Đệ Nhất Sủng - Chương 127: Anh, già rồi sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Đệ Nhất Sủng


Chương 127: Anh, già rồi sao?


Mãi đến khi Cố Cơ Uyển cúp điện thoại, đặt di động sang một bên rồi Mộ Tu Kiệt mới từ ngoài ban công bước vào phòng.

“Chỉ nói chuyện với bạn thôi.” Cố Cơ Uyển cũng không biết vì sao cô lại muốn giải thích nữa.

Nhưng khi nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm cái điện thoại cô đặt ở đằng kia, cô tự nhiên lại buột miệng nói ra lời giải thích.

“Ừ” Mộ Tu Kiệt mím môi, ánh mắt thâm trầm làm người ta không thể đoán được.

Không khí hình như có chút xấu hổ, Cố Cơ Uyển ho nhẹ, cười cười nhìn anh.

“Cậu cả Mộ, đã trễ lắm rồi, anh… còn không về phòng nghỉ ngơi sao?”

Đêm hôm khuya khoắt cứ ở mãi trong phòng cô thế này, hỏi anh định làm gì thì anh lại không nói.

Ở chung thế này làm người ta cảm thấy rất áp lực đó!

Mộ Tu Kiệt liếc mắt nhìn cô, nhìn thấy nụ cười dối trá cứng đờ dùng để đối phó của cô, trong lòng không hiểu sao lại thấy nặng nề hơn một chút.

Anh hừ lạnh, xoay người bước ra ngoài.

Lần này, anh thật sự đi rồi.

Mãi đến khi cửa phòng bị đóng lại, Cố Cơ Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.

Đêm nay, thiếu chút nữa là lửa gần rơm, rơm bén lửa luôn rồi!

Ở bên cạnh anh luôn nguy hiểm như thế, không cẩn thận một chút là sẽ bị ăn sạch!

Tuy rằng người ta là cậu cả Mộ được tất cả các cô gái trong Bắc Lăng yêu thương, nhưng mà đẹp trai cũng không có nghĩa là có thể hành động tùy tiện.

Cô cũng không thể vừa thấy trai đẹp là sáng mắt, vừa thấy trai đẹp là dâng lên cơ thể được đúng không?

Sau khi Mộ Tu Kiệt ra ngoài rồi, tâm trạng vẫn rất khó hiểu, hoàn toàn không có cách nào hiểu được.

Dạo gần đây chắc chắn là có chỗ nào đó không thích hợp, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ sẽ có cảm xúc rối rắm như thế này. Mới vừa bước vào phòng anh, điện thoại đã reo lên. Mộ Tu Kiệt tiện tay nghe máy, có một giọng nói trong sáng truyền đến từ đầu dây bên kia: “Cậu cả, ba thiếu một, anh ra chơi cùng không?”

“Không có hứng thú.” Anh vừa định cúp máy, không ngờ, đột nhiên có người gõ cửa phòng. Cố Cơ Uyển cũng không ngờ rằng, cậu cả Mộ vừa mới đi, cô lại phải chạy đến tìm anh.

Thật ra cô cũng rất do dự, nhưng mà, cô không kiềm nén được tâm trạng muốn được đi chơi.

Cửa phòng cũng không có đóng chặt, sau khi cô gõ cửa xong thì thật cẩn thận ló đầu vào trong.

Mộ Tu Kiệt còn đang cầm điện thoại, vẫn chưa cúp máy, thấy cô đến thì tiện tay đặt điện thoại sang bên cạnh.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

“Anh… đang bận sao?” Cố Cơ Uyển nhìn di động của anh, hình như cậu cả Mộ đang nói chuyện với người khác.

“Vậy tôi… lát nữa lại đến tìm anh nha?”

“Không bận.” Người đàn ông tiện tay ném điện thoại sang một bên nói: “Vào đi.”

Cuối cùng cũng biết chủ động đi tìm anh rồi sao? Cô gái này, anh còn tưởng rằng cô hoàn toàn không muốn ở cùng anh nữa.

Cậu cả Mộ cố ý xụ mặt xuống, làm thái độ của mình trở nên lạnh nhạt một chút.

Anh vừa mới bị cô đuổi ra khỏi phòng, bây giờ cô lại tới tìm anh, ít nhiều gì cũng phải kiếm lại chút mặt mũi.

Nhưng Cố Cơ Uyển chỉ đứng yên ở cửa, hoàn toàn không có ý định bước vào.

Cô chần chừ một lúc rồi thật cẩn thận hỏi: “Cậu cả Mộ, tôi… bạn học của tôi rủ tôi ra ngoài… hát karaoke, tôi muốn…”

“Mấy giờ rồi?” Lòng kiêu ngạo của Mộ Tu Kiệt bị vò thành một cục trong nháy mắt!

“Nếu anh sợ tôi về muộn làm ồn anh thì tối nay tôi sẽ ngủ nhờ ở nhà bạn học luôn, vừa lúc bọn họ mới đổi sang một căn nhà trọ lớn hơn, hai phòng ngủ một phòng khách, tôi và Tử Lạp cũng có thể ở cùng.”

Cô không hề chú ý đến, lúc cô dùng vẻ mặt rạng rỡ để nói chuyện, sắc mặt của người đàn ông càng ngày càng lạnh lùng.

Hai phòng ngủ một phòng khách? Cô cũng có thể ở chỗ đó được à?

Cô gái này đang có ý định dọn ra ở riêng sao? Dọn đến nhà của cái tên Hạo Phong và Đàm Kiệt gì gì đó ở?

Ở chung một nhà?

Chắc là cô cũng đã chú ý đến khí thế âm u của anh, ngừng lại không nói nữa, có chút cẩn thận nhìn anh.

“Cậu cả Mộ, cậu đã nói, không… can thiệp vào cuộc sống của tôi.”

Cô đã trưởng thành rồi, chỉ muốn đi ca hát với bạn bè mà thôi, chắc là… cũng không quá đáng lắm đâu.

Mộ Tu Kiệt đứng dậy, đi đến trước giá sách, bụp một tiếng, châm điếu thuốc lên.

Cố Cơ Uyển đứng ở cửa, còn đang đợi anh trả lời.

“Cậu cả Mộ…”

“Ừ” Cuối cùng, Mộ Tu Kiệt cũng lạnh nhạt trả lời, không thèm quay đầu lại. Cố Cơ Uyển thở phào nhẹ nhõm, lập tức vui vẻ: “Vậy, tôi đi đây, ngủ ngon!”

Cố Cơ Uyển nói xong lập tức nhanh chóng chạy về phòng.

Chờ Mộ Tu Kiệt ra cửa, cô gái này đã thay một bộ áo thun quần jean, tung ta tung tăng chạy xuống lầu.

Cách ăn mặt thế này, đúng là thanh xuân dào dạt.

Mộ Tu Kiệt lại nhìn quần áo anh đang mặc, bởi vì chưa tắm rửa, cho nên vẫn đang mặc áo sơ mi quần tây như lúc sáng. Vốn cảm thấy phong cách này không có vấn đề gì, nhưng lúc này không hiểu sao lại có cảm giác giống ông cụ non. Anh mới hai mươi bảy, vốn còn đang cảm thấy bản thân đang lúc tuổi trẻ, nhưng nghĩ lại, cô gái kia mới chỉ mười tám…

Mộ Tu Kiệt xoay người về phòng, cầm một bộ quân áo vào phòng tắm.

Lúc bước ra đã ăn mặc một bộ quần áo thoải mái.

Nhưng, quần áo thoải mái màu đen, màu sắc hình như cũng quá tối tăm.

Anh không biết bản thân mình bị làm sao nữa, sao lại bắt đầu phê bình phong cách ăn mặc của chính bản thân mình rồi? Tiếng chuông điện thoại lại reo lên, anh tiện tay nhận lấy, ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Nam Cung Ngự: “Anh…”

“Không rảnh!”

Lúc anh bực bội định cúp máy lại nghe thấy tiếng Nam Cung Ngự lẩm bẩm: “Cái tên này suốt ngày cứ âm u, gì mà hai mươi bảy chứ, tư tưởng thế này, đúng là giống hệt như mấy ông già bảy mươi hai.”

Nam Cung Ngự có chút bất đắc dĩ, lúc định cúp máy, ở đầy dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp làm người ta không lạnh mà run của Mộ Tu Kiệt, hùng hồn nói: “Ở đâu?”

“Vậy mới đúng chứ? Hai mươi mấy tuổi, là lúc thanh xuân dào dạt, phải nên ra ngoài chơi nhiêu một chút, suốt ngày ở trong cái công ty rách nát đó thì có gì mà vui? Anh nói đúng không?”

Nam Cung Ngự đúng là rất can đảm, tập đoàn Thể Kỷ của cậu cả Mộ mà anh cũng dám nói là công ty rách nát.

Đổi thành người khác, bây giờ sợ là đã bị ném ra khỏi cửa câu lạc bộ rồi.

Mộ Tu Kiệt không nói tiếng nào, chỉ yên lặng uống rượu, lại đốt một điếu thuốc.

Nam Cung Ngự có hơi đau đầu: “Cậu cả à, anh ra đây rồi, thật sự không chơi vài ván sao?”

Người không biết còn tưởng là bọn họ đang đánh bài, hoặc là đang chơi mạt chược.

Ba thiếu một, nghe kiểu gì cũng giống như đang chơi mạt chược.

Nhưng mà trên bàn của bọn họ lại đang đặt bốn chiếc laptop.

Ba thiếu một, là game Đế quốc rộng lớn bọn họ sắp tấn công, trong nhóm thiếu một tay súng bản tỉa, cho nên mới vội vàng gọi cậu cả ra.

Lúc còn trẻ, bọn họ là anh em trong một đội huấn luyện.

Lúc đó, Mộ Tu Kiệt là cậu cả của bọn họ, bây giờ mọi người vẫn giữ nguyên cách gọi này.

Nhưng mà, đội ngũ nhỏ của bọn họ thường sẽ không xuất hiện trước mặt công chúng.

Cho nên chuyện bốn cậu chủ của bốn gia tộc lớn ở Bắc Lăng có mối quan hệ rất thân thiết với nhau tạm thời không có quá nhiều người biết đến.

Ngay cả Cổ Cơ Uyển, đời trước cô sống cùng Mộ Tu Kiệt mấy năm nhưng cũng không biết anh còn có những người bạn chân chính nữa.

Trong mắt Cố Cơ Uyển, Mộ Tu Kiệt lạnh nhạt, cô đơn, không thích ở cùng người khác, hoàn toàn không có bạn bè.

“Nghe nói tối hôm qua anh ôm một cô gái rời khỏi đảo Thiên Đường.””

Giang Nam buông chuột, xoay ghế dựa, nhìn người đàn ông đang ngồi uống rượu trên ghế sofa làm từ da thật.

“Đảo Thiên Đường từ trước đến giờ đều không dám đụng chạm đến anh, có cần thiết phải làm như thế không? Không lẽ cô gái kia là vợ chưa cưới của anh sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN