Âm Mưu Ngoại Tình
Chương 102: Yêu đến héo tàn (2)
Hoa Diệp mất một tuần để lo liệu hậu sự cho Quý Manh Nhân, căn nhà ở đại viện quân khu anh chưa sắp xếp, mọi thứ vẫn còn được bày trí giống như khi Quý Manh Nhân còn sống. Ngồi một mình trên sofa, đôi lúc cảm thấy bà vẫn chưa chết, không phải bà đang ở trong phòng ngủ viết gì đó thì là đang nấu cơm dưới bếp. Dù là làm gì, Quý Manh Nhân đều luôn rất lặng lẽ.
Thư ký Trâu lại gọi điện đến, mấy vụ án trong tay vì Quý Manh Nhân qua đời mà tạm gác lại, nhưng có hai vụ không thể đợi được nữa, anh mời luật sư đại diện ra tòa. Phiên tòa hình như không mấy thuận lợi, trong điện thoại thư ký Trâu khéo léo giục anh quay về văn phòng làm việc.
Cách ngày đến văn phòng họp, sau đó gặp mặt khách hàng, công việc không ngơi nghỉ, đến khi trời đã tối, trong văn phòng không còn mấy người, anh mới từ từ khép hồ sơ lại, bóp trán. Lúc bận rộn thì không thấy gì, nhưng khi yên lặng thì cảm giác cô đơn ấy lại dấy lên.
Trước đây, ở chung cư Thính Hải Các có Đào Đào, nhà ở đại viện quân khu có Quý Manh Nhân, anh về đó, đều là về nhà, còn bây giờ, hai nơi này chỉ là hai căn nhà, không được gọi là “nhà” nữa rồi. Anh thở dài, rất muốn tìm một người để nói chuyện. Tay sờ điện thoại trong tiềm thức, vẫn chưa suy nghĩ xong sẽ gọi cho ai thì anh đã bấm số Đào Đào rồi.
“Tan làm chưa, Hoa Diệp?” Đào Đào nói trước, tự nhiên anh cảm thấy vui.
“Đang chuẩn bị về, còn em, tan làm rồi?”
“Em đang ở Tô Châu.”
“Sao lại đi Tô Châu?”
“Khảo sát hàng mỹ nghệ giúp bố, quảng trường nội thất đang chuẩn bị xây hai quầy hàng mỹ nghệ. Vào mùa này, Giang Nam là đẹp nhất, em và mẹ với dì giúp việc cùng ra ngoài đi dạo.”
“Vậy chơi vui nhé!” Anh bất giác để lộ nụ cười, giữa họ đã quá lâu rồi không có cuộc nói chuyện tùy ý nào.
“Anh thế nào?” Anh nghe thấy cô thở dài, dường như có vài phần thương cảm.
“Anh sẽ từ từ ổn thôi.”
“Ừm, em cúp máy đây.”
Anh ngây người hồi lâu, vừa muốn gập điện thoại thì tiếng chuông lại vang lên, anh tưởng là Đào Đào gọi đến nên vội vàng nhấn phím nghe, “Tiểu Đào?”
“Tả Tu Nhiên.” Ngữ điệu lạnh lùng. Là anh ta?
Hai người hẹn nhau tại một quán bar gần văn phòng.
Anh đi vào quán bar, Tả Tu Nhiên đã đến trước, đang ngồi trên quầy bar, nâng ly rượu trong tay với anh, anh ngồi xuống bên cạnh Tả Tu Nhiên, cũng gọi một ly rượu giống vậy.
“Nghe nói mẹ anh mất rồi, xin hãy nén đau thương!” Tả Tu Nhiên xoay ghế lại.
“Cảm ơn!”
Hai người nhấp một ngụm rượu, mới đầu, không ai lên tiếng.
“Mời anh!” Tả Tu Nhiên cụng ly với anh.
Anh nhướng mày, “Vì lý do gì?”
Tả Tu Nhiên nháy mắt, “Anh và Hứa Mộc Ca chuẩn bị kết hôn đúng không?”
Anh nhìn Tả Tu Nhiên vẻ cảnh giác, “Chuyện này liên quan gì đến cậu?”
“Anh nhất định biết cô ấy có một người em trai đáng xấu hổ khi nhắc đến!” Tả Tu Nhiên ngẩng cổ, uống hết rượu trong ly, búng ngón tay, bảo bartender tiếp tục rót. “Thế giới rất nhỏ, chính là tôi.”
“Tiểu Đào biết không?” Anh đột nhiên đứng dậy, đường nét toàn thân bỗng căng cứng, gân xanh trên trán hiện ra, trong đầu vụt qua gương mặt hốt hoảng như một đứa trẻ của Đào Đào.
Tả Tu Nhiên gật đầu.
“Cô ấy đã nói gì?” Anh bỗng ý thức được Đào Đào đi Tô Châu, không phải là để khảo sát, có thể là đi để giải khuây.
Tả Tu Nhiên cười khẽ, “Tại sao anh lại hỏi cô ấy trước, mà không nói đến cảm nhận của anh sau khi nghe thấy? Thật ra anh đã biết từ lâu rồi?”
“Tiểu Đào vẫn còn là một đứa trẻ, điều này sẽ khiến cô ấy không chịu nổi!” Anh nắm vạt áo trước của Tả Tu Nhiên, “Cậu tiếp cận Đào Đào có phải có ý đồ gì khác?” Với trực giác nhạy bén của một luật sư, anh nhớ đến quá khứ mà Hứa Mộc Ca che giấu, Tả Tu Nhiên lại đột nhiên yêu Đào Đào, thật quá trùng hợp!
“Vậy tại sao anh lại bắt nạt một đứa trẻ?” Tả Tu Nhiên tách tay anh ra, thất vọng chớp mắt, “Ý đồ duy nhất của tôi đối với cô ấy, chính là cả đời cô ấy đều chỉ thuộc riêng mình tôi.”
“Tôi…” Anh chán nản ngồi lại xuống ghế, không lời đáp lại.
“Tuy cô ấy giống như một đứa trẻ nhưng có ai trong chúng ta không muốn hấp thụ hơi ấm từ người cô ấy? Cô ấy bị bắt nạt, còn không biết phản kháng, tốt biết mấy!”
“Tiểu Đào không phải yếu đuối, cô ấy là… ngốc, là đồ ngu.”
“Chẳng trách lại dễ bị lừa như thế, ha, vậy còn Hứa Mộc Ca?”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Tả Tu Nhiên cười cười, “Giới hạn của một người đàn ông có thể làm cho người con gái mình yêu là gì?”
Anh khó hiểu nhìn Tả Tu Nhiên.
“Chính là giữa đường không rút lui, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Tả Tu Nhiên vẫy tay tính tiền, vỗ vỗ vai anh, “Tôi rất ngưỡng mộ anh.” Ngưỡng mộ vị trí của anh trong lòng Đào Đào, ngưỡng mộ anh là người Đào Đào gặp được đầu tiên, ngưỡng mộ anh đã từng có được Đào Đào nhiều ngày như vậy và có thể là sẽ còn nhiều hơn nữa, ngưỡng mộ anh có thể làm Đào Đào cười, cũng có thể khiến Đào Đào khóc.
Hứa Mộc Ca xấu xa với Đào Đào bóp méo sự thật như vậy, cô vẫn có thể bình tĩnh, giống như không bị hề hấn gì. Họ chia tay hay là tiếp tục yêu nhau, cô cũng không hề bận tâm.
Ngày thứ hai sau khi nộp đơn nghỉ việc, thì cô liền biến mất, cổng lớn biệt thự nhà họ Đào cũng khóa chặt, anh tìm được cửa hàng nội thất của Đào Giang Hải, Đào Giang Hải ngó ra ngoài bảo anh cút ngay lập tức, nếu không sẽ đánh người.
Anh gọi vào di động cô, mãi không có người nghe máy. Khi anh đang gọi cho Hoa Diệp thì Hoa Diệp buột miệng nói “Tiểu Đào”, rõ ràng cô và Hoa Diệp vẫn còn giữ liên lạc, không đau lòng là nói dối. Nếu có thể có cơ hội tái hợp với Hoa Diệp, anh và Hoa Diệp đứng cùng một điểm xuất phát, Đào Đào sẽ chọn anh chứ? Hoa Diệp đối với Hứa Mộc Ca giống hệt như Đào Đào đối với Hoa Diệp.
Anh tự cho rằng anh sẽ khiến Đào Đào thay đổi, anh cũng có dự cảm, nếu Đào Đào biết được quan hệ giữa anh và Hứa Mộc Ca, có thể anh sẽ mất Đào Đào. Anh yêu rất cẩn thận, rất thận trọng, muốn để mẹ gặp Đào Đào trước, đợi Đào Đào thích mẹ rồi mới từ từ nhắc đến Hứa Mộc Ca. Lần đầu tiên yêu một người, anh muốn trân trọng, anh chỉ có thể lựa chọn ích kỷ.
Anh cong khóe môi tự giễu, đi ra khỏi quán bar. Tình cảm của anh đã định sẵn là sớm nở tối tàn, dù là anh có thật lòng hay không. Chỉ là trước đây anh sẽ không cảm thấy đau, nhưng lúc này, anh đau đến không thể thở được, tay chân lạnh giá.
Biết rõ đã là vô vọng, nhưng không chịu thừa nhận. Yêu, trước giờ không hề dễ dàng.
Hoa Diệp cũng không ngồi lại bao lâu, nỗi đau trong lòng đối với Đào Đào đã lan ra toàn thân anh. Giống như không thể mọc cánh bay đến trước mặt Đào Đào, xem thử rốt cuộc cô có ổn hay không? Nhưng cô khó chịu như thế, tại sao trong điện thoại không nói một tiếng với anh? Lẽ nào tưởng anh sẽ không quan tâm đến cô nữa? Nghĩ đến những chuyện này, bất giác lại có hơi hụt hẫng. Nhưng từ trong lời nói của Tả Tu Nhiên, anh vẫn đánh hơi thấy một tí dấu vết, Đào Đào dường như đã chia tay với Tả Tu Nhiên rồi.
Điều này rất xấu hổ, nhưng anh thừa nhận, ý thức được điểm này, tim anh chấn động, bất giác trong lòng trộm mừng thầm.
Mấy ngày không về Thính Hải Các, anh đã quên mất chỗ ngoặt có một ngọn đèn đường đã bị hư, xe chạy qua góc, suýt thì đụng phải bồn hoa. Sửa xe xong, chuẩn bị lên lầu thì Trương Hoằng gọi đến.
“Hoa Diệp, em vừa nghe được một tin nội bộ.” Giọng Trương Hoằng ép xuống rất thấp, không biết là đang ở đâu gọi điện. “Liên quan đến Mộc Ca, đoàn có thể sẽ đuổi cô ấy.”
Hứa Mộc Ca chạy sô ở bên ngoài, là kiểu bar tầng hầm. Có người chụp hình cô tải lên mạng, trang điểm rất đậm, hở vai lộ ngực, bị lãnh đạo trong đoàn nhận ra. Là diễn viên của đoàn văn công bộ đội, chuyện này ảnh hưởng rất xấu. Trong đoàn tối nay họp, là để thảo luận sẽ xử lý Mộc Ca như thế nào. Trương Hoằng và thư ký trong đoàn khá thân thiết, anh ta nhận được thông tin liền vội báo cho Hoa Diệp.
Hoa Diệp vội gọi điện cho Hứa Mộc Ca, không ai nghe máy. Anh bực bội cắn môi, xoay người đi ra ngoài. Vừa mới mở cửa xe, Hứa Mộc Ca đã gọi điện lại.
“Vừa nãy em vào nhà vệ sinh, Diệp, anh về đến nhà rồi à.”
“Em đang ở đâu?” Anh lạnh giọng hỏi.
Hứa Mộc Ca ngây người một lúc, cười nói: “Đang ở nhà, không thì còn ở đâu?”
“Anh đang ở dưới lầu, em xuống đi.”
Hứa Mộc Ca im lặng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói một câu: “Diệp, em… và Kinh Nghệ đang chơi ở ngoài, anh đợi em nửa tiếng nữa, em sẽ về nhà ngay.”
“Được!” Anh mở cửa xe, rồi lại lên xe. May mà chỉ uống có một ly rượu nhỏ, thần trí vẫn còn rất tỉnh táo. Vào Thư Hương Trạch Đệ, đậu xe xong, vừa rút một điếu thuốc thì xe của Hứa Mộc Ca chạy tới.
“Diệp!” Cô vội vàng đi về phía anh.
Anh ném đầu thuốc lá trong tay vào thùng rác bên cạnh, mặt không cảm xúc nhìn cô. Có thể là cô quá hoảng hốt nên chưa kịp tẩy trang, viền mắt trang điểm thật đậm, son môi rực rỡ, mái tóc dài để kiểu nổi loạn, mang đậm vẻ phong trần.
“Anh biết đi hộp đêm chơi mà, đánh nhau đều ăn mặc như thế này.” Trong ánh mắt anh, cô càng thêm hoảng loạn.
Anh cười cười, “Chơi vui vậy cơ à?” Ý cười đó không kéo dài đến đáy mắt, mà lạnh lùng, giống như đang đứng trên tòa, chất vấn nhân chứng vậy.
“Diệp?” Cô lúng túng cắn môi, “Nếu anh không thích em đi hộp đêm thì sau này em sẽ không đi nữa.”
“Mộc Ca, em là quen nói dối hay là cho rằng với anh thì không cần thiết phải nói thật?” Anh vẫn đang cười, nụ cười ấy làm cô đau.
“Dì Quý qua đời, tâm trạng anh không tốt, em có thể hiểu. Có điều anh làm tổn thương em như vậy, em rất khó chịu.”
“Lẽ nào em chưa từng dối gạt anh sao?”
“Diệp…” Cô hít vào, “Anh không thể tha thứ cho quá khứ của em?”
“Quá khứ tạm thời không nói đến, nói hiện tại đi, rốt cuộc tối nay em đã đi đâu?”
Cô né tránh ánh mắt anh, quay người sang một bên, thật lâu không nói gì.“Anh không trân trọng công việc hiện tại của em một chút nào?” Công việc này của cô là lần đầu tiên Quý Manh Nhân khi còn sống chịu khom người nhờ người khác giành lấy cho cô. Người mạnh mẽ như vậy, làm việc này, ấm ức biết bao nhiêu, bất đắc dĩ đến thế nào, không chỉ là muốn cô sống tốt, mà từ đó để anh có thể tiếp tục yên ổn sống cùng với Đào Đào.
“Anh biết hết rồi?” Cô nhìn chằm chằm ngón chân ló ra khỏi dép của mình, khẽ than.
“Trương Hoằng nói đoàn sắp đuổi em.”
“Không đâu, chỗ đó không có người quen.” Cô hoảng hốt xoay người lại.
“Ảnh đăng lên mạng, chân trời góc biển đâu đâu cũng có người quen. Tại sao em lại làm như vậy?”
“Diệp, làm sao đây? Em không thể mất công việc đó, em… không có làm chuyện gì quá đáng, em chỉ kéo đàn và hát ở trong đó thôi, đợi em gom đủ hai trăm nghìn thì em sẽ không đi nữa.”
“Em cần hai trăm nghìn để làm gì?”
“Em… cần dùng gấp.”
“Hai trăm nghìn gần như không phải con số quá lớn, em mở lời với anh, Trương Hoằng và Kinh Nghệ, bọn anh sẽ từ chối em sao? Mộc Ca, đến bây giờ, em vẫn còn nói dối.”
Cô kéo tay anh, nước mắt tuôn ào ạt, nhanh chóng làm nhòe lớp trang điểm, mặt lập tức biến thành một cái bản phối màu, “Hai trăm nghìn không phải con số quá lớn, nhưng cũng không phải số nhỏ, em mở lời với bất cứ ai trong các anh, mọi người đều sẽ hỏi em dùng vào đâu, chuyện này sẽ truyền đến tai anh, em… không thể nói chuyện này, bắt buộc phải tự em giải quyết.”
“Được, vậy em tự giải quyết đi! Anh về đây.” Anh quay đầu bỏ đi.
“Diệp, anh giúp em với, em không thể mất việc được.” Cô níu anh lại.
Anh mím chặt môi, “E là anh cũng bất lực thôi.”
“Nhưng mà, em làm việc này cũng là vì anh đó.”
“Vì anh?”
Cô dùng tay lau đi nước mắt, kéo anh đến dưới bóng cây trong vườn hoa của tiểu khu, khẽ khàng nói, “Đúng vậy, hai trăm nghìn này, một ít là cho bệnh viện, còn lại là cho Tiểu Phần.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến anh?” Anh sững sờ.
Cô ngẩng đầu lên, “Tiểu Phần mang thai con của chúng ta, đã được năm tháng rồi.”
Câu tiếp theo của Hứa Mộc Ca khiến nụ cười của anh đông cứng trên khóe môi, “Tiểu Phần chỉ là mang thai hộ thôi, đứa bé trong bụng nó là con của em và anh.”
Hoa Diệp sững sờ, dường như là không thể tiêu hóa nổi câu trả lời của cô, “Chuyện này sao có thể chứ?”
“Tử cung của em không thể mang thai, nhưng không có nghĩa là em không còn chức năng sinh nở. Dùng trứng của em và tinh trùng của anh kết hợp thành trứng thụ tinh ở bên ngoài, rồi cấy vào trong tử cung của người mang thai hộ, sau chín tháng là sinh ra con của chúng ta. Trước khi mang thai, em có đưa Tiểu Phần đi kiểm tra sức khỏe rồi, nó rất khỏe mạnh, đến nhóm máu cũng giống em luôn. Mấy hôm trước con bé đi khám thai, thai nhi cũng rất tốt!”
“Em điên rồi!” Hoa Diệp chết lặng, “Mang thai hộ chỉ có thể lấy y tế làm mục đích, đồng thời phải phù hợp với quy định của pháp luật, em làm như vậy là phạm pháp đấy.”
“Em và Tiểu Phần đã thỏa thuận trước rồi, sau khi sinh con ra, nó sẽ cầm tiền về quê, sau này sẽ không gặp nhau nữa, em là mẹ của đứa bé. Chúng ta chỉ có một đứa con, sẽ không vi phạm bất cứ quy định nào.”
Hoa Diệp thật sự muốn phát điên, “Em không thấy chuyện lớn như vậy nên hỏi ý kiến anh trước sao?”
Giờ nghĩ lại cũng không có gì lạ. Sao Hứa Mộc Ca lại chăm sóc chu đáo tỉ mỉ cho Tiểu Phần như vậy, cho Tiểu Phần vào ở chung cư, dạy cô ta vệ sinh, đọc và xem nhiều phim sách có ích, còn thuê nhà cho cô ta… Mấy tối anh ở lại đó cũng đều là do cô sắp xếp… Đúng vậy, cô cũng từng nói cô sẽ cho anh một đứa con…
“Diệp, em cũng là bị ép thôi, anh mồ côi cha, dì Quý vốn đã không thích em, nếu lại biết em không thể sinh con thì em sẽ càng hết hi vọng, em nghĩ nếu như có con rồi thì chúng mình ở bên nhau sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
“Nhưng mà đứa bé… đứa bé nên là sự kết tinh của tình yêu, chứ không phải là một công cụ…” Mặt anh bỗng chốc trắng bệch, hơi thở không ổn định.
Hôm đó Đào Đào nũng nịu đẩy anh ra, nói bao trong nhà đã dùng hết, bảo anh đi mua một hộp, anh choàng vai cô, buột miệng nói: “Tiểu Đào, chúng ta sinh một đứa con đi!”
Đó không phải là dùng con cái để trói chặt cuộc hôn nhân đang chao đảo sắp rơi xuống vực của họ, mà là sợ cô sẽ vì Mộc Ca về nước mà dễ dàng bỏ anh. Anh lấy cô không phải là người bị đuối nước nắm chặt miếng ván. Có cô, anh sẽ được yên lòng, sẽ an toàn và ấm áp. Có một đứa con giống anh hoặc giống cô, đều được, gọi cô là mẹ, gọi anh là bố, gia đình này sẽ được hoàn chỉnh, vững chắc, bất cứ ai cũng sẽ không cướp được, không thể đánh hạ. Anh hiểu tính cách Mộc Ca, nên có thể dễ dàng làm trỗi dậy lòng thông cảm của cô. Anh chăm sóc Mộc Ca, một phần là do thói quen, một phần cũng là sự thông cảm, và nhiều hơn là muốn Mộc Ca sống tốt, để anh có thể toàn tâm toàn ý ở bên Đào Đào.
Anh đã sai, Mộc Ca chỉ có thể là bạn gái trước đây, không phải là trách nhiệm của anh. Dù là yêu hay là trách nhiệm, nghĩa vụ, lẽ ra anh đều phải giữ cho Đào Đào. Anh nhìn thấy trong điện thoại cô có hình của Tả Tu Nhiên thì ghen ghét, đố kỵ. Anh vì cô và Tả Tu Nhiên chia tay mà mừng thầm trong bụng… Anh ngốc, nói với cô anh sẽ không rời xa cô, sẽ không làm chuyện có lỗi với cô, thật ra đó là yêu, là tình yêu…
Anh yêu cô!
Sau khi ly hôn, anh hồn bay phách lạc giống như một thằng ngốc chạy đến đường Quế Lâm nhìn trộm cô. Sáng sớm thức dậy mở mắt ra liền không kìm được mà nhớ đến cô, rồi đau lòng, anh luôn nói cô giống con nít, còn anh là một thằng đàn ông trưởng thành mà lại khao khát được cô che chở.
Yêu một người, mới bằng lòng để cô ấy mang thai đứa con của mình, đầu bạc răng long.
Yêu một người, mới có thể ở trước mặt cô ấy vứt bỏ tất cả mệt mỏi và đau buồn, không cần phải giả vờ mạnh mẽ.
Yêu một người, nên lòng ngập tràn hân hoan, miệng luôn nở nụ cười, chứ không phải là dằn vặt, thất vọng vô bờ bến.
Thế nhưng, anh lại khiến bản thân mình rơi vào trong một đám mây mù, buông tay cô, để cô lướt qua vai mình. May mà cô vẫn chưa đi xa. Anh ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, anh muốn đuổi theo, nắm chặt tay cô, rồi không buông ra nữa, không buông…
“Diệp, lẽ nào anh không muốn có con với em?” Hứa Mộc Ca nhìn sắc mặt anh biến đổi nhanh chóng, con ngươi co rút dữ dội, giọng nói vì lo âu mà có hơi run rẩy.
“Lúc đầu, là em bỏ đi con của chúng ta, bây giờ thì em âm thầm tìm người khác mang thai hộ, có chuyện nào em nghĩ đến cảm nhận của anh đâu? Mộc Ca, em không thay đổi một chút nào, vẫn luôn ích kỷ hành động một mình, không hề để ý đến người khác.”
“Diệp!” Sắc mặt Hứa Mộc Ca trắng bệch, bỗng chốc thất thần.
“Chúng ta đều là người trưởng thành, nhưng không phải người hoàn hảo ai cũng đều sẽ phạm sai lầm, nhưng không thể sai lại thêm sai.”
“Sai? Em như vậy là vì yêu.”
“Không, em không yêu anh, người em yêu là chính bản thân em. Nếu hai người thật lòng yêu nhau, thì cho dù không có con cũng có thể ở bên nhau đến già.”
“Anh nói như vậy thật là không có trách nhiệm, nếu không phải vì anh, tại sao em phải khổ sở chịu ấm ức như vậy?”
“Em làm như vậy là coi anh như một mục tiêu, em không thể thua được mà thôi.”
“Diệp, em không dám tin là anh có thể nói ra những lời lạnh lùng vô tình như vậy, anh đã quên những gì trước đây chúng ta có rồi sao?”
“Lúc em đi Pháp, chúng ta cũng có tám năm, em có thể dễ dàng vứt bỏ, tại sao lại yêu cầu anh vẫn luôn giữ mãi? Mộc Ca, không ai mãi luôn ở một chỗ chờ đợi. Anh đã yêu Đào Đào. Những gì anh làm đối với em chỉ là thông cảm, chứ không phải tình yêu.”
“Anh gạt em, không thể nào, người anh yêu rõ ràng là em, nếu không sao anh lại ly hôn với Đào Đào?” Cô hoảng loạn nắm chặt tay anh, như là sợ anh sẽ biến mất.
“Ly hôn không phải vì em, là anh đã khiến Đào Đào thất vọng.”
Hai vai Hứa Mộc Ca run run, mặt cô lộ ra vẻ tuyệt vọng và bất lực dưới ngọn đèn đường, “Diệp, đã đi đến ngày hôm nay rồi, anh đã lấy lại được tự do, chúng ta đã có con rồi, anh đừng nói với em là anh muốn chia tay đấy nhé!”
Anh trầm mặc, trong lòng dâng lên nỗi thê lương và chua xót.
“Trong căn hộ của em có ảnh siêu âm của đứa bé, em còn nghe được nhịp tim của nó nữa. Đã có thể lờ mờ nhìn ra dáng vẻ của nó rồi. Ba tháng nữa em định xin đoàn nghỉ phép, nói là em có thai. Em hơi gầy, mặc đồ rộng, năm sáu tháng người khác sẽ không nhìn ra. Em đưa Tiểu Phần đến chỗ khác dự định chăm sóc hai tháng, đợi con được sinh ra, anh lái xe đến đón em, sẽ không ai nghi ngờ đứa bé không phải do em sinh đâu. Diệp, em có mẹ cũng như không có, anh từ nhỏ đã không có bố, sau này gia đình ba người chúng ta, sẽ hạnh phúc giống như những gia đình khác. Nhưng mà bây giờ đoàn muốn đuổi em, anh nói những lời này… đồng nghĩa với việc khiến em đang từ trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.”
“Mộc Ca, em không hiểu sao, đứa trẻ không phải là công cụ để duy trì hôn nhân, nó đến với thế giới này thì nên là một sinh mệnh hạnh phúc.”
“Vậy là anh muốn vứt bỏ con ruột của anh sao?” Cô nhìn anh chằm chằm, trong mắt tràn đầy ngọn lửa phẫn nộ. “Anh nói em lúc đầu bỏ con là rất ích kỷ, nhưng đó mới chỉ là một phôi thai, chưa đủ bốn mươi ngày. Còn đây đã sắp được năm tháng rồi, anh làm như vậy, là rất vĩ đại sao?”
Hoa Diệp đau khổ nhắm mắt lại, “Mộc Ca, nếu để em trai em lựa chọn, cậu ta bằng lòng đến với thế giới này sao?” Câu hỏi sắc bén này khiến Hứa Mộc Ca run rẩy, “Nó… đến tìm anh rồi?”
“Đừng cứ suy đoán người khác đã làm gì với em như vậy, cậu ấy chính đại, khoan dung hơn em nhiều. Chúng ta cho con sinh mệnh, có thể sẽ không cho nó được của cải, không cho nó được thiên bẩm, nhưng chí ít nên cho nó một môi trường trưởng thành bình thường, yên bình và hạnh phúc.”
“Chỉ cần anh yêu em, chúng ta sẽ có mọi thứ.” Cô lặng lẽ chớp mắt.
“Anh xin lỗi, Mộc Ca!” Anh rụt cánh tay về, “Anh không làm được.”
“Nếu lúc em về nước, anh đối với em lạnh lùng băng giá thì em sẽ nảy sinh những hi vọng này sao? Đừng nói gì mà không phân biệt rõ thương hại hay là tình yêu, được, trước khi anh ly hôn không phân biệt rõ. Vậy sau khi ly hôn thì sao? Đứa bé là từ đâu mà đến? Anh nói sẽ kết hôn với em trước mặt bố em là ý gì?”
Anh nhìn cô đủ mười giây, hít vào một hơi rồi thở ra, “Mộc Ca, em kiên trì muốn sinh đứa con này sao?”
“Đây là đứa con em bỏ hết tâm huyết mới có được, cũng có thể là đứa con duy nhất của em, đương nhiên là em phải sinh rồi. Có thể anh không biết, Tiểu Phần mang thai bị nghén rất dữ, bây giờ đã lớn tháng như vậy rồi, không thể phá thai được nữa rồi.”
“Mộc Ca… gượng ép chúng ta ở bên nhau như vậy, sẽ không hạnh phúc đâu.” Anh khổ sở nhắm mắt lại, cảm thấy máu huyết vừa mới dâng trào đang từ từ chảy xuống điểm đông, “Em đừng có ép anh!”
Cô khóc, trong gió đêm truyền đến tiếng ríu rít của chim chóc, nước biển vỗ bờ ở xa xa, trời nổi gió, mấy phiến lá mới rụng tạo vòng tròn trên mặt đất, rồi bay đi thật xa.
“Không phải em ép anh, là anh đang ép em.” Trong nước mắt, cảm thấy gương mặt anh rất mơ hồ, rất xa vời, “Có lẽ em đã làm sai, hoặc là thật sự đã sai, nhưng mọi xuất phát điểm, đều là muốn yêu anh nhiều hơn, muốn được ở bên anh. Nếu nói sai thì đó là đã yêu sai.”
“Người như em, không xứng nói đến tình yêu.” Anh khàn giọng gào lên.
Hứa Mộc Ca lau nước mắt, trên mặt bỗng lóe lên ánh sáng nguy hiểm, “Tình yêu quá ư mờ mịt, có lẽ em thật sự không hiểu, anh cứ việc yêu người anh muốn yêu đi. Còn em nhất định phải sinh đứa con này. Em sẽ giống như mẹ anh một mình nuôi nó lớn khôn.”
Anh nhìn cô, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng và đau buồn, cứng nhắc bóp chặt tay, “Mộc Ca, cái giá phải trả quá lớn rồi.”
“Trên đời này có chuyện tốt đẹp gì không trả giá mà có được sao?” Cô cay đắng nhìn anh, xoay người rời đi.
Anh đứng yên tại chỗ, không nghĩ ngợi gì được nữa, anh chỉ đau lòng hiểu rõ một điều là hạnh phúc gần kề trong gang tấc vừa rồi, chớp mắt đã quá xa vời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!