Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính
Chương 38: Chúng tao không phải quỷ Đông Tinh
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Buổi tối 11 giờ 20 phút, phố Bạch Liên Hoa.
Sắc mặt Lão Trần và Sở Lỵ Lỵ cuồng biến, không dám tin tưởng.
“Gặp… gặp quỷ rồi!” Lão Trần kêu ra tiếng.
Vẻn vẹn chỉ một nháy mắt, phố Bạch Liên Hoa yên tĩnh không người, vắng lặng trống trơn, đột nhiên người đến người đi tấp nập.
Cửa tiệm hai bên mở rộng, khách nối liền không dứt, chen chúc phồn hoa, náo nhiệt không thôi.
Trên đường, đám người hữu ý vô ý nhìn về phía trong xe cảnh sát.
Hai người Sở Lỵ Lỵ chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Quỷ phát hiện ra bọn họ!
“Hai người ở lại trong xe, dán bùa hộ mệnh lên trên cửa xe, tôi đi một chút sẽ trở lại.”
Vương Bình mở miệng, cõng túi đàn ghi-ta lên, tiện tay lấy luôn côn sắt hôm nay Sở Lỵ Lỵ đoạt được trong tay đám học sinh đánh nhau ẩu đả ở phố cách vách, mỗi tay cầm một thứ.
Rầm!
Cửa xe cảnh sát được mở ra, Vương Bình xuống xe.
Một tay hắn quơ côn sắt dài nửa mét, trên mặt hiện lên vẻ hung ác, cất bước đi hình số tám, khí phách mười phần đi về phía quầy hàng rong gần mình nhất.
Thình thịch!
Một cước của Vương Bình đá bàn hàng rong ngã lăn, tiếp đó hắn vung côn sắt trong tay đập phá một cái bàn khác, sau đó hắn lại tiện tay ném một cái bàn bên cạnh.
Hắn giơ côn sắt trong tay lên, nhắm ngay vào mọi người trên đường phố.
“Đông Tinh, cmn bọn mày nghe rõ cho tao! Tao tới thu phí bảo hộ! Một cửa tiệm một vạn, không cho lão tử lão tử sẽ chém chết bọn mày!”
Giọng nói to rõ mà vô lại mười phần vang vọng trên phố Bạch Liên Hoa.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết.
Phố Bạch Liên Hoa vốn huyên náo ồn ào, tại thời khắc này nó lặng ngắt như tờ, mọi người trên đường phố hoặc là dại ra, hoặc là rung động nhìn Vương Bình.
Keng! Đám quỷ chết đói vẻ mặt dại ra, thuộc tính +1.
Keng! Đám quỷ chết đói vẻ mặt dại ra, thuộc tính +1.
Keng! Đám quỷ chết đói vẻ mặt dại ra, thuộc tính +1.
Keng! Đám quỷ chết đói vẻ mặt dại ra, thuộc tính +1.
…
Trong xe cảnh sát, Lão Trần và Sở Lỵ Lỵ ngây ra như phỗng.
Vương Bình, anh xác định anh không đi sai studio đấy chứ?
Mẹ nó đây là đuổi quỷ sao? Đây rõ ràng là Trần Hạo Nam thu phí bảo hộ.
Tròng mắt Lão Trần trừng lớn như mắt trâu, chỉ vào Vương Bình ngoài xe, hỏi Sở Lỵ Lỵ đang ở bên cạnh.
“Sở Lỵ Lỵ, Vương Bình sẽ không bị quỷ Giang Bả Tử của Đồng La Loan phụ thân đấy chứ?”
Khóe miệng Sở Lỵ Lỵ giật giật…
Bên kia.
Thấy mọi người nhìn hắn nhưng không người đáp lại, Vương Bình hai bước hóa thành một bước, đưa tay níu lấy cổ áo của một người gần đây, chống trán lên trên trán đối phương, hét lớn.
“Lão tử nói lão tử muốn thu phí bảo hộ, không nghe thấy sao? CMN tao là Hồng Hưng!”
Bốp!
Vương Bình tát một tát lên trên mặt người kia, sau đó lại một cước đạp bay người kia.
Người kia bay ngược ra, nặng nề nện lên trên bàn bên cạnh, cái bàn bị nện tới nát nhừ, đồ ăn trên bàn rơi lả tả xuống đất.
Giây phút yên tĩnh ngắn ngủi.
Trên mặt đám người phố Bạch Liên Hoa vốn hiện lên dáng tươi cười, vui vẻ nói chuyện, toàn bộ biến mất không thấy đâu.
Thay vào đó là vẻ âm trầm.
Phảng phất như có một chiếc đèn pha màu xanh đen chiếu lên trên mặt mỗi người, âm trầm đáng sợ, quỷ khí tràn ngập, tràn ngập khí tức của người chết, không còn chút ánh sáng mặt trời hay vẻ rộn rã vui tươi nào…
Hu hu hu ~~
Phố Bạch Liên Hoa nổi lên trận trận âm phong.
Cái bàn bị ném đi, thực phẩm đồ ăn biến mất, hóa thành từng luồng âm khí tràn ngập trên không trung.
Đèn đường nhấp nháy không ngừng, ánh sáng từ bóng đèn bỗng chuyển biến, rọi ra ánh sáng màu đỏ tươi giống như máu.
Vô số âm khí phiêu đãng hình thành gió xoáy màu đen, cuốn quét đường phố.
Vẻn vẹn chỉ nháy mắt, phố Bạch Liên Hoa sáng sủa náo nhiệt triệt để biến thành một nơi âm phong cuồn cuộn, tản ra mùi máu tươi nồng đậm, giống như quỷ phố tới từ địa ngục, đi thông Cửu U, nối thẳng minh phủ.
Thế giới dường phố đã bị màu máu thay thế.
Mọi thứ đều biến thành màu đỏ tươi như máu, phảng phất như ngoài máu tươi và tử vong, không chứa nổi bất kỳ một thứ gì khác.
Mà hơn trăm người trên đường phố lại như thể hàn băng bị hòa tan, quá trình hòa tan dài dòng bị rút ngắn lại trong một giây.
Mỗi người hóa thành một luồng máu loãng.
Máu loãng khắp nơi trên đất, hợp với đường phố màu máu, khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô hạn!
Ùng ục ục…
Máu loãng đang nổi lên, lần lượt từng bóng người từ trong vũng máu bò ra.
Đó là từng con từng con thân hình khô gầy như que củi, miệng há tới sát mang tai, sắc mặt giống như thi thể đông cứng.
Hết thảy tất cả phát sinh quá nhanh.
Trong vòng mấy hơi thở đã hoàn thành biến hóa, không cho người ta có thời gian phản ứng.
Lão Trần sợ hãi đến run rẩy.
Thật nhiều quỷ…
Đây không phải một con, mà là tròn hơn hai mười con quỷ.
Sở Lỵ Lỵ cũng sợ hãi, sao lại có nhiều quỷ như vậy?
Đúng lúc này.
Giọng nói của Vương Bình vang lên.
“Ôi này, CMN, bọn mày cho rằng bọn mày hóa thành quỷ thì không cần phải trả phí bảo hộ sao? Tao nói cho bọn mày biết, Hồng Hưng tao thu chính là phí bảo hộ của bọn quỷ như chúng mày, quỷ Đông Tinh đều đáng chết!”
Rống!!
Quỷ chết đói vốn không để ý tới lời Vương Bình nói, đồng loạt xông lên muốn cắn Vương Bình.
Vương Bình phẫn nộ quát một tiếng, cầm lấy côn sắt xông tới.
“Hôm nay, không phải Đông Tinh bọn mày vong thì chính là Hồng Hưng tao diệt!”
Giờ khắc này, đối phương là hai mươi con quỷ chết đói, mà phía Vương Bình chỉ có một mình hắn.
Một chọi hai mươi, Vương Bình vẫn nghĩa vô phản cố xông tới như trước.
Tràng diện nhiệt huyết sôi trào như vậy, kết hợp với câu nói kia của Vương Bình, thân thể Lão Trần và Sở Lỵ Lỵ chấn động mạnh, người như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, phảng phất như bọn họ đang xem bộ phim người trong giang hồ phiên bản thần quái.
Đồng thời, trong lòng Lão Trần và Sở Lỵ Lỵ còn nảy lên suy nghĩ.
“Chắc chắn là Vương Bình đã bị quỷ Giang Bả Tử phụ thân!”
Một con quỷ chết đói vọt lên, côn sắt trong tay Vương Bình xoay chuyển, đánh về phía đầu lâu của chúng nó.
Oanh!
Côn sắt nổi lên một tia sáng trắng nghiêm nghị, đầu quỷ chết đói nổ tung.
Vương Bình không do dự, côn sắt thuận thế quất về phía một con quỷ chết đói khác đang nhào tới.
“Trả phí bảo kê cho tao!”
Phần eo quỷ chết đói bị côn sắt quét trúng, lưng gãy đôi, lại một con quỷ chết đói nữa chết đi.
Lão Trần và Sở Lỵ Lỵ nhìn tới ngây người.
Nhìn tràng diện ngoài xe, hai người vô cùng rung động.
Đây nào phải thiên sư đấu quỷ gì, rõ ràng là người trong giang hồ sống mái với nhau, một người trong giang hồ sống mái với hai mươi người trong giang hồ khác.
Mấu chốt là hai mươi người trong giang hồ kia còn không được việc, bị đánh chết quá nhanh đi.
Thình thịch!
Một cước của Vương Bình đạp bay một con quỷ chết đói, một đấm đánh vào trên mặt một con quỷ chết đói, một côn đánh lên trên cổ quỷ chết đói, phương thức đánh nhau đúng như đám người trong giang hồ đánh nhau.
Lúc này, đừng nói là Lão Trần và Sở Lỵ Lỵ, ngay cả đám quỷ chết đói cũng bị đánh ngơ ngác.
Bọn chúng chém giết với Vương Bình, nhưng Vương Bình như thể người trong giang hồ, không ngừng chém giết bọn họ, trong miệng còn thường hô hào ngôn chí khí.
“Đi nói cho tên Tư Đồ Bình biết, phố Bạch Liên Hoa này chỉ cần có một Bình là đủ rồi, chính là Vương Bình tao!”
“Quỷ Đông Tinh đều là bọn hèn nhát.”
“Hôm nay, tao sẽ dùng máu của bọn mày dương danh uy thế của Hồng Hưng tao!”
Hết con quỷ chết đói này tới con quỷ chết đói khác bị một đấm một côn của Vương Bình đánh chết.
Vừa mới qua đi không bao lâu, hai mươi con quỷ chết đói chỉ còn phân nửa.
Quỷ chết đói kinh hoảng, sợ hãi nhìn Vương Bình.
Bọn họ không dám tới gần Vương Bình, bị Vương Bình đánh cho liên tiếp lui về phía sau, tràn ngập sợ hãi.
“Mày… rốt cục mày là ai?” Một con quỷ chết đói sợ hãi nói.
Người này thật đáng sợ, đánh đến hiện tại, nhưng đánh thế nào cũng không đánh chết, thậm chí còn không đánh đối phương bị thương được, ngược lại bên mình đã chết phân nửa.
Còn có, rốt cuộc hắn là người nào? Vì sao hắn luôn hô khẩu hiệu Hồng Hưng tất thắng, Đông Tinh đáng chết?
“Ừm? Quỷ Đông Tinh, ngay cả Hồng Hưng Vương Bình tao cũng không nhận ra sao?”
Lông mày Vương Bình hơi nhướng lên, trầm giọng nói.
“Cũng được, hôm nay tao sẽ giết sạch bọn mày, để đám quỷ Đông Tinh bọn mày đều nhớ tên Hồng Hưng Vương Bình tao.”
Nói xong, Vương Bình hùng hổ mang theo côn sắt đánh chết đám quỷ chết đói con lại.
“Chờ đã!”
Một con quỷ chết đói kêu ra tiếng.
“Chúng tao không phải quỷ Đông Tinh!”
“Mày nhận sai quỷ rồi, chúng tao chỉ là quỷ tán loạn, không phải quỷ có tổ chức, quỷ Đông Tinh gì cả.”
Keng! Đám quỷ chết đói bị đánh ngơ ngác e ngại, bắt đầu mơ hồ, tin tưởng lời nói bậy của túc chủ, thuộc tính +10.
Keng! Kí chủ liên tiếp nói bậy và biểu hiện hung tàn, đám quỷ chết đói sợ đến không tự chủ được tin tưởng, thật có một bang phái gọi là Hồng Hưng, một bang phái tên là quỷ Đông Tinh, thuộc tính +5.
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!