Trợ Lý Kiến Trúc Sư
Chương 127: Quỷ kế
Có thể thấy rằng thiết kế của khách sạn địa phương rõ ràng mang theo kiến trúc rừng nhiệt đới và lối kiến trúc kiểu Thái, nhưng nó khác với kiến trúc truyền thống, bởi vì nó cũng có các cấu trúc và trang trí hiện đại hóa bên trong và bên ngoài, ví dụ như cửa sổ thủy tinh sát sàn, khung đỡ mái nhà bằng nhựa cốt sợi thủy tinh,… cả hai được kết hợp rất tốt.
Làm thế nào để áp dụng hợp lý những yếu tố truyền thống đó vào các khách sạn và tòa nhà hiện đại, để người vào ở có thể tận hưởng phong cách của kiến trúc truyền thống mà không cảm thấy quá đắn đo, đó cũng là một chủ đề họ cần nghiên cứu.
Sau khi trò chuyện hai tiếng đồng hồ trong khi mát xa, Trương Tư Nghị được lợi ích không nhỏ. Về đến phòng cậu lấy ra quyển phác thảo, nằm lỳ trên giường vẽ tranh, viết những điều tâm đắc. Ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày đi ra ngoài mà cậu không cảm thấy chột dạ vì vui chơi quá nhiều.
Quả nhiên ở bên cạnh Cố Tiêu là tốt nhất, chỉ cần có anh kề bên, cậu liền không nhịn được mà muốn cố gắng, muốn tiến lên.
Cố Tiêu ở trong phòng đun nước, quay người thấy Trương Tư Nghị nằm nhoài trên giường “làm việc chăm chỉ”, liền bước đến nhìn xem cậu đang vẽ cái gì.
Trương Tư Nghị theo bản năng che một chút, thấy đó là Cố Tiêu, cậu mới tín nhiệm buông lỏng tay ra.
Phản ứng này của cậu lấy lòng Cố Tiêu, anh cười cười, cũng nằm xuống cùng cậu.
Anh thấy Trương Tư Nghị đang vẽ ngôi đình nhỏ mà họ vừa mới làm spa kia, nhưng cậu vẽ rất không chuyên nghiệp.
Cố Tiêu lấy quyển sổ phác thảo và bút chì của anh ra, đích thân thay cậu vẽ một bức vẽ theo nguyên lý thấu thị – Mái xương cá, cỏ tranh, cột trụ gỗ, đường nét gọn gàng, thấu thị chuẩn xác, chỉ với mấy nét bút vô cùng đơn giản, căn phòng nhỏ vừa rồi liền hoàn mỹ hiện ra trước mắt.
Anh còn rút ra mấy dòng chú thích, bao quát kích thước cột trụ của căn phòng, cấu trúc khung thép của mái nhà và vật liệu lợp ngói.
Trương Tư Nghị xem và kêu lên: “Wow, anh đều nhớ hết à?”
Cố Tiêu hiển nhiên nói: “Một căn phòng đơn giản như thế, vừa xem hiểu ngay, sao lại không thể nhớ? Em không nhớ, vậy vừa rồi định vẽ cái gì?”
Trương Tư Nghị: “Em chỉ cảm thấy căn phòng nhỏ kia rất đẹp, tùy tiện vẽ thôi.”
“Đồ ngốc.” Cố Tiêu giơ tay ấn mũi cậu, trừng mắt liếc cậu một cái nhưng không nỡ mắng, chỉ có thể kiên nhẫn dạy bảo: “Chỉ có người bình thường nhìn thấy các tòa nhà mới nói đẹp hay không đẹp, em phải nhớ kỹ em là nhà thiết kế kiến trúc, em phải nhìn chúng từ góc độ chuyên nghiệp. Nếu em chỉ có thể nhìn ra đẹp hay xấu, vậy thì quá nông cạn.”
Trương Tư Nghị: “…”
Cố Tiêu lại cầm lấy cây bút, vừa viết lên trên bản phác thảo của cậu vừa nói: “Lấy căn phòng nhỏ vừa rồi làm ví dụ. Khi nhìn vào nó, em phải chú ý đến không gian tiêu chuẩn, chiều ngang bao nhiêu, sử dụng có thoải mái không, điều gì sẽ xảy ra nếu không gian nhỏ hơn, lớn hơn thì sẽ thế nào… Thứ hai, hãy nhìn vào cấu trúc của giàn mái, cách sắp xếp mạng lưới cột. Không phải anh đã cho em thước cuộn à? Em có thể lấy ra đo bất cứ lúc nào em không chắc chắn về kích thước chi tiết. Thứ ba, hãy chú ý đến vật liệu xây dựng và sắc thái, tại sao sắc thái của nó làm em thoải mái, vật liệu sắc thái là gì. Thứ tư, chú ý đến các yếu tố nổi bật được sử dụng trong thiết kế, điểm nào hấp dẫn em nhất… Không quan trọng nếu em không giỏi vẽ, vì em có máy ảnh, em có thể chụp ảnh mọi nơi mọi lúc. Cho dù em chỉ vẽ lại một sơ đồ phác thảo, viết ra một số điểm chính, trở về em có thể so sánh các bức ảnh và hồi tưởng lại. Nhưng nếu em chỉ nghĩ nó trông đẹp mà chụp nó, khi em nhìn lại ảnh chụp, em chỉ có thể nhớ nó đẹp hay không, sẽ không nhớ được tại sao nó đẹp.”
Cố Tiêu hùng hồn nói một đống, nghiêng đầu thấy mắt Trương Tư Nghị lấp lánh sao nhìn anh, sùng bái không thôi.
Hơi thở của Cố Tiêu nghẹn lại, ném bút trên tay, muốn hôn ngay lên… Chết tiệt, nhóc con này càng ngày càng biết cách quyến rũ mình!
Kết quả anh vừa mới nắm cằm Trương Tư Nghị, cửa phòng đột ngột mở ra –
“Giường không có, nhưng vừa mới gặp nhân viên phục vụ ở cửa ra vào, đưa một đống hoa quả miễn phí…”
Vì số lượng người ở phòng không khớp với đặt phòng ban đầu, Đào Phỉ vừa mới đi xuống dưới tầng làm thủ tục bổ sung, thuận tiện hỏi nhân viên lễ tân có thể thêm một giường phụ không. Thật không may, nghỉ lễ mùng một tháng năm, cho dù khách sạn năm sao giá cả đắt đỏ cũng hết phòng, thậm chí giường bổ sung cũng đã được đặt trước.
“… Nhanh đến nếm thử xoài, dứa và măng cụt tươi của Tây Song Bản Nạp.”
Ngay khi bước vào, Đào Phỉ đã nhìn thấy Trương Tư Nghị và Cố Tiêu song song nằm nhoài trên giường. Tư thế hai người mập mờ, trong chớp mắt nghe thấy tiếng nói của cậu ta, hai người mới tách ra nhanh như chớp.
Cố Tiêu: “…” (=_=)
Trương Tư Nghị: “…” (>_ <)
Đào Phỉ: “…” (= 皿 =) Hai tên này thừa dịp mình không có ở phòng định làm gì? Đói khát khó nhịn đến thế sao? Mười phút cũng phải tận dụng thân mật!?
Đặt hoa quả lên bàn nhỏ, Đào Phỉ tức giận nhìn chằm chằm hai người họ – Ông đây hiện tại liền nhòm ngó hai người, để xem hai người tiếp tục thể hiện tình cảm thế nào!
Trương Tư Nghị cúi đầu lấy một quả măng cụt, vặn vỏ lộ ra thịt quả trắng sữa, dùng tay khẩy khẩy, ngoạm vào trong miệng: “A, rất ngọt!”
Cậu vốn định ra hiệu bảo Cố Tiêu cũng lấy một quả ăn thử, nhưng quay đầu qua một bên, lại thấy anh đang nhìn chằm chằm vào nửa kia của quả măng cụt trong tay cậu.
“Anh… muốn ăn không?” Trương Tư Nghị tự giác đưa nửa quả măng cụt tiến tới.
Cố Tiêu không tiếp nhận mà trực tiếp cúi đầu xuống, đến sát tay Trương Tư Nghị, lè lưỡi liếm thịt quả ra. Khi liếm anh còn ngước mắt nhìn Trương Tư Nghị một chút.
Trương Tư Nghị: “…”
Lần này ngay cả Trương Tư Nghị cũng muốn hét “What the fuck”, bàn tay nắm măng cụt trở nên run rẩy.
Mẹ nó, ngay trước mặt người khác, anh anh anh có thể ngừng thực hiện những hành động khiêu khích như vậy không!? (>//// <)
Mà Đào Phỉ phía đối diện sớm đã ‘chết đi sống lại’, trong miệng còn bị cưỡng ép nhai thức ăn cho chó nhãn hiệu gay.
Cậu ta thật sự rất muốn nói thẳng một câu: “Hai người thật gay!”, “Hai người không có vấn đề gì chứ?”
Nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Tiêu, dường như không quan tâm Đào Phỉ phát hiện quan hệ của anh và Trương Tư Nghị, thậm chí Đào Phỉ cảm thấy, chỉ cần cậu ta hỏi kiểu câu hỏi đó, Cố Tiêu sẽ thẳng thắn thừa nhận điều này…
Fuck! Đào Phỉ khó chịu hết lần này đến lần khác chính là điểm này, anh nói xem tên gay chết tiệt nhà anh không biết liêm sỉ, thậm chí không cho ông đây cơ hội hù dọa chế nhạo anh đôi câu, mẹ nó cái này là chuyện gì!?
Giờ phút này Đào Phỉ cảm giác tự mình ép mình đến bên bờ vực, tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này, đôi mắt cậu ta chuyển động một cái, dời tầm nhìn về phía Trương Tư Nghị, đột nhiên trong lòng nảy sinh mưu kế – A, cậu ta là đồ ngốc sao? Nơi này có một kẻ ngốc độ khó công lược cấp D, cậu ta lại chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Tiêu cấp độ SSS, nếu có thể thắng được mới là lạ!
“Aiz, Trương Tư Nghị…” Đào Phỉ vẻ mặt tha thiết nhìn Trương Tư Nghị, nói, “Đêm nay cậu ngủ với tôi đi?”
Trương Tư Nghị: “…A?”
Đào Phỉ phớt lờ đôi mắt phóng dao của Cố Tiêu, vỗ vỗ giường mình, tiếp tục giật dây Trương Tư Nghị: “Đàn anh là cấp trên của chúng ta, đến đây một chuyến thời gian nghỉ cũng không dễ dàng, đêm qua còn chen chúc với cậu trên một giường. Cấp dưới như tôi thật không nỡ, đêm nay liền để anh ấy ngủ một mình, thoải mái thư giãn một chút, cậu qua đây ngủ cùng tôi.”
Ban đầu Trương Tư Nghị hơi lưỡng lự, nghe xong lời nói này của Đào Phỉ cũng không thể phản đối. Hoàn toàn chính xác, từ quan điểm của đối phương, cậu để cấp trên chen nhau trên một chiếc giường với mình là chuyện thật sự không chấp nhận được.
Thành thật mà nói, chuyện cậu làm cùng Cố Tiêu tối qua, cậu không dám lặp lại vào tối nay. Đã như thế, vậy ngủ nơi nào cũng giống nhau. Muốn vuốt ve an ủi thì trở về cũng có thể vuốt ve an ủi, không gấp trong hai đêm nay.
“Được thôi.” Trương Tư Nghị gật gật đầu định chuyển vị trí. Cậu cẩn thận dè dặt nhìn Cố Tiêu một chút, thật ra trong lòng hi vọng Cố Tiêu có thể phản đối ý kiến của Đào Phỉ, nhưng anh chỉ nghiêm mặt nhìn cậu chằm chằm, không nói gì.
Nghĩ vậy, Trương Tư Nghị cây ngay không sợ chết đứng quay đầu về phía giường Đào Phỉ.
Cố Tiêu: “…”
Đào Phỉ đạt được quỷ kế, hưng phấn không thôi, tha thiết săn sóc Trương Tư Nghị: “Gối đầu có cao quá không? Tướng ngủ của cậu thế nào?”
Trương Tư Nghị: “Không, nó đủ cao, tướng ngủ của tôi rất tốt, ngủ say rồi sẽ không di chuyển… Đừng chỉ chọc vào tật xấu của tôi, anh thì sao, sẽ không đá chăn chứ?”
Không hiểu tại sao, ngủ cùng những chàng trai khác, Trương Tư Nghị vô cùng nhẹ nhõm, giống như anh em, không có sự căng thẳng như khi ngủ với Cố Tiêu.
Đào Phỉ: “Đương nhiên không! Cậu có thể ngủ gần một chút, sát bên tôi cũng không sao… Ôi, cơ thể cậu nóng quá, độ ấm rất tốt nha.”
Trương Tư Nghị: “A ha ~ Anh biến thái! Đừng chọc lét tôi!”
Cố Tiêu: “…” (-_-#)
Hai người náo loạn trong chăn một lúc, Đào Phỉ đột ngột hỏi: “Này, Trương Tư Nghị, cậu có bạn gái chưa?”
Trương Tư Nghị bất ngờ sững người, cậu nên trả lời câu hỏi này thế nào?
Chẳng lẽ nói “Không có bạn gái, nhưng ngược lại có một người bạn trai, đang ngay bên cạnh…”?
Mặc dù Cố Tiêu nói rằng cho dù Đào Phỉ phát hiện quan hệ của họ cũng không sao, nhưng “Bị người phát hiện” và “Chủ động bộc lộ” hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
“Bị người phát hiện” là cực chẳng đã, đối với Trương Tư Nghị mà nói, nếu như có thể không bị phát hiện, cậu vẫn rất hi vọng che giấu tạm thời hiện trạng quan hệ của mình với người cùng giới. Rốt cuộc, đây không phải là chuyện đáng khoe khoang.
Hơn nữa, Cố Tiêu đang ở ngay bên cạnh, rõ ràng anh có quan hệ thân thiết với Đào Phỉ hơn, tại sao không phải Cố Tiêu công khai trước? Cố Tiêu nói với Đào Phỉ sự thật này rõ ràng càng thích hợp hơn mà?
Trương Tư Nghị ngập ngừng một chút, nói: “Có.”
Cậu không thể nói dối là không có, dù sao khi người khác hỏi “Đã có bạn trai/bạn gái chưa?”, phần lớn ý là “đối tượng hẹn hò”, nếu nói không có, tương đương với việc phủ nhận chuyện yêu đương với Cố Tiêu, Cố Tiêu nghe xong cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Đào Phỉ vô cùng phấn khích sau khi nghe: “A? Bạn gái của cậu là kiểu nào? Có xinh đẹp không?”
Trương Tư Nghị sờ mũi một cái, lúng túng đáp: “Ừm, xinh đẹp.”
Cố Tiêu: “…”
Đào Phỉ nháy mắt nói: “Ôi, đỏ mặt rồi, xem ra cậu rất thích cô ấy!”
Trương Tư Nghị: “…”
Đào Phỉ hỏi tiếp: “Có đẹp như tôi không?”
Trương Tư Nghị: “… Không có.” (=_=) Vấn đề này làm sao quỷ dị như vậy?
Đào Phỉ tiếp tục buôn chuyện: “Vậy cậu nói xem cô ấy hấp dẫn cậu ở chỗ nào.”
Trương Tư Nghị lặng lẽ rụt vào trong chăn, khe khẽ nói: “Rất nhiều thứ, rất thông minh, sự nghiệp rất thành đạt, ừm, nấu cơm cũng rất ngon.”
Đào Phỉ ngạc nhiên nói: “Nhiều ưu điểm thế sao? Đây chẳng phải là tài mạo song toàn? Cậu làm thế nào mà theo đuổi được một cô gái tốt như vậy?” Cậu ta sờ cằm, bỗng cười xấu xa lấy cùi chỏ đụng đụng Trương Tư Nghị, dùng giọng điệu “Đàn ông đều hiểu” nói: “Không phải dựa phải kỹ thuật trên giường chứ?”
Trương Tư Nghị: “Phụt…!”
Cố Tiêu: “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!