Một Đời An Ca
Chương 32
Nhiều người đến đây chơi tết Nguyên Đán, người xếp hàng dài mua vé vào cổng núi Linh Sơn.
Tần Mặc Bắc đang xếp hàng, Triệu An Ca ngồi trên bồn hoa bên cạnh nhìn anh.
Đều là người như nhau, cũng đều xếp hàng mua vé như nhau, nhưng riêng có anh, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, cho đến khi Tần Mặc Bắc mua xong vé, Triệu An Ca mới thu hồi tầm mắt.
Lúc đi đến giữa sườn núi là đã gần trưa, vừa mệt vừa đói.
Bên trong đám người, rất nhiều ông cụ bà cụ có tinh lực nhiều hơn so với người trẻ, vẫn còn tiếp tục đi lên trên.
Triệu An Ca và Tần Mặc Bắc cùng ngồi nghỉ trên một tảng đá, cuối cùng hai người nhất trí quyết định, xuống núi!
Đúng là thức thời biết khó mà lui.
Lúc xuống núi rất nhanh, một lát đã đi đến chân núi.
Ở cổng núi có rất nhiều quầy hàng bán đồ lưu niệm.
Triệu An Ca mua cho Triệu Tiểu Tinh một cây kiếm bằng gỗ đào, ngẫm nghĩ một lát mua cho dì và ba cô một ít trà, còn mua một cây quạt gấp cho dì Lưu.
Tần Mặc Bắc mua vài hộp điểm tâm địa phương.
Hai người ăn xong bữa trưa, trực tiếp quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Lúc này là ban ngày, trời không sấm không sét cũng không mưa, Triệu An Ca cũng không viện lý do mà chui vào phòng Tần Mặc Bắc.
Nhưng ngược lại Tần Mặc Bắc lại chủ động đưa đến cửa.
Triệu An Ca mở cửa khá bất ngờ, nhìn người trước mặt hỏi, “Anh không sợ nữ thí chủ ở bên này ăn thịt mình à.”
Tần Mặc Bắc bước vào, nhéo lên mũi cô một cái, “Bây giờ không sao cả, muốn ăn thì ăn đi.”
Vừa nói vừa đi vào toilet, cầm một chậu nước xả nước ấm vào, lấy tiếp một ít lá ngải cứu trong túi, nhỏ thêm hai giọt tinh dầu gừng vào chậu.
Triệu An Ca vừa nhìn vừa hỏi, “Anh định làm gì thế?”
Tần Mặc Bắc nhìn cô nói, “Ngồi lên sô pha đi, anh ngâm chân cho em.”
Vừa nghe anh nói như thế, Triệu An Ca liền cảm thấy chân vừa mệt vừa mỏi, cũng hơi khó chịu, rất cần được ngâm chân.
Cô ngồi lên sô pha, cởi tất ra.
Tần Mặc Bắc bưng chậu nước ngâm chân tới, đặt lên mặt đất, chuẩn bị duỗi tay cầm lấy chân cô.
Triệu An Ca né qua một bên, “Để em, để em tự làm được rồi.”
Mắc cỡ quá đi.
Tần Mặc Bắc không để ý tới cô, bắt lấy chân cô ngay lập tức.
Triệu An Ca cũng không giãy giụa nữa.
Trong khoảnh khắc tay anh chạm vào chân cô, lòng Triệu An Ca chua xót, không thể diễn tả như thế nào, nếu như phải nói thành lời thì đại khái chính là đau lòng.
Cô đau lòng Tần Mặc Bắc, nhìn anh ngồi xổm trên đất, cô nghĩ về trước kia, khi anh không thể thi đại học môn cuối cùng, bị người chặn đánh ở ngoài cổng trường, anh thiếu tiền người ta nhiều đến như vậy nhưng cũng chưa từng than vãn một câu.
Tần Mặc Bắc vẩy nước lên chân Triệu An Ca, hỏi, “Nóng không em?”
Triệu An Ca đáp, “Hơi hơi ạ.”
Tần Mặc Bắc vừa chậm rãi đặt chân cô ngâm vào trong nước vừa nói, “Thấy hơi nóng là tốt, nếu không sẽ không có hiệu quả.”
Từ lúc ban đầu có hơi nóng, chờ đến khi toàn bộ chân cô ngâm vào thì không còn cảm giác nóng nữa, chỉ có một luồng hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn chân tràn đến tận đáy lòng.
Cô sờ sờ mũi hỏi, “Bên trong nước có gì vậy ạ?”
Tần Mặc Bắc xoa chân cô đáp, “Lá ngải cứu và tinh dầu gừng.”
Triệu An Ca cúi đầu nói, “Anh đi du lịch mà cũng mang theo mấy thứ này sao, trong vali của em toàn là đồ ăn vặt thôi.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn cô, “Đi leo núi mà, chắc hẳn chân sẽ bị mỏi, đương nhiên là phải chuẩn bị tốt. Chân đừng nhúc nhích, để anh bấm huyệt lòng bàn chân cho em.”
Triệu An Ca ừ một tiếng rồi nhỏ giọng nói, “Trước đây anh từng chăm sóc cho người khác như vậy rồi sao.”
Tần Mặc Bắc cười cười, “Lúc trước anh từng ngâm chân cho bà ngoại.” Nói xong tiếp tục bấm bấm vào lòng bàn chân cô.
Anh bấm huyệt rất chính xác, cơn đau nhức trên chân cô đã tan biến đi gần hết.
Tần Mặc Bắc bấm huyệt cho cô xong, để chân cô ngâm trong nước thêm một lúc, lâu lâu lại đổ thêm nước ấm vào.
Đến khi gần kết thúc, anh lau khô chân cho cô, bưng chậu nước vào toilet rồi vớt lá ngải cứu bỏ vào trong thùng rác.
Thời điểm anh quay trở lại, cô bước đến ôm ngang hông anh, vùi đầu trên lưng anh, rất lâu cũng không nói chuyện.
Anh rửa tay, hưởng thụ cái ôm của cô, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, để cô ôm tùy ý.
Tần Mặc Bắc nghiêng đầu qua hỏi cô, “Em muốn đi mua sắm xung quanh đây không?”
Triệu An Ca lắc lắc đầu, “Không muốn đâu, em chỉ muốn ở một chỗ với anh thôi.”
Tần Mặc Bắc giật mình nói, “Vậy em có thể đổi chỗ khác được không.”
Nơi này là nhà vệ sinh mà.
Triệu An Ca buông anh ra, hai người cùng đến sô pha ngồi xuống.
Anh nhìn em, em nhìn anh.
Tần Mặc Bắc gãi gãi đầu hỏi, “Em biết đánh bài không?”
Triệu An Ca lắc lắc đầu nói, “Em không biết.”
Tần Mặc Bắc ừ một tiếng, “Khéo ghê, anh cũng không biết.”
Triệu An Ca mỉm cười nhìn anh, “Không biết sao anh còn hỏi?” Nói xong lấy một đống đồ ăn vặt từ trong vali ra đặt lên bàn, bên trong có hai túi khoai tây chiên, cô đưa cho anh một túi.
Hai người gần như im lặng mà ăn khoai tây chiên.
Tần Mặc Bắc lau tay nói, “Bình thường không phải em có nhiều chuyện để nói lắm sao, sao lúc này không nói nữa.”
Triệu An Ca mỉm cười, “Hôm nay không biết vì sao, nhưng mà em không muốn nói chuyện.”
Tần Mặc Bắc lấy khăn giấy đưa qua, “Lau miệng em kìa.”
Triệu An Ca lau miệng xong rồi vứt khăn giấy vào thùng rác.
Tần Mặc Bắc lại gần, nhìn lên khóe miệng của cô, hơi khom lưng xuống, hôn lên môi cô, “Anh giúp em lau sạch.”
Triệu An Ca sờ lên chỗ bị anh hôn, trong lòng rối bời.
Tần Mặc Bắc mỉm cười, hỏi cô, “Đã đói bụng chưa, anh dẫn em đi ăn.”
Triệu An Ca sờ sờ bụng, “Mới vừa ăn khoai tây chiên mà, em vẫn chưa đói đâu.”
Nói xong, hai người nhìn nhau, nhìn một lúc rồi quay chỗ khác, sau đó lại nhìn nhau tiếp.
Tần Mặc Bắc mặc áo khoác vào nói, “Đi thôi, phải ăn cơm sớm, thì buổi tối mới nghỉ ngơi sớm được.”
Triệu An Ca cũng lấy áo khoác len từ trên giá áo xuống, đi theo Tần Mặc Bắc ra cửa.
Ngoài cửa khách sạn có nhiều hàng quán đặc sản địa phương, Triệu An Ca chọn một quán ăn có vẻ bán khá tốt.
Ăn xong cơm tối cũng chỉ mới bảy giờ.
Sau đó cũng không biết phải làm gì.
Chủ yếu là Tần Mặc Bắc có rất nhiều chuyện muốn làm, nhất là sau khi đột nhiên anh có nhiều tiền như vậy.
Triệu An Ca dành hầu hết thời gian để ngắm anh, không hề có ý định né tránh, bị anh phát hiện cũng không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục nhìn anh chăm chú.
Hôm nay trời không mưa, cũng không có sấm sét, Triệu An cũng không tiếp tục ở lại phòng Tần Mặc Bắc, tắm rửa sớm rồi nằm trên giường.
Nằm một lúc lâu cũng không ngủ được, cô nghĩ chắc đã trễ rồi, vừa cầm điện thoại lên nhìn cũng mới chín giờ.
Tần Mặc Bắc tắm rửa xong, vẫn còn ngồi trên sô pha,
Anh lấy điện thoại gửi tin nhắn wechat cho Triệu An Ca, “Đã ngủ chưa?”
Triệu An Ca nhanh chóng trả lời, “Chưa.” Sau đó gửi tiếp một tin, “Nhớ anh.”
Tần Mặc Bắc trả lời, “Anh qua.”
Anh cũng nhớ cô, tất cả suy nghĩ về tương lai của anh đều có cô.
Triệu An Ca lập tức bật ngồi dậy, trong lòng khẩn trương hồi hộp, lúc này và tối hôm qua không giống nhau, tối hôm qua là cô kiên quyết muốn đi gặp người ta, còn bây giờ là anh chủ động lại đây.
Cô nhanh chóng bước xuống giường, mặc thêm áo rồi mở trò chơi ra chơi, giả vờ như bản thân đang rất bình tĩnh,
Tần Mặc Bắc gõ gõ cửa, Triệu An Ca chạy đến mở cửa.
Giây tiếp theo, cô đã bị anh đè lên tường.
“A–” Cô còn chưa kịp giãy giụa, môi đã bị anh hôn xuống.
Nụ hôn này của anh vô cùng nhiệt tình, mãnh liệt hơn bao giờ hết, tựa như muốn nuốt cả người cô vào bụng.
Anh hôn lên môi cô, cắn lỗ tai cô nói, “Làm bạn gái anh nhé.” Nói xong hôn dọc từ lỗ tai xuống phía dưới.
Cô ôm cổ anh, gật gật đầu nói, “Dạ.”
Đèn ở huyền quan cũng không sáng lắm, vàng nhạt ấm áp, chiếu lên đôi tình nhân đang ôm nhau thắm thiết, kiều diễm không diễn tả hết.
Lúc này, điện thoại Triệu An Ca vang lên, nhạc chuông chính là tiếng đàn dương cầm do Tần Mặc Bắc đánh.
Tần Mặc Bắc thả cô ra, Triệu An Ca cúi đầu rồi bước qua anh, vừa đi vừa sửa lại cổ áo.
Cô bắt máy lên, “A lô, Nhị Tuyên à.”
Quách Tuyên Tuyên thần bí hỏi han, “Bồ Câu Lớn này, đang làm gì thế?”
Triệu An Ca vô vùng bất đắc dĩ đáp, “Cho dù thật sự làm cái gì, thì cũng bị cậu dọa mà liệt luôn rồi.” Cô vừa nói vừa che loa điện thoại lại, đi qua chỗ khác tránh Tần Mặc Bắc.
Lúc này Quách Tuyên Tuyên mới kịp phản ứng, cuộc gọi đúng là không đúng lúc, “Ôi ôi, ngại quá, hai người tiếp tục đi. À đúng rồi, trở về nhớ nói cảm tưởng khi bị đâm nhé.” Nói xong lập tức cúp máy.
Triệu An Ca đặt điện thoại lên sô pha, quay đầu lại nhìn Tần Mặc Bắc.
Tần Mặc Bắc bước tới, nhìn thấy ánh mắt của cô liền nói “Vừa rồi em nói ai, ai liệt hử?”
Triệu An Ca lập tức che miệng lại, “Không phải không phải đâu, anh được được sao, em, em không có nói, chỉ là, chỉ là em nói bậy thôi.”
Tần Mặc Bắc lại gần, đè cô lên cạnh tường, cả người anh dán lên người cô, tiếp tục hôn.
Triệu An Ca cảm thấy trên đùi mình bị thứ gì đó đâm vào, trong lòng khẩn trương, lập tức không dám động đậy. Tần Mặc Bắc cố tình đè ép lên người cô, muốn chắc chắn rằng cô có thể cảm nhận rõ rệt.
Anh kề sát bên tai cô, nhẹ giọng nói, “Giờ biết chưa?” Nói xong lại ấn thật mạnh vào người cô.
Triệu An Ca đỏ mặt, gật gật đầu.
Anh dùng một tia lý trí còn sót lại, gian nan rời khỏi người cô, xoay qua chỗ khác, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, anh sợ lỡ như chậm một giây thôi, sẽ không nỡ rời đi.
Một đêm này, cả hai người đều không ngủ ngon, mãi cho đến tận sáng, Triệu An Ca vẫn còn cảm thấy hơi chóng mặt.
Tần Mặc Bắc thì không cần phải nói, đầu óc suy nghĩ miên man.
Vào buổi sáng, lúc anh gõ cửa phòng gọi cô đi ăn sáng, mặt cô vẫn còn đỏ bừng, anh duỗi tay ra sờ sờ lên mặt cô, “Điều hòa mở lớn sao em?”
Triệu An Ca lập tức lắc lắc đầu, “Không có, không có, do em mặc nhiều quần áo nên nóng thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!