Nịch Ái
Chương 27: Tự nhận tội
Khi Lâm Nhất Phàm đến đại lao, Tố Cấm vừa nhìn thấy hắn liền hoảng hốt chạy đến quỳ xuống dưới chân hắn van xin:
“Hoàng thượng, tất cả mọi chuyện đều là do Thục phi nương nương nói nô tỳ làm, là nàng ta nói nô tỳ làm”
Lâm Nhất Phàm liếc mắt nhìn sang Tiểu Thuần Tử, Tiểu Thuần Tử hiểu ý liền cất giọng the thé nói với binh lính trong đại lao:
“Còn đứng đó làm cái gì hả, mau kéo cung nữ này cách xa hoàng thượng ra”
Binh lính giật mình vội vã chạy tới kéo mạnh Tố Cẩm ra xa một chút, Tố Cẩm đầu tóc hỗn loạn, gương mặt xanh xao, y phục màu trắng làm bằng vải bố cũng có vết máu, nàng quỳ xuống liên tục dập đầu:
“Hoàng thượng, nô tỳ sẽ thành thật nói hết mọi chuyện cho người nghe, chỉ cần người cho nô tỳ một con đường sống, hoàng thượng nô tỳ không muốn chết”
Binh lính nhanh chóng đưa một chiếc ghế đặt tại ngục giam này, Lâm Nhất Phàm chậm rãi ngồi xuống ghế, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống phía Tố Cẩm, khóe môi nhếch lên phát ra tiếng nói rét lạnh:
“Ngươi không muốn chết? Như vậy hoàng hậu của trẫm muốn chết sao? Ngươi có biết trong cung thi triển đạo pháp là phạm phải tội gì hay không?”
Tố Cẩm nghe vậy sắc mặt trắng bệch, thật ra lúc đầu nàng cực kỳ sợ hãi, nhưng sau khi nghe thấy Hứa Thục Nhi nói sẽ cho nàng có cuộc sống sung sướng trong hoàng cung thì nàng lại động lòng, hơn nữa Hứa Thục Nhi đã nói chuyện này với nàng, nàng nếu như từ chối cũng khẳng định bị nàng ta giết chết mà thôi:
“Hoàng thượng, nô tỳ biết sai, tất cả là do Thục phi nương nương nói nô tỳ vu hại hoàng hậu”
Một cung nữ thấp cổ bé họng, cho dù có nói ra sự thật cũng không hề có ai trong hoàng cung này tin tưởng. Dù sao cũng không có chứng cứ rõ ràng, chỉ dựa vào một mình Tố Cẩm này sẽ không thể làm được gì Hứa Thục Nhi, Hứa Thục Nhi chỉ cần nói Tố Cẩm vu oan cho nàng, Lâm Nhất Phàm tin lời nói của Tố Cẩm, nhưng Tố Cẩm lại chỉ là một cung nữ, người ngoài sẽ dị nghị hắn thà tin một cung nữ chứ không chịu tin phi tử của mình, chuyện này ở trên triều sẽ không hay. Nếu như Lâm Nhất Phàm hắn một mực muốn dồn Hứa Thục Nhi vào chỗ chết cũng không phải là chuyện không thể làm, nếu như hắn mặc kệ triều thần dị nghị định tội Hứa Thục Nhi thì cũng không thể ai ngăn cản được hắn, nhưng mà chuyện này sẽ khiến cho vị trí hoàng hậu của Tá Dịch ít nhiều bị ảnh hưởng, triều thần khẳng định sẽ nói Tá Dịch ở sau lưng hắn muốn hãm hại Hứa Thục Nhi, dĩ nhiên thì Dịch Nhi của hắn tốt đẹp như vậy hắn sẽ không hề muốn y phải dính bất cứ một vết nhơ nào cả.
“Ai là người nói chuyện hoàng hậu sử dụng đạo pháp với Thục phi?”
Tố Cẩm nào dám nói dối thêm lời nào nữa, nàng vội vàng mở lớn hai mắt nói:
“Là cung nữ Hồng Hạnh trong cung của hoàng hậu, nàng ta là do Thục phi đưa vào cung hoàng hậu để truyền tin, hoàng thượng cầu xin người tha mạng cho nô tỳ”
Lâm Nhất Phàm lần này đến đây chính là để tìm ra người bị đưa vào cung của Tá Dịch để truyền tin ra ngoài, trong cung việc cung nữ của cung khác được đưa vào giám sát truyền tin ra ngoài là điều đương nhiên, ngay cả đời trước Phượng Thiên Sương cũng đã từng làm việc này, thế cho nên nàng ta mới có thể vu oan hãm hại được những phi tần mà nàng ta không thuận mắt, ngẫm lại cũng chỉ có Dịch Nhi của hắn là đơn thuần thiện lương nhất.
“Còn ai khác nữa hay không?”
Tố Cẩm lắc đầu:
“Không còn, chỉ có duy nhất cung nữ Hồng Hạnh, hoàng thượng người tha mạng cho nô tỳ, cầu xin người tha mạng cho nô tỳ”
Lâm Nhất Phàm không đáp lại lời của Tố Cẩm mà chỉ im lặng rời đi, sau đó trong cung liền truyền ra tin tức cung nữ Tố Cẩm sợ tội đã tự sát trong đại lao, việc này khiến cho Hứa Thục Nhi cũng có điểm bất ngờ, nàng còn đang không biết cách giải quyết chuyện này ra sao, Tố Cẩm chết rồi chính là không còn ai đối chứng, việc này cứ thế mà qua. Hứa Thục Nhi vui vẻ, nàng gọi cung nữ thân cận của mình tới giúp mình trang điểm, sau đó một thân xiêm y màu trắng yểu điệu thướt tha đi đến thư phòng muốn thỉnh an hoàng thượng.
Bên này Tá Dịch vừa mới hoàn thành xong bảy điều yêu sách cho việc mở cửa giao thương lần này, Lâm Nhất Phàm bước vào y cũng không hề phát giác ra, chỉ chăm chú tập trung đọc lại những gì mình viết một lần. Tiểu Phúc Tử nhìn thấy Lâm Nhất Phàm còn đang định hành lễ thì hắn đã ra hiệu cho Tiểu Phúc Tử đừng lên tiếng, Tiểu Phúc Tử hiểu ý im lặng rời khỏi thư phòng.
“Tiểu Phúc Tử, ngươi lấy giúp ta một chén trà đến đây” Tá Dịch vừa chăm chú đọc vừa nói, y hiện tại có điểm khát.
Lâm Nhất Phàm bước về phía trước, trầm giọng lên tiếng:
“Ngươi mệt mỏi sao?”
Tá Dịch nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên nhìn, y có chút bất ngờ không biết Lâm Nhất Phàm đã đứng ở đây từ bao giờ. Tá Dịch đứng dậy, mở lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lâm Nhất Phàm, bởi vì Lâm Nhất Phàm nói rằng không thích y hành lễ với hắn, nếu như chỉ có một mình y và hắn thì không cần hành lễ, cho nên lúc này Tá Dịch cũng thật tự nhiên mà đứng dậy hỏi hắn:
“Hoàng thượng, người tới từ lúc nào thế?”
Lâm Nhất Phàm đi tới phía chiếc bàn, chậm rãi cầm lên tờ giấy mà Tá Dịch viết ra, đôi mắt hẹp dài lướt nhìn một lượt từ đầu đến cuối, Tá Dịch ở bên hồi hộp quan sát hắn, dù sao đây cũng là việc hắn giao cho y cho nên y rất coi trọng, cũng muốn xem xem thái độ của hắn thế nào. Lâm Nhất Phàm nhìn chữ viết thanh thoát bay lượn trên mặt giấy tuyên thành, chữ thật đẹp cũng thật là tương xứng với mỹ nam tử bên cạnh hắn đây, bảy điều yêu sách cho việc mở cửa giao thương này viết ra cũng khiến cho hắn phải bất ngờ, quả nhiên hắn không nhìn lầm người, Dịch Nhi của hắn rất thông minh:
“Là ngươi tự mình nghĩ ra sao?”
Tá Dịch gật đầu, y vẫn đang rất căng thẳng, chỉ sợ những điều mình viết ra giấy sẽ không giúp ích gì cho Lâm Nhất Phàm:
“Ta còn đang suy nghĩ điều cuối cùng, chính là ở trong đó có ghi là khuyến khích dân chúng hai nước trao đổi buôn bán, người ở hai bên có thể mang sản vật tới địa phương mà họ muốn bán, có nghĩa là có thể tự do ra vào hai nước, làm như vậy có thể khiến cho việc buôn bán thuận lợi hơn, bởi vì sẽ có một số người dân không thể nào vạn dặm xa xôi tới tận biên ải được. Nhưng mà ta lại sợ nếu làm như vậy sẽ không đảm bảo an toàn, người Hạ Hồi quốc có thể sẽ để lại ám vệ trong Thuận Thiên quốc, đến lúc đó an toàn lại không được đảm bảo”
Lâm Nhất Phàm ngồi xuống chiếc ghế vừa mới rồi Tá Dịch ngồi, hắn đặt tờ giấy kia xuống bàn rồi lại vươn tay kéo Tá Dịch ngồi lên đùi mình, thật là hứng thú mà thưởng thức mỹ nam tử tài sắc vẹn toàn này:
“Trẫm thấy điều này ngươi viết ra rất có ích, thứ ngươi lo sợ trẫm cũng cảm thấy đúng, nhưng mà trẫm quả thật muốn để cho hai bên có thể mang sản vật đến địa phương buôn bán, ngươi có cách nào khắc phục lo ngại kia hay không?”
Tá Dịch nghe thấy Lâm Nhất Phàm nói thích điều mình nhắc tới thì trong lòng rất vui, nhưng vui chưa được bao lâu liền nghiêm túc nghĩ lại câu hỏi hắn hỏi mình, thật ra vấn đề này y cũng đang suy nghĩ mà vẫn chưa tìm ra hướng giải quyết, nhưng mà bây giờ Lâm Nhất Phàm đang hỏi y, y lại không muốn để cho hắn thất vọng. Tá Dịch nhíu mày tập trung suy nghĩ, Lâm Nhất Phàm ngồi ở một bên vui vẻ đánh giá từng cái nhíu mày kia, càng nhìn lại càng thấy Dịch Nhi của hắn thật vừa mắt, nếu như Tá Dịch không nghĩ ra cũng không sao cả, hắn đều không có vấn đề gì, ai ngờ vấn đề khó như vậy Tá Dịch lại có thể nghĩ ra được phương hướng giải quyết, hơn nữa còn là trong khoảng thời gian rất ngắn.
Tá Dịch nhỏ giọng, tuy rằng y không có tự tin cho lắm nhưng vẫn nói ra thật là chậm rãi rõ ràng cho Lâm Nhất Phàm nghe:
“Ta có ý này, hoàng thượng có thể phát thẻ giao thương cho thương nhân của Hạ Hồi quốc, những người nào là thương nhân mới được tấm thẻ giao thương đó, thẻ giao thương này có thể coi như là giấy thông hành để vào Thuận Thiên quốc. Sau đó ở mỗi địa phương trên Thuận Thiên quốc hoàng thượng có thể lập một trạm giám sát phòng ngừa việc người ở Hạ Hồi quốc có ý đồ không hay, thời gian một người ở Hạ Hồi quốc ở lại buôn bán với Thuận Thiên quốc chỉ có thể tối đa là bảy ngày, hoàng thượng người thấy có được hay không?”
Lâm Nhất Phàm nhìn chằm chằm Tá Dịch, Tá Dịch lại bắt đầu căng thẳng, có phải hướng giải quyết này của y rất không thỏa đáng. Tá Dịch có điểm chán nản cúp mắt xuống nhỏ giọng nói:
“Hoàng thượng, ta lại làm người thất vọng, không giúp được gì cho người”
Lâm Nhất Phàm bật cười ha ha đưa tay nâng cằm Tá Dịch lên:
“Ngươi chưa khi nào làm trẫm thất vọng cả, cách giải quyết này rất toàn vẹn”
Tá Dịch hai mắt mở lớn sáng ngời, trong lòng y quả thật rất kích động, Lâm Nhất Phàm nói cách giải quyết rất toàn vẹn có nghĩa là có thể dùng được, như vậy cũng có nghĩa là y giúp được cho hắn.
Ở bên ngoài có tiếng ồn ào, Tá Dịch bên trong loáng thoáng nghe được là tiếng của Hứa Thục Nhi, Lâm Nhất Phàm vẫn ôm Tá Dịch ở trong lòng nâng giọng hỏi:
“Tiểu Thuần Tử, bên ngoài có chuyện gì?”
Tiểu Thuần Tử là một người gian xảo, ở trong cung đã quen nhìn sắc mặt của chủ tử mà đoán được lòng họ, Tiểu Thuần Tử không quá khó để nhận ra hoàng đế hiện tại chỉ muốn độc sủng hoàng hậu, mà Thục phi Hứa Thục Nhi này lại dám làm ra chuyện tày trời vu hại cho Tá Dịch, hoàng đế hẳn là sẽ càng thêm chán ghét nàng ta hơn, chính vì thế Tiểu Thuần Tử ở bên ngoài mới có ý làm khó Hứa Thục Nhi:
“Hoàng thượng, là Thục phi nương nương muốn cầu kiến”
Lâm Nhất Phàm im lặng ngẫm nghĩ một hồi, sau đó liền vỗ nhẹ sống lưng của Tá Dịch nói khẽ với y:
“Dịch Nhi, ngươi đi vào trong một chút, ta không nói thì không được ra ngoài”
Tá Dịch trong lòng có điểm thất vọng, nhưng mà ngoài mặt vẫn nhu thuận như trước, y đứng dậy gật đầu đi đến tấm bình phong phía sau tạm lánh mặt. Lâm Nhất Phàm không muốn cho Hứa Thục Nhi gặp y, nhất định là có nguyên nhân của hắn, có thể là hắn có tình cảm với nàng ta, hoàng đế tam cung lục viện đâu chỉ có một mình y.
“Để Thục phi tiến vào đi” Lâm Nhất Phàm nhàn nhạt nói
Hứa Thục Nhi vừa mới rồi thấy ở bên ngoài cửa có thái giám Tiểu Phúc Tử của Tá Dịch cũng có đoán là Tá Dịch đang ở trong, nhưng mà lúc nàng bước vào lại không thấy Tá Dịch đâu cả, xem ra Tá Dịch cũng không thể chạm vào điều cấm kỵ trong lòng hoàng đế, một mình hai người đóng cửa ở trong thư phòng đâu.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng”
Lâm Nhất Phàm phất tay:
“Đứng dậy đi, ngươi đến có việc gì?”
Hứa Thục Nhi chính là muốn đến tự nhận lỗi với Lâm Nhất Phàm trước:
“Hoàng thượng, ta nghe nói Tố Cẩm ở trong đại lao tự vẫn…”
Hứa Thục Nhi còn chưa nói xong, cánh cửa thư phòng lại một lần nữa chậm rãi đẩy ra, bên ngoài là một cung nữ đầu tóc bù xù, mặc y phục tội nhân bẩn thỉu loang lổ vết máu, đặc biệt gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc rất đáng sợ:
“Thục phi nương nương, Thục phi nương nương ta là Tố Cẩm…”
Hứa Thục Nhi vừa nhìn thấy gương mặt Tố Cẩm như thế liền giật mình, đại lao truyền tin Tố Cẩm tự tử chết, bây giờ lại thấy nàng bộ dạng này xuất hiện ở đây, Hứa Thục Nhi hoảng hốt vội vã chạy về phía Lâm Nhất Phàm kêu lên:
“Ma… có ma… Tố Cẩm… Tố Cẩm”
Lâm Nhất Phàm nhíu mày đẩy nàng ta cách xa mình, Tiểu Thuần Tử đứng bên ngoài nghe thấy có tiếng hét liền chạy vào trong:
“Hoàng thượng, người việc gì hay không?”
Hứa Thục Nhi lại ôm lấy cánh tay của Lâm Nhất Phàm:
“Hoàng thượng, có ma, mau đuổi nàng ta đi”
Lâm Nhất Phàm nhíu mày lạnh nhạt nhìn Hứa Thục Nhi:
“Thục phi, ngươi sao thế?”
Tố Cẩm bước tới trước bàn, khoảng cách ở rất gần với Hứa Thục Nhi, nàng ta lại lên tiếng gọi:
“Thục phi nương nương…”
Hứa Thục Nhi hét lên vung tay xua loạn:
“A… ngươi cút đi… cút đi… hoàng thượng, người mau nói Tố Cẩm đi đi”
Lâm Nhất Phàm dùng sức đẩy Hứa Thục Nhi ra rồi bình thản nói:
“Thục phi, Tố Cẩm tự vẫn ở trong đại lao rồi, trong phòng căn bản chỉ có Tiểu Thuần Tử”
Hứa Thục Nhi ngã xuống dưới sàn liền ôm đầu của mình điên cuồng la hét:
“Tố Cẩm, ngươi đi đi, đừng đến tìm ta, ta sẽ đốt cho ngươi thật nhiều tiền”
Tố Cẩm cúi người nói:
“Thục phi nương nương ta không cần tiền, ngươi trả mạng lại cho ta, nếu như không phải ngươi muốn ta đi vu hại hoàng hậu thì ta đã không thành thế này”
Hứa Thục Nhi hoảng sợ, nàng hiện tại đã không còn bình tĩnh nữa:
“Không, ta không cố ý, lúc đó nói ngươi đi vu hại hoàng hậu là ngươi tình nguyện, ta không hề ép buộc ngươi, ngươi có muốn đòi mạng thì đến tìm hoàng hậu mà đòi, không liên quan đến ta”
Lâm Nhất Phàm chính là cần lời này của Hứa Thục Nhi, Tố Cẩm cũng như vậy, nàng ta vừa nghe thấy Hứa Thục Nhi nói ra lời này liền quỳ xuống đất hướng Lâm Nhất Phàm nói:
“Hoàng thượng, Thục phi nương nương đã nhận tội, nô tỳ đã có thể lấy công chuộc tội rồi”
Hứa Thục Nhi vừa nghe thấy lời nói kia thì giật mình, nàng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn thử, sau đó nhìn sang phía Lâm Nhất Phàm thấy hắn đang nhìn mình rét lạnh, nàng giật mình hoảng hốt vội quỳ xuống lắc đầu:
“Hoàng thượng, Tố Cẩm vu hại ta, là Tố Cẩm vu hại ta, ta không hề biết gì cả”
Lâm Nhất Phàm cũng không có thời gian dây dưa nữa, hắn nâng giọng:
“Người đâu, đưa Thục phi giam vào đại lao”
Hứa Thục Nhi mặt trắng bệch gào thét:
“Không, hoàng thượng, người nghe ta giải thích, ta không hề biết gì cả, hoàng thượng…”
Hứa Thục Nhi bị binh lính áp giải vào đại lao, Lâm Nhất Phàm phất tay nói tất cả đều lui xuống dưới, lúc này mới lên tiếng gọi Tá Dịch từ sau tấm bình phong kia đi ra:
“Dịch Nhi qua đây đi”
Tá Dịch ở bên trong đã chứng kiến hết thảy, vừa mới rồi y nhìn thấy Tố Cẩm cũng bị dọa cho hết hồn, rõ ràng trong cung đều nói Tố Cẩm đã chết, hơn nữa Lâm Nhất Phàm còn nói trong phòng không có ai cả, làm y cứ tưởng rằng mình cũng nhìn thấy ma:
“Hoàng thượng, Tố Cẩm nàng ta… vẫn còn sống sao?”
Lâm Nhất Phàm kéo Tá Dịch ngồi lên đùi mình, đưa tay vuốt vuốt suối tóc mềm mại của y:
“Vẫn còn sống, chỉ là ta tương kế tự kế muốn Thục phi tự chính miệng nhận tội mà thôi”
Tá Dịch a một tiếng:
“Thì ra là vậy”
Lâm Nhất Phàm có điểm không hài lòng, tại sao lại chỉ có câu thì ra là vậy chứ, hắn tính toán kế sách chu toàn như vậy mà Dịch Nhi của hắn lại không hề có điểm gì quan tâm tới:
“Ta là vì không muốn Dịch Nhi chịu ủy khuất cho nên mới nghĩ ra kế sách này để Thục phi tự nhận tội”
Tá Dịch vẫn là không hiểu Lâm Nhất Phàm muốn gì:
“A? Cám ơn người”
Lâm Nhất Phàm nhìn chằm chằm Tá Dịch khiến cho y cũng phải ngượng ngùng:
“Chỉ vậy thôi sao?”
Tá Dịch ngây người, nam nhân này rốt cuộc còn muốn cái gì:
“Hoàng thượng, ngươi muốn gì sao? Người nói ra ta giúp ngươi làm”
Lâm Nhất Phàm khàn giọng:
“Ta muốn tạo hài tử”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!