Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em
Chương 2: Phát bệnh
Vy con, nhanh ra ăn sáng rồi đi làm đi không kẻo muộn rồi.” Bà Thái sáng nay sắc mặt khá ổn chỉ có điều hơi xanh xao một chút.
Thái Vy nghe xong liền đi ra ngáp một thật to.
“Con đã bảo là cứ để con làm rồi mà, bà cứ thế này không khéo lại phát bệnh ra thì khổ cả hai.” Cô mỉm cười nhìn bà Thái.
“Con bé này hay nhờ có đi lại một tí cũng không cho đi, mày yên tâm
bà đây cũng biết trừng mực, mày cũng biết tính bà rồi không làm gì là
người lại dạo rực hết cả lên!” Bà Thái chống tay vào bụng thể hiện uy
một chút với Thái Vy.
Cô gật gù vào lấy bát đũa ra ăn cơm rang bà vừa nấu. Nhanh nhảu xới
bắt cơm đưa cho bà cả hai tập trung ăn bởi sắp muôn giờ của cô đi làm.
Xong việc đã là 7h30 cô cầm cái túi sách nhỏ trên bàn dìu bà ra khỏi
cổng cần bộ chìa khóa quen thuộc khóa cửa nhà và cửa cổng.
Thái Vy ôm lấy cánh tay bà đi nhẹ nhàng cẩn thận, bà Thái cười nói
rằng không sao bà khỏe rồi thì cô vẫn cười xù nhất quyết ôm lấy. Bà Thái cười không ngớt miệng.
Thái Vy liền hỏi hôm nay bà thích ăn gì để cô đi mua nấu đồ ngin cho
bà ăn, bà Thái cười bảo muốn ăn thịt xào chua ngọt, hai bà cháu nói
chuyện rôn rả, nhìn qua cũng đủ hiểu cô cháu gái này quý bà Thái đến
nhường nào.
“Tưởng gì món đấy đơn giản! Bà còn thích ăn gì nữa cứ bảo con không
cần phải tiết kiệm đâu!” Thái Vy giơ ngón cái, mắt nháy một cái rồi cười sảng khoái.
Lúc này, người từ xa xa đến là cái cô miệng bát quái Thái Vy rất ghét bà cô này nhưng vẫn gật đầu nhẹ một cái coi như chào hỏi: “Bà Thái đấy
à! Sao dạo này không thấy bà ra chợ?”
Bà Thái chưa kịp đáp Thái Vy liền nhanh nhảu tiếp lời bà cô này: “Bà cháu bị bệnh nên cháu đi bác ạ” Thái Vy nhàn nhạt đáp.
“Bệnh gì? Có làm sao không? Nặng hay nhẹ???” Bát quái sáng lên trông
thấy, đó là lí do cô thực sự không muốn tiếp chuyện. Nhưng nghĩ đến tình trạng bệnh của bà mắt Thái Vy liền cụp xuống nỗi lòng đau khó tả…
Bà Thái nhìn cháu gái xụ mặt liền hiểu, bà biết cháu gái bà đang nghĩ gì, bà cũng muốn nhưng lớn tuổi bệnh tật sẽ không tránh khỏi.
“Bệnh tuổi già ý mà! Thôi tôi đi ra mở cửa hàng đây!” Bà Thái xua tay với bà bác đó, đi nhanh hơn.
Vì bà bác lắm chuyện đó không khí nặng nề hẳn, bà Thái trêu cháu mình mấy câu mà cô chỉ có trả lời qua loa. Chả mấy chốc đã đến đầu ngõ Thái
Vy bỏ tay bà móc vào chiếc túi sách nhỏ để lấy chìa khóa, mở cửa dìu bà
Thái lên ngồi còn mình thì nhanh chóng dọn cửa hàng ra để bán hàng.
Khi mọi thứ đã xong xuôi bà Thái có thể ngồi bán hàng mà không cần
làm gì cả. Thái Vy nhắc nhở bà ít hoạt động lại chỉ đứng lên khi cần
thiết. Cô dặn kỹ càng rồi mới xoay người đi bộ ra trạm xe buýt để đi
làm.
“Nội nhớ lời con nói đấy nhớ đừng làm gì quá sức hoạt động ít mới tốt cho nội được!”
“Rồi cô nương ạ! Bà đây nhớ rất kỹ rồi, cô làm đi không lấy tiền đâu
mà nuôi tôi!” Bà Thái cười hiền hòa đáp, bà biết cô lo cho bà mà nên
chắc chắn bà sẽ cẩn thận cả bà cũng không muốn lên trời sớm đâu, bà còn
phải trông cô cho đến khi lấy chồng cơ.
Thái Vy cười vẫy tay bà rồi chân trước chân sau đi ra đường đến chỗ bên xe buýt.
Lên xe buýt, lúc lấy thẻ tháng cho xoát vé kiểm tra thì cô mới nhớ
chỗ để thẻ tháng ở cửa hàng tạp hóa, trong đầu giao động nghĩ bụng hay
là quay về lấy hay là nộp 8 nghìn, thì lúc này một cảm giác lạnh lẽo bao phủ lên sống lưng cô, cái cảm giác đáng ghét đấy chính là cảm giác mà
năm 4 tuổi đó cô trải trước khi bố mất. Ngay khi cảm nhận được cô liền
lao thân ra ngoài chạy ngược lại với tốc độ nhanh nhất và thầm cầu
nguyện rằng là mình cảm nhận sai.
Khi Thái Vy đến nơi thì bà cô đã nằm trên đất khó thở một cách cực
nhọc, cảm giác ớn lạnh sợ hãi trong người cô ngày một tăng lên đó là hồi chuông báo bà cô đang trên bờ vực sống tử! Cô đi đến nâng người bà lên
xốc ngực cửa bà liên tục và hô hoán người gọi xe cứu thương.
“Cậu kia! Gọi xe cấp cứu, làm ơn gọi xe cấp cứu giúp tôi!” Thái Vy đỏ cả mắt cố gắng kiềm chế cảm xúc tay hoạt động liên tục xốc người bà
Thái một cách chuyên nghiệp.
Cậu thanh niên đi ngang đấy giật nảy mình tay loạn xạ bấm gọi cứu thương.
“Bảo họ đến nhanh một chút bà tôi bị bệnh tim không thể chờ được lâu
đâu!” Thái Vy tay hành động không ngừng nghỉ trong đầu chỉ cầu mong bà
không sao.
Cậu thanh niên hoảng sợ ấp úng gọi điện nói vào trong điện thoại rồi cúp máy.
Mười mấy phút sau thì xe cấp cứu đến, nhờ sự phát hiện kịp thời của
Thái Vy và phương pháp cấp cứu tạm thời mà bà Thái đã qua khỏi cơn nguy
kịch, cô y tá gặp trường hợp này khá nhiều lần đầu tiên thấy người nhà
bệnh nhân cấp cứu chuyên nghiệp thế này liền khen nức nở. Thái Vy lúc
này mới thả lỏng tinh thần chèo lên xe nắm lấy tay bà nội cầu nguyện.
Nhìn cậu thanh niên mỉm cười hài hòa cúi gập người cảm tạ.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm” Đôi mắt của cô tạm thời bình tĩnh lại, cảm ơn
cậu thanh niên liền tạm biệt nhảy vào trong xe cấp cứu, trong lòng cô
lúc này nóng như lửa miệng lầm bầm cảm ơn ông trời không mang bà cô đi.
Cậu thanh niên trẻ đỏ mặt cười nói không có gì, lúc này mọi người đã
tụ tập đông, có cả ông Giác – hàng xóm nhà bên của Thái Vy. Không đợi cô nhờ mà tay chân bê hàng hóa vào khóa cửa giúp cô.
Cái cảm giác ớn lạnh sau lưng cuối cùng cũng biến mất cô thở phào
nhẹ nhõm khóe mi ươn ướt liền bị cô lau sạch. Đưa bà nội lên viện sắp
xếp ổn thỏa thì Thái Vy mới nhớ tới công việc, điện thoại cô cài chế độ
rung nên ai gọi cũng không biết, mở ra tận 9 cuộc gọi nhỡ của quản lí
nhà hàng! Cô thở dài gọi lại, chịu trận nghe mắng rồi hồi báo chiều đi
làm.
“Người nhà bệnh nhân phòng 108 đâu rồi?” Bác sĩ từ trong phòng khám đi ra ngoài hỏi.
Thái Vy liền hoảng hốt đi đến nghe bác sĩ nói.
“Bố mẹ cháu đâu?” Ông bác sĩ nhìn một cái rồi nhíu mày.
“Bố mẹ cháu mất rồi ạ, cháu sống cùng với bà nội.” Thái Vy không
nhanh không chậm giải đáp thắc mắc trong mắt của bác sĩ. Bác sĩ trầm
ngâm một chút rồi mới nói tiếp.
Bác sĩ phổ biến qua rồi đưa ra câu hỏi, câu hỏi này khiến Thái Vy
choáng váng đợi cô ổn định lại tinh thần liền nói: “Sao để bệnh nặng
nguy cấp như thế này, cháu có đưa bà đi kiểm tra định kì thường xuyên
không?”
Thái Vy nặng nề đáp lại lời của bác sĩ lòng cô nóng rực lên như thế
nào mà bà lại giấu cô, chắc chắn là giấu cô nên mới thành như thế này.
“Nửa tháng một lần cháu đưa bà tái khám do bà cháu có mắc mấy vấn đề
về tim, ngoài tim ra bà cháu sức khỏe kiểm tra đều ổn” Thái Vy nhíu mày, dòng máu trong cơ thể ngày một căng thẳng phải lại là một cảm giác khó
chịu, khó chịu đến mức làm cô muốn trốn tránh…
“Lần này bà cháu bị tăng huyết áp dẫn đến nhồi máu cơ tim, nhờ cháu
phát hiện kịp thời và dùng phương pháp cấp cứu nên mới không nguy hiểm
đến tính mạng, ngoài ra còn phát hiện thêm một khối u ác tính ở phổi,
cái này rất nghiêm trọng cần tiến hành chữa trị ngay tránh rơi vào tình
trạng nuối tiếc.” Bác sĩ phổ biến nhẹ nhàng, Thái Vy chỉ rơi vào trạng
thái im lặng đôi lông mày tưởng chừng như sắp nối liền vào nhau. Mọi thứ đang bị đảo lộn bệnh tình của bà đã giấu cô, bà cô sao lại giấu cô
chứ… ngay lúc này thực sự Thái Vy rất hỗn loạn chỉ muốn đánh người để
xả stress. Cô bình tĩnh thở im lặng trong một phút. Ông bác sĩ cũng khá
ấn tượng, cô bé này còn nhỏ tuổi nhưng khá chín chắn thông thường người
nhà thường không chấp nhận sự thật đã nhảy lên đánh người rồi.
“Sau khi làm xong kết quả xét nghiệm tôi thấy một khối u ác tính ở
phổi, khối u đã phát triển đến giai đoạn 2.” Bác sĩ nhàn nhạt phổ biến
giọng nói rất nhẹ nhàng cũng giống như bệnh nhẹ như bị cảm cúm vậy, Thái Vy siết chặt túi sách mím môi mặt xanh xao theo từng câu nói của bác
sĩ, thực sự là cô không thể tài nào tin nổi, lượng thông tin tiêu cực
này chính là câu trả lời cho cái cảm giác trào lồng ngực không yên mấy
ngày trước.
“Bác sĩ…. liệu có cách chữa không ạ?”Thái Vy ổn định tinh thần liền nắm chặt lấy tay bác sĩ.
“Cháu bình tĩnh, vẫn còn cách nhưng hiện tại cách này đang được thử
nghiệm phải mời các chuyên gia về khoa tim với khoa phổi về mức thành
công là 40 trên 60%.” Ông bác sĩ gỡ tay của cô ra rồi phổ biến thông tin một cách nhuần nhuyễn.
“Hiện tại đã đến giai đoạn cuối của giai đoạn 2 gần đến 3 chắc là
không đến 3 tháng nữa…” Sét đánh ngang tai Thái Vy, cô chết lặng trong từng lời nói của bác sĩ.
“Giai đoạn cuối là giai đoạn bắt đầu suy nhược cơ thể. Nhanh tới mức
không thể lường người 1 tháng người 25 ngày người đến 3 tháng nhiều nhất chống cự được gần 4 tháng!”
Cô lắc đầu thật mạnh, lấy hai tét vào mặt thật đau, mắt đã đỏ cố gắng kìm nén cảm xúc, bác sĩ nhìn cô rồi lại phổ biến tiếp.
“Nếu phẫu thuật thì xác xuất thành công là bao nhiêu ạ?”
“40 đến 60%.” Thái Vy nhíu mày suy nghĩ thực sự cũng là canh bạc khó
chơi nhưng cũng chỉ còn cách duy nhất này mới kéo dài được mạng sống của bà cô.
“Chi phí phẫu thuật bao gồm những thứ khác thì ước tính đến bao nhiêu ạ?”
“Ước tính hơn 400 triệu.”
“Có thể làm phẫu thuật luôn được không ạ?”
“Làm phẫu thuật cắt bỏ khối u cần có cơ thể khỏe mạnh hiện tại bà
cháu đang rất yếu phải đợi thời gian nữa. Cháu ổn chứ?” Bác sĩ cũng khá
thiện cảm với cô liền quan tâm hỏi han.
“Cháu ổn, cảm ơn bác nhiều!”
“Ừm, nếu cháu cần thì đến phòng làm việc của bác để bác phổ biến rõ
hơn giờ cháu cần ổn định tinh thần đi.” Ông bác sĩ xoay người quay đi
Thái Vy thần thờ một lúc lâu, đứng đến mức chân cô tê dần liền đi vào
phòng thăm bệnh bà giao lại bà cô cho y tá chăm sóc cô liền nhanh chân
chạy đi làm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!