Thanh Kiếm Của Quỷ - Chương 146: Đoàn Tụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Thanh Kiếm Của Quỷ


Chương 146: Đoàn Tụ


Khối thân thể của Hồ gia thối rửa thành một đống tro. Huyết Yêu thu đống tro ấy vào một hồ lô nhỏ. Hắn lấy một hộp chứa toàn máu, hắn bắt một cái gì đó màu xanh xanh đỏ đỏ bỏ vào trong đó. Trúc Chi không đoán được đó là gì. Cô suy đoán:

“Cái thứ đó là Sát Sát mà anh nói ư?”

“Đúng vậy. Ta đánh cũng không giết được hắn. Cơ thể mạnh mẽ kia dưới sức mạnh của ánh trăng sẽ trở nên bất tử. Nó là thứ duy nhất giết được lão Hồ gia.”

Huyết Yêu giải thích cho Trúc Chi và Tiểu Bạch nghe vì sao lại cần Sát Sát từ tay Quỷ vương. Bởi vì hắn dùng nó để ăn linh hồn của lão từ bên trong thân thể này.

Sát Sát là một loài vật nuôi yêu thích của Quỷ vương. Nó giống như con rắn nhỏ đầy lông xù xì xấu xí màu xanh đỏ đan xen, kích thước chỉ nhỏ bằng hai đốt ngón tay, lại lợi hại vô cùng. Nếu không biết cách sử dụng nó, nó sẽ phản đòn ăn luôn cả linh hồn của chủ nhân.

Sát Sát trong tay Quỷ vương được nuôi rất khéo. Quỷ vương nuôi nó bằng máu của mình, đôi khi nuôi bằng linh hồn của quỷ dữ. Đó cũng là lý do vì sao linh hồn quỷ dữ kinh sợ Sát Sát. Nó giống như hiện thân của Quỷ vương. Linh hồn của ma quỷ lại còn là nguồn thức ăn mà nó còn ưa thích hơn máu của Quỷ vương.

Huyết Yêu giấu nó trong cánh quạt này, biến nó thánh một mũi tên nhỏ nhỏ vô hình. Nhờ vậy Hồ gia không phát hiện được có một vật đang sống sờ sờ bay vào người mình. Nếu lão biết được Huyết Yêu sẽ dùng Sát Sát, có thể lão sẽ nhảy xuống hồ thoát được một kiếp nạn.

Sát Sát nằm trong tay Huyết Yêu và phát huy công dụng tốt như vậy bởi vì hắn đã yêu cầu Quỷ vương cho hắn thêm một hủ máu của mình. Hắn muốn nuôi Sát Sát. Sau khi giết được Hồ gia phải trả Sát Sát lại cho Quỷ vương. Còn vật thứ hai lấy từ chổ Quỷ vương, hắn vẫn chưa dùng đến.

Trúc Chi hỏi ngay:

“Vậy là anh đã đi gặp Quỷ vương ư? Làm sao hắn giao ra Sát Sát cho anh mượn? Hay anh uy hiếp hắn?”

Huyết Yêu trừng mắt nhìn cô như thể cô vừa buộc tội oan cho hắn. Cô liền ngậm chặt môi không dám hó hé nửa lời. Hắn tức giận nói (mặc dù cô nghe được trong giọng nói của hắn đã dịu dàng hơn ánh mắt kia nhiều lắm):

“Ta thành toàn cho hắn một việc.”

“Tui hỏi việc đó là việc gì anh sẽ không nói đâu ha?”

Quả nhiên Huyết Yêu không trả lời cô. Hắn nghĩ bí mật kia một mình hắn biết đã đủ rồi. Hắn chỉ nói:

“Kết thúc rồi.”

“Chưa đâu.”, Tiểu Bạch chỉ về phía ngực của Trúc Chi làm cô phải dùng tay che lại. Tiểu Bạch nói tiếp, “Chị ấy bị trúng vết cào của mấy tên lúc nảy.”

Huyết Yêu giận dữ nói với Trúc Chi:

“Sao không nói sớm? Vừa rồi còn tốn thời gian quanh co chuyện không đâu.”

Trúc Chi cũng điên tiết lên:

“Chuyện của Sát Sát đâu phải chuyện vớ vẫn đâu chứ?”

“Nó quan trọng hơn tính mạng của cô hay sao?”

Trúc Chi không cải tay đôi với hắn nữa. Có bao giờ cô thắng hắn trong trận đấu khẩu nào đâu. Lúc nào hắn cũng đúng. Lần này cũng vậy. Đều là do hắn có ý tốt muốn lo lắn cho an nguy của cô. Không hiểu sao trong lòng cô tự dưng vui mừng khôn siết. Chỉ có điều cô không thể hiện ra rõ rành rành trên khuôn mặt.

Huyết Yêu lôi cánh tay đang che của Trúc Chi ra khỏi ngực cô, hắn nhìn thẳng nào nó. Đúng là vết cào làm rách một đường dài phía trước dưới xương quai xanh một chút.

Trúc Chi hét lên:

“Anh nhìn đi đâu đó tên biến thái này? Thân xác này còn chưa đủ mười tám đó nhé.”

Tiểu Bạch tính chỉnh lại lời nói của Trúc Chi khi tự dưng cô lại la làng lên với Huyết Yêu. Phải biết hắn chính là ân nhân cứu mạng của họ. Và hắn chỉ đang cố xem xét tình hình mà cô gặp phải mà thôi.

Huyết Yêu không nói lời nào mà đưa cho Tiểu Bạch một chai nhỏ xíu có dính chất dịch màu xanh lam. Hắn nói:

“Ngươi bôi cho cô ấy nhanh đi, không thể để chất độc lan ra được.”, nói xong hắn quay mặt đi chổ khác.

Tiểu Bạch đúng là một đứa nhỏ không hơn không kém, nó nói mà không suy nghĩ:

“Sao chú không tự làm luôn?”

Huyết Yêu liếc Tiểu Bạch khiến nó lạnh cả người. Nó đành kéo Trúc Chi ra một góc nhỏ bôi thuốc lên ngực cô. Còn Huyết Yêu thu dọn tàn cuộc sau lưng hai người họ. Lúc này, lão yêu hồ cũng tới gặp Huyết Yêu và mỉm cười. Lão nói:

“Cuối cùng cũng xong.”

Thanh Lâm, Nhất Uy, Vô Ảnh, Tuấn Tú, bác bảo vệ cùng chú Nhất Đằng nằm la liệt dưới sân trường. Cả năm người đều nhìn lên bầu trời đêm trên cao kia. Ánh trăng vẫn còn nhuốm một màu của máu. Áng mây đen đã trôi xa tận cuối chân trời. Bầu trời trở nên đẹp đẽ hơn nhờ những vì sao đang thay nhau thắp sáng khắp nơi.

May thay khắp nơi ma quỷ đã biến mất hoàn toàn. Bích hoa sen rãi rác khắp nơi, chúng không ngừng vùng vẫy, chắc những con quỷ muốn thoát ra ngoài nhưng không làm được nên đành giãy giụa bên trong tuyệt vọng như thế. Không một ai lo lắng cho bọn chúng, điều mà cả năm người quan tâm ngay lúc này chính là sự xuất hiện của nhóm người Huyết Yêu.

Họ biết nhóm người Huyết Yêu đã tiêu diệt được tên ác quỷ Hồ gia kia. Bằng chứng cho họ khẳng định chắc nịch như thế chính là cổng địa ngục – Quỷ môn quan đã được đóng lại mà không cần tốn một công sức nào nữa. Bác bảo vệ nhờ thế mà thở phào nhẹ nhỏm. Bác liếc mắt nhìn những con người rất bình thường ở đây, họ thật nghĩa khí. Cho dù biết có thể sẽ chết tại nơi này vẫn xông pha ra tiền tuyến chiến đấu với những linh hồn quỷ dữ muốn bảo vệ nhân loại. Bác cảm thấy vô cùng hài lòng. Đây chắc chắn chính là lý do mà Huyết Yêu nhất nhất muốn tụi nó gia nhập cái binh đoàn mà hắn gọi với cái tên “Binh đoàn truy tìm thanh kiếm của Quỷ” kia.

Tuấn Tú muốn gục mặt vào chiếc giường êm ái của mình mà đánh một giấc. Hiện giờ anh rất mệt mỏi, mệt mỏi đến quá độ. Thời gian anh đi thực tập cũng không đến mức cực nhọc như bây giờ. Mặc dù anh cũng không ra sức gì nhiều cho lắm, cuối cùng cái hữu dụng duy nhất của anh là đọc cái tấm bản đồ kia cho Huyết Yêu (mà anh vẫn chưa hề hay biết thật ra tấm bản đồ kia lại là giả). Vậy mà anh vẫn mệt mỏi vô cùng. Thiết nghĩ anh không hợp với loại sự tình này cho lắm. Có lẽ lần sau Tuấn Tú nên ngồi im ở nhà làm hậu phương vững chắc cho mọi người, dù thật ra anh muốn tận mắt chứng kiến hơn. Thế nhưng điều đó lại gây cản trở cho những người có khả năng chiến đấu ở kia, anh có thể trở thành chướng ngại của họ. Rất có thể vì cứu sống anh, họ lại phải gặp nguy hiểm khác.

Thanh Lâm cũng cảm thấy bản thân chưa mạnh đến mức sánh vai cũng những người ở đây (anh chỉ mạnh hơn mỗi Tuấn Tú). Cậu đang phân vân với chính ý định ban đầu của mình. Cậu phát hiện càng đến gần với thanh kiếm của Quỷ cậu càng phải đối mặt với kẻ thù mạnh hơn rất nhiều. Những tưởng tượng trừ yêu diệt ma trong đầu của cậu dường như tan biến thay vào đó chỉ còn nỗi sợ hãi. Tuy nhiên nhìn lại những gì cậu đã làm được đến tận hôm nay vẫn khiến cậu cảm thấy hạnh phúc. Người thân của cậu, những người bạn mà cậu yêu thương hay những người xung quanh cậu ít ra vẫn còn say giấc ngủ ngon lành trong chính ngôi nhà của mình. Hội của cậu không để bất cứ một con ma hay con quỷ nào xổng ra ngoài hại mọi người. Đó đã là một kết quả quá tốt rồi. Thanh Lâm mỉm cười nhìn ánh trăng trên cao kia.

Nhất Uy và Vô Ảnh đang lo cho Huyết Yêu và Trúc Chi hơn. Theo như lời bác bảo vệ nói trước đó, Huyết Yêu phải sở hữu một vật bất ly thân của Quỷ vương mới có thể thắng được Hồ gia. Có lẽ vật kia còn có thể hạ được cả Nguyên Sâm. Huyết Yêu làm sao lấy được vật đó nếu không đến gặp Quỷ vương.

Kết quả họ đã thắng, chuyện gì đã xảy ra ở bên đó. Họ làm sao thắng được Hồ gia, Nhất Uy rất mong được gặp họ ngay lúc này, muốn họ kể lại toàn bộ câu chuyện.

Nhất Uy nói:

“Có thể hai người đó sẽ rất đói. Hay trở về nhà tắm rửa chờ hai người đó về đi. Chúng ta nằm ở đây cũng đâu ích lợi gì.”

Bác bảo vệ cười nói:

“Đúng đó. Ta phải dọn dẹp bãi chiến trường này rồi ngủ một giấc dài đây.”

Thanh Lâm năn nỉ:

“Bác cũng về chung với tụi con đi.”

Bác bảo vệ thành thật nói:

“Ta không muốn gặp cái tên ngạo mạn kia đâu. Thể nào cũng lại trách ta nhúng tay vào mấy chuyện nhảm nhí của hắn.”

Tuấn Tú nói:

“Ảnh không phải loại người đó đâu bác ơi.”

Thanh Lâm bồi thêm:

“Phải đó. Bộ bác không tò mò làm sao thầy thắng được tên Hồ gia kia sao? Trong tay thầy làm gì có đồ của Quỷ vương.”

Bác bảo vệ dường như sắp bị mấy đứa học trò thuyết phục được. Nhất Uy nói một câu chốt hạ cuối cùng:

“Còn lá thư máu kia nữa. Con nghĩ chính tay bác nên đưa cho thầy thì hơn. Nội dung bức thư vượt sức mà tụi con có thể đề cập tới.”

Năm người phủi mông đứng dậy. Bác bảo vệ làm rất nhanh chuyện dọn dẹp của chính mình. Sân trường lúc này khôi phục như mới, giống như chưa có một trận chiến nào xảy ra ở đây vậy. Bác lủi thủi theo bọn họ trở về nhà Tuấn Tú.

Tuấn Tú không thấy Trúc Chi lẫn Huyết Yêu đâu. Đoán được họ chưa về, anh vội lôi mấy thứ có sẵn trong tủ lạnh ra xào nấu một chút. Mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi những người đang đói khát ngoài phòng khách. Vô Ảnh không chịu đựng được nữa đã bay vào bếp phụ giúp Tuấn Tú dọn chén ra bàn.

Bác bảo vệ chợt lên tiếng:

“Họ về rồi. Ta ngửi được mùi kiêu ngạo của tên tóc đỏ.”

Nhất Uy nhìn về phía cửa. Đúng là một hành động dư thừa. Cậu quên rằng Trúc Chi đang đi với một người không thích đi bằng cửa chính lắm. Khi cậu vừa quay đầu vô lại phòng khách đã thấy Huyết Yêu, Trúc Chi và Tiểu Bạch đang tươi cười với mình.

“Đói muốn chết.”, đó là giọng nói của Trúc Chi.

Vô Ảnh nghe tiếng của Trúc Chi thì thò đầu ra ngoài. Gã hối hả chạy ra ôm chầm lấy Trúc Chi mừng xém tý rơi nước mắt. Thanh Lâm quạu quọ lôi Vô Ảnh ra khỏi người cô. Cậu trừng mắt nhìn gã như thể gã vừa làm gì tội lỗi với cậu lắm ấy.

Vô Ảnh nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Thanh Lâm đầy câm tức. Gã chỉ ôm một cái mà cái “thằng ấy” đã phản ứng gay gắt vậy rồi, huống hồ trong đầu gã còn có ý định trộm hôn lên đôi má hồng kia. Trong một phút gã còn lầm tưởng Trúc Chi là Thủy Hà, chỉ vì cách cầm Thượng Nguyệt của cô rất giống nàng, suýt nữa đã không kiềm lòng được mà phạm sai lầm.

Nhất Uy cũng chạy vồ ra ôm Trúc Chi một cái rồi thả ra ngay. Cậu sợ Thanh Lâm ghen ăn tức ở lại trừng mắt nhìn cậu như nhìn Vô Ảnh ban nảy. Cậu quay sang vồ lấy Huyết Yêu, úp mặt vào ngực hắn rồi buông ra ngay.

Vô Ảnh thấy vậy cũng vội vàng ôm lấy Huyết Yêu một cái thâm tình. Vậy mà Huyết Yêu không những đã dùng quạt chặn ngang ngực gã, mà còn trừng mắt nhìn gã khiến gã tủi thân vô cùng. Tính ra gã cũng thân thiết với hắn chứ.

Huyết Yêu thấy bộ mặt te tua thảm sầu đó của Vô Ảnh thì nói:

“Nặng mùi thế kia mà ôm ấp cái gì.”

Vô Ảnh cải ngang:

“Nhất Uy cũng hôi như em mà.”

“Chú mày ganh tỵ với Nhất Uy mà được à? Nó là đứa con cưng của Kim Quy đấy.”

Bác bảo vệ nghe đến đây giật mình đi ra nói:

“Cái chuyện này bác chưa nghe ai nói. Ai là con của Kim Quy cơ?”

Huyết Yêu bực mình đi thẳng vào trong bếp, hắn không quên thay mới bộ đồ mà Nhất Uy và Vô Ảnh đang mặc. Chỉ một phút cả hai người đã không còn bốc mùi hôi thối nữa.

Trúc Chi nói nhỏ với bác bảo vệ:

“Nhất Uy là con của Kim Quy. Cậu ấy mang dòng máu lai giữa thần tiên và phượng hoàng.”

Bác bảo vệ xoa xoa hai bên thái dương:

“Phượng hoàng?”

Nhất Uy nói:

“Con tưởng bác phải đoán ra khi con cầm thanh kiếm kia rồi chứ? Bộ thầy không kể cho bác nghe hả?”

Bác bảo vệ đoán:

“Ta tin hắn vẫn chưa tin tưởng ta đến mức tiết lộ chuyện này cho ta biết. Một đứa con lai khác tồn tại trên trần gian là một điều nguy hiểm cở nào. Ta tin hắn vì muốn bảo vệ tính mạng của con mà giữ kín chuyện này.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN