Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
Chương 33-2: Ta không phải quân tử! (2)
“Quả Quả à Quả Quả! Bị ngốc hay sao vậy??? Lúc nãy đột ngột lại nói muốn đi tắm??? Đúng là bị chạm dây mà! Xấu hổ chết đi được!”
Quả Quả ngồi ở bờ suối, soi bóng nàng in trên dòng nước. Nàng hai ôm tay hai má đã ửng hồng lên vì mắc cỡ, đầu lắc qua lắc lại liên hồi, cánh môi mấp máy không ngừng kêu than.
Quả Quả bỗng hất mặt lên, thu hai tay về, lẫm liệt cất lời. “Mặc kệ đi! Chuyện cũng lỡ rồi!”
Quả Quả thở dài chán chường một cái. Nàng liền bắt đầu nghịch nước, một tay ôm gối, một tay lấy ngón trỏ vẽ lên mặt nước những hình tròn khiến cho nước động. Sự thanh mát truyền vào tay, nàng tức tốc nảy ra ý định biến giả thành thật. “Nước ở đây mát thật! Hay là đi tắm thật luôn vậy!”
Nói xong, Quả Quả đứng lên rồi lùi về sau vài bước. Sau đó nàng lần lượt tháo thắt lưng ra, cởi cúc áo trên cổ, từng lớp lam y cuối cùng cũng được trút xuống.
“Cũng may chưa nói ra ba từ đó! Xém chút nữa bị cô ta lừa rồi!” Vô Tâm thở phào nhẹ nhõm, hắn lắc đầu một cái, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, khẽ than. Trong khi đó, trái tim hắn không ngừng đập loạn xạ. Vô Tâm đành phải chắp hai tay ở trước bụng, nhắm mắt lại thiền định.
“Ta… ta…?!?!” Lôi Vô Kiệt ú ớ không nói nên câu. Hắn cũng bởi vì ngại ngùng xấu hổ.
Vừa rồi, chẳng khác gì hắn đang tỏ tình với Quả Quả? Hắn đường đường chính chính bày tỏ tình cảm trong tim mình, gửi đến nàng. Nhưng ban nãy chính là quá đột ngột đến cả hắn cũng không hề hay biết! Nên mới có thể mạnh miệng như vậy! Giờ nghĩ lại hắn không thể không thẹn thùng, lúng túng.
Tiêu Sắt nãy giờ một mực an tĩnh, không nói lời nào. Nếu sớm biết I love you có ý nghĩa như vậy, hắn liền nhân cơ hội đó, mượn cớ tỏ tình luôn cho rồi! Cứ giấu mãi tình cảm trong lòng thật khiến hắn khó chịu, lo lắng, bồn chồn mãi không yên. Nói ra thì vừa ngại lại vừa quê. Không nói thì sợ bị người khác cướp mất. Tiêu Sắt thật rối não mà!
Lôi Vô Kiệt bất chợt trở nên trầm mặc, đầu cấm xuống đất bất động một hồi. Hắn bỗng nhiên lại ngước mặt lên, đi về hướng Quả Quả đã đi.
Trong thâm tâm Tiêu Sắt còn đang thống khổ kêu gào, thì nghe được tiếng bước chân. Vừa ngước mắt lên nhìn, đã thấy Lôi Vô Kiệt đang bước ra bờ suối, Tiêu Sắt không khỏi tức giận, thanh âm mang theo nộ khí, nhẹ quát hỏi.
“Lôi Vô Kiệt ngươi định làm gì?”
Vô Tâm đang thiền định, nên tinh thần tập trung cao. Khi tiếng bước chân truyền vào tai, hắn đã nhanh chóng mở mắt lên quan sát tình hình, vì vậy hắn cũng vừa đúng lúc cùng Tiêu Sắt lên giọng gắt hỏi.
Ngay lúc Vô Tâm và Tiêu Sắt lên tiếng hỏi, Lôi Vô Kiệt đã vừa vặn tự dừng chân lại. Hắn xoay người lại, hiên ngang vững vàng đứng đó, hai tay ôm lên trước ngực. Đôi mắt quét qua khắp mọi hướng, khảng khái cất lời. Thanh âm trong trẻo vang vọng khắp núi rừng.
“Ta từng hứa sẽ bảo vệ tỷ ấy dù phải hi sinh cả sinh mạng nhỏ bé này! Vậy nên ta sẽ giúp Quả Quả tỷ canh phòng nghiêm ngặt. Bất kể là ai nếu dám nhìn trộm ta sẽ khóe mắt kẻ đó ra!”
“Tắm như thế này không khác gì tắm tiên! Không quen chút nào! Ta nên nhanh trở lại thì hơn!”
Quả Quả đã trầm hết cơ thể xuống suối nhưng hai cánh tay ngọc, trắng hơn tuyết vẫn luôn đan chéo giữa lấy hai bả vai, ánh mắt lo sợ đáo lia khắp chung quanh vắng vẻ. Nàng không an tâm liền nhanh chân di chuyển về phía bờ, bước lên lấy lam y mặc vào. Rồi quay về chỗ Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt còn đang đợi nàng.
Quả Quả đi được một đoạn thì bị một cây nhỏ vướng vào tà áo, giữ nàng lại. Quả Quả ngoảnh lại nhìn xuống phía sau, miệng không tự chủ khẽ thốt ra, “Ah… cái gì đây???”
Trong đôi mắt đen của Quả Quả bỗng dưng hiện lên hai đóm lửa nhỏ, nàng ngồi xuống, nhìn kỹ lại một chút, cánh môi tà mị nhẹ vẽ lên nửa vòng cung kinh diễm. Quả Quả đắc chí, hí hởn bảo. “Có trò hay xem rồi đây!”
“Ba người vẫn còn ở đây, xem ra thật là không có nhìn trộm ta. Tốt lắm!” Quả Quả lon ton đi tới, nàng còn chưa tới, thì giọng nói đã tới.
Quả Quả hoan hỉ khi thấy Lôi Vô Kiệt, Vô Tâm và Tiêu Sắt đều đứng quay lưng lại với nàng. Ba người đứng về ba hướng, ngoan ngoãn giúp nàng canh chừng “lang sói”. Quả Quả vui vẻ ngợi khen cho tinh thần hành hiệp trượng nghĩa của ba vị tráng sĩ này.
Vừa nghe thấy tiếng Quả Quả vang lên, ba thiếu niên tuấn mỹ liền đồng loạt xoay người lại.
“Thưởng cho các người nè!” Quả Quả giơ ra trước mặt họ một thứ quả nhỏ màu đỏ.
“Đây là quả gì vậy? Đệ chưa thấy bao giờ!” Lôi Vô Kiệt cầm lấy quả nhỏ đưa lên vừa tầm mắt ngắm nghía cho thật kỹ. “Trông lạ mắt quá!”
“Đưa ta xem thử!” Vô Tâm tức thì cướp lấy quả đỏ từ trong tay Lôi Vô Kiệt, khiến y ngỡ ngàng, luyến tiếc trong chốc lát.
Tiêu Sắt tuy hai tay long vào trong tay áo, vẻ mặt không màng, song hắn hiếu kỳ vẫn hút mắt nhìn theo thứ quả lạ lùng đó.
“Ở đây còn nhiều lắm nè!” Quả Quả xòe hai bàn tay chứa đầy quả nhỏ màu đỏ có hình thù cổ quái, hân hoan bảo. “Chia cho các người!”
“Là trái kỳ lạ gì?” Tiêu Sắt cầm lên vài trái nhìn nhìn ngắm ngắm, tò mò cất tiếng hỏi.
Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt cũng chia nhau cầm hết mấy quả kia trên tay Quả Quả.
“Đây là… ” Quả Quả nhặt lại một quả trên tay Vô Tâm, nàng tỏ vẻ thần bí, cầm quả đỏ giơ lên cao, nghiêng đầu đảo mắt nhìn ngắm, rồi xoay một vòng. Nàng dừng lại trước mặt ba người. Đôi mắt long lanh ánh lên tia cười, nhìn về Tiêu Sắt, hoan hỉ đáp. “……..trái ớt!”
“Trái ớt??? Có ăn được không?” Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt sững sốt, ngơ ngác hỏi.
Ớt đã là một phần trong ẩm thực của loài người ít nhất là 7500 năm trước Công nguyên và có lẽ sớm hơn. Có những bằng chứng khảo cổ ở các khu vực ở tây nam Ecuador cho thấy ớt đã được thuần hóa hơn 6000 năm về trước và là một trong những loại cây trồng đầu tiên ở châu Mỹ.
Christopher Columbus đã là một trong những người châu Âu đầu tiên thấy ớt (ở Caribe). Ớt đã được trồng khắp nơi trên thế giới sau thời Columbus. Diego Álvarez Chanca, một thầy thuốc trong chuyến đi thứ hai của Columbus đến West Indies năm 1493, đã mang những hạt ớt đầu tiên về Tây Ban Nha, và đã lần đầu viết về các tác dụng dược lý của chúng vào năm 1494.
Từ México, vào thời đó đang là thuộc địa của Tây Ban Nha, cũng là một nước kiểm soát thương mại với châu Á, ớt đã nhanh chóng được chuyển qua Philippines và sau đó là Trung Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản với sự trợ giúp của các thủy thủ châu Âu. Gia vị mới này đã nhanh chóng được sử dụng trong chế biến thức ăn của các quốc gia này.
Bởi vậy cho nên trước những năm 1400, Trung Quốc hoàn toàn có thể không biết đến loại quả cay nồng này. Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cũng không ngoại lệ.
Quả Quả nhân cơ hội liền ranh ma tìm cách trêu chọc bọn họ, lần này nàng tuyệt đối sẽ không để thất thủ nữa. “Đương nhiên là ăn được rồi! Trái này ăn ngon lắm nga! Ăn xong còn có thể thét ra lửa như làm xiếc vậy!”
“Làm xiếc???” Ba người họ nghe xong lại không hiểu hai từ này nghĩa là gì, vội lặp lại nhằm muốn hỏi rõ.
Quả Quả bất lực thở dài, nàng quen miệng nên gọi là “xiếc” từ này có nguồn gốc từ tiếng Pháp nên họ không hiểu là đúng rồi. Phải chi từ đầu nói rõ luôn cho xong, “Xiếc chính là biểu diễn tạp kỹ đó! Ở chỗ ta còn có ảo thuật nữa!”
“Ảo thuật???” Ba thiếu niên nhíu mày hỏi tới, từ lúc chào đời cho đến giờ, đây là lần đầu tiên họ nghe được hai từ “ảo thuật”.
“Ảo thuật là loại hình nghệ thuật trình diễn những hiện tượng biến hoá kỳ lạ, được tạo ra bằng những kỹ xảo hoặc đạo cụ đặc biệt. Gây ngạc nhiên cho người xem từ những điều bất ngờ và kỳ bí đó. Đặc điểm chính của môn ảo thuật là tính phi lý, lạ thường. Những nghệ sĩ ảo thuật được gọi là ảo thuật gia.” Quả Quả chậm rãi giải thích tỉ mỉ cho ba người bọn họ hiểu ảo thuật là gì.
Thế mà họ vẫn chưa thể tưởng tượng ra được, rốt cuộc ảo thuật là như thế nào. Quả Quả đành phải đổi cách giải thích khác. “Nói cho dễ hiểu thì ảo thuật có thể tạm xem là gần giống như biển diễn tạp kỹ đi. Mặc dù ở chỗ ta hai thứ này là hai loại hình khác nhau. Nhưng ảo thuật có nhiều trò hay và hấp dẫn hơn nhiều!”
Nghe thì êm tai, hiểu thì cũng có hiểu đôi chút. Vậy mà họ vẫn không thể mường tượng, định hình một cách cụ thể về ảo thuật được.
“Có muốn mở mang tầm mắt không nào?” Quả Quả biết vậy, nàng nhướng mày, vẻ mặt huênh hoang nhìn họ thử đề nghị.
Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt ngoan ngoãn như ba đứa trẻ đồng loạt gật đầu. Ánh mắt họ từ đây liền dán chặt vào nhất cử nhất động của Quả Quả.
Quả Quả lập tức nâng hai tay lên ngang ngực. Tay phải nàng ôm lại hình quả đấm, nắm hờ không siết lại để tạo ra một lỗ trống. Tay trái cầm quả ớt nhỏ nàng từ từ cho vào trong khẽ hở của lòng bàn tay ôm hình quả đấm đó. Giấu quả ớt đó đi.
Tay trái hơ múa làm trò tạo nhiều thú vị, hiếu kỳ để thu hút ánh mắt của ba người họ. Quả Quả ngước lên, nháy mắt với ba vị khán giả đang xem ảo thuật, nàng cười tinh nghịch một cái rồi chu môi ranh mãnh thổi vào lòng bàn tay.
Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt chăm chú nhìn vào bàn tay đang giấu quả ớt của Quả Quả. Nàng bỗng ngửa tay, chậm trãi mở từng ngón tay từ ngón út đến ngón cái lên, để lộ lòng bàn tay trống rỗng, hiện ra trong sự ngỡ ngàng, kinh ngạc của ba người.
“Biến mất rồi??!!?? Quả Quả tỷ thần thông quảng đại ah!!!” Lôi Vô Kiệt dụi dụi mắt lại chớp mắt liên tục, hắn không thể tin nổi vào thị giác của mình. Trái ớt lại có biến mất ngay trước mắt hắn??? Lôi Vô Kiệt ngơ ngác cười, trầm trồ khen ngợi.
Hắn chợt nhớ đến, “Cái này trong Anh Cách Lan ngữ gọi là… đúng rồi là Wonderful!”
Vô Tâm không giấu được vẻ bất ngờ, thích thú trong ánh mắt đang mở to kia, khóe môi cũng bất giác khẽ động.
Tiêu Sắt cũng ngạc nhiên, phấn khích không kém, nhưng thần sắc của hắn vẫn không đủ. Chỉ có đôi mắt để lộ nửa phần hào hứng, vui tươi.
“Giờ nó ở đâu?” Vô Tâm ngạc nhiên, tò mò nheo mắt nhìn Quả Quả, hỏi đến tung tích của quả ớt kia.
“Ở đây!”
Quả Quả tức khắc đưa tay phải ra sau gáy của Tiêu Sắt, mò vào trong cổ áo để lấy ra trái ớt đỏ ban nãy đã biến mất không một dấu vết. Tiêu Sắt bị nàng chạm vào người liền giật mình một cái theo phản xạ tự động nghiêng người né tránh.
“Đừng động!” Nàng liền kêu một tiếng.
Ngay tức thì đưa trái ớt ra trước mặt ba người bọn họ.
“Woa!!! Fabulous!!! Hảo lợi hại ah!” Lôi Vô Kiệt nuốt khan một cái, hai mắt trố ra, cánh môi không ngừng cong lên, vẽ thành những nụ cười tươi tắn, vui mừng hứng khởi. Hắn vô cùng thán phục, hai tay liên tục bật belike.
Tiêu Sắt trong lòng dậy sóng, Quả Quả đã giấu trái ớt trên người hắn sao? Giấu từ khi nào? Giấu ở đâu? Hắn hoàn toàn không hề hay biết điều gì!
Vô Tâm tròn mắt nhìn theo, hắn hoàn toàn bị mấy trò ảo thuật của nàng cuốn hút mất rồi!
“Còn nữa, xem này!”
Quả Quả nghịch ngợm, bỗng dưng hô toáng lên. Nàng lắc lắc trái ớt rồi ném trái ớt đang cầm trên tay vào một bụi râm. Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt hút mắt nhìn theo hướng tay nàng rồi lập tức quay lại nhìn nàng. Quả Quả búng tay một cái. Tay phải Quả Quả từ lúc nào đã cầm một đóa hồng, chưng ra trước mắt họ. Nàng đưa đóa hồng lên, ngửi một cái rồi lịch thiếp hơi khụy người xuống tặng cho Lôi Vô Kiệt nhận lấy. Trước khi thu tay về, Quả Quả chợt lấy ra trái ớt đỏ từ trong những cánh hoa hồng.
“What??? Sao có thể chứ??? Từ quả ớt biến thành hoa hồng??? Từ trong hoa hồng lại có trái ớt??? Oh my god!!!” Lôi Vô Kiệt đôi mắt đảo lia đảo lịa, hắn ngạc nhiên đến mức kinh hãi, cánh môi run rẩy không ngừng, mở to hai mắt nhìn trân trân vào đóa hồng trên tay rồi lăng lăng nhìn Quả Quả đầy khâm phục.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, hắn thật không thể tin nổi vào mắt mình, ngây dại gạ hỏi. “Quả Quả tỷ, tỷ có phép thuật sao?”
“No! No! No!” Quả Quả tự phụ nhắm mắt, chu môi, ngón trỏ chỉ thiên, huơ qua huơ lại, kiêu ngạo nói. “Đây không phải phép thuật mà là ảo thuật nga!”
“Cũng chỉ là mấy trò bịp bợm lừa người thôi. Ngươi không cần phải tung hô như thế!” Tiêu Sắt hai tay đang ôm trước ngực, lười biếng phất lên một cái, quay mặt đi, bờ môi hồng xinh xắn lại buông lời chê bai không kiêng nể.
“Đúng là bịp bợm nhưng không phải ai cũng có thể lừa được người khác đâu nga!” Quả Quả bị Tiêu Sắt làm tụt mood, nàng tắt hẳn ý cười, lườm hắn đáp trả. “Ngươi giỏi thì làm thử xem!”
“Ta??? Ta không rảnh rỗi như cô!” Tiêu Sắt bị thách thức, lại phất tay xuống, nhẹ mắng một tiếng. Hắn thật không có năng lực này.
“Quả Quả, cô làm sao giấu được trái ớt đi vậy?” Vô Tâm bước tới, trong lòng hắn có nhiều vướng mắc khó giải nên đành nhờ nàng vậy.
“Phải! Phải! Quả Quả tỷ, tỷ dạy đệ đi! Làm sao có thể giấu trái ớt trên người Tiêu Sắt mà hắn không hề hay biết gì?” Lôi Vô Kiệt hai mắt sáng lên như đèn xe hơi. Hắn lăn xăn nắm tay áo Quả Quả nhẹ kéo kéo, nài nỉ.
“Như hắn nói ảo thuật chỉ là trò bịp bợm lừa người. Nhưng lừa thì cũng phải biết cách để lừa được người khác.” Quả Quả ngón cái trỏ về phía Tiêu Sắt, nhẹ bảo. “Thật ra là ta dùng một chút tiểu xảo để giấu trái ớt đi đó.”
“Lúc ta huơ huơ tay rồi thổi phù một cái, đó chỉ là những động tác giả thôi. Nhân lúc các người chỉ chú tâm vào những động tác giả đó, tay đang cầm quả ớt ta nhanh chóng đẩy nó vào trong ống tay áo giấu đi. Rồi mở lòng tay tay trống không ra. Vậy là trái ớt biến mất rồi!”
Quả Quả thực hiện lại chiêu ảo thuật đó một cách chầm chậm và thay đổi góc nhìn, giúp cho Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt dễ dàng nhận biết được những mánh khóe bên trong.
“Sau đó, ta giả vờ đưa tay ra sau gáy Tiêu Sắt để chắn tầm nhìn của mọi người rồi kéo trái ớt giấu trong tay áo mang ra bên ngoài đưa đến trước mắt các người.”
“Amazing ah!” Lôi Vô Kiệt cực kỳ phấn khởi, hai mắt lấp lánh quang mang hâm mộ, tay cầm nhánh hoa cũng vỗ vào nhau kịch liệt.
“Vậy còn cành hoa này là sao? Nó từ đâu đến?” Vô Tâm tóm lấy đóa hoa hồng trên tay Lôi Vô Kiệt, nhìn vào đóa hoa rồi ngước lên, đưa hoa đến gần Quả Quả, thắc mắc hỏi.
“Chính là như vầy!” Quả Quả nhanh tay nhận lấy cành hoa trở lại. “Đóa hoa này ta đã hái trên đường quay lại đây. Sau đó thì…”
Nàng đưa cành hoa ra sau gáy rồi cắm ngược cành hoa vào búi tóc giấu đi. Nàng xoay người lại một góc cho ba người nhìn thấy được đóa hoa giấu ở sau đầu. Quả Quả liền cầm trái ớt, ném đi thêm lần nữa. Lần này cả ba người không hề nhìn theo động tác giả của nàng mà quyết tâm nhìn chăm chăm vào Quả Quả để nhanh chóng bắt kịp tiểu xảo của nàng.
Chỉ thấy Quả Quả giơ tay cao ngang đầu, dùng cổ tay ném trái ớt đi. Tay trái nhanh nhảu búng tay một cái để thu hút sự chú ý của người khác vào nó, cho tay phải thuận lợi hành sự. Vừa ném xong tay nàng đã huơ nhanh ra phía sau, từ từ kéo đóa hồng lộ diện ra ngoài.
Nàng chuyển đóa hồng sang tay trái. Tay phải liền mò mẫm trong những cánh hoa, nhẹ mở từng ngón tay đang giấu quả ớt ở đấy. Thật ra lúc ném Quả Quả cũng không hề ném thật mà giữ trái ớt lại trong những ngón tay.
“Ồh…!!! Great!” Lôi Vô Kiệt há hốc, mắt miệng tròn như quả trứng. Hắn hào hứng nhao nhao ngợi khen.
“Ngươi có thể nói chuyện một cách bình thường, đừng nói chêm tiếng Anh Cách Lan vào có được không?” Tiêu Sắt bực tức khi nghe Lôi Vô Kiệt nói nửa nạc nửa mỡ. Thật khó chịu!
“No! No! No!” Lôi Vô Kiệt copy paste y hệt như điệu bộ của Quả Quả ban nãy. Hắn nhắm mắt, chu môi, ngón trỏ chỉ thiên, huơ qua huơ lại, đầy ngạo mạn. Hắn quay sang nháy mắt với Quả Quả lại nói. “Ta thấy hay mà đúng không Quả Quả tỷ?”
“Yes! Cool!” Quả Quả dương dương tự đắc, bật belike cho Lôi Vô Kiệt, lại còn gật đầu tán đồng. Hùa theo Lôi Vô Kiệt, đối đầu với Tiêu Sắt.
“Ngươi! Các người!!!” Tiêu Sắt bị chọc tức nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn chỉ tay vào mặt từng người gắt.
“Cô nói là trái ớt có thể ăn được sao? Nó có mùi vị gì?” Vô Tâm dùng ngón trỏ chọt chọt nhẹ vào vai Quả Quả, tò mò hỏi.
“À đúng vậy. Các người tự ăn đi rồi sẽ biết!” Quả Quả nhớ đến mục đích chính, nàng hăng hái ra sức dụ khị.
“Cô không gạt bọn ta đó chứ?” Tiêu Sắt nhìn Quả Quả đầy nghi ngờ, nàng nhiều trò quỷ như vậy, thật không thể dễ dàng tin tưởng được.
“Thứ này thật sự có thể ăn được sao?” Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt mang trái ớt lên ngắm nhìn, nghi hoặc nên chần chừ mở lời.
“Tất nhiên là không lừa các người. Được thôi! Nếu ba người các ngươi sợ thì ta sẽ ăn cho các người xem!”
Dứt lời, Quả Quả lập tức cầm trái ớt, há to miệng cắn một cái rồi quẳng cuống ớt đi. Nàng ăn một cách ngon lành rồi nuốt xuống. Sợ ba người họ lại không tin, bảo nàng giở trò. Quả Quả nuốt xong liền há miệng cho ba người họ kiểm tra.
Quả Quả khép miệng lại, nàng tức thì liền hỉnh mũi vênh mặt bảo. “Thấy chưa??? Không lừa các người mà!”
Quả Quả chưng ra bộ mặt cùng điệu bộ tựa như ăn được mỹ vị chốn nhân gian, “Mùi vị thơm ngon khó cưỡng lại muốn ăn thêm một trái!”
“Thật sao? Vậy đệ sẽ ăn thử ngay!” Lôi Vô Kiệt tin ngay, vội giấu mấy trái ớt vào thắt lưng. Còn lại một trái, hắn đưa vào miệng cắn.
Vô Tâm có chút ngần ngại nhưng cũng muốn nếm thử, mùi vị của trái kỳ lạ này rốt cuộc là thế nào?
Tiêu Sắt vẫn không vội ăn, hắn quay sang nhìn Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt, chờ xem phản ứng của hai người họ rồi hẳn ăn sau cũng chưa muộn.
“Aaaaaaaaah!!! C.a.y…!!!…C..a..y…quá…đi..!!!”
Lôi Vô Kiệt vừa cắn vào nửa trái ớt, hắn hoan hỉ nhai xộc xạc, lập tức gương mặt hắn đỏ bừng bừng, nước mắt dâng đầy khóe mi. Lôi Vô Kiệt phun nửa trái ớt ra ngoài, nhảy dựng lên thét lớn nhất có thể. Những trái ớt giữ trong thắt lưng bèn rơi vãi hết ra ngoài.
Cùng lúc đó, Vô Tâm cũng cắn vào trái ớt ăn thử. Còn chưa kịp nhai, cả người hắn liền cứng đờ, lửa đỏ từ dưới chân xông thẳng lên đầu. Mặt mũi hắn đỏ lên như Quan Công. Vô Tâm phun vội mẫu ớt trong miệng ra ngoài. Môi lưỡi cả người nóng rực tựa như bị lửa thiêu đốt. Cánh mũi cay xè như sắp khóc. Hắn cố gắng gượng đến mức gân xanh nổi lên đầy trán.
Quả Quả phá lên cười đầy sảng khoái, sung sướng đắc chí trong lòng khi thấy bộ dạng của họ bị nàng lừa ăn ớt cay đến sống dở chết dở.
Tiêu Sắt nhìn thấy Lôi Vô Kiệt ăn vào liền thét ra lửa. Vô Tâm ăn vào dáng vẻ như trúng phải kịch độc sắp chết đến nơi. Hắn lập tức quẳng ngay cái thứ quả quỷ quái ở trong tay ra phía sau. “Sớm biết là cô sẽ giở trò mà!”
“Quả Quả tỷ! Tỷ… tỷ… quá đáng ah!” Lôi Vô Kiệt liên tục thè lưỡi đỏ ra cho đỡ cay, hắn giận dỗi hờn trách.
“Mau lấy sữa uống vào đi! Sẽ không cay nữa!” Quả Quả không nhịn được cười nhưng vẫn cố chỉ tay vào mấy tay ải mà người của Cổ Hoạt Thành trước đó đã chuẩn bị cho họ, bảo.
Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt vội chạy đến, lục lọi tay nải, lấy sữa uống vào. Quả thật uống sữa vào, cơ thể dễ chịu hẳn đi, đỡ cay hơn nhiều.
“Không ngờ một trái ớt nhỏ bé mà lại có uy lực lớn như thế!” Vô Tâm nhìn lại mấy trái ớt đỏ, kinh hãi cảm thán.
“Tiêu Sắt, ngươi định đi đâu vậy?” Quả Quả nhìn theo bóng lưng Tiêu Sắt, hỏi vọng đến khi thấy hắn chợt quay người bước đi.
“Ta đột nhiên cũng muốn đi tắm. Tuyệt đối không được nhìn trộm. Nhìn trộm là ngụy quân tử!” Tiêu Sắt không ngoảnh đầu lại, cứ thế bước về phía trước. Bỏ lại thanh âm trầm ấm ở phía sau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!