Long Tế Chí Tôn
Chương 806: Dung hợp chip
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Đạo Vương và Siêu Thoát là pháp tắc.
Pháp tắc hiện tại của Trần Dương chắc đang tầm cấp sáu, chỉ còn thiếu một cấp nữa là đã có thể bước lên pháp tắc cao cấp rồi. Đột phá Đạo Vương viên mãn chắc có thể đạt được đến cấp bảy.
Nhưng điều khiến Trần Dương nẫu ruột là số lượng pháp tắc của anh quá khủng khiếp.
Không dưới chục tỷ đâu!
Anh lại là một người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, thế nên chuyện nâng cấp chip siêu năng là cực kỳ cấp bách.
Anh quyết định tăng số lượng máy truyền ảnh và Huyễn Thế Kính bản mới nhất bán ra.
Mấy nghìn tỷ người dùng có thể khiến chip siêu năng tăng trưởng cực nhanh.
Trần Dương có thể cảm nhận được tương lai chip siêu năng sẽ là một tồn tại cực kỳ ghê gớm.
Cộng thêm cả thiên đạo mà đại trận Siêu Huyền tổ hợp thành, tất cả sinh linh trong cơ thể của anh, cho dù là mạnh cỡ cường giả Siêu Thoát hay nhỏ nhoi như một con kiến thì đều bị giám sát chặt chẽ.
Trong vòng 70 năm, về cơ bản, thế lực Tân Hỏa đã bày bố xong ở vực Vĩnh Hằng.
Trực tiếp hoặc gián tiếp nắm trong tay hơn một trăm triệu Thiên Kiêu chục nghìn năm mới có một, hơn mười triệu Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một, và mấy trăm nghìn Thiên Kiêu triệu năm mới có một.
Đây chính là ưu điểm của sự phân tách, nắm trong tay lớp thanh niên chính là nắm trong tay quyền chủ động của vực Vĩnh Hằng.
Nền móng của Trần Dương càng vững chắc.
Có số Thiên Kiêu này trợ giúp, Tân Hỏa phát triển cực kỳ ổn định, đủ thứ bảo bối quý hiếm cứ không ngừng được truyền tống tới.
Ba người Ma Dương, Dương Phật và Bắc Dương còn lên Đạo Vương viên mãn sớm hơn Trần Dương một bước.
Trần Dương bế quan đến năm thứ 80 thì dương thần, pháp lực, thân xác đều đồng loạt tiến lên Đạo Vương viên mãn.
Sức mạnh vô tận khiến người khác sợ hãi.
Anh là vô địch trong cảnh giới Đạo Vương, cũng là vô địch trong cảnh giới Đạo Hoàng.
Đến lúc anh đột phá lên Đạo Hoàng, nghịch luyện căn cơ Đạo Vương thì thực lực mạnh cỡ nào, đến chính anh còn không dám nghĩ tới.
Hai quyển công pháp cấp Bất Diệt là Thiên Đế Phú Linh Kinh và Thanh Đế Tạo Hóa Công càng gia tăng sức mạnh của Trần Dương hơn.
Thiên Đế Phú Linh Kinh chủ yếu tu luyện dương thần, lấy dương thần chứng đạo, dương thần tiểu thành của cảnh giới Đạo Vương mạnh hơn việc chỉ thuần túy đột phá lên Đạo Vương rất nhiều.
Thanh Đế Tạo Hóa Công chủ yếu tu luyện thân xác, không có tác dụng nhiều lắm với thân xác của Trần Dương nhưng sức mạnh sinh mạng của Trần Dương mạnh hơn trước vô số lần.
Bây giờ một giọt máu của anh có thể diễn hóa được cả một vũ trụ chủ tối cao.
Từ đó có thể thấy sức mạnh sinh mạng của anh mạnh mẽ đến nhường nào.
Lấy bản thể của chip siêu năng ra, một người tí hon giống Trần Dương đến bảy phần lơ lửng giữa không trung.
Vô số tin tức kết hợp thành thân thể, khó mà tưởng tượng ra được những lợi ích mà mấy nghìn tỷ người dùng mang lại cho nó.
“Đến lúc rồi”.
Trần Dương búng tay một cái, người tí hon nhân bản thành hai người, bản thể thì dung nhập vào vũ trụ trong cơ thể, phân thân thì tiếp tục điều hành thế giới bên ngoài.
Nói một cách chính xác thì khi nào còn thông tin thì nó sẽ không chết.
Thiên đạo Siêu Huyền dung nhập với chip siêu năng, giây phút đó, vô số sinh linh ngẩng đầu.
Bọn họ cảm nhận được sự biến đổi của thiên đạo, trời đất càng vững chắc hơn, đại đạo cũng trở nên hoàn thiện hơn.
Sự kiểm soát của Trần Dương đối với thế giới trong cơ thể chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế, cho dù là một vũ trụ đơn lẻ trong cơ thể anh đã chứa đến hơn sáu triệu tỷ tinh vực!
Có thể xuất quan rồi.
Trần Dương ra khỏi phòng bế quan, gọi ba người kia lại, anh định biến khu vực không ai quản lý thành địa bàn của bọn họ một cách triệt để.
Mười đại tông môn thì có sao, bây giờ Trần Dương đã có tự tin tung hoành ngang dọc.
Một mệnh lệnh được phát ra, vô số Thiên Kiêu tập trung.
Tông môn đầu tiên Trần Dương tới là Vân Hải Điện, Vân Hải Điện là thế lực của Diễn Thánh Đế Tông, là bên đầu tiên có xung đột với đám người Ma Dương.
Mấy chục nghìn Thiên Kiêu phát động đại trận phong tỏa Vân Hải Điện, một đám người như ong ùa vào, lúc đi ra thì đại đa số người của Vân Hải Điện đã trở thành người của Tân Hỏa.
Những kẻ không nghe lời cũng đã bị giết.
Tu sĩ Tông Động Thiên đáng gờm nhất của Vân Hải Điện, suýt chút nữa có thể đạt tới Nguyên Tế Thiên đã bị Trần Dương chế ngự trong vòng trăm chiêu.
Pháp tắc cấp 6 rất khó có thể giết được cường giả pháp tắc cấp 12, nếu không nhờ số lượng pháp tắc nhiều đến “biến thái” của anh thì thật là không dễ dàng đến vậy.
Muốn làm hao mòn khí Bất Hủ càng khó hơn.
Giống như Nguyên Thần mà đòi giết Uẩn Thần vậy, ngươi không xóa bỏ được Bất Diệt Linh Quang thì sẽ không bao giờ giết được.
Khí Bất Hủ này còn mạnh hơn Bất Diệt Linh Quang không biết bao nhiêu lần.
May là Trần Dương có kí ức của Đạo Vô Nhai, đối phó với Bất Hủ không phải chuyện gì khó khăn.
“Thực lực của mình mạnh hơn tu sĩ Tông Động Thiên, mà cho dù là tu sĩ Nguyên Tế Thiên cũng không phải là chuyện gì khó khăn, ngay đến tu sĩ Thổ Tinh Thiên cũng có thể đối đầu được chút ít”.
Trần Dương có phán đoán đại khái về thực lực của mình.
“Ông đi theo ta tới Kim Lan Cốc!”
Trần Dương nhìn Vân Hải Thượng Nhân.
Vân Hải Thượng Nhân vội gật đầu: “Rõ, thưa chủ thượng!”
Sau đó Trần Dương dẫn theo đại quân Thiên Kiêu càn quét từng tông môn một, trong đó có nhiều người chạy trốn nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Bỏ ra một ngày, Trần Dương nắm được mười đại tông môn, tài nguyên tích lũy được nhiều vô số kể.
Anh tập hợp mười Bất Hủ lại: “Các ông vẫn cứ như thường ngày, nên nể mặt ai thì cứ nể mặt”.
Bọn họ đều là những người thông minh, lập tức hiểu ý của Trần Dương.
“Rõ, kính tuân tôn chỉ của chủ thượng!”
Ẩn mình gần trăm năm, cuối cùng đám người Ma Dương đã nắm chắc cả khu vực không ai quản lý trong lòng bàn tay.
Từ đây, Trần Dương có thể mưu cầu nhiều lợi ích hơn.
Tân Hỏa tiếp tục giấu mình trong bóng tối, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông có thể xuất đầu lộ diện rồi.
Sau đó anh sẽ nắm nhiều quyền hành hơn ở Lan Đình Tiên Cung, trở về động phủ giới đón vợ con cha mẹ lên đây.
“Tao trở về đã, có thể bày binh bố trận ở những đạo vực khác rồi”.
Trần Dương nói xong rồi đi ngay.
“Tôi vẫn làm thủ lĩnh Tân Hỏa của tôi thôi”.
Ma Dương nói.
“Tôi chỉ muốn phát triển tín đồ của Phật Quốc”.
Bắc Dương bất lực cười: “Thôi đành vậy, Tông chủ Hàng Cổ Đệ Nhất Tông cứ để tôi làm”.
Nói một cách không hề khoa trương, bây giờ lượng tài nguyên trong tay bọn họ không hề kém những đại tông siêu cấp chút nào.
Trần Dương cũng để lại rất nhiều thư linh và binh linh thu hoạch được ở Thư Hải Tông.
Nhưng trong việc thu nhận đồ đệ, bọn họ vẫn rất cẩn thận, chỉ chọn những người có lòng trung thành và tiềm năng phát triển.
Tất cả mọi thứ đều đợi Trần Dương đón mọi người ở động phủ giới lên rồi mới tính, những người đó mới thật sự là người của mình.
…
Sau khi trở về từ di chỉ Thư Hải Tông, Lệ Băng Ngưng bế quan luôn.
Nhưng hiệu quả rất kém.
“Đồ nhi, tâm con loạn rồi”.
Băng Tâm Thượng Nhân nói.
“Sư phụ, con…”
“Đi giải quyết nguyên nhân khiến tâm con loạn đi”.
Băng Tâm Thượng Nhân nói một câu rồi nhắm mắt lại.
Lệ Băng Ngưng cắn môi: “Vâng!”
Những năm nay, cô ta thường xuyên nhớ tới Trần Dương, không phải vì thích mà là vì hận.
Hơn nữa nỗi hận này càng sâu đậm thêm theo thời gian.
Dáng vẻ của Trần Dương cũng in sâu trong lòng cô ta.
Thậm chí mỗi lời anh nói, cô ta đều nhớ kỹ.
Tên khốn kiếp đó đã vẽ rùa lên mặt mình, còn ép mình làm ra những tư thế đáng xấu hổ kia.
Thậm chí còn chụp rất nhiều ảnh nữa.
Nhưng sự thật là mình chẳng biết hắn là ai!
Hắn là người ở đâu, là đệ tử của tông nào? Thế giới rộng thế này, mình tìm bằng cách nào đây?
Thôi bỏ đi, xuống núi trước đã.
Có lẽ cứ đi rồi sẽ có được thu hoạch gì đó.
Trần Dương không biết Lệ Băng Ngưng đang tìm mình khắp thế giới.
Cho dù có biết thì anh cũng không sợ, nói không chừng anh còn cười khúc khích, giam cầm cô ta lại rồi vẽ thêm mấy con rùa nữa trên mặt cô ta ấy chứ.
Còn mấy chục năm nữa mới tới cuộc chiến Tự Liệt, Trần Dương cũng không vội quay về, suốt dọc đường thong thả thăm thú đó đây.
Ngày hôm nay, anh tới một thiên hà phủ.
Tuy nơi này nhỏ nhưng phong cảnh rất đẹp, Trần Dương nhàn nhã đi dạo trên phố.
Đúng lúc này, tâm thần của Trần Dương khẽ dao động, anh nhìn xuyên qua mấy nghìn dặm.
Trong đó, một đám người đang bay ngang trên trời, một cô gái xinh đẹp như hoa bay phía trước.
“Vạn Du Du, cô không thoát được đâu”.
“Trộm bảo bối của Cốc trưởng lão mà còn muốn chạy sao!”
Cô gái tên Vạn Du Du cũng không nói gì, cắm đầu bay, nhưng khóe môi của cô ta rướm vết máu, sắc mặt cũng tái nhợt.
Áo trước ngực cũng thấm đỏ, chắc là đã bị thương.
“Cô ta đã bị thương nặng rồi, chạy không thoát đâu, đến lúc bắt về thì chúng ta phải cho cô ta nếm mùi đau khổ”.
Mấy tên đàn ông cười đen tối.
Vù!
Mới mấy giây mà đám người đã bay qua cả nghìn dặm.
Trần Dương chả buồn quan tâm, ngày nào cũng xảy ra những chuyện này, anh không muốn quản, mà cũng không quản nổi.
Nhưng ai ngờ, Vạn Du Du kia lảo đảo, rơi từ trên không xuống ngay trước mặt Trần Dương.
Vạn Du Du rơi từ độ cao một nghìn mét xuống, hộc cả máu.
“Cứu ta… cứu ta với…”
Vạn Du Du là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng lúc này cả gương mặt be bét máu, thảm cùng cực.
“Ngươi cút đi!”
Đám người kia đáp xuống, hung dữ nhìn Trần Dương, tên dẫn đầu thì chỉ tay thẳng vào mặt Trần Dương.
Vạn Du Du chật vật bò về phía Trần Dương: “Cứu ta với, cầu xin huynh cứu ta với, ta nhất định sẽ báo đáp cho huynh…”
Trần Dương nhíu mày, tu vi của Vạn Du Du này chẳng tới đâu, chưa đột phá được Siêu Thoát nữa, xem ra là người dân bản địa của vực Vĩnh Hằng.
“Cứu cô? Ta cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám!”
Tên cầm đầu phun một bãi nước bọt: “Tiểu tử, cút mau đi, tốt nhất ngươi đừng chõ mũi vào chuyện của Ác Nhân Cốc!”
Hắn ta vừa dứt lời thì những người xung đều tản đi hết.
Đám người này lại là người của Ác Nhân Cốc!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!