Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Quyển 2 - Chương 36: Bắc Cung Thanh Đan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng


Quyển 2 - Chương 36: Bắc Cung Thanh Đan


Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 36: Bắc Cung Thanh Đan

Đã hơn ba tháng kể từ lúc hai người Tư Dịch Tầm và Cốc Chi Lam đưa Cố Tinh Hải rời đi. Trong khoảng thời gian hai tháng này, Tinh Hồn mất hơn nửa tháng để tìm hiểu lai lịch vùng này thì mới biết sơn mạch nơi hắn đang luyện tập gọi là Hằng Nhạc Sơn Mạch.

Bên ngoài Hằng Nhạc Sơn Mạch có một số tiểu trấn, nhưng nổi bật nhất chính là trấn Thanh Giang. Có một đoạn thời gian, Tinh Hồn đến trấn Thanh Giang này để tìm mua một số kiến thức hữu dụng.

Tại trấn Thanh Giang, nghề săn bắt hoang thú để lấy tài liệu rất thông dụng, nhân tiện cần phải nâng cao thực lực, Tinh Hồn liền tạm gác lại chuyện đi đến Phong Lâm Thành.

Đoạn thời gian săn bắt hoang thú tại Hằng Nhạc Sơn Mạch, tu vi của hắn không có tiến triển gì nhiều, vẫn còn một khoảng cách rất xa nếu muốn đột phá trung kỳ Phàm Tiên Cảnh. Nhưng về thực lực thì hắn ngày một tiến bộ, cơ thể dần dần thích nghi được với pháp tắc của Đại Thiên Thế Giới.

Lại nói đến mối lo lắng của Tinh Hồn. Còn nhớ mấy tháng trước, trong cuộc hỗn chiến tranh đoạt U Hải Quả, Tinh Hồn có đoạt được một vài cái Nhẫn Trữ Vật. Thế nhưng trong mấy cái Nhẫn Trữ Vật này lại không có bất kỳ một viên Hoán Cốt Đan nào cả.

Tinh Hồn là tu sĩ phi thăng từ hạ giới, nếu không có Hoán Cốt Đan thì sau năm năm thiên địa sẽ giáng xuống thiên kiếp để bài trừ.

Tuy nói vẫn còn hơn bốn năm nữa thiên kiếp mới giáng xuống, nhưng chung quy giải quyết vấn đề này càng nhanh càng tốt. Bởi càng gần đến thời gian của thiên kiếp thì uy lực của nó càng mạnh.

Hoán Cốt Đan này thường chỉ có tại các tiên môn có đặt Ngũ Hành Linh Đài, bởi khi phi thăng từ hạ giới lên Đại Thiên Thế Giới thì các tu sĩ sẽ được truyền tống đến Ngũ Hành Linh Đài này.

Từ những thông tin mà Tinh Hồn tìm kiếm, rất có thể những đại tiên môn tại Hư Thần Tinh này như Thiên Kiếm Tông có đặt Ngũ Hành Linh Đài.

Có điều, muốn đến Thiên Kiếm Tông để xin Hoán Cốt Đan thực sự rất khó khăn.

Nếu như được truyền thống thẳng đến thì không nói, nhưng đằng này hắn gặp phải sự cố trên đường phi thăng, lại thêm hắn đắc tội với đám đệ tử Thiên Kiếm Tông, vậy nên chuyện này khó càng thêm khó.

Sau một thời gian suy nghĩ, rốt cuộc hắn liền đi đến quyết định trở thành đệ tử Thiên Kiếm Tông, như vậy mới có cơ may xin được Hoán Cốt Đan.

Cứ cách mỗi mười năm, Thiên Kiếm Tông cùng bốn đại tiên môn khác mở một đợt thu nạp đệ tử. Tính đến thời gian chiêu mộ đệ tử còn khoảng hơn bốn tháng.

Thế nên Tinh Hồn mới quyết định tạm thời không đến Phong Lâm Thành mà ở lại Hằng Nhạc Sơn Mạch này để nâng cao thực lực.

Hoang thú mà hắn nhắm đến đa số đều là Hậu Thiên hoang thú cấp một cả. Thời gian đầu hắn gặp đôi chút khó khăn, nhưng dần dần rồi cũng tìm ra một số thủ đoạn. Đến nay, số lượng hoang thú cấp một bị hắn giết chết cũng trên dưới hai mươi con.

Lấy tài liệu trên người đám hoang thú này đem đến trấn Thanh Giang trao đổi cũng vừa đủ để hắn sống qua ngày.

Con rết trước mặt hắn chính là mục tiêu của ngày hôm nay.

Sau gần nửa ngày, rốt cuộc hắn cũng đã hạ sát được nó một cách thuận lợi.

Một trảo vừa ra, phối hợp với tốc độ kinh người, lập tức đâm thủng qua lớp giáp xác cứng cáp phủ bên ngoài, tạo thành một cái lỗ lớn trông rất kinh dị.

Con rết rít lên một tiếng thê lương, nằm quằn quại trên mặt đất, sau gần nửa khắc thì hoàn toàn chết đi.

Phủi phủi bụi bẩn trên áo, Tinh Hồn lấy ra một con dao, bắt đầu cắt xuống những tài liệu trên cơ thể con rết.

Nhưng đột nhiên, Tinh Hồn bỗng cầm con dao đó bất ngờ ném về hướng bên trái mình, đồng thời bước chân lui lại thủ thế.

Âm thanh va chạm kim loại vang lên nghe khá điếc tai, từ hướng mà Tinh Hồn ném đi con dao có hai bóng người xuất hiện.

Một người đàn ông trung niên tướng mạo khá bình thường, nhưng trên người tản mát khí tức phong trần, hẳn là người thường xuyên tham gia chém giết hoang thú. Người còn lại là một thanh niên, nhìn còn trẻ tuổi, nhưng đoán chừng thực lực còn mạnh hơn cả gã đàn ông trung niên kia.

Nhưng nháy mắt một cái Tinh Hồn liền nhìn ra được, người thanh niên áo trắng này dường như trên người có thương thế.

Mà hai người này, dĩ nhiên chính là đoàn đi săn hoang thú của Hạng gia.

– Làm kinh động huynh đệ, thật ngại quá.

Hạng Hạo thái độ ôn hòa, ôm quyền cười nói tự nhiên.

Nhìn thái độ của Hạng Hạo, dường như đối với Tinh Hồn có ấn tượng rất sâu. Chắc có lẽ là bởi với tu vi của Tinh Hồn lại có thể dễ dàng giết chết được con rết kia mà không hề bị thương gì, điều này không phải tiên giả Phàm Tiên Cảnh sơ kỳ bình thường có thể làm được.

Không chỉ riêng gì Hạng Hạo, người đàn ông đi cùng với hắn cũng rất ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, đám người Từ Thắng, Thiết Cao cũng vừa đến nơi.

– Ồ, Hạng Hạo sư đệ, thật trùng hợp.

– Thì ra là Bắc Cung huynh.

Người thanh niên họ Bắc Cung trông thấy Hạng Hạo, trong mắt không quá nhiều kinh ngạc, chỉ ôn hòa nói một tiếng, sau đó lại dời sự chú ý lên Tinh Hồn.

– Đây là Ô Tinh Công, một hoang thú nhất cấp khá lợi hại, là huynh tự mình giết nó ư?

Họ Bắc Cung nhìn thi thể Ô Tinh Công, rồi lại nhìn Tinh Hồn, cảm khái nói.

– Các người, rốt cuộc muốn gì đây?

Chỉ liệp sát một đầu Ô Tinh Công, thế mà lại dẫn đến sự chú ý của nhiều người như vậy, điều này làm cho nội tâm Tinh Hồn khá phức tạp.

Họ Bắc Cung sợ hiểu lầm, liền nhanh miệng giải thích:

– Huynh đệ đừng hiểu lầm, ta và mấy huynh đệ đây chỉ vô tình đi ngang qua, không có ý gì khác đâu, ha ha…

Hạng Hạo cũng đồng dạng:

– Ta và Cổ thúc nghe tiếng động nên mới chạy đến đây xem tình hình. Tuyệt không có ý xấu.

Tinh Hồn nhíu mày. Không biết trong đầu nghĩ gì, liền không thèm thu thập tài liệu từ Ô Tinh Công nữa mà xoay người lại bỏ đi.

– Huynh đệ, chậm đã.

Đúng lúc này, thanh niên họ Bắc Cung bất ngờ nhảy lên chắn trước đường đi của Tinh Hồn.

– Ngươi muốn gì?

– Xin tự giới thiệu, tại hạ Bắc Cung Thanh Đan. Huynh đệ thực lực bất phàm, không biết có hứng thú đồng hành cùng mấy người huynh đệ chúng ta đi săn hoang thú không?

Bắc Cung Thanh Đan ngữ điệu hòa hoãn, trên mặt nở nụ cười để tránh gây ra hiềm kích, hướng Tinh Hồn nói.

Mà Từ Thắng, Thiết Cao hay vị Chu cô nương kia đều có chút kinh ngạc. Có điều, theo như những hiểu biết của bọn họ đối với Bắc Cung Thanh Đan này, hắn chưa bao giờ làm việc gì mà không có lợi ích cho bản thân.

– Không có hứng thú.

Tinh Hồn lắc đầu, không chút suy nghĩ đáp.

– Ta sẽ trả công hậu hĩnh.

Bắc Cung Thanh Đan lại nói, nhưng vẫn là nhận được một cái lắc đầu từ Tinh Hồn.

– Ôi! Nhưng nếu đã gặp mặt coi như có duyên. Bắc Cung ta tặng huynh thứ này, hy vọng ta và huynh sớm sẽ tái ngộ.

Bỗng Bắc Cung Thanh Đan trên tay xuất hiện một lọ đựng đan ném qua cho Tinh Hồn. Tuy không biết bên trong là đan dược gì, nhưng Tinh Hồn vẫn thuận tay chụp lấy. Có thể nhìn ra được trong mắt hắn lộ ra một tia nghi ngờ.

Nhưng Bắc Cung Thanh Đan vờ như không nhìn ra, ôm quyền một cái rồi cùng với đám Từ Thắng rời đi.

– Tính toán chắc là không sai. Chuyến đi này xem như thuận lợi, ha ha…

Bắc Cung Thanh Đan trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười bí ẩn, tựa hồ việc đụng phải Tinh Hồn tại Hằng Nhạc Sơn Mạch này hắn đã dự đoán từ trước. Mà câu nói trước khi tạm biệt Tinh Hồn dường như ẩn chứa một loại huyền cơ nào bên trong.

Mấy điều này làm cho Tinh Hồn xuất hiện chút ấn tượng đối với Bắc Cung Thanh Đan, nhưng không phải là ấn tượng tốt đẹp gì, ngược lại xuất hiện một sự cảnh giác.

Cũng không bận tâm đến hai người Hạng Hạo nữa, Tinh Hồn liền bỏ đi, dự tính tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi một đêm.

Ở lại chỉ còn có hai người Hạng Hạo và người đàn ông trung niên gọi là Cổ thúc. Hạng Hạo nhìn phương hướng Tinh Hồn rời đi, bàn tay bỗng xoa cằm, chân mày như kiếm nhíu lại, lộ ra nét suy tư:

– Thiếu gia?

Thấy Hạng Hạo có điểm kỳ lạ, vị Cổ thúc kia hỏi thăm:

– Cổ thúc, ngươi sinh hoạt tại trấn Thanh Giang này nhiều năm, không biết có nhận thức được người kia không?

Người Hạng Hạo đang nhắc đến dĩ nhiên chính là Tinh Hồn. Cổ thúc lắc đầu, trả lời:

– Nhìn rất lạ mặt, chắc là người ở vùng khác đến. Có gì bất thường chăng?

– Có lẽ ngày mai ta phải trở về Phong Lâm Thành.

– Gấp vậy sao?

– Ừ, có chuyện cần phải báo lại với phụ thân.

– Đã vậy thì tạm hoãn lại việc đi săn Quỷ Diện Hùng, để ngày mai ta hộ tống thiếu gia.

– Làm phiền Cổ thúc.

Hạng Hạo cười nói lễ phép, rồi sau đó hai người cũng rời khỏi địa phương này, trở lại nơi mấy chục hạ nhân Hạng gia đang chờ đợi.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Lại nói đến mấy người Bắc Cung Thanh Đan. Sau khi tạm biệt Tinh Hồn, không lâu sau đó hắn lại tách khỏi hai người Từ Thắng và Thiết Cao, bảo là có chuyện cần làm rồi liền cùng với vị Chu cô nương kia tách ra làm hai ngã.

Từ Thắng và Thiết Cao ngầm đoán rằng, thì ra mục đích của Bắc Cung Thanh Đan nằng nặc đi cùng bọn họ chính là để tìm gặp Tinh Hồn. Tuy hơi buồn bực, nhưng vốn biết rõ tính cách của gã này, liền không thèm bỏ trong lòng nữa.

– Bắc Cung Thanh Đan, huynh có quỷ kế gì đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN