Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con - Chương 30: Ai cho cậu lá gan dám gọi cô ấy là thiên-tuyết!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
328


Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con


Chương 30: Ai cho cậu lá gan dám gọi cô ấy là thiên-tuyết!


“A!” Cô gái bị ném
thật sự rất đau, lông mày nhíu chặt, chật vật từ trên mặt đất đứng dậy:
“Hiên thiếu….. Hiên thiếu có phải em đã làm sai điều gì hay không? Thật
xin lỗi, đừng đối xử với em như vậy, em sẽ sửa đổi!”

“Lập tức cút! Nếu còn để tôi nhìn thấy cô thì đóng cửa chờ chết đi!” Nam Cung Kình Hiên cũng không quay đầu lại, hung tợn nói.

Hiện tại anh không có tâm tư để ý tới bất kỳ người phụ nữ nào, nửa điểm hứng thú cũng không có! Trở về phòng cầm điện thoại di động của mình lên,
ngón cái vuốt ve màn hình đen nhánh bóng loáng, muốn gọi cho cô nhưng
ngay cả số điện thoại anh cũng không nhớ.

Dụ Thiên Tuyết….. Cô gái đáng chết có phải đã hạ cổ anh?!

Đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại di động trầm thấp dễ nghe chợt vang lên.

Hai hàng mi dày đen nhánh của Nam Cung Kình Hiên nâng lên, trong đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo thoáng hiện lên một tia sáng.

Ánh mắt quét qua màn hình một cái, lại là tên tiểu tử Lạc Phàm Vũ điện tới.

“Chuyện gì?” Anh lạnh lùng hỏi.

Lạc Phàm Vũ ngẩn ra, cười rộ lên: “A..… Làm sao vậy? Nam Cung thiếu gia của tôi, ai chọc cậu, tâm tình kém như vậy?”

“Đừng dài dòng, chuyện gì!”

“Ha ha, xem ra thật sự gay go rồi, để mình đoán một chút, người phụ nữ nào
dám làm cậu tức thành như vậy? Khoảng thời gian trước cậu còn tới chỗ
của mình tìm phụ nữ, lúc ấy vẫn rất tốt mà, thế nào thoáng cái….. Mẹ nó, không phải là do Thiên Tuyết đấy chứ?” Lạc Phàm Vũ nhíu mày, nháy mắt,
trong đầu xoay tròn.

“Câm
miệng!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng tức giận mắng mỏ, anh giận dỗi gầm
nhẹ: “Cậu còn dám nhắc đến cô ấy lần nữa xem! Còn nữa..…”

Thân
ảnh kiêu căng cao ngất của anh đi đến trước cửa sổ đen nhánh, tay chậm
rãi dang ra, giống như Satan khát máu trong đêm đen, nói từng chữ một:
“Lạc Phàm Vũ, ai cho cậu lá gan dám gọi cô ấy là Thiên-Tuyết!”

Ở bên kia điện thoại Lạc Phàm Vũ rùng mình một cái, ngay sau đó bật cười thật to: “Ha ha ha ha..…”

“Nam Cung Kình Hiên, cậu cũng có ngày hôm nay!” Anh từ từ dừng cười, ánh mắt mị hoặc mê ly: “Mình vốn cho rằng cô gái nhỏ xinh đẹp động lòng người
kia có hơi đanh đá sẽ rất khó trị, không nghĩ tới lại hợp khẩu vị của
cậu như vậy! Chậc chậc, thật làm cho mình ghen tị..…”

“Đây là lần thứ hai cậu tỏ ý có hứng thú với cô ấy….. Lạc Phàm Vũ, nếu có lần thứ ba, mình sẽ trực tiếp thuthập cậu!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói.

“A….. Nếu đã hận đến nghiến răng nghiến lợi như vậy sao không nhường cho mình đây? Mình nhất định sẽ thương yêu cô ấy thật tốt!” Sau cùng, Lạc Phàm
Vũ nói đùa một câu, biết không thể tiếp tục trêu chọc, nếu không người
đàn ông này thật sự sẽ muốn mạng của anh: “Được rồi, mình gọi tới không
phải để nói chuyện này, chuyện Dạ Hi mang thai đã tìm ra đầu mối chưa?
Cậu có biết ai tiết lộ ra hay không?”

Nam Cung Kình Hiên hừ lạnh
một tiếng, ngồi trở lại trên ghế sofa: “Mình đã trừng phạt cô ấy rồi!
Nếu như cô ấy còn không ngoan ngoãn, mình không ngại làm cho cô ấy trở
nên thảm hại hơn!”

“Cái gì?” Lạc Phàm Vũ không hiểu ra sao, cau
mày hỏi: “Cậu đang nói cái gì đây? Sao mình nghe không hiểu gì hết?!
Cậu đã tra ra người kia? Mình còn cho rằng mình là người đầu tiên tra ra đây này!”

Dưới ánh đèn sáng chói, đôi lông mày mị hoặc bức người của Nam Cung Kình Hiên cũng chầm chậm cau lại.

“Cậu đến cùng muốn nói cái gì?” Giọng nói của anh rốt cuộc cũng chậm dần, tiếng nói trầm thấp vang vọng trong căn phòng
trống trải xa hoa.

“Là như thế này.” Lạc Phàm Vũ thu hồi bộ dáng
hoa hoa công tử, nghiêm túc hiếm thấy, nói: “Sau khi chuyện của Dạ Hi lộ ra, mình liền phái người bắt tay vào điều tra, xác nhận nguồn gốc tin
tức thực sự từ Lịch Viễn tiết lộ ra, nhưng không có liên quan gì tới Dụ
Thiên Tuyết….. Cậu biết người tên Diêu Lan Lan không?”

“Chưa từng nghe qua.” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt đáp lại, nhíu mày chờ anh nói tiếp.

“Phải, là cô ta không sai.” Lạc Phàm Vũ thở phào: “Muốn tra ra lời đồn đại rất dễ dàng, tìm hiểu nguồn gốc là được rồi, chỉ là, mình không rõ lắm nhân viên này làm thế nào mà biết chuyện của Dạ Hi, là có người ở bên trong
tiết lộ ra sao? Cậu cũng không nhận ra người này, vậy tin tức bị lộ ra
như thế nào? Hiện tại mình đã vận dụng quan hệ của mình giúp cậu áp chế
những tin tức kia, tạm thời không cần lo lắng sẽ kinh động bác trai đang ở Italy, chỉ là, bước tiếp theo cậu sẽ làm gì? Còn nữa vừa rồi cậu nói
đã trừng phạt cô ấy…..Rốt cuộc cậu đã trừng phạt ai?!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN