vừa nhớ đến một lời “hứa sẽ bảo vệ Thích Tự cả đời” mà mẹ mình nhắc đến hồi nãy.
…Phó Diên Thăng thật sự đã nói như vậy? Nhưng nếu là người của bộ an ninh gì đó, đến khi tới nơi khác nằm vùng, lại gặp một “bạn nhỏ” khác cần dạy dỗ, xa mặt cách lòng rồi người kia định bảo vệ hắn làm sao?
Nhớ lại việc ba nói Thích Phong có thể còn mình thì không, dẫu biết đây là sự thật, nhưng cứ nghĩ đến Thích Phong và Lăng Khả được phép công khai ân ái trong nhà mỗi ngày, còn hắn với Phó Diên Thăng lại chỉ có thể vụng trộm ở đây, Thích Tự vẫn không khỏi cảm thấy chua xót, bất giác ôm lấy người kia chặt hơn, đáp trả nụ hôn cũng ngày một mãnh liệt.
Qua đến mười mấy phút, hai người mới chịu tách ra, Phó Diên Thăng vẫn ôm trọn lấy Thích Tự, còn mổ lên môi hắn mãi không chịu ngừng, bộ dạng chìm trong tình mê ý loạn lúc này quả thật không ăn nhập gì với phong thái tinh anh đầy tự chủ của ban ngày.
“…Có gì không vui à?” Phó Diên Thăng cất âm giọng khàn khàn hỏi hắn.
Thích Tự rũ mắt nói: “Xảy ra bao nhiêu chuyện như thế thì vui thế nào?”
Phó Diên Thăng thẳng thừng chỉ ra: “Vì chuyện Hứa Kính muốn rời đi sao?”
Thích Tự nghĩ bụng người này đang im lặng thì tốt đẹp biết bao, thế mà cứ mở miệng là chọn toàn chuyện hắn không muốn nghe để nói! Hắn hơi lùi về phía sau, khó chịu đáp: “Anh đừng nhắc đến người này nữa được không.”
Phó Diên Thăng lại túm lấy cổ tay hắn, kéo người về phía mình, hỏi: “Rốt cục là cậu đang lẩn tránh điều gì?”
Thích Tự lập tức nóng máu, oán niệm tồn đọng trong lòng bấy lâu nay đột nhiên trào dâng sau câu nói của Phó Diên Thăng: “Lẩn tránh? Là anh ta không nói không rằng đòi đi, muốn vứt bỏ tôi mà đi, anh còn mong ba tôi phải cầu xin anh ta ở lại? Hay mong tôi phải vui vẻ tiễn anh ta rời đi?”
Phó Diên Thăng nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Vậy tại sao không đến tìm người kia, nói hết ra những tiếng lòng này của cậu?”
****
<Epilogue>
Một—
Thích Tự: “Trong khi em nó được hôn nhau công khai, chúng ta lại chỉ có thể yêu đương vụng trộm, thật đáng giận!”
Phó Diên Thăng: “Bảo bối~ Yêu đương vụng trộm cũng có cái thú của yêu đương vụng trộm, đảm bảo khi kiss hai đứa nó không thấy kích thích như mình đâu, em tin không~~”
Thích Tự: “Tin mới lạ.”
Hai—
Thích Nguyên Thành: “Có hai đứa con trai, một đứa đã coi như gả đi rồi.”
Thích Phong: “???? Ba! Con là công mà!”
Lăng Khả lặng lẽ đẩy kính: “Lời to.”
–
vtrans by xiandzg
T/N: Giải thích tên chương: Cực tuệ tất thương—quá hiểu chuyện, sâu sắc ắt sẽ chịu tổn thương
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!