Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em - Chương 4: Đôi mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
243


Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em


Chương 4: Đôi mắt


Với một tốc độ ánh sáng Thái Vy thay quần áo rồi chuồn lẹ khỏi nhà hàng,
trên đường chửi thề những người đổ oan cho cô, và đặc biệt là người đàn
ông không giúp cô minh oan, nghĩ đến đây Thái Vy chỉ muốn đánh người,
khốn kiếp thực sự! Rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho cô mà, để lần sau bà
đây mà gặp lại bà cho ăn gạch!!! Chả cần biết là con ông cháu cha gì đấy phải xả cho hết giận thì thôi! Mà nghĩ thế thôi, chứ anh ta đứng không
bình thản như thế còn khiến Thái Vy toát mồ hôi lạnh rồi huống gì khiến
anh ta tức giận…. Nghĩ đến đây cô bủn rủn sống lưng.

Suy cho cùng thì cô lại mất việc rồi…. Lương làm ca ở đây là cao
nhất luôn…. Haizzzz may mà cũng là đầu tháng chứ không thì chết mất
luôn lương cả tháng đi làm! Bây giờ cô rất cần tiền, vậy mà lại gây ra
chuyện thị phi dở quẻ liên quan đến mình thực sự là….

Thái Vy trầm ngâm một chút rồi đi vào cửa hàng cháo mua cháo, bắt xe
buýt đến bệnh viện trông bà. Ngồi trên xe nghĩ đến tiền nong là cô lại
đau đầu, trong vòng 3 năm nay, tiền chữa bệnh của bà đã ngốn gần hết
tiền đầu tư của cô, tiền chơi chứng khoáng may mắn cô thắng nên năm
trước đưa bà đi viện cấp cứu và dùng thuốc kịp thời, sau đó cô kinh
doanh thua lỗ âm mất vào vốn là 20 triệu, cùng lúc đó bà lại trở bệnh,
cô tiếp tục bán những thứ có giá trị của mình đi bao gồm chiếc xe Sh
Mode mới mua được 3 tháng. Tiếp tục là tàn những chuyện đen đủi gặp đến
với cô, đỉnh điểm là cô bị trộm mất cái điện thoại mới dùng được 5 tháng chiếc điện thoại xịn mới nhất bấy giờ, bà tái phát bệnh gọi điện cho cô nhưng không được may mắn giác quan của cô cảm nhận được nên đã kịp thời cấp cứu. Trong lòng cô vẫn hi hận con trộm khốn kiếp đó, nếu để cô gặp
lại chắc chắn cô sẽ chặt tay con ả đó!!!

Giờ tiền lực của cô đã hết đồ giá trị trong nhà cô cũng bán hết biết
lấy tiền đầu mà chi phẫu thuật cho bà cô bây giờ…. lại còn vừa nãy lại nghỉ việc giờ tìm đâu việc mà làm trời…..

Thái Vy buồn bực, thông báo đã đến bệnh viện cô liền đi xuống, mất
tầm 10 phút lên đến nơi, bà cô vừa nhìn thấy cô liền cười vẫy tay với
cô, Thái Vy nhìn thấy cảnh này mà đỏ cả mắt, phải chắc bà biết cô không
đủ lực nên giấu cô vì thế mà bệnh mới trở nặng như thế này….

“Bà còn cười…..” Thái Vy đổ cháo vào bát nhàn nhạt nói chuyện với bà Thái.

“Không cười thì khóc sao, bà đây vẫn ổn mày lo cái gì.”

“Ổn? Ổn cái khỉ mốc! Sao bà lại giấu con vụ khối u hả.” Thái Vy to
tiếng rống to với bà Thái. Bà Thái nghe xong mặt lúc trắng lúc xanh.

“Sao bà giấu cháu chứ, nếu bà không giấu cháu bà chắc chắn sẽ sống
lâu trăm tuổi giờ bà thì hay rồi chỉ có 3 tháng…. bà nói đi có phải bà sợ con hết tiền không lo nổi cho bà đúng không?….. bà mà mất thì còn
ai ở với con…..”Thái Vy đỏ mắt nước mắt liền chảy xuống, phải cô rất
sợ người thân duy nhất của cô, chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô mất
đi…..

Bà Thái nhìn thấy cô khóc mà luống cuống…. từ rất lâu rồi mà giờ
đây mới thấy cô khóc…bà liền ôm lấy cô vỗ về, Thái Vy được dỗ như em
bé cô liền nũng nĩu ôm lấy bà đem bao nhiêu uất ức theo nước mắt trút ra hết. Xong việc thì cháo cũng nguội, cô cười trừ đút cháo cho bà ăn.

“Về tiền nong bà không cần lo nếu gấp quá con sẽ cắm nhà đi lấy tiền
lo bệnh cho bà! Bà đừng có ý kiến con sẽ tức giận đấy.” Thái Vy nghĩ một chút rồi rứt khoát nói, căn nhà là sự cấm kị cuối cùng đó là thứ mà bố
cô để lại cho cô, mong là cô sẽ vay mượn được của ai đó…

Bà Thái không phản bác trong lòng bà luôn có tính toán riêng, nhưng
trên hết và vẫn luôn lo cho cô cháu gái duy nhất của mình, cơ thể bà bà
cũng hiểu vậy nên…

“Bà ở đây mấy hôm nữa để theo dõi nếu chán thì ra ngoài đi dạo hay rủ mấy ông bà xung quay đanh chơi gì đấy, con xin lỗi vì không thể ở cạnh
trông bà 24h được….” Cô nói xong liền lấy trong túi bộ cá ngựa mới
mua rồi đưa cho bà.

“Bà ổn mà, mày cứ yên tâm đi làm đi không sai nếu có vấn đề gì bà ới ngay bác sĩ.”

Thái Vy nhoẻn miệng cười, gật đầu với bà Thái.

Bà Tháu vỗ vỗ giường nói: “Mệt rồi đúng không, lên đây.”

“Được không bà, con ngại lắm….” Thái Vy đúng là có chút mệt thật.

“Lên đi lắm chuyện khoa tim này thì có mấy ai ngoài hai người kia họ
kiểu gì chả lên mấy giường trống mày ngại mày lên ngủ với bà chả hơn à!” Bà Thái dứt khoát nói, Thái Vy liền chui vào chăn ôm chặt lấy bà nhắm
mắt ngủ say có vẻ hôm nay là một ngày mệt mỏi của cô bé, bà Thái khẽ
vuốt tóc cô nhìn cháu gáu mà lòng chua sót.

“Từ đã, lại quên à? Tháo lens lủng ra đi không lại làm mắt khó chịu!” Bà Thái vỗ nhẹ mông cô cười nói. Với đôi mắt đặc biệt của Thái Vy đeo
lens là phương pháp duy nhất

“….Ôi dào, cái này đúng là phiền phức thực sự!” Thái Vy ngồi dậy,
lấy cái túi bộ dụng cụ đựng lens cầm chiếc gương nhỏ vừa lấy ra tay
chuyên nghiệp tháo. Xong xuôi bỏ lens vào hộp, cầm thuốc nhỏ mắt nhỏ vào mắt để rửa mắt.

Thái Vy đeo lens từ lúc 5 tuổi trong lá thư đầu tiên bố cô gửi về vào sinh nhật 5 tuổi có cả tiền khá nhiều chỉ dành để cô mua lens xịn đeo
mấy năm luôn. Trong câu đầu là chúc mừng sinh nhật cô sau đó xin lỗi cô
và xin lỗi bà, tiếp là thông báo mỗi năm sẽ có một bức thư gửi về vào
ngày sinh nhật cho cô, đây là khả năng vượt quá của con người bố cô có
giác quan thứ 7 thứ 8 gì đó có thể nhìn trước được tương lai của một
mình cô, nhưng nhìn trước không có nghĩ là ông viết luôn ra kết quả của
sự việc mà chỉ đưa ra lời khuyên cho cô để cô tự xử lí một cách hiệu quả nhất tránh làm rối loạn thời gian. Thông thường con người chỉ có 5 giác quan những người đặc biệt sẽ có tới 6 giác quan hoặc hơn 6 ví dụ như bố cô đây, điều này đến nay vẫn chưa thể lí giải được. Cô được gen trội
của bố nên cô cũng có giác quan thứ 6. Đọc thư của ông gửi Thái Vy vui
phát khóc nhưng giữa thư bố cô lí giải tất cả và nhấn mạnh một điều là
bố cô đã chết, sau đó giải thích cho Thái Vy vì sao cô Mạc lại không
giúp bố cô tránh hiểu lầm cho cô tưởng rằng vì cô Mạc mà bố cô chết. Sau cùng bố cô có nhấn mạnh cô nên sử dụng họ của mẹ cô – Tiêu Trân Ái, hãy tập thói quen nói rằng mình là Tiêu Vy chứ không phải Thái Vy. Điều này tránh cho cô gặp nguy hiểm, và nhắc nhở cô tránh hoặc không cho tên
thật của cô với người lạ, sau cùng là mỗi năm sẽ có thư của bố gửi đến
vào ngày sinh nhật của cô! Dưới bức thư đầu tiên có địa chỉ nơi của cửa
hàng kính để Thái Vy đến đấy đo mắt làn lens. Và 19 năm nay thư vẫn đều
đặn vào ngày 31/12 được gửi đến cho Thái Vy chưa có dấu hiệu dừng lại.

Thái Vy có đôi mắt xanh thăm thẳm giống mẹ khi ai đó nhìn vào sẽ bị
mê hoặc bởi cái vẻ đẹp của nó. Bạn sẽ bị cuốn hút một cách không thể nào dứt ra được màu xanh này rất hiếm và lạ, không giống như loại đại trà ở bên châu âu, mà nó mang một nét riêng biệt rất huyền bí. Cô chỉ có đôi
mắt là giống mẹ còn lại ở trên mặt đều giống bố. Đôi khi cô khá là ghét
đôi mắt này nhưng thực ra cô rất yêu nó, vì nó là của mẹ trao cho cô hay nói đúng hơn là vì cô mẹ đã đánh đổi sinh mạng để sinh ra cô. Nói chung là vừa hận vừa yêu không tả nổi….

“Ngủ đi mai còn đi làm!” Bà Thái vuốt tóc cô đắp chăn kéo cô đi ngủ,
do lạ giường Thái Vy cứ chằn trọc mãi đến nửa đêm rồi mới thiết đi.

Một ngày dài dẳng cũng kết thúc khi Thái Vy nhắm mắt chìm vào giấc
ngủ. Có vẻ những ngày tới đây sẽ là sóng to biển lớn chào đón cô đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN