Long Tế Chí Tôn - Chương 805: Bích Tiêu đi rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Long Tế Chí Tôn


Chương 805: Bích Tiêu đi rồi


“Thôn Thiên!”

Chu Bất Phàm lưu chuyển khí huyết, chỗ bị thương hồi phục trong nháy mắt.

“Ầm!”

Cái Thiên U lại ra tay.

Đòn tấn công của hai người va vào nhau, lực tàn dư khiến lôi đài nát thành bụi.

“Đòn tấn công của ta không dễ hấp thu vậy đâu!”

Tuy Thôn Thế Ma Thể lợi hại nhưng nó cũng có điểm yếu.

Nếu dùng độc hay có thuật pháp gì, thì hắn ta cũng không dám tùy tiện hấp thu.

Tuy cơ thể hắn ta có kháng sinh ở mức độ nhất định nào đó, nhưng cũng không phải là toàn năng.

Chỉ là rất hiếm có ai có thể đánh vỡ phòng ngự của Chu Bất Phàm.

Vì xuất phát điểm của hắn ta quá cao, nền tảng quá thâm hậu, Thiên Kiêu triệu năm mới có một không phải dễ dàng đánh bại như vậy đâu.

Nhưng hôm nay, Cái Thiên U quyết tâm giẫm Chu Bất Phàm dưới gót giày, hắn muốn gây dựng lên tiếng vang và uy nghiêm cho mình.

“Thiên U Cái Thế!”

“Thôn Thiên Phệ Địa”.

Ầm! Ầm! Ầm!

Hai người điên cuồng đánh nhau, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Trước đó hắn ta nói đánh bại Cái Thiên U trong vòng ba chiêu, nhưng bây giờ chắc cũng phải hơn ba trăm chiêu rồi.

“Sao… sao có thể? Cái Thiên U này chỉ là Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một, Chu sư huynh là Thiên Kiêu triệu năm mới có một đấy, sao hắn có thể đánh ngang sức với Chu sư huynh thế này được?”

Tất cả mọi người đều xôn xao.

Đặc biệt là sư phụ của Cái Thiên U – Nam Dương trưởng lão, ông ta cũng vô cùng kinh ngạc.

Cái Thiên U có thể đánh được vào đến chung kết đã khiến ông ta rất bất ngờ rồi. Người khác không biết thực lực của Cái Thiên U, nhưng người làm sư phụ như ông ta thì biết rõ.

Có thể ở cảnh giới bán Đạo Hoàng đánh bại Đạo Hoàng sơ kỳ là đã rất xuất sắc rồi. Nhưng Chu Bất Phàm đã từng giết cả Đạo Hoàng trung kỳ, tuy lần đó hắn ta cũng bị thương nặng.

Nhưng vẫn không che lấp được hào quang Thiên Kiêu trên người hắn ta.

Bây giờ đồ đệ của mình có thể đánh ngang ngửa với hắn ta, thậm chí còn chiếm ưu thế hơn một chút!

Chắc chắn là ông ta đã hoa mắt rồi, nếu không thì chắc là Chu Bất Phàm đang quăng dây dài câu cá lớn, đang trêu đùa đệ tử của mình.

“Không đúng, vẻ mặt kia tràn đầy tức giận, không giống như đang chơi đùa”.

Ngoài Nam Dương trưởng lão thì người cảm thấy nghi ngờ nhất chính là sư phụ của Chu Bất Phàm – Vô Tâm Thượng Nhân.

Vô Tâm Thượng Nhân chính là cường giả Bất Hủ tầng thứ hai thực thụ, ông ta rất rõ thực lực của đồ đệ mình.

Trong số Thiên Kiêu của tông môn, đồ đệ của ông ta có thể xếp vào top ba, những người dưới đó không phải là đối thủ của Chu Bất Phàm.

Quan trọng nhất là, hai Thiên Kiêu thực lực tương đương với đồ đệ của ông ta, một người đi bế quan, một người thì đi du lịch, không hề tham gia thi đấu.

Những người còn lại ở đây không thể nào là đối thủ của Chu Bất Phàm được.

Ông ta cũng từng nghe đến Cái Thiên U này, hắn chỉ là Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một thôi, kém quá xa đồ đệ của mình.

Cũng chỉ là nhân vật nhỏ có thể bị giết trong vòng hai chiêu.

“Đánh bại ta đi chứ? Xông lên đi nào? Ngươi nói ba chiêu mà, bây giờ hơn năm trăm chiêu rồi đấy, sao ngươi còn chưa đánh bại được ta?”

Điểm mạnh nhất Thiên U Thần Thể chính là dự trữ pháp lực, bây giờ hắn khởi động đẳng thứ bảy thì pháp lực sẽ nhiều hơn của người thường gấp trăm lần.

Đòn tấn công của hắn vừa rực rỡ vừa sắc bén.

Ép Chu Bất Phàm chỉ có thể bị động phòng ngự.

Chu Bất Phàm bị đàn áp vô cùng khó chịu. Lần đầu tiên hắn ta bị người khác đánh ra nông nỗi này, muốn xoay chuyển tình thế nhưng lực bất tòng tâm.

Đánh liên tiếp mấy nghìn đạo công kích mà hồ pháp lực của Cái Thiên U vẫn tràn đầy, còn đến hai phần ba.

Nhìn sang Chu Bất Phàm thì vô cùng chật vật, áo quần tả tơi, đầu tóc rối bời.

Ngoài hai chiêu mới đầu thì Chu Bất Phàm đều bị Cái Thiên U dồn ép.

Cái Thiên U cũng không có hứng đùa tiếp: “Từ hôm nay trở đi, hãy ngẩng đầu mà nhìn ta!”

Đẳng thứ bảy đã ghê gớm đến thế này rồi, nếu mở được đến đẳng thứ mười thì hắn ta không còn là đối thủ của Cái Thiên U nữa.

Kỹ thuật chiến đấu Vạn U kết hợp với đẳng thứ bảy, đôi tay của Chu Bất Phàm đều bị đánh nát, biến thành một nắm bùn, thân hình hắn ta bay ngược ra sau.

Chu Bất Phàm đập xuống đất rồi ngất xỉu.

Giây phút đó cả hiện trường im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều không dám tin vào mắt của mình.

Nam Dương trưởng lão đứng bật dậy, đôi mắt sáng ngời. Đồ đệ này của ông ta thật sự đã tặng cho ông ta một bất ngờ lớn.

Cái Thiên U liếc nhìn quanh một lượt, hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc và kính sợ của mọi người. Hắn biết, từ hôm nay mình sẽ thật sự lọt vào tầm nhìn của tầng lớp cấp cao trong tông môn.

Trong Thần Tiên Đạo Tông.

Phục Linh tiên tử lại bộc phát thực lực siêu mạnh của mình trong kì sát hạch, Thiên Kiêu triệu năm mới có một được nội bộ xác định là đã tiếp cận rất gần với Thiên Kiêu cái thế.

Cộng thêm địa vị của cô ta ở Thần Tiên Đạo Tông vốn đã rất cao, bây giờ lập tức trở thành Tự Liệt được nội bộ quyết định.

Có Phục Linh tiên tử làm cầu nối, chẳng bao lâu sau, thế lực Tân Hỏa đã vươn đến Thần Tiên Đạo Tông.

Có Phục Linh tiên tử làm bảo kê, mọi chuyện tiến hành cực kỳ thuận lợi.

Sau đó là đến Thôn Thế Tiên Tông, Tượng Thần Cung.

Ba người này cũng tập hợp lại với nhau, bắt đầu “săn mồi”.

Bọn họ bắt hơn trăm Thiên Kiêu chục nghìn năm và trăm nghìn năm mới có một rồi gửi thẳng đến khu vực không ai quản lý.

Ma Dương đích thân thu nguyên hồn của bọn họ. Điều này chính là bước mào đầu cho việc chính thức triển khai kế hoạch Thiên Kiêu.

Trần Dương biết hết mọi tin tức của ngoại giới.

Bây giờ, một vũ trụ trong cơ thể của Trần Dương đã chứa được hơn 3,2 triệu tỷ tinh vực, vô số vũ trụ chủ tối cao bám vào vũ trụ chủ.

1% tế bào đột phá lên Đạo Vương trung kỳ, 10% ý niệm dương thần đột phá lên Đạo Vương trung kỳ.

Tu hành không kể năm tháng, mới chớp mắt mà ngoại giới đã qua mười năm.

Trần Dương đã ở 20 triệu năm trong kết giới Thời Quang.

Tu vi của anh đột phá lên Đạo Vương trung kỳ.

Ra khỏi phòng bế quan mà Bích Tiêu vẫn chưa xuất quan, nhìn có vẻ như không đột phá lên Đạo Hoàng thì cô ấy sẽ không xuất quan.

Đám người Ma Dương chia sẻ tin tức, Trần Dương nắm được tiến độ phát triển những năm qua ở bên ngoài.

Thế lực Tân Hỏa đã lan tràn hơn nửa phạm vi các thế lực ở vực Vĩnh Hằng. Họ sở hữu hơn triệu Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một, cũng có tầm 50, 60 nghìn Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một, nhưng chỉ có bảy tám Thiên Kiêu triệu năm mới có một mà thôi.

Nhưng bọn họ đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm nhất của các tông môn lớn.

Ba người Ma Dương cũng đột phá lên Đạo Vương, thực lực tăng vọt.

Ở khu vực không ai quản lý, ngoài mười tông môn lớn thì những tông môn khác đều đã nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ rồi.

Lượng tài nguyên khổng lồ tích lũy được khiến người ta phải kinh hãi.

“Bên Lan Đình Tiên Cung thế nào rồi?”

“Mọi thứ đều thuận lợi, đám người Tiền Nhuận sống nhàn nhã thoải mái lắm”.

Ma Dương nói: “Có một tin xấu là chúng ta bị một người nhắm vào”.

“Tin này là tin xấu à?”

Trần Dương nói: “Cây cao đón gió lớn, cho dù chúng ta làm bí mật đến mức nào thì vẫn sẽ có người chú ý thôi”.

“Kệ đi, bọn họ không điều tra được đâu”.

Một nửa thế lực ở vực Vĩnh Hằng đều có quan hệ với bọn họ thì đám người kia điều tra kiểu gì?

Lẽ nào đi đắc tội với tất cả các thế lực à?

“Máy truyền ảnh mới nhất đã cài chip siêu năng chưa?”

“Ừm, đã cài rồi, lượng tiêu thụ rất khả quan, có thể tiến hành kế hoạch rồi”.

Trần Dương gật đầu, bản thể của chip siêu năng ở bên cạnh, nó đã biến thành một sinh mệnh kiểu khác, hạt nhân của Tiểu Siêu là ý niệm của anh. Thậm chí Trần Dương còn có suy nghĩ luyện nó thành một hóa thân, hóa thân thiên đạo đích thực.

Nó thích hợp với thôi diễn và quản lý từng diễn biến trong cơ thể anh hơn là Nguyên Dương.

Để Nguyên Dương ở trong cơ thể mình đúng là dùng gáo vàng múc nước giếng bùn rồi.

“Cứ từ từ, đợi trưởng thành thêm chút nữa đã”.

Đạo Vương trung kỳ nghe thì có vẻ rất mạnh nhưng vẫn là ở tầng thấp.

Đơn cử việc bây giờ bọn họ không thể dễ dàng đàn áp mười đại tông môn.

Nếu muốn phát triển khu vực không ai quản lý thành thế lực hoàn toàn thuộc về mình thì vẫn cần thực lực.

“Ba chúng mày thay phiên nhau đi, thế lực đã hình thành, quả cầu tuyết thế này, càng lăn càng lớn thêm thôi. Thực lực của chúng ta mới là nguồn cội của mọi thứ!”

Nói rồi Trần Dương lại vào phòng bế quan.

Không nâng được thực lực lên Đạo Vương viên mãn thì anh không xuất quan.

Lúc đó chính là lúc mười đại tông môn bị đàn áp triệt để.

Lượng tài nguyên vô tận cung ứng, cộng với cánh cửa Chúng Diệu, thực lực của Trần Dương đang tăng lên từng giây từng phút.

Một năm, hai năm, ba năm… mười năm…

Sáu mươi năm vội vã trôi qua, Trần Dương vẫn chưa xuất quan, dù Bích Tiêu ở phòng bế quan khác đã xuất quan rồi.

Cô ấy không những đã luyện thành công phương pháp dung luyện mà tu vi cũng đã đột phá lên Đạo Hoàng rồi.

Phương pháp dung luyện hoàn chỉnh mạnh đến cỡ nào? Cô ấy của bây giờ có thể đánh bại một nghìn cô ấy của trước đây.

Mỗi một huyệt khiếu trong 129600 huyệt khiếu đều có thể dự trữ pháp lực gấp một trăm lần.

Bây giờ cô ấy đã hiểu được vì sao Trần Dương nói tài nguyên không đủ rồi.

Đúng là đốt tiền thật ấy chứ!

Lượng tài nguyên một mình cô ấy tiêu hao gấp cả trăm nghìn lần người khác.

Phương pháp dung luyện hoàn chỉnh còn có chỉ tỉ mỉ cách khắc đường vân pháp trận trên da, máu thịt và xương cốt.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là khắc ấn trên tế bào, Trần Dương không đưa cho cô ấy.

Không phải là Trần Dương nhỏ mọn, mà thứ đồ này lấy ra quá kinh hãi thế tục.

Bích Tiêu cũng không phải là người thân nhất của anh, chỉ mình cô ấy cũng không thể gom đủ tài nguyên cần thiết để luyện.

Ngược lại càng làm chậm trễ quá trình tu luyện của cô ấy.

“Vẫn chưa xuất quan à?”

Bích Tiêu nhìn phòng bế quan đóng kín cửa, hơi bĩu môi.

Tính ra bọn họ đã không gặp nhau bảy mươi năm rồi.

Cũng không biết bao giờ Trần Dương mới xuất quan, cô ấy suy nghĩ rồi quyết định ở lại đây đợi anh xuất quan.

Trần Dương quét thần niệm rồi lắc đầu. Bây giờ anh chỉ còn cách Đạo Vương viên mãn một chút nữa, nên truyền âm bảo cô ấy về Lan Đình Tiên Cung trước.

“Lúc tới đi cùng nhau, nên lúc trở về cũng phải cùng về”.

Nghe giọng điệu như làm nũng của Bích Tiêu, Trần Dương cười khổ: “Về đi, đệ còn lâu mới xong. Tỷ yên tâm, chắc chắn đệ sẽ về trước trận chiến Tự Liệt”.

Nói hết lời, Bích Tiêu mới đồng ý về trước.

“Vậy được, ta về trước đây”.

Bích Tiêu lưu luyến nhìn cánh cửa phòng bế quan đóng chặt, cuối cùng hạ quyết tâm rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN