Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà
Chương 17: Phòng khách sạn
Edit: Spring13
Sau khi Sầm Niệm ngồi xuống thì bồi bàn đưa thực đơn tới, cô tiện tay chọn một cốc nước trái cây rồi hỏi: “Hâm mộ tớ? Hâm mộ tớ cái gì hả?”
Hâm mộ cô có ông chồng nấu cơm khó ăn? Hay là hâm mộ cô có ông chồng bất cứ lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt thối giống như cô nợ anh mấy triệu vậy?
Ơ, không đúng.
Sầm Niệm tự hỏi trong lòng khi nào thì mình gọi Tiêu Tân Thâm là chồng thuận miệng thế?
Tông màu trang trí màu xanh nhạt của quán trà trông rất thư thái. Sầm Niệm và Thư Nam ngồi ở vị trí sát cửa sổ, trong đại sảnh đang phát khúc nhạc violin êm đềm. Quán trà này chỉ phục vụ cho hội viên, sau khi vào xuân thời tiết hay thay đổi, hôm nay thời tiết không được tốt lắm, bên ngoài âm u sắp đổ mưa, tuy là cuối tuần nhưng người ít hơn trước kia.
Thư Nam hết sức khoa trương miêu tả cảnh tượng đồ sộ vào mấy hôm trước cho Sầm Niệm.
“Ngày đó ở Thiên Thịnh có một buổi đấu giá trang sức, món đồ đấu giá cuối cùng chính là một sợi dây chuyền kim cương màu hồng, 4.3 ct, còn là D color.” Thư Nam nói tới đây ánh mắt đã phát sáng, tiếc là Sầm Niệm nghe không hiểu.
“Sợi dây chuyền này tên là Lucky Dream, nghe nói ai đó từng đeo vào thế kỷ trước, xem như là đồ sưu tầm cổ xưa, giá khởi điểm là năm triệu.”
Sầm Niệm gật đầu, cô uống nước trái cây ra hiệu Thư Nam nói tiếp.
Thư Nam vỗ bàn: “Tớ cũng thích lắm! Nhưng mà anh nhà tớ giơ lên tấm bảng bảy triệu rồi lại thôi, nói cạnh tranh nữa mua được thì sẽ không có lời, viên kim cương này chỉ trị giá nhiêu đó tiền thôi.”
Sầm Niệm lại gật đầu, rất nghiêm túc lắng nghe.
“Sau đó, cậu có biết sau đó xảy ra chuyện gì không?” Thư Nam nhìn chằm chằm Sầm Niệm, thấy cô có vẻ thờ ơ nên Thư Nam hơi bức bối, “Tiêu Tân Thâm và Tiêu Tân Viễn đấu giá liên tục, cho đến mười triệu mới thu tay lại.”
Sầm Niệm: “Cho nên cuối cùng là ai giành được?”
“Tiêu Tân Thâm đó! Mười triệu mới đấu giá thắng! Cả mười triệu đó!” Thư Nam nói.
Sầm Niệm thản nhiên nói: “Mười triệu thôi mà…”
Tuy rằng hai tháng trước cô vẫn là một học sinh cấp ba chỉ có năm trăm đồng tiền tiêu vặt mỗi tháng, nhưng hiện tại cô đang sống trong căn hộ năm mươi triệu, khẩu khí đã trở nên lớn hơn rồi.
Thư Nam nhìn cô, hâm mộ nói: “Là mười triệu đô la Mỹ.”
Sầm Niệm suýt nữa phun ra ngụm nước trái cây!
Cô bị sặc, ho khan vài tiếng rồi hỏi: “Mười triệu đô la Mỹ?!”
Thư Nam: “Đúng vậy, cho nên tớ mới nói hâm mộ cậu đó, Tiêu Tân Thâm đối với cậu tốt thật.” Cô nàng chật vật xiên lên miếng bánh ngọt phô mai, chậm rãi nhai nuốt, trong mắt đều là vẻ lưu luyến với viên kim cương màu hồng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Niệm đỏ bừng, không biết là bởi vì bị sặc ban nãy hay là kích động nữa. Cô nói với bản thân phải bình tĩnh, không thể cười ra tiếng: “Lại không nhất định là tặng cho tớ…”
“Tiêu Tân Thâm mua được không tặng cậu thì tặng ai? Chẳng lẽ lấy để hiếu kính người mợ út là tớ hả? Nếu thật sự là vậy tớ cần phải cảm ơn cậu ấy tử tế.” Thư Nam tìm một tấm ảnh trong di động, đưa di động cho Sầm Niệm xem, “Chính là chiếc này, có phải đẹp lắm không? Niệm Niệm, cậu nhận được sợi dây chuyền này rồi thì nhất định phải mang cho tớ xem nhé? Tớ thật sự rất thích.”
Thư Nam lại hỏi: “Tiêu Tân Thâm còn kiên nhẫn à? Cậu ấy còn chưa đưa dây chuyền cho cậu sao?”
Sầm Niệm cầm di động, xem cận cảnh viên kim cương hồng rực rỡ sáng chói trên màn hình: “Còn chưa, nhận được sẽ cho cậu xem.” Ánh mắt cô ngớ ra, hoàn toàn bị viên kim cương thu hút, thật là đẹp quá đi… Ảnh chụp đã đẹp vậy, hiện vật khẳng định càng đẹp hơn.
Sầm Niệm trả lại di động cho Thư Nam. Không có phụ nữ không thích kim cương, nếu không thích thì nhất định là bởi vì viên kim cương kia chưa đủ lớn.
Sầm Niệm nhịn không được vểnh khóe miệng, tán thán: “Viên kim cương này đẹp quá đi…”
Thư Nam vừa nghe lời này, nỗi buồn mất kim cương lại ập tới trong lòng: “Minh Sóc tên Chu Bái Bì* này! Hu hu hu tớ muốn có viên kim cương đó cũng không mua cho tớ!”
(*) tên một nhân vật địa chủ trong truyện “Tiếng gà gáy lúc nửa đêm”.
Sầm Niệm an ủi cô: “Không sao, tớ sẽ giúp cậu đối xử tốt với nó.”
Cả buổi chiều Sầm Niệm đắm chìm trong niềm vui sướng sắp có được một viên kim cương lớn. Ngày hôm qua nếu cô không nhỏ nhen chọc tức Tiêu Tân Thâm bỏ đi thì bây giờ trên cổ đã đeo viên kim cương hồng mười triệu kia, còn là đô la Mỹ.
Buổi tối về đến nhà, Sầm Niệm chủ động gửi tin nhắn cho Tiêu Tân Thâm: [Buổi tối anh có về nhà không?]
Tiêu Tân Thâm nhanh chóng trả lời: [Không.]
Sầm Niệm nhìn thịt bò đã thái xong nằm trên bàn bếp, cô đột nhiên hơi buồn bã.
Chuyện hôm qua khiến cô nhớ tới hồi học cấp hai, khi đó ông Sầm kiếm được mấy ngàn đồng mỗi tháng, còn phải tích góp tiền học đại học cho cô. Ông Sầm đã hứa với cô thi được hạng nhất thì mua KFC cho cô, nhưng lần đó Sầm Niệm thi kém, chỉ đứng thứ năm. Sau khi có thành tích, Sầm Niệm đau lòng khó chịu, giữa trưa không về nhà ăn cơm. Cô gửi tin nhắn cho ông Sầm rồi tắt điện thoại, giữa trưa ở lại lớp học sửa đề bài sai.
Buổi tối khi ông Sầm tới đón cô, trong tay còn mang theo một cái bánh hamburger nguội lạnh, ông dịu dàng nói với cô: “Buổi trưa sao con không về ăn cơm? Ba đợi con cả buổi, hamburger cũng nguội mất rồi, lát nữa về nhà ba hâm nóng cho con.”
Nước mắt Sầm Niệm thoáng cái tràn mi, cô quật cường nói: “Con thi kém không được hạng nhất, sao ba còn mua bánh hamburger cho con?”
Ông Sầm chỉ dịu dàng sờ đầu cô, an ủi cô: “Con gái của ba giỏi nhất, lần này là việc ngoài ý muốn nhỏ thôi, lần sau con nhất định thi được hạng nhất.”
Sầm Niệm ngồi ở ghế sau xe đạp, cô vừa khóc vừa ăn hết cái bánh hamburger nguội lạnh kia. KFC cách nhà một khoảng cách, Sầm Niệm nghĩ đến ông Sầm chạy xe đạp đi xa như vậy mua bánh cho cô, cô liền cảm thấy khó chịu. Sau lần đó, Sầm Niệm càng cố gắng học hành hơn, thành tích luôn ổn định ở ba hạng trước.
Sầm Niệm chẳng biết tại sao nhớ lại chuyện Tiêu Tân Thâm chạy về nhà ngay sau khi nhận được tin nhắn của cô, anh chưa được ăn thịt bò hầm khoai tây đã bị cô làm dữ bỏ đi. Trước khi đi anh còn nấu cháo cho cô, tuy rằng khó ăn nhưng đây cũng là tấm lòng của anh, anh sợ cô bị đói.
Hôm nay anh vẫn còn tăng ca, hôm qua khẳng định cũng bận rộn nhiều việc, có bận bao nhiêu cũng nên tranh thủ về nhà ăn thịt bò, mà cô lại đuổi anh đi.
Đột nhiên trong lòng Sầm Niệm tràn lan một cảm giác khác. Rất khó chịu, đặc biệt khó chịu.
Cái mũi hơi cay cay, hận thời gian không thể đảo ngược đi làm bữa cơm kia. Không biết tại sao cô dường như có thể tưởng tượng ra nỗi thất vọng của Tiêu Tân Thâm.
Nghĩ vậy, Sầm Niệm đưa ra quyết định bắt đầu nấu ăn. Một tiếng sau, cô cho thịt bò hầm khoai tây vào trong hộp, rồi gửi tin nhắn cho Chu Nham. Anh ta mau chóng trả lời cô, nói với cô hiện giờ Tiêu Tân Thâm đang tăng ca, buổi tối chắc là sẽ quay về khách sạn Đông Phương.
Sầm Niệm trả lời anh ta, hỏi kỹ số phòng của Tiêu Tân Thâm. Chu Nham nói với cô, thẻ phòng dự bị đã đặt sẵn ở bàn tiếp tân.
Sầm Niệm vui mừng cho Tiêu Tân Thâm: không tệ, anh trợ lý này còn có thể suy một ra ba, tiền lương mỗi tháng sáu con số đáng lắm.
Sau khi xuống lầu, Sầm Niệm không biết khách sạn nằm ở nơi nào. Cô vươn tay bắt một chiếc taxi, lên xe rồi nói với tài xế: “Đến khách sạn Thiên Thịnh Đông Phương.” Tài xế nhìn cô, xác định địa chỉ lần nữa.
Sầm Niệm cảm thấy kỳ quái, cô trông không xứng tới khách sạn hạng sang đó ư? Cô đánh giá bản thân kỹ lưỡng, còn soi màn hình di động. Ngoại trừ ăn mặc hơi đơn giản thì không có chỗ nào không thích hợp nhỉ?
Cho đến năm phút sau, taxi đỗ lại trước cửa chính khách sạn.
Sầm Niệm: ……
Thanh toán tiền xe, sau khi xuống xe cô ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc cao ngất trong mây trong màn đêm.
Toàn bộ khách sạn dùng kính làm tường ngoài, ánh lên vẻ rạng rỡ của cả thành phố. Nằm tại trung tâm CBD, đứng sóng vai với các tòa lầu trùng điệp. Cách Hải Việt gần thế, bình thường Tiêu Tân Thâm còn không về nhà.
Sầm Niệm chợt nghĩ, lẽ nào Tiêu Tân Thâm không muốn nhìn thấy cô ư?
Cô nhìn hộp thức ăn trong tay, suy nghĩ vài giây vẫn đi tới cửa khách sạn. Tới cửa thì có nhân viên tiến lên.
Sầm Niệm: “Tôi tìm Tiêu Tân Thâm.”
Chu Nham đã chuẩn bị trước, đi qua cánh cửa kính xoay tròn của khách sạn còn có nhân viên đưa thẻ phòng tới tay cô.
Cách trang hoàng của khách sạn hết sức xa hoa, Sầm Niệm cảm thấy ánh mắt mình dát đầy vàng. Nhân viên mặc trang phục đặt riêng thống nhất, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, phục vụ tới nơi tới chốn.
Trong đại sảnh người đến người đi, ở giữa có một đài phun nước nhỏ, bên trong là một vật điêu khắc, phía sau là một bức tranh tường cổ điển cao chừng mười mét. Sầm Niệm giẫm trên mặt nền bóng loáng, cô ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc đèn treo thủy tinh thật to trên đầu.
Nhân viên khách sạn đưa Sầm Niệm tới thang máy riêng của phòng tổng thống, lễ phép mỉm cười cúi đầu với cô. Sầm Niệm cảm thấy quá ngượng ngùng, bảo người ta mau trở về. Cô vào thang máy, nhìn thấy con số trên bảng điện nhanh chóng nhảy lên, rồi dừng tại tầng lầu cao nhất.
Sầm Niệm đi ra thang máy, giẫm trên tấm thảm mềm mại, cô vẫn còn cảm thán.
Khách sạn lớn vậy, còn nằm ở nơi giá nhà cao nhất ở Bắc Kinh. Tòa cao ốc này có thể bán bao nhiêu tiền đây?
Theo bảng hướng dẫn màu vàng nhạt trên tường, Sầm Niệm đi tới cửa phòng mà Tiêu Tân Thâm thường ở. Cô đặt thẻ phòng trên máy đọc thẻ ở bên cạnh, “tích” một tiếng, cánh cửa theo đó mở ra.
Khoảnh khắc cửa mở ra, trong đầu Sầm Niệm nhớ lại một đoạn chuyện xưa. Hình ảnh rất mơ hồ, nhưng âm thanh đặc biệt rõ ràng. Tiêu Tân Thâm mở cửa phòng ngủ, mặc áo choàng tắm, hình như anh vừa tắm xong. Sầm Niệm thì ngồi trong phòng khách, lúng túng băn khoăn chờ đợi anh.
Tiêu Tân Thâm nhếch khóe miệng mang giọng điệu mỉa mai, anh gằn từng tiếng nói: “Sầm Niệm, cuối cùng em vẫn chưa phải là của tôi.”
“Cạch”, tiếng cửa mở ra gọi về sự chú ý của cô.
Sầm Niệm nhìn thấy cửa phòng ngủ mở ra từ bên trong, một cô gái mặc áo choàng tắm mở ra. Mái tóc dùng khăn lông quấn lại, vài sợi tóc ướt sũng xõa ra, trông như vừa tắm xong.
Sau khi cô gái nhìn thấy Sầm Niệm, đôi mắt nai trừng to, biểu cảm từ kinh ngạc vui mừng chuyển sang hoảng sợ. Cái miệng nhỏ nhắn động đậy, muốn nói lại thôi.
Phòng khách sạn vốn chỉ mình Tiêu Tân Thâm ở lại xuất hiện một cô gái.
Sợi dây chuyền kim cương hồng trên cổ cô gái đang chiết xạ ra tia sáng dưới ngọn đèn. Chính là sợi dây chuyền Lucky Dream mà Tiêu Tân Thâm giành được ở buổi đấu giá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!