[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung
Chương 46: Tử Thư có thai
Ảnh vệ đi điều tra hai ngày, kết quả mang về cũng không thu hoạch được gì.
Mộ Tử Thư có chút vô lực ngồi bên giường, hai ngày qua cơm nước cũng không nghĩ đến chỉ mong có một manh mối, đối phương rốt cuộc lai lịch thế nào, vậy mà không điều tra được? Lẽ nào chỉ có thể ngồi đợi Tác Tây đến sao?
Có thể, còn có một người có thể xin giúp đỡ.
Nghĩ tới người này, Mộ Tử Thư cũng có chút tinh thần, hướng về phía ảnh vệ nói: “Ngươi lập tức tới Ấp thành tìm Vương gia, nói cho hắn tình huống nơi này.”
Ảnh vệ lĩnh mệnh, nhảy cửa sổ ly khai.
Mộ Tử Thư đang định thở phào thì ảnh vệ kia bỗng nhiên trở lại.
“Khởi bẩm công tử, khách điếm đã bị bí mật vây quanh, thuộc hạ không ra được.”
Mộ Tử Thư bật dậy, không thể tin: “Bí mật vây quanh?”
“Vâng, cả tòa khách điếm chỉ có vào, không có ra.”
Vì sao đã mang Quân Quyết đi còn muốn vây quanh khách điếm? Chẳng lẽ muốn kìm hãn hắn uy hiếp Quân Quyết? Nói như vậy, hiện tại Quân Quyết vẫn còn an toàn? Nghĩ đến tình huống này, Mộ Tử Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có vào chứ không có ra, hắn cũng vô kế khả thi, chỉ cần đợi Tác Tây tới rồi bàn bạc.
Khi Tác Tây nhận được thư do Tử Thư gửi đến nói Hoàng thượng bị thương, còn có thích khách truy đuổi, liền vội vàng đem hết mọi truyện trong cung giao phó cho hai vị thừa tướng, ngày đêm ra roi thúc ngựa tới. Chứng kiến thần sắc mệt mỏi của công tử, lại không nhìn thấy thân ảnh của Hoàng thượng, trong lòng trầm xuống, tình huống so với dự đoàn còn hỏng bét hơn.
Mộ Tử Thư trông thấy Tác Tây giống như thấy được cứu tinh, khích động đến nỗi không nói lên lời, kéo hắn xuống bàn trà.
Sau khi Tác Tây uống xong cén trà mới nhìn Mộ Tử Thư lo lắng nói: “Công tử sắc mặt sao lại kém như vậy, có phải Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Quan hệ đến an nguy của Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư cũng không giấu giếm bất cứ sự tình gì, từng chút một nói cho Tác Tây nghe.
Biết được có người bí mật vây quanh khách điếm, Tác Tây cũng giật mình, sau đó thoải mái nói: “Công tử chớ nóng vội, đêm xuống tiểu nhân sẽ đi dò thám.”
Mộ Tử Thư gật đầu, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể làm như vậy, nhiều ngày chờ rồi, chờ thêm mấy canh giờ nữa cũng chẳng đáng là bao.
Đêm đến, Tác Tây thay y phục dạ hành nhảy ra khỏi cửa sổ, còn chưa đi được mấy bước tứ phía đã có hắc y nhân lao ra ngăn lại lối đi. Tác Tây nhíu mày, tự biết khó có thể đột phá vòng vây, đành phải quay lại đường cũ nhảy lên cửa sổ vào phòng.
Thấy Tác Tây trở lại, Mộ Tử Thư tâm cũng đi xuống, ngay cả Tác Tây còn không ra được, nên làm gì bây giờ?
Tác Tây cởi bỏ khăn che mặt xuống, đỡ Mộ Tử Thư lên giường nằm, “Công tử chớ vội, tiểu nhân sẽ nghĩ ra biện pháp, sắc mặt công tử kém như vậy nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Mộ Tử Thư lắc đầu, dưới loại tình huống này thì hắn làm sao ngủ được.
Lại qua hai ngày nữa, ngoài khách điếm vẫn bị vây kín, Mộ Tử Thư cũng không chờ được, muốn xông ra khỏi khách điếm nhưng bị Tác Tây ngăn lại.
“Công tử, không thể xông ra được, theo như tiểu nhân thấy, Hoàng thượng hiện tại nhất định là an toàn, công tử không cần gấp gáp.”
Mấy ngày qua Tác Tây đều khuyên nhủ hắn, Mộ Tử Thư cũng không biết câu nào là thật câu nào là giả, trong lòng lo lắng an nguy của Vũ Văn Quân Quyết, một khắc cũng không hạ xuống được.
“Không lo lắng? Thời gian cũng sắp nửa tháng rồi, nếu như không có chuyện gì tại sao một chút động tĩnh đều không có?”
“Chính là không có động tĩnh gì mới không cần lo lắng, Hoàng thượng thân phận không tầm thường, nếu như thật sự có chuyện xảy ra làm sao có thể yên ắng như vậy.”
Tác Tây nói cũng có đạo lý, Mộ Tử Thư vịn bàn ngồi xuống, vô lực nói: “Vậy ngươi có thể đoán đối phương là ai không?”
Tác Tây gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu như tiểu nhân đoán không lầm, có thể là Hoàng đế Mặc Sĩ.”
“Hoàng đế Mặc Sĩ?” Mộ Tử Thư sửng sốt, sau đó nhớ lại sự kiện của công chúa Mạn Toàn, gấp gáo nhìn Tác Tây nói: “Hắn tới báo thì cho Toàn Tần phi? Vậy chẳng phải Quân Quyết rất nguy hiểm sao?”
Tác Tây lắc đầu trấn an Mộ Tử Thư ngồi xuống, giải thích rõ ràng: “Công tử chớ nóng vội, nếu như những người khác thì tiểu nhân sẽ lo lắng, nhưng nói đến Hoàng đế Mặc Sĩ, hắn là người biết nặng nhẹ, không phải sẽ vì một công chúa mà đối bất lợi với Hoàng thượng. Huống hồ những hắc y nhân kia đều vây chúng quanh khách điếm lại không hạ thủ với công tử, hiển nhiên không có ý hại công tử, nghĩ đến Hoàng thượng cũng an toàn.”
Mộ Tử Thư nghe phân tích của Tác Tây thì thở phào nhẹ nhõm, những vẫn không yên lòng nói: “Nếu không đối Quân Quyết bất lợi, tại sao gần nửa tháng rồi vẫn không thả Quân Quyết?”
“Đây cũng là điểm tiểu nhân không rõ, không biết Hoàng đế Mặc Sĩ muốn làm gì. Giả sử đối phương là Hoàng đế Mặc Sĩ như lời thần nói, chỉ dựa vào hai người chúng ta thì khó có thể cứu Hoàng thượng ra, còn phải hồi cung phái cấm vệ Hoàng gia đến mới có thể bắt đối phương.”
Mộ Tử Thư bất đắc dĩ rũ mắt, “Bây giờ đi ra ngoài cũng không được, làm sao hồi cung để điều quân?”
Tác Tây thấy mặt mũi Mộ Tử Thư tái nhợt, cùng thân thể ngày càng gầy, lo lắng nói: “Những việc này để tiểu nhân giải quyết, công tử gần đây không hảo hảo dùng bữa, thân thể ngày càng tiều tụy rồi.”
Nói đến đây, Tác Tây bỗng nhiên giống như nghĩ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm thân thể Mộ Tử Thư.”
Mộ Tử Thư bị hắn nhìn đến sửng sốt, lại thấy Tác Tây cười, mới biết hắn nhất định có kế sách.
Ngày thứ hai, Mộ Tử Thư bị thương hàn nghiêm trọng, nằm ở trên giường mơ mơ màng màng, ho khan không ngớt. Tác Tây vội vàng xuống lầu kêu tiểu nhị đi mời đại phu tới khám bệnh.
Đối tượng trông coi của đám hắc y nhân là đoàn người Mộ Tử Thư, việc tiểu nhị đi mời đại phu cũng không tận lực làm khó dễ.
Không lâu sau, một đại phu vội vã tới khám cho Mộ Tử Thư. Vừa vào gian phòng liền bị Tác Tây che miệng đóng lại cửa.
Mộ Tử Thư vốn đang nằm trên giường cũng ngồi dậy, phủ thêm ngoại bào xuống giường, không giống bộ dạng bị phong hàn.
“Tác Tây, không được vô lễ, mau thả đại phu.”
Tác Tây cảnh cáo liếc mắt đại phu, buông tay, sau đó tạ lỗi nói: “Vị đại phu này, vừa nãy tại hạ thất lễ, vì có chuyện muốn nhờ đại phu hi vọng ngài phối hợp.”
Đại phu bị ép buộc dọa đến mức gật đầu liên tục.
Mộ Tử Thư khẽ cười, rót cho đại phu chén trà, nhẹ nhàng nói: “Đại phu chớ sợ, chúng ta thật sự rất cần sự trợ giúp của ngài, vừa rồi đã mạp phạm, mời ngài uống chén trà.”
Đại phu vẫn đề phòng nhìn bọn họ, cũng không dám uống trà của bọn họ, Tác Tây thấy vậy cũng không nhiều lời, lấy trong ngực ra ngân phiếu một ngàn lượng, trực tiếp mở lời nói: “Chúng ta hiện tại bị vây ở nơi này, muốn mượn thân phận của ngươi để trốn ra ngoài, phiền ngươi ở lại trong này một thời gian, sau khi chuyện thành công thì một ngàn lượng này là của ngươi, ngươi có đồng ý không?”
Một ngàn lượng? Phải đi chẩn đoán bao nhiêu lần mới có được nhiều tiền như thế a! Đại phu lập tức trợn mắt, liên tục gật đầu.
Đạt được sự đồng ý của hắn, Tác Tây lập tức thay đổi quần áo và đồ dùng hàng ngày, cũng nói cho ảnh vệ dẫn hắn vào phòng trong, rồi mới quay về phía Mộ Tử Thư nói: “Công tử, nghe tiểu nhân khuyên một câu, Hoàng thượng chắc chắn bình an vô sự, ngươi cũng nên bảo trọng thân thể của mình, tiểu nhân cùng cấm vệ quân điều tra được tung tích của Hoàng thượng, lập tức sẽ tới đón công tử cùng đi cứu Hoàng thượng.”
Đã có một chút hi vọng, Mộ Tử Thư trong lòng cũng an tâm, nhưng vẫn có chút lo nghĩ nói: “Phải mất bao lâu?”
“Có thể điều tra Hoàng thượng diện đang ở chỗ nào, thời gian cũng phải gần nửa tháng, tiểu nhân sẽ cố gắng tra ra kết quả sớm nhất, Hoàng đế Mặc Sĩ sẽ không đả thương Hoàng thượng, công tử hãy thả lỏng tinh thần.”
Lại phải đợi nửa tháng nữa, thời gian chờ đợi lo lắng thực sự gian nan. Mộ Tử Thư bất đắc dĩ thở dài, gật đầu, nhìn Tác Tây mang hình dáng đại phu cầm hòm thuốc đi ra khỏi gian phòng.
Hôm đó Tác Tây dùng kế tráo đổi người thành công tránh thoát những hắc y nhân ngầm canh giữ kia. Mộ Tử Thư bắt đầu những ngày dài chờ đợi, tuy tự nói với mình không nên lo lắng quá, tận lực ăn nhiều cơm dưỡng tốt thân thể, thế nhưng chẳng biết tại sao, ngày gần đây trong lòng cảm thấy không ham muốn quá chuyện ăn uống, thân thể cũng suy yếu dần, luôn cảm thấy mệt mỏi, tinh thần không phấn chấn.
Đếm đầu ngón tay, sau mười ba ngày, Tác Tây rốt cuộc cũng trở về.
Mộ Tử Thư tình thần lập tức tỉnh táo, vội vàng hỏi: “Tra được gì chưa?”
Tác Tây gật đầu: “Ở một tiểu viện vùng ngoại ô, tiểu nhân đã kêu cấm vệ quân bí mật bao vây, công tử chớ vội, tiểu nhân sẽ dẫn người đi.”
Mộ Tử Thư làm sao lại không vội, từ ngày tách Vũ Văn Quân Quyết ra đến nay đã hơn hai mươi ngày, ngày đêm đều lo lắng an nguy của hắn, hắn cảm giác mình giống như người không hồn vậy.
‘Nếu như một ngày ta không còn nữa, ngươi phải làm sao đây?’
Mộ Tử Thư hiện tại có đáp án: Hắn sẽ hỏng mất.
Lúc này bên trong tiểu viện, hai đại nam nhân vẫn đang ngứa mắt nhau chuẩn bị đánh một trận. Vết thương trên lưng Vũ Văn Quân Quyết đã lành lại bảy tám phần, vì không muốn Tử Thư nóng ruột, hắn quyết định sớm luận bàn thỏa đáng với tên Mặc Sĩ Thịnh này. Nhiều ngày qua hắn vẫn tưởng niệm Tử Thư.
Hai người vẫn chưa dùng binh khí gì, chỉ tay không đứng ở trong viện, tùy thời chuẩn bị đánh.
Vậy mà đúng lúc này, cửa viện bỗng dưng bị phá mở, một nhóm cấm vệ quân Hoàng gia nhanh chóng xông tới vây quanh tòa tiểu viện. Sau đó Tác Tây cùng Mộ Tử Thư tiến vào.
Tác Tây thấy Hoàng thượng nhà mình, trong lòng cũng rất kích động, vội vã đi qua quý xuống nói: “Tiểu nhân cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Vũ Văn Quân Quyết vung tay áo bảo Tác Tây đứng dậy, con mắt nhìn chằm chằm vào Tử Thư vẫn đang đứng ở cửa, mấy ngày không nhìn thấy, sao lại gầy đi nhiều vậy?
Mộ Tử Thư thấy người tâm tâm niệm niệm hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở nơi đó, mọi ủy khuất cùng lo lắng mấy ngày gần đây trong nháy mắt tựa hồ tiêu tán, trong lòng hạ xuống cảm xúc ngổn ngang, không khống chế được mà đỏ vành mắt, cũng quên đi vào bên trong, cứ lăng lăng đứng như vậy nhìn hắn phảng phất cũng có thể thỏa mãn.
Vũ Văn Quân Quyết thấy toàn bộ tâm tình của hắn trong đáy mắt, lần này nhất định đã khiến hắn lo sợ, đau lòng tiến lên ôm hắn.
Mộ Tử Thư thấy hắn đi tới, cũng cong môi, bước vào cánh cửa, còn chưa đi được mấy bước, có lẽ là nhiều ngày gánh vác lo lắng đột nhiên hạ xuống, trong đầu bỗng nhiên cắt phụt, tay vừa định bám vào cánh cửa, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.
“Tử Thư!”
Vũ Văn Quân Quyết cả kinh, vội vã phi thân ôm lấy thân ảnh suýt nữa ngã xuống đất vào ngực, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của người trong lòng, trầm mặt nói: “Đi gọi đại phu!”
Tác Tây thấy công tử ngất cũng hoảng hồn, vội vã định chạy ra ngoài mời đại phu.
Mặc Sĩ Thịnh ba năm qua nhớ thương người, lại bị Vũ Văn Quân Quyết kêu người đi mời đại phu, tỏng lòng cực kỳ bất mãn, nhìn về phía Tác Tây nói: “Tổng quản Tác Tây không cần phiền phức, bổn Hoàng sai người đi gọi.”
Tác Tây liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Thịnh, đối với việc người này giam lỏng Hoàng thượng nhà mình hết sức thống hận, lại ngại hắn thân phận Hoàng đế Mặc Sĩ, vẫn khách khí nói: “Không cần làm phiền Hoàng đế Mặc Sĩ.”
Mặc Sĩ Thịnh nhìn người không có chút cảm kích nào kia ra khỏi sân, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.
Vũ Văn Quân Quyết lúc này cũng không có tâm tình nào nhìn sắc mặt Mặc Sĩ Thịnh, lo lắng ôm người trong ngực quay về gian phòng của mình, cởi bỏ áo ngoài cho hắn, cẩn thận để hắn nằm lên giường đắp kín chăn.
Sao lại gầy đi nhiều vậy? Mặc Sĩ Thịnh không phải phái người báo bình an sao?
Nghĩ đến Tác Tây bỗng nhiên mang cấm vệ quân Hoàng gia xông tới, hiển nhiên là hoàn toàn không biết chuyện gì, Vũ Văn Quân Quyết nguy hiểm híp mắt, cái tên Mặc Sĩ Thịnh kia căn bản không báo bình an cái gì!
Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, nắm tay Mộ Tử Thư đặt bên môi hôn nhẹ. Tốt lắm tên Mặc Sĩ Thịnh kia, ngươi dám hại Tử Thư nhà ta lo lắng sợ hãi, khoản này ta sẽ hảo hảo thanh toán với ngươi!
Không lâu sau đại phu cũng được mời tới, Vũ Văn Quân Quyết buông rèm che, nắm tay Tác Tây cho đại phu chẩn bệnh.
Đại phu có điều suy nghĩ mà lắc đầu, hồi lâu lại chỉ nhìn Vũ Văn Quân Quyết bất mãn nói: “Vị phụ nhân này hẳn là có tin vui, sao lại để thân thể hư nhược thế này, thân thể mang thai phải hảo hảo đối xử tử tế!”
Có tin vui? Vũ Văn Quân Quyết khuôn mặt vừa mới rồi lạnh như băng lại phảng phất qua nụ cười nhẹ, hoàn toàn không để mắt tới nhãn thần bất mãn của đại phu.
“Đúng không?”
Đại phu bất mãn nhìn hắn, lần nữa nắm lấy cổ tay Mộ Tử Thư chẩn đoán lại.
“Không chỉ có tin vui, xem mạch tượng có thể thấy là hai đứa bé, chỉ là phu nhân thân thể suy yếu, mạch tượng bất ổn, còn phải nhờ đến người thân chăm sóc thân thể mới có kết luận.”
Hai đứa bé? Vũ Văn Quân Quyết nhãn tình sáng lên, trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ.
“Tác Tây, khen thưởng vị đại phu này.”
Nghe được công tử lại có thai, Tác Tây trên mặt cũng tràn đầy tiếu ý, hai tiểu hoàng tử, thật tốt, vội vã mang đại phu xuống phía dưới khen thưởng.
Đại phu thấy được thưởng cũng vui vẻ, nhưng vẫn dặn dò: “Phu nhân thân thể suy yếu nhất định phải chiếu cố thật tốt, nếu như không chú ý hài tử khả năng không thể giữ được!”
Chuyện liên quan đến Tử Thư cùng Hoàng nhi, Vũ Văn Quân Quyết ngược lại cũng khiêm tốn tiếp thu phê bình.
Tác Tây đưa đại phu đi rồi, Vũ Văn Quân Quyết vén rèm che lên, cúi đầu hôn lên môi Mộ Tử Thư, đặt tay lên bụng hắn, trong mắt tràn đầy nhu tình, ôn nhu nói với người đang ngủ mê man: “Tử Thư, chúng ta lại có hai Hoàng nhi rồi.”
Vũ Văn Quân Quyết đắm chìm trong vui sướng ôn nhu vuốt ve gò má Mộ Tử Thư cho đã mắt, lòng tràn đầy vui mừng, nhưng nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Tử Thư, nghĩ đến lời nói của đại phu, khuôn mặt lại trầm đi một nửa.
Mặc Sĩ Thịnh, ngươi suýt chút nữa hại trẫm mất đi Hoàng nhi, còn khiến cho Tử Thư chịu khổ, khoản này trẫm sẽ hảo hảo đòi lại!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!