Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính - Chương 41: Ta không nhìn thấy tương lai sáng chói của ngươi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính


Chương 41: Ta không nhìn thấy tương lai sáng chói của ngươi


Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

“Đã biết, ba ngày sau cô tới chở tôi tới nhà cô, tôi rất đồng ý, không gặp không về. Nếu cô không đến, tôi sẽ chờ cô đến thiên trường địa cửu.”

“Đi chết đi, Vương Bát Bình!”

Theo Sở Lỵ Lỵ mắng Vương Bình một câu, sau đó hai người cúp điện thoại.

Vương Bình vuốt cằm, mở ipad dò địa đồ Thâm Quyến.

“Sở gia thôn cách nhà trọ Thủy Tinh xa thật.” Vương Bình lẩm bẩm nói.

Sở Lỵ Lỵ gọi điện thoại cho hắn, muốn hắn quay về nhà cô ấy một chuyến. Nguyên nhân thực sự không phải Sở Lỵ Lỵ muốn theo đuổi hắn như Vương Bình đã nói, mà có nguyên nhân khác.

Dường như thôn trang nơi nhà cũ của Sở Lỵ Lỵ có hiềm nghi phát sinh sự kiện linh dị.

Trong ba ngày tiếp theo, Vương Bình không ra khỏi cửa, mỗi ngày ở trong nhà xem phim với Trương Dao và Hồ Dao.

Ngoài xem phim, Vương Bình còn nghiên cứu thuật mỹ dung bảo dưỡng với hai cô ấy, cái gì mà mặt nạ dưỡng da rất tốt cho da thịt, cái gì mà kem chống nắng không khiến da bị thương.

Thậm chí, Vương Bình còn tràn đầy phấn khởi bắt đầu mân mê mỹ phẩm có tác dụng bảo vệ da cho quỷ.

Cứ nghiên cứu đi, không chừng có một ngày nào đó lại cần dùng đến.

Sau khi không ngừng mày mò vớ vẩn, thật đúng là đừng nói, không ngờ Vương Bình có thể mân mê ra một chút trò mới lạ.

Thời gian vội vã, mới đó đã tới thời gian hẹn Sở Lỵ Lỵ đi Sở gia thôn.

Cùng lúc đó, thủ đô Trung Quốc, trong một căn phòng sang trọng tầng 26 của khách sạn năm sao —— khách sạn Vạn Lệ.

Oanh!

Tiếng sấm rền nổ vang, cửa phòng bằng gỗ xa hoa nổ tung, vụn gỗ bay ngang, bụi mù tràn ngập.

Trong sương mù, hai bóng người bay ngược ra, tàn nhẫn va chạm trên vách tường.

Một người trong đó vì bảo vệ người còn lại, sau khi ngăn khuất thân thể đã phải thừa nhận va chạm.

Theo vách tường rạn nứt, có thể tưởng tượng được lực xông tới lớn cỡ nào, một người mà có thể đụng vỡ cả tường, không chết đoán chừng cũng tàn tật.

Phốc!

Một người trong đó phun ra một ngụm máu lớn.

“Anh! Anh không sao chứ.” Một bóng người tương đối xinh xắn khác vội vàng đứng lên, hỏi bóng người đã phải chịu tổn thương vì mình.

Vừa nói xong, bụi mù chung quanh dần dần tiêu tán, bóng dáng mơ hồ của hai người triển lộ ra.

Nếu như Sở Lỵ Lỵ và Vương Bình ở đây, tất nhiên sẽ có thể nhận ra.

Hai người này không phải là Trương Hạo và Trương Nghiên sao?

Sắc mặt Trương Hạo trắng bệch, miệng phun máu tươi, mà Trương Nghiên không bị thương nghiêm trọng như Trương Hạo, nhưng mặt cũng biến sắc.

Sắc mặt Trương Nghiên rất ngưng trọng, bảo hộ trước mặt Trương Hạo, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ thần bí.

Xuy!

Trong bọc nơi hông của cô ấy có từng lá bùa vàng bay ra, giống như chỉ có cánh bướm nhốn nháo, lượn lờ quanh thân Trương Nghiên.

Lá bùa nở rộ ánh sáng vàng ngọc, tạo ra khí thế phi phàm, như thần nhân phủ xuống.

Vẻ mặt Trương Nghiên rất ngưng trọng, chăm chú nhìn nhất cử nhất động từ căn phòng xa hoa đã bị phá nát cửa, không dám thư giãn chút nào.

Tên trong căn phòng xa hoa, được trang trí và cài đặt thiết bị xa hoa, vốn nên có vẻ ấm áp và ôn nhu, thế nhưng chẳng biết tại sao khắp nơi lại lộ ra vẻ rét lạnh.

Sương mù màu xám nồng đậm phiêu đãng, quỷ khí tràn ngập.

Ngay khi tâm thần Trương Nghiên thắt chặt, lực chú ý tập trung cao độ, dường như đang đề phòng đồ vật đáng sợ nào đó bên trong căn phòng xa hoa.

“Đi, cô ta không thể ra khỏi gian phòng kia được, chúng ta rời đi trước.”

Trương Hạo hư nhược lôi kéo quần áo Trương Nghiên, gian nan đứng dậy, sắc mặt trắng bệch như trang giấy.

Trương Nghiên thấy thế, sắc mặt đột biến, liền vội vàng gật đầu đỡ Trương Hạo rời khỏi.

Cho dù bọn họ đã rời khỏi, tầm mắt Trương Nghiên vẫn luôn không rời khỏi cánh cửa căn phòng xa hoa kia.

Thẳng đến khi bọn họ rời khỏi tầng 26, tiến vào trong thang máy, lúc này Trương Nghiên mới bận rộn lấy ra một viên dược hoàn từ trong túi cho Trương Hạo.

Trương Hạo ăn dược hoàn vào, rốt cục trên gương mặt tái nhợt cũng có một tia hồng nhuận, khiến Trương Nghiên thở phào nhẹ nhõm.

“Anh, con quỷ trong khách sạn Vạn Lệ này đã đạt tới trình độ lệ quỷ, không phải chúng ta có thể xử lý.” Trương Nghiên trầm trọng.

Thở ra một ngụm trọc khí thật dài, Trương Hạo hư nhược gật đầu, sắc mặt ngoài nghiêm túc ra còn mang theo vẻ không cam lòng nồng đậm.

Hắn ta khoan thai nói.

“Không nghĩ tới đây lại là một con lệ quỷ.”

Trương Nghiên gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ dò hỏi.

“Vậy chúng ta nên gọi người của chính phủ tới xử lý, hay chúng ta đi mời sư môn đến giúp đỡ?”

“Đừng, tạm thời đừng để lộ ra ngoài, chúng ta đã nhận lời đánh đố của đám kia, nếu hiện tại chúng ta đi mời sư môn, hoặc mời chính phủ tới xử lý, chẳng phải sẽ bị bọn họ coi thường sao?”

“Nhưng chúng ta không xử lý lệ quỷ được.”

Nghe vậy, sắc mặt Trương Hạo còn tái nhợt nhưng vẫn hơi mỉm cười, vỗ nhẹ lên bả vai Trương Nghiên nói.

“Em gái, chúng ta không mời những người của thế hệ trước ra tay, không có nghĩa là chúng ta không thể mời người nào khác giúp đỡ.”

Trương Nghiên không phải người ngu, cô ấy rất thông tuệ, chỉ thoáng chốc đã hiểu ý của Trương Hạo.

“Anh, anh muốn mời người cùng thế hệ hỗ trợ? Ngay cả chúng ta cũng không thể đối phó được con lệ quỷ này, trong số những người trẻ tuổi thời nay có người nào…”

Lời còn chưa dứt, dường như Trương Nghiên đã nghĩ đến cái gì, giọng nói dừng lại.

Ngay sau đó, Trương Nghiên kinh ngạc nói.

“Anh, anh muốn nói… Vương Bình tiên sinh?”

Thân là người ưu tú nhất trong một đời tuổi trẻ nhất mạch Trương Thiên Sư Long Hổ Sơn đương đại, sao hai anh em Trương Hạo có thể là người yếu.

Nhìn chung toàn bộ Trung Quốc, có thể đạt tới thành tựu như thế ở tuổi của bọn họ, thật lác đác không có mấy.

Đừng nói tới người có thực lực cao siêu hơn bọn họ, đó càng là tồn tại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà những người này đều không ngoại lệ, đều là truyền nhân của các đại đạo chính thống đỉnh cấp, gần như không xuất thế, rất ít khi có thể thấy bọn họ.

Chỉ có một người đặc thù nhất, đó chính là Vương Bình.

Tuổi của hắn xấp xỉ với hai anh em Trương Hạo, nhưng thực lực của hắn lại ở trên hai anh em.

Tầng một khách sạn Vạn Lệ, sảnh lớn tiếp đãi khách.

Tổng giám đốc khách sạn đang đứng ở cửa vào thang máy, lo lắng chờ đợi, đi qua đi lại, thẳng đến khi đèn chỉ thị thang máy cho thấy tầng một mở.

Hai anh em Trương Hạo từ đó đi ra.

Tổng giám đốc thấy sắc mặt suy yếu của Trương Hạo, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng đi lên nhỏ giọng hỏi.

“Trương Hạo tiên sinh, tình huống thế nào?”

Trương Hạo liếc nhìn tổng giám đốc, thản nhiên nói.

“Không lạc quan, vật kia rất mạnh, không phải chúng tôi có thể đối phó.”

Nghe đến đó, sắc mặt tổng giám đốc biến đổi lớn, thái dương đổ mồ hôi.

“Giám đốc Trịnh đừng gấp, đúng là hai anh em chúng tôi không đối phó được, thế nhưng em gái tôi có một người bạn có thể đối phó nó, tôi và em gái sẽ lập tức đi mời hắn tới hỗ trợ ngay. Trước khi chúng tôi tới, ông hãy khóa tầng 25, 26, 27 lại, tạm thời đừng cho bất kỳ khách nào vào ở.”

Tổng giám đốc liên tục gật đầu, đưa mắt nhìn anh em Trương Hạo rời đi.

Thâm Quyến, Sở gia thôn.

Một chiếc xe taxi nhanh chóng chạy tới đường lớn, hướng về Sở gia thôn.

“Lão Trần, hiện tại ông tuyệt không đẹp trai, không có một chút phong phạm cường giả nào.”

Sở Lỵ Lỵ và Vương Bình cùng ngồi trên ghế sau xe, hắn liếc nhìn lái xe Lão Trần, khóc thút thít nói.

Bởi vì Vương Bình giúp Lão Trần báo thù cho đám anh em, Lão Trần đã triệt để sùng bái Vương Bình.

Lần này Vương Bình và Sở Lỵ Lỵ tới Sở gia thôn, Lão Trần xung phong nhận việc làm lão tài xế.

“Tôi có phong phạm của cường giả sao? Vương Bình, cậu lại nói đùa.”

“Có, đương nhiên có, khi tôi vừa gặp ông, đỉnh đầu ông sáng loáng như mặt trời, giống như hàng tỉ ngôi sao soi sáng, ánh sáng ngọc chói lóa như vậy… Thế nhưng hiện tại, đỉnh đầu ông đầy mây đen, đen thùi lùi một mảnh, tôi không nhìn thấy tương lai sáng chói của ông nữa.”

Vương Bình nói xong lại nhìn về phía đầu Lão Trần.

Nói chính xác hơn, là nhìn tóc giả trên đầu Lão Trần.

Lão Trần nghe vậy, biến sắc, bị lời Vương Bình nói hù đến.

“Thật vậy chăng?”

“Thực sự.”

Vương Bình nghiêm túc nói.

“Lão Trần, ông phải biết rằng, phàm là người làm việc lớn, không cần để ý tới một chút xíu lông tóc này. Ngay cả khi toàn thân ông cháy sạch, không còn cọng lông nào, cũng không thể đánh rơi tôn nghiêm của cường giả được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN