Trợ Lý Kiến Trúc Sư - Chương 160: Hoảng loạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Trợ Lý Kiến Trúc Sư


Chương 160: Hoảng loạn


Trương Tư Nghị sờ lỗ tai mình, ngượng ngùng nói: “Thật ra, khi em vừa mới nói ra ý nghĩ của mình thì hơi nhớ lại nội dung giáo viên từng giảng lúc trước. Ví dụ như chỗ ngồi dạng bậc thang thấp xuống, em cứ tưởng em đã quên… Có lẽ những điều đó còn lưu giữ trong tiềm thức của em chứ không phải suy nghĩ của riêng em.”

Cố Tiêu cười cười, chậm rãi cùng cậu đi vòng quanh nhà thờ, vừa đi vừa nói: “Điều này rất bình thường, tất cả các quan niệm của chúng ta không phải tự nhiên mà có, là người tiền nhiệm nói cho chúng ta biết cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì tốt, cái gì xấu… Giống như cái mà Newton gọi là “tất cả chúng ta đều đứng trên vai người khổng lồ”, từ tỷ lệ vàng được nhà toán học Hy Lạp cổ đại Eudoxus tìm tòi nghiên cứu, đến con số 0,618 được các nhà thiết kế kiến trúc ngày nay sử dụng rộng rãi, đã trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng thế nào? Tuy nhiên, chúng ta không phải máy móc, không thể cứng nhắc ghi nhớ người khác nói thế nào, là bởi vì chúng ta có ý nghĩ của riêng mình, vì vậy chúng ta thường kết hợp đánh giá của người khác và phán đoán của chính mình, chắt lọc ra suy nghĩ riêng. Nếu em nói với anh, vừa rồi em chỉ đem bình luận trong sách hoặc kiến thức người khác nói cho em, máy móc nói cho họ nghe, thì anh sẽ không khen em. Nhưng em không phải, điều này rất tốt. Những gì em nghĩ giống như giáo viên của em đã nói, cũng minh họa chính xác giá trị của Nhà thờ Ánh sáng.”

Trương Tư Nghị được Cố Tiêu khen ngợi đến cả người lâng lâng bay bổng. Cậu nhớ lúc mới quen Cố Tiêu, Cố Tiêu thường cay độc phê bình cậu, chỉ trích cậu, bây giờ xem ra, Cố Tiêu khích lệ khen ngợi cậu mà không cần nháp trước… Đến cùng là cậu trở nên tốt hơn, hay là bởi vì Cố Tiêu bị tình yêu làm choáng váng đầu óc?

Trương Tư Nghị âm thầm cười trộm trong lòng, dù thế nào chăng nữa, cậu thu nhận tất cả những lời nói tốt đẹp này.

Hôm đó thời tiết rất đẹp, gió hè mát mẻ thổi vào cơ thể, khiến người ta cảm thấy thoải mái và yên bình.

Tất cả du khách đều thì thầm nhẹ nhàng, dường như sợ làm phiền bước chân của Chúa.

Trương Tư Nghị và Cố Tiêu cuối cùng quay trở lại bên trong giáo đường, ngồi ở hàng ghế sau, nhìn lên cây thánh giá ánh sáng trước mặt họ, cảm nhận thời gian chậm rãi chảy xuôi.

Cố Tiêu im lặng một lát rồi nhàn nhã nói: “Khi anh mới làm việc năm đầu tiên, trong Viện tiếp nhận dự án ở Tây An, mấy nhà thiết kế trong tổ cùng nhau đi Tây An khảo sát hiện trường, thuận tiện đến Lâm Đồng để xem đội quân đất nung[1].”

Trương Tư Nghị kinh ngạc tán thán: “Wow, đó không phải là một trong tám kỳ quan thế giới sao? Em chỉ từng thấy trên TV thôi, ở hiện trường thế nào?”

Cố Tiêu cười nói: “Bọn anh không nhìn ra gì cả, chỉ cảm thấy những tượng binh lính đầy hố ấy gây sốc về mặt thị giác. Mặc dù từng học lịch sử, tìm hiểu đôi chút về Tần Thủy Hoàng, nhưng trong lòng không có gợn sóng lớn nào, cũng có thể nói là có hàng nghìn cảm xúc, nhưng không thốt nên lời. Vào thời điểm đó có một số khách du lịch nghe danh mà đến, thấy những tượng đất sét kia, còn nói, “Tượng binh mã rất nổi tiếng, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi”, “Thật vô vị, còn tưởng hoành tráng lắm cơ”…”

Trương Tư Nghị: “…”

Cố Tiêu dừng một chút, nói tiếp: “Ngay lúc ấy, vừa khéo có một nhóm người từ sau lưng đi tới, dẫn đầu là một ông lão rất già, theo sau là bảy, tám người trẻ tuổi. Khi họ bước vào, biểu cảm trên mặt rất trang nghiêm, rất kinh hoàng, còn có một chút đau thương… Họ vừa đi vừa nhìn, nhìn một chút, có hai cô gái còn khóc, họ lau nước mắt bằng khăn giấy và khẽ thì thầm bàn tán, đôi mắt của ông già cũng đỏ hoe, giọng nói còn run rẩy. Bọn anh lặng lẽ theo sau họ, nghe họ trò chuyện mới đoán được đại khái. Họ là giáo sư và nghiên cứu sinh khoa lịch sử và khảo cổ học của đại học nào đó ở Tây An. Khi nhìn thấy những chiến binh đất nung này, họ có thể nhớ tới lịch sử hai nghìn năm trước, nhớ đến hơn bảy trăm nghìn người bị bắt làm nô lệ, nhớ tới tất cả thợ thủ công tạo tượng bị chôn cùng… Cảm nhận của mỗi người về những gì họ thấy bởi vì trình độ khác biệt mà có sự khác biệt. Ví dụ vật kiến trúc trong mắt kiến trúc sư không chỉ là một cái nhà, mà nó còn là một món hàng thủ công mỹ nghệ, xuyên thấu tư tưởng của nhà thiết kế kiến trúc, thể hiện kỹ thuật và công nghệ tốt nhất trong thời kỳ xây dựng và mang theo nền văn minh cùng lịch sử của nhân loại. Trình độ của em càng cao, thì em có thể đọc được càng nhiều nội dung sâu sắc thông qua vẻ bề ngoài, tình cảm của em cũng càng thêm sâu đậm.”

Những lời này, Cố Tiêu nói một cách đặc biệt bình tĩnh, như thể đang nói chuyện với chính mình, nhưng Trương Tư Nghị biết anh đang nói cho cậu nghe. Trương Tư Nghị cũng cảm nhận được, bên trong giọng nói yên ổn của anh đầy ắp tình yêu sâu lắng với nghề nghiệp này.

“Có thể làm nhà thiết kế kiến trúc thật sự quá tốt rồi…” Trương Tư Nghị nói ra lời từ trái tim.

“Đúng thế.” Cố Tiêu cười một tiếng, một câu đối thoại vô cùng đơn giản, dường như hai người lại có thần giao cách cảm.

Nghe được những lời Cố Tiêu nói không chỉ mình Trương Tư Nghị, còn có Lục Kiều.

Đào Phỉ một mình đi chụp ảnh, bỏ rơi cậu ta một mình, vừa mới nhìn thấy Cố Tiêu và Trương Tư Nghị trở về giáo đường, cậu ta ma xui quỷ khiến theo đuôi, ngồi cách họ không xa, ngơ ngác lắng nghe.

Kể từ khi nhìn trộm quyển phác thảo của Trương Tư Nghị đêm qua, Lục Kiều rơi vào một tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Cậu ta rất thích Trương Tư Nghị, đặc biệt là khi biết rằng Trương Tư Nghị có một xuất thân tốt nhưng vẫn tiếp tục cố gắng bằng nỗ lực của mình, Lục Kiều cảm thấy cậu không giống như những kẻ con ông cháu cha hay cô chiêu cậu ấm bên ngoài, là một người bạn đáng để tiếp xúc.

Tất nhiên, “thích” của cậu ta và cái gọi là “tiếp xúc” của cậu ta đều là những cảm xúc thuần khiết giữa bạn bè, không có bất kỳ tâm lý kỳ lạ nào.

Lục Kiều có tư tưởng giai cấp ăn sâu bén rễ rất sâu sắc. Cậu ta cảm thấy mình ở đẳng cấp nào thì nên kết bạn với người đẳng cấp ấy. Cho dù Trương Tư Nghị, Cố Tiêu và Đào Phỉ cũng có những điểm sáng mà cậu ta ngưỡng mộ, nhưng Lục Kiều không cho rằng Trương Tư Nghị mạnh hơn cậu ta nhiều, trong mắt cậu ta, Trương Tư Nghị và cậu ta cùng đẳng cấp.

Bỏ qua nền tảng gia đình, thậm chí Lục Kiều khá tự hào về bản thân mình. Rốt cuộc, điểm xuất phát của họ chênh lệch rất nhiều, nhưng bây giờ họ ở cùng một công ty, cùng cạnh tranh và làm việc cùng nhau. Ở mức độ nào đó, điều này chứng mình thực lực của bản thân cậu ta.

Trong dự án thành phố C, hai người rất hợp nhau. Lục Kiều học được rất nhiều kỹ xảo đối nhân xử thế nho nhỏ từ Trương Tư Nghị, khiến cậu ta cảm thấy có ích. Vì vậy, lần đi du lịch nước ngoài này, Lục Kiều đã đề nghị ở cùng phòng với Trương Tư Nghị.

Cậu ta nghĩ, cậu ta và Trương Tư Nghị mỗi người đều có những điểm mạnh riêng và có cùng sở thích, chắc chắn có thể nói chuyện hợp cạ.

Nhưng sau hai ngày, Lục Kiều phát hiện cảm giác cân bằng trong lòng mình bị phá vỡ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Trương Tư Nghị bỏ xa cậu ta về mọi mặt.

Khi cậu ta chơi điện thoại di động, Trương Tư Nghị vẽ phác thảo; Khi cậu ta đi lang thang vô định, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu ở đây nói về những chuyện cao siêu…

Lục Kiều bất chợt giật mình, hóa ra là cậu ta định vị sai bản thân.

Trương Tư Nghị, Cố Tiêu và Đào Phỉ mới là người của một thế giới, mà mình – người đề nghị được ở cùng phòng với Trương Tư Nghị và bị buộc phải kết đôi với Đào Phỉ – giống như một người ngoài cuộc đi lạc vào một thế giới khác, lộ ra sự tầm thường và thảm thương bên trong mấy người quanh vinh xinh đẹp này.

Cậu ta vô cùng sốt ruột lại tự ti, nóng lòng tìm kiếm một chỗ trút hết nỗi lòng. Đúng lúc này, cậu ta nhìn thấy cuốn sổ phác thảo của Trương Tư Nghị, rồi phát hiện một bí mật cực lớn.

Tuy nhiên, bí mật này lại làm cho cậu ta rơi vào tình trạng hoang mang và hoảng loạn lớn hơn, khiến cậu ta bắt đầu nghi ngờ thế giới này.

Sự nhận biết trước kia về Trương Tư Nghị hoàn toàn bị vỡ nát trong hai ngày này, ngay cả sự ngưỡng mộ suốt một năm rưỡi dành cho Cố Tiêu – cấp trên hoàn hảo, cũng vì phát hiện này mà xung đột đến tràn ngập nguy cơ.

Đồng nghiệp yêu thích nhất và cấp trên đáng kính nhất… Họ vậy mà lại chơi gay! TAT

[1] Đội quân đất nung hay Tượng binh mã Tần Thủy Hoàng là một quần thể tượng người, ngựa bằng đất nung gần Lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Đội quân đất nung được phát hiện ngày 29 tháng 3 năm 1974 gần thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, tây bắc Trung Quốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN