Long Tế Chí Tôn - Chương 33: Đền tội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Long Tế Chí Tôn


Chương 33: Đền tội


Ngụy Minh Đông đã đền tội!

Cảnh sát bao vây bên ngoài còng tay anh ta lại, đưa lên xe cảnh sát. Thứ chờ đợi anh ta chính là sự trừng phạt của pháp luật.

Vu Lan đi tới bên cạnh Trần Dương, nói thật, cô làm cảnh sát đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông dũng cảm như anh.

“Chị cảnh sát, còn có chuyện gì à?” Trần Dương hỏi.

“Xin chào, Trần tiên sinh, tôi là Vu Lan, đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự của Cục thành phố, xin hỏi anh có tiện về Cục cảnh sát với tôi để lập biên bản không?” Vu Lan hỏi.

“Thật ngại quá, tôi còn có vài chuyện, có thể tới vào hôm khác không?” Trần Dương mỉm cười, thật ra anh không có chuyện gì, mà là mệt rồi.

Các loại chuyện xảy ra trong hôm nay cũng làm anh hiểu rõ, anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, anh sẽ không trở về nhà họ Tô nữa. Mấy thứ đáng giá không tới vài đồng kia anh cũng không cần lắm.

Anh định mua một căn hộ ở gần công ty, cố gắng kinh doanh Huyễn Ngu để Huyễn Ngu trở thành một công ty giải trí hàng đầu trong nước.

Thấy vẻ mặt mệt mỏi của Trần Dương, Vu Lan cũng không cưỡng ép mà nói: “Được, vậy đến lúc đó phía chúng tôi sẽ liên hệ với anh, hy vọng Trần tiên sinh có thể có thời gian rảnh.”

“Cảm ơn chị cảnh sát!” Trần Dương gật đầu rồi xoay người rời đi.

Ba ngày sau, trong trang viên nhà họ Tô.

Hôm nay, cuối cùng Tô Diệu đã đồng ý tới Huyễn Ngu để bàn bạc.

Cô ra mặt nên rất nhanh Huyễn Ngu đã đồng ý để nhà họ Tô nâng Lưu Nhị.

Đây là hạng mục lớn thế nên bà Tô đã triệu tập các tinh anh trong gia tộc để bàn bạc nên làm gì nâng Lưu Nhị lên.

“Thưa bà nội, cháu cảm thấy có thể để Lưu Nhị tham gia một chương trình tạp kỹ trước!” Tô Hải ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ không phải tiết mục ‘Tôi Là Ngôi Sao Lớn’ đang rất nổi hay sao, vừa hay có thể là chương trình ra mắt của Lưu Nhị luôn.”

“Tiểu Hải nói không sai, có thể đi theo con đường chương trình tạp kỹ.” Một tinh anh trong nhà họ Tô nhất trí.

Mọi người xung quanh cùng phát biểu ý kiến, chỉ có Tô Diệu mất tập trung. Cô thật sự không nghĩ ra, tại sao Huyễn Ngu chỉ nhận có một mình cô? Ngay cả tổng giám đốc của Huyễn Ngu mà cô còn chưa từng gặp mặt, chuyện này thật sự quá kỳ lạ.

Còn nữa, rốt cuộc Thiên Không Chi Thành là ai tặng?

Cô chưa từng thấy rối loạn như bây giờ!

Còn Trần Dương, đã ba ngày rồi không thấy anh ấy, ba ngày nay anh ấy không về nhà, cũng không có tin tức gì, giống như đã bốc hơi rồi vậy.

Trong tâm trí cô toàn là hình ảnh ngày hôm ấy, Trần Dương làm con tin thay cho cô!

Hiện giờ, anh ấy có khỏe không?

Cô lắc đầu, ép bản thân mình không nhớ tới anh nữa, nhưng giống như cô bị ma ám vậy, không thể nào kiềm chế được mà vẫn nhớ tới anh.

“Đề nghị của mọi người đều rất tốt. Không bằng chúng ta hỏi thử ý kiến của Diệu Diệu.” Bà Tô nhìn Diệu Diệu: “Diệu Diệu, cháu cảm thấy thế nào?”

“Diệu Diệu?”

“Dạ, bà nội…” Tô Diệu hồi phục tinh thần, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.

“Diệu Diệu, cháu làm sao vậy? Cứ mất tập trung như thế!” Bà Tô mở miệng hỏi.

“Thưa bà nội, không có chuyện gì ạ!” Tô Diệu ép mình cười rồi nói.

Cùng lúc đó, tập đoàn Huyễn Ngu.

Trần Dương cầm trong tay báo cáo doanh thu tài chính của tập đoàn Huyễn Ngu năm ngoái.

Điều nằm ngoài dự đoán của anh chính là, lợi nhuận ròng của tập đoàn Huyễn Ngu năm ngoái mới được một trăm năm mươi triệu.

Đối với tập đoàn Huyền Ngu, con số này thật sự quá không bình thường.

Một công ty giải trí có tên tuổi trong nước như Huyễn Ngu thì dù thế nào lợi nhuận một năm cũng sẽ không ít hơn một tỷ. Thế nên, trong này rất có vấn đề.

Ba ngày nay anh cũng lần mò hiểu hết về Huyễn Ngu, đã tổng kết ra một vài vấn đề.

Trong đó vấn đề lớn nhất chính là thời điểm em họ bên mẹ lúc tiếp nhận Huyễn Ngu đã chọn một chế độ quản lý rất không hợp lý. Tiếp đó chính là quản lý tài vụ lại xé lẻ, hơn nữa còn không chính quy. Một nhân viên bình thường của công ty đi công tác ba ngày lại có thể tiêu tốn hết mấy chục nghìn. Chuyện này quả thật không dám nghĩ!

Thế nên ba ngày nay, anh đã chỉnh đốn công ty vô cùng mãnh liệt, khai trừ một vài con chuột to trong công ty, sửa lại những chế độ không hợp lý, khiến cho chế độ của công ty càng thêm nhân tính hóa.

Sau đó, hoàn thiện thêm về chế độ chi trả, tránh nhân viên lạm dụng hóa đơn để ăn phần trăm!

Đồng thời, để ổn định lòng người, anh tuyên bố toàn bộ nhân viên ở lại được tăng 15% lương.

Lần này Trần Dương không chỉ đã tạo được sự uy nghiêm, mà còn mua được lòng người.

Làm cho hiệu suất làm việc của nhân viên công ty gia tăng không ít!

Sau khi chỉnh đốn xong các công việc của công ty, Trần Dương bắt đầu nghĩ làm thế nào để tận dụng hoàn hảo tài nguyên của công ty để tối đa hóa doanh thu.

Thế nên, anh đặt mục tiêu vào nâng Lưu Nhị.

Lưu Nhị vừa đẹp, giọng lại ngọt ngào, hơn nữa còn có khuôn mặt như mối tình đầu, chỉ cần nâng đúng chỗ thì nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian.

Mặc dù mình đã rời khỏi nhà họ Tô, thế nhưng vẫn có cảm tình với Tô Diệu.

Cho nên, vì nhớ tới tình cũ, Trần Dương vẫn cho giao cho Tô Diệu nâng Lưu Nhị, coi như làm chút chuyện cuối cùng cho cô.

Trang viên nhà họ Tô.

Thông qua nghiên cứu của mọi người, mọi người đều nhất trí cho rằng, Lưu Nhị thích hợp đi tham gia “Tôi Là Ngôi Sao Lớn” nhất.

Nói thẳng ra, tiết mục này chính là một tiết mục tuyển chọn tài năng, giống như tiết mục Giọng Hát Hay vậy.

Người đầu tư phía sau tiết mục này là tập đoàn Huyễn Ngu, như vậy, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ.

Cuối cùng, phương án này đã xuất hiện trong tay của Trần Dương.

“Ha ha… đúng là một tính toán hay!” Trần Dương mỉm cười, nhà họ Tô này đúng là tính toán cẩn thận thật! Lợi dụng tài nguyên của Huyễn Ngu để mưu lợi cho bản thân, cũng thật phù hợp với đặc tính đục nước béo cò của nhà họ Tô.

Nhưng Trần Dương cũng không nói gì, nhà mình có một con đường tốt như thế thì sao không dùng cho nghệ sĩ của mình? Thế thì không phải là đồ ngu à!

Tiết mục “Tôi Là Ngôi Sao Lớn” đã được đầu tư mấy tỷ! Một khi mở màn sẽ được đánh giá tốt ở rất nhiều nơi, trở thành một tiết mục mang tính hiện tượng.

Theo lý thuyết thì các tiết mục mang tính hiện tượng có nhắm mắt cũng có thể thu được tiền vốn thông qua tiền quảng cáo. Thế nhưng điều khiến Trần Dương muốn mỉa mai chính là, cách thức kinh doanh và vận hành của Huyễn Ngu thật sự quá ngu ngốc, thậm chí còn không thể thu hồi được chi phí.

Thế nên mới dẫn tới chuyện doanh thu của công ty năm ngoái mới chỉ là một trăm năm mươi triệu. Chuyện này đúng là đau.

Hơn nữa nhà tài trợ độc quyền cho tiết mục này vào năm ngoái mới cho ba trăm triệu, Trần Dương muốn chửi bậy. Một tiết mục nổi tiếng như thế mà không được mấy tỷ tài trợ, vậy mà còn ngại đi mời thầu.

Bất đắc dĩ Trần Dương phải tung tin để bắt đầu kêu gọi nhà tài trợ.

Anh hiểu, hiện giờ tiếng tăm của tiết mục đã có, mình có thể ngồi ra giá rồi.

Cuối cùng, hãng ô tô Mercedes Benz tài trợ một tỷ hai, thành công trở thành nhà tài trợ chính.

Một tỷ hai đã một lần nữa phá vỡ kỷ lục tài trợ trong ngành, nhất thời làm cho toàn bộ Hoa Hạ bùng nổ. Mùa hai của “Tôi Là Ngôi Sao Lớn” còn chưa phát sóng mà đề tài đã bùng nổ, đồng thời xe Mercedes Benz cũng nghênh đón một làn sóng mua xe khá cao.

Cộng thêm vài nhà tài trợ khác, tổng cộng tiền quảng cáo của “Tôi Là Ngôi Sao Lớn” lên tới một tỷ tám. Một lần nữa phá kỷ lục tiết mục tạp kỹ của Trung Quốc.

Sau khi kêu gọi tài trợ xong, tảng đá lớn trong lòng Trần Dương đã rơi xuống. Cứ như thế này thì lợi nhuận ròng của công ty ít nhất cũng phải trên một tỷ!

Hôm nay Trần Dương lái con xe điện của mình đi làm, anh thấy không ổn lắm. Mình là một tổng giám đốc lớn, mỗi ngày đều chạy xe điện đi làm không phải sẽ khiến người ta chế giễu hay sao?

Dừng xe xong, anh quyết định buổi nghỉ trưa sẽ đi mua xe.

Rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa, sau khi hết giờ làm việc, Trần Dương lái con xe điện của mình tới thẳng cửa hàng 4S của Mercedes Benz. Dù sao đó cũng là nhà tài trợ chính của “Tôi Là Ngôi Sao Lớn”, ông mất cân giò thì bà thò chai rượu, mình mua xe Mercedes Benz là được.

Trần Dương tốn nửa tiếng đồng hồ để lái từ Huyễn Ngu lái đến khu bán ô tô.

Sau khi dừng xe, Trần Dương đi vào cửa hàng 4S của Mercedes Benz.

Nhìn các kiểu dáng xe Mercedes trong sảnh lớn, nhất thời anh hơi lúng túng, rốt cuộc mình nên mua kiểu dáng nào đây?

Anh hết nhìn trái lại nhìn phải cũng không nghĩ ra nên mua chiếc nào.

“Đúng rồi, không bằng gọi người đến hỏi.” Trần Dương gọi: “Xin hỏi, có ai có thể giúp tôi giới thiệu về xe một chút không?”

Nói xong cũng không có ai để ý đến anh!

“Xin hỏi, có ai có thể giới thiệu xe cho tôi một chút không, tôi muốn mua…”

“Anh ồn ào ở đây làm gì? Không thấy chúng tôi đang nghỉ trưa hay sao?”

Lúc này một cô gái mặc đồng phục đi tới bên cạnh Trần Dương, nhíu mày nói!

“Nghỉ trưa?” Trần Dương nhìn xung quanh, chỉ vào mấy người khách: “Vậy tại sao bọn họ mua xe, lại có người tiếp đón?”

Cô gái kia thiếu kiên nhẫn nhìn anh, cô ta chắc chắn người này chính là công nhân làm ở nhà xưởng gần đây, nhân lúc nghỉ trưa chạy đến cửa hàng 4S để chụp trộm các nhân viên xinh đẹp trong cửa hàng. Loại người như thế này thật sự đáng ghê tởm!

“Thật ngại quá thưa tiên sinh, hiện giờ là lúc chúng tôi nghỉ trưa. Hơn nữa, xe của chúng tôi ở đây đều khá đắt, không có chiếc xe nào có giá thấp hơn ba trăm nghìn. Coi như mua trả góp thì tiền trả trước và tiền thuế bảo hiểm gộp vào cũng phải hơn một trăm nghìn. Anh xác định anh muốn mua xe sao?” Cô gái lại tiếp tục nói: “Thưa tiên sinh, nếu như anh không mua thì xin anh hãy rời đi!”

Mình đang bị người ta đuổi?

Anh đang định nói thì nhìn thấy một nam một nữ sóng vai đi vào.

Khi Trần Dương nhìn thấy rõ người đến thì sắc mặt anh lập tức thay đổi.

Tô Diệu?!

Ha ha, không ngờ mình mới rời đi có mấy ngày mà bên cạnh cô ấy đã có người đàn ông khác rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN