Phúc Hắc Quyết Đấu
Chương 177: Phó Diên Thăng đâu
Nhưng vì không muốn để Diệp Khâm Như nhận ra mình đang tâm trạng, Thích Tự chỉ đành đánh trống lảng, đá sang vấn đề làm sao để tranh được suất hợp tác với Tân Điểu lần này.
Theo kế hoạch, đại hội sẽ bắt đầu với buổi công khai phương hướng chiến lược và các mặt đang cần hợp tác của công ti trong ngày thứ nhất, tiếp đến là hội nghị đàm phán đa phương cho ngày thứ hai và lễ kí kết vào ngày thứ ba.
Tân Điểu có một bộ phận khách hàng tương tự với của MeiWei-Liên Tú, nên nôm na thì “trao đổi và chia sẻ tài nguyên” chính là liên thông tài khoản cũng như lượng tiêu thụ trên nền tảng kĩ thuật, để cả hai công ti có thể phát triển quy mô hệ thống trong thời gian ngắn nhất.
Mà vì MeiWei và Phi Á thuộc cùng loại hình, cho nên Tân Điểu chắc chắn sẽ chỉ chọn một trong hai—nói cách khác, công ti chiến thắng trong cuộc đua giành suất hợp tác này sẽ được biết sau ba ngày.
Thích Tự hỏi: “Này coi như đấu thầu rồi còn gì, sao lại làm gấp vậy?”
Diệp Khâm Như: “Thật ra Tân Điểu đã chuẩn bị cho thương hội Giang Trấn được hơn một tháng rồi, gần đây Dương tổng đến Hải Thành công tác cũng là vì việc này, nhờ có cậu nhắc, tuần vừa rồi tôi tích cực liên hệ nên bọn họ mới quyết định mời thêm chúng ta.”
“Hôm qua lúc anh gọi tôi đã thấy lạ rồi, bảo sao hoạt động lớn như thế mà bọn họ lại chỉ báo trước mình có hai ngày…” Thích Tự cau mày nói, “Nhưng Tân Điểu mời chúng ta đến không phải để làm cảnh thôi đấy chứ?”
Diệp Khâm Như lắc đầu: “Tôi không cảm thấy vậy, còn nhớ việc Dương tổng bảo quản lí Marketing liên lạc với tôi chứ?”
Thích Tự: “Ừ?”
Diệp Khâm Như: “Quản lí Marketing kia họ Phương, là cấp dưới thân tín trực tiếp dưới quyền Dương tổng, có tiết lộ với tôi rằng vốn dĩ Tân Điểu đã nhắm hợp tác với Phi Á từ trước, nhưng hình như Phi Á gặp vấn đề gì đó, cho nên quyết định mời chúng ta tham dự chính là một dấu hiệu chuyển hướng.”
Thích Tự: “Phi Á gặp vấn đề gì?”
Diệp Khâm Như: “Cụ thể thế nào tôi không rõ, chuyện liên quan đến bí mật thương nghiệp chắc cũng không tiện tiết lộ, nhưng thái độ của Tân Điểu đối với chúng ta thì thay đổi rõ rệt. Nay lúc tôi dẫn quân mình đến, Dương tổng hoan nghênh nhiệt tình lắm, còn tỏ ý xin lỗi và mong chúng ta thông cảm vì mời quá đột ngột, quy cách tiếp đón và sắp xếp phòng ở cũng không có vẻ gì là khinh thường…”
Thích Tự gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Diệp Khâm Như cảm thán một tiếng, lại tấp tểnh mừng rỡ: “Giờ Tư Nguyên có tập đoàn Thiên Bảo chống lưng rồi, chúng ta cũng chẳng việc gì phải rón rén nữa, lát tôi sẽ hẹn quản lí Phương ra nói chuyện, tuy chưa thể để lộ ra tin tức về Thiên Bảo, nhưng chí ít là có thể bóng gió một chút…” Hắn chà tay, sau nghĩ ra gì đó lại tiến đến gần Thích Tự, nhỏ giọng nói, “À mà, quản lí Phương kia là fan của tôi đấy, thấy bảo theo dõi Weibo tôi cũng mấy năm rồi.”
Thích Tự: “…”
Nghe Diệp Khâm Như nói vậy, Thích Tự cũng không khỏi dâng lên hi vọng trong lòng, đồng thời cảm thấy thật may vì mình đã khuyên đối phương đừng từ bỏ việc đặt vấn đề hợp tác.
Hai người nói thêm một lát cũng gần đến giờ tiệc tối, Diệp Khâm Như đi gọi Tô Cánh và những người khác, bảo tập trung đủ người rồi cùng xuống.
Thích Tự tranh thủ lúc này đi rửa mặt mũi, sờ đến điện thoại mới thấy Phó Diên Thăng đã tới Thâm Thành, vừa nhắn cho hắn một tin.
F1S: “Đến Giang Trấn chưa? Ở đấy thế nào?”
Thích Tự khẽ cười, trả lời lại: “Tới lâu rồi.”
Trong lúc đó còn mở cửa sổ ra, quay lại ít cảnh bên ngoài rồi gửi cho đối phương, bảo: “Lần đầu tiên tôi đến cổ trấn này đấy.”
F1S: “Đang ra ngoài đi dạo à?”
Tự: “Bận lắm, làm gì có thời gian đi dạo, vừa nói chuyện với Diệp tổng xong, lát còn phải tham tự tiệc tối nữa.”
F1S: “Được rồi, vậy tập trung làm việc đi, trước khi đi ngủ sẽ video call cho cậu sau.”
Tự: “OK.”
Mấy giây sau, đã lại nhận được thêm một tin.
F1S: “Rất nhớ cậu.”
Thích Tự cũng xao lòng, định nhắn lại một câu “Tôi cũng vậy”, mà đang gõ chữ thì thấy một tin nhắn khác, nhấn vào xem hóa ra là Chương Thừa Tuyên.
Chương Thừa Tuyên: “Thích Tự, cậu đang ở Giang Trấn à?”
Chương Thừa Tuyên: “Nghe có người bảo nãy trông thấy cậu.”
Tự: “Người nào bảo? Cậu cũng đang ở Giang Trấn à?”
Chương Thừa Tuyên: “Chính xác! Tôi đang dưới sảnh tiệc tầng một này, nghe nhóm Lâm Hoán nhắc đến, bảo cậu cũng đang ở đây.”
Tự: “Cậu là đại diện của Phi Á à?”
Chương Thừa Tuyên: “À không, lần này tôi đến cùng ba, gọi là cọ xát chút thôi.”
Tự: “Thế thì cũng đúng mà.”
Chương Thừa Tuyên: “Muốn kiếm cậu nói chuyện ghê, mà tôi lỡ bảo với người nhà là chúng ta không thân mấy rồi…”
Thích Tự cười cười, trả lời đối phương: “Vậy thì coi như không quen đi, cạnh tranh mà, bên nào cũng nên nói chuyện bằng thực lực.”
Chương Thừa Tuyên: [🤜]
Đang nói chuyện, Diệp Khâm Như cũng đã đến gọi.
Thích Tự mở cửa ra, trông thấy mười mấy quản lí cấp cao của MeiWei-Liên Tú, bao gồm cả Tô Cánh và Du Liên, đều đang đứng ở bên ngoài, trông thấy hắn thì đồng loạt chào một tiếng “Thích tổng”.
Diệp Khâm Như coi như xong việc, giao lại nhiệm vụ đi đầu cho Thích Tự, dẫn theo cả một đoàn người phía sau, nhìn rõ là phô trương.
Trong phòng tiệc xếp tổng cộng hơn ba chục bàn, phân nửa số người đã có mặt, lúc Thích Tự dẫn đoàn người của mình vào còn gây nên một trận xôn xao không nhẹ, dù sao thì tổng giám đốc với tuổi tác và diện mạo như hắn cũng quá là hiếm thấy.
Nhân viên phụ trách dẫn bọn họ tới bàn 5B gần sân khấu chính, ngay cạnh bàn 5A của Phi Á. Sắp xếp này đủ cho thấy Tân Điểu coi trọng MeiWei cỡ nào, nhưng hầu hết người trong giới đều biết về cạnh tranh giữa bọn hắn với Phi Á, cho nên ai nấy đều không khỏi nghĩ bụng Tân Điểu này đang cố tình tạo trò.
Thích Tự dẫn người đi tới, bầu không khí toàn khu vực này cũng trở nên căng thẳng rõ rệt.
Thích Tự đánh mắt nhìn qua, trông thấy bàn bên có Lâm Hoán, Hứa Kính, Chương Thừa Tuyên với mấy người gặp ở bãi đỗ xe hồi nãy, phân nửa còn lại thì hắn không nhận ra.
Hắn cũng chỉ lướt qua gọi là, chứ không đối mặt với bất kì ai, kể cả Hứa Kính, ánh mắt ra oai khiến xung quanh sửng sốt, lại cộng thêm ưu thế trời sinh về ngoại hình, người ở đó bỗng dưng đều thấy rõ ràng khí thế của Phi Á đang bị MeiWei chèn ép.
Hai bên công ti không hề tương tác gì với nhau, chờ Thích Tự yên vị, những người khác cũng ngồi xuống theo, có điều Tô Cánh lại chưa hài lòng với chỗ của mình, bèn bảo với Diệp Khâm Như: “Đổi chỗ cho tôi.”
Diệp Khâm Như: “???”
Tô Cánh đổi chỗ xong, ngẩng lên là chạm mắt với Lâm Hoán qua khe hở giữa hai người đối diện, mới nhếch miệng cười một tiếng, thẳng tay giơ ngón giữa với đối phương.
Lâm Hoán: “…” Mẹ! Có định để người ta ăn cơm nữa không!
Về sau Tô Cánh cũng không đếm xỉa đến người kia nữa, hai bàn như phân thành hai thế giới tách biệt bởi một vách ngăn vô hình ở giữa. Mà lúc này đây, bọn hắn đều không biết chính mình đã trở thành chủ đề bàn tán cho toàn bộ các bàn khác trong bữa tiệc.
Người thì bàn về chuyện Hứa Kính từng là thư kí của Chủ tịch tập đoàn Tư Nguyên, đã làm CEO của Đầu tư Sơn Vũ nhiều năm, không hiểu sao nay lại đầu quân cho Lâm Hoán…
Người thì chỉ ra Tô Cánh chính là tên trùm kĩ thuật đã từng gây rúng động giới công nghệ thông tin với vụ phản bội Lôi Hoành năm đó, sau còn sáng lập nên cả Hồng Trang, thế mà nay đã bị Thích Tự kéo về MeiWei-Liên Tú…
Lại có người cho biết Diệp Khâm Như là một blogger nổi tiếng theo hệ emo trên Weibo, trước đang làm quản lí bộ phận bán lẻ ở NanRi Tech thì bỏ đi để giúp Thái tử của tập đoàn Tư Nguyên gây dựng nên hệ thống công nghệ, có điều xem ra hiện tại cũng tương đối khá khẩm?
Ngay cả gương mặt lộ diện công khai lần đầu tiên như Chương Thừa Tuyên, cũng bị nhân vật biết tuốt nào đó kể ra là con nuôi của Chương Ái Phát, chưa kể còn học chung đại học với Thích tổng…
Đám đông cứ thế hóng thị điên cuồng, riêng lịch sử cướp người qua lại giữa Lâm Hoán với Thích Tự đã đủ để viết nên nguyên bộ drama cẩu huyết 40 tập, chứ đừng nói đến cả cuộc chiến pháp lí giữa MeiWei và Phi Á từng khiến một thiếu gia nhà họ Chương đi tù…
Cũng may Diệp Khâm Như thừa cách tạo bầu không khí, cho nên bọn hắn vẫn thản nhiên ăn cơm thưởng rượu và tán đủ loại chuyện trên trời dưới đất, nói chung là thoải mái.
Mải nghe mấy người Diệp Khâm Như nói chuyện phiếm, Thích Tự cũng không còn quá chú ý đến bàn bên, đến nửa bữa thấy mình uống hơi nhiều, mới đi ra toilet một chuyến, không ngờ lại đụng phải Hứa Kính bên trong.
Hắn không biết người kia đã vào từ bao giờ, chỉ thấy đối phương đang ngẩn người chống hai tay lên lavabo, có vẻ vừa rửa mặt nên còn ướt sũng.
Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, Hứa Kính lập tức đứng thẳng dậy, trông thấy là Thích Tự thì không khỏi kinh ngạc, sau lại nhìn hắn đầy kì quái…
Thích Tự cũng không hiểu ánh mắt ấy có ý gì, giống như chua xót, giống như không nỡ, nhưng lại mang cả chút mừng rỡ.
Trong một thoáng, không hiểu sao Thích Tự lại nhớ đến những lời Phó Diên Thăng từng nói với mình…
Hắn điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng, chủ động cất tiếng chào “Anh Kính”, đợi một lát không thấy đối phương trả lời thì bỏ vào buồng vệ sinh trước, chẳng ngờ đến lúc ra Hứa Kính vẫn ở đấy.
“…Phó Diên Thăng đâu?” Hứa Kính khoanh tay nhìn hắn, thấp giọng hỏi, “Chiều giờ không thấy đi cùng cậu, cậu ta không đến à?”
Thích Tự hơi ngạc nhiên, đi tới cạnh hắn rửa tay, cũng không nhìn qua: “Sao anh ấy phải đi cùng em?”
Hứa Kính nhíu mày: “Cậu ta là cố vấn thương vụ của cậu còn gì, sao lại không đi cùng những buổi thế này?”
Thích Tự: “Anh ấy đi rồi.”
Hứa Kính: “Đi rồi?”
“Giống anh thôi, đi rồi.” Thích Tự rút giấy ăn lau tay, bấy giờ mới nhìn về phía đối phương nói, “Sao, tưởng hôm đến bàn giao công việc ở Sơn Vũ hai người còn ăn tối với nhau mà, anh ấy không nói gì với anh?”
Hứa Kính như có phần giận dữ, lúc nói môi cũng run lên: “Chẳng phải cậu ta đã bảo sẽ còn ở lại với cậu ít nhất hai năm nữa à?”
Thích Tự vo giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác, giương mắt lên nói: “Anh hỏi xong chưa? Xong rồi thì em về ăn trước đây.”
Nãy là Diệp Khâm Như, giờ lại đến Hứa Kính, cứ phải đụng vào đúng chuyện này mới được…
Thấy Thích Tự định đi, Hứa Kính bèn gọi giật lại: “Lát gặp nhau nói chuyện được không?”
Thích Tự đã đến cạnh lối ra, lại thu tay đẩy cửa, vẫn quay lưng về phía đối phương hỏi: “Nói chuyện gì?”
Hứa Kính: “Tâm sự chút thôi…”
Thích Tự đút tay vào túi quần, nói: “Anh Kính, giờ anh ở bên Lâm Hoán, chắc cũng rõ bây giờ chúng ta đã ở hai phe đối lập. Chẳng lẽ anh định tìm em nói chuyện để moi tin gì…”
Hứa Kính ngắt lời hắn: “Không phải!”
Thích Tự: “Thế anh không sợ nếu em để lộ ra chuyện này, Lâm Hoán sẽ nảy sinh nghi kị với mình à?”
Âm giọng Hứa Kính hơi run run, giống như đang ráng kìm lại cảm xúc: “Không cần để ý cậu ta, anh muốn nói về chuyện giữa cậu và anh.”
Thích Tự cười khẽ: “Được rồi, anh cứ tìm chỗ đi, lát nhắn cho em.”
Nói xong cũng đẩy cửa đi luôn.
****
<Epilogue>
Thích Tự: “Anh không sợ Lâm Hoán nảy sinh nghi kị với mình à?”
Hứa Kính: “Kệ cậu ta chứ.”
Lâm Hoán: “Rồi để mặt mũi tôi đi đâu??”
Tô Cánh (🖕): “Ai rảnh quan tâm.”
Lâm Hoán: “Đạo diễn! Đạo diễn đâu rồi? Chúng ta phải nói chuyện! Sao bảo vai này là đại boss sau màn sẽ đối đầu cú chốt với nhân vật chính?!”
Đạo diễn: “Ai bảo cậu thế?”
Lâm Hoán: “Độc… độc giả nói vậy…”
Đạo diễn (đẩy kính): “Thế thì bị hố rồi, cậu vốn chỉ là một công cụ hình người thôi.” (T/N: Này chắc hiện thân của Hi vì bả cũng đeo kính =)))))))
Lâm Hoán: “…”
–
A/N: Sửa lại bug liên quan đến lượng người follow Diệp Khâm Như trên Weibo trong mấy chương trước, hồi đầu mới lên sàn ảnh đã có 3 triệu, sau năm rưỡi thì chắc phải tăng thêm không ít, thế mà hai lần được nhắc đến gần đây đều nói là 2 triệu, để tạ lỗi thì lần lượt sửa thành 3.5 với 4 triệu nha~ (T/N: Đã sửa ở c148 và c170)
–
vtrans by xiandzg
T/N: Hmmm, phải nhắc lại là tác giả đã nhiều lần viết epilogue cho thấy HK không có tình ý gì với Cá hết, rào trước vậy chứ thấy nhiều người bên TG cứ yy hai anh em người ta quài =))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!