Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng - Chương 112: Không thể thoát được khỏi Đồ Du Du
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng


Chương 112: Không thể thoát được khỏi Đồ Du Du


Tô Thành tinh lực dư thừa lại khó nhịn, hơn nữa trong suy nghĩ của hắn lúc này chính là kiểu nếu hắn muốn cái gì sẽ không cần chần chừ mà đoạt lấy. Bàn tay nhanh chóng mang quần lót của Đồ Du Du kéo xuống, bản thân hắn cũng sớm đã không biết cởi ra vật vướng víu kia của mình từ khi nào rồi, có thể là từ khi Đồ Du Du nói cậu không muốn ngửi thấy mùi nước hoa kia.

Hai thân thể nóng rực không có gì ngăn cản đang dính sát vào nhau, Đồ Du Du thế nhưng còn có thể cảm nhận được dị vật to lớn có những đường gân guốc dọa người đang chạm tới mông cậu, từng cơ bắp trên cơ thể của Tô Thành cũng như săn chắc lại vô cùng cứng cáp, dự định là tiếp theo liền sẽ có một hồi mạnh mẽ áp chế:

“Trước đây ở trên giường cậu cũng sẽ như vậy im lặng, không nói lời nào sao?”

Thật ra trước đây ở trên giường Tô Thành không cho Đồ Du Du có cơ hội để nói, có lúc hắn sẽ vô cùng mạnh bạo và cuồng nhiệt, hại cậu chẳng bao giờ nói ra được một câu hoàn chỉnh, hoặc cũng có lúc hắn sẽ dùng một vài lời nói thật lưu manh hại cậu chỉ còn biết xấu hổ mang mặt giấu vào trong lồng ngực của hắn.

Dị vật tiến vào bên trong cơ thể là một quá trình vô cùng khó khăn, bởi vì hiện tại không có gel bôi trơn để xoa dịu, hơn nữa Tô Thành lại quá mức hấp tấp chỉ có đưa tay qua loa mở rộng một chút đã mang vật to lớn kia tiến vào rồi. Đồ Du Du trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi tinh mịn, người ở phía sau hơi thở càng ngày càng nóng rực đến lạ kỳ, rất nhanh sau đó liền mang theo luật động mạnh mẽ điên cuồng đâm vào rút ra.

Ngay cả đến chính bản thân Tô Thành cũng bị bất ngờ trước sự mất khống chế này của mình, thân thể này quá mức lôi cuốn, giống như một chất kịch độc gây nghiện làm cho người ta không cách nào ngừng lại được. Tô Thành cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc đến mức hắn còn có thể đoán ra được hành động tiếp theo mà Đồ Du Du muốn làm là cái gì:

“Bé ngoan, em thật sự rất ngọt ngào”

Đồ Du Du giật mình, danh xưng kia chính là Tô Thành thường hay nói khi cùng cậu làm, Đồ Du Du ngay sau đó liền khẽ nở một nụ cười… Tô Thành nhất định vẫn có thật nhiều khả năng nhớ ra cậu, hắn đợi cậu 6 năm được như vậy cậu cũng có thể kiên trì đợi ngày hắn nhớ ra cậu.

Tô Thành tuy cuồng dã nhưng lại rất lưu tâm đến vết thương ở trên người Đồ Du Du, đối với những động tác khó tuyệt đối sẽ không bức ép cậu làm, thế cho nên đêm hôm ấy ngoài tư thế nằm xoay nghiêng người cũng chỉ có tư thế nằm thẳng, một tay hắn đỡ lấy chân bị đau kia của cậu quấn lên eo mình.

Một lần, hai lần, ba lần,… đếm đếm đếm Đồ Du Du liền cũng không có sức lực để đếm nữa, nếu như hiện tại phòng ngủ có cửa sổ cậu nhất định sẽ nhận ra được bầu trời ngoài kia đang dần sáng lên, trăng cũng đang dần mờ đi, sao đã không còn in đậm nữa. Tiếng giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, tiếng thở dốc nặng nề của Tô Thành hòa lẫn cùng tiếng rên rỉ dần dần yếu đi của Đồ Du Du, tất cả đủ để thấy trong phòng tràn ngập sự ái muội, mà sự ái muội kéo dài thật lâu, lâu đến mức khi Đồ Du Du còn sót lại tia ý thức cuối cùng vẫn chưa chịu dừng lại.

Lúc Tô Thành bắt đầu quấn quít bên cạnh thân thể Đồ Du Du là một giờ sáng, khi hắn kết thúc hồi hoan ái kịch liệt là vừa tròn năm giờ, nhìn tới hàng loạt cuộc gọi nhỡ cùng rất nhiều tin nhắn, có tin nhắn mời hắn đến quán bar, có người hỏi hắn có muốn tham gia đua xe đổ dốc, có người hỏi hắn đang ở đâu, lại có người mời gọi hắn tới chỗ họ. Tô Thành mạnh mẽ mang điện thoại tắt nguồn ném xuống dưới cuối giường, giây tiếp theo liền ôm lấy vòng eo nhỏ đến đau lòng kia của người nào đó tiếp tục đong đưa. Có lẽ trước đây hắn thật sự rất si mê người này, ít nhất là trên phương diện ở trên giường, nếu như không tại sao ngay cả khi cậu đã bất tỉnh không còn phản ứng được gì đặc sắc nữa hắn vẫn không muốn buông tha.

Khi Đồ Du Du tỉnh dậy, hoàn hảo bên cạnh cậu vẫn còn có Tô Thành, cảm nhận được thân thể đã sạch sẽ không còn có cảm giác dính nháp như đêm hôm qua cậu liền biết người này đã giúp cậu thu dọn, chỉ có điều hắn giúp cậu thu dọn tàn cuộc kia nhưng lại không thể giúp cậu có thể đỡ nhức mỏi, vừa mới chuyển người muốn ngồi dậy liền nhận ra bản thân chẳng khác nào như mới bị bốn con ngựa buộc lấy tư chi mình mà chạy toán loạn.

Tô Thành nghe thấy được tiếng suýt xoa kia của Đồ Du Du liền chậm rãi mở mắt, sau đó liền vẫn có điểm buồn ngủ tiếp tục nhắm mắt lại:

“Dậy sớm như vậy sao?”

Đồ Du Du ngồi dây nghiêng người cúi đầu hôn môi của Tô Thành, Tô Thành có điểm hơi bất ngờ không rõ người này lại muốn làm gì, cho nên đôi mắt kia cứ mở ra nhìn chằm chằm cậu:

“Chính là hôn chào buổi sáng, anh trước đây nói nếu như không hôn sẽ không có tâm trạng ra ngoài”

Tô Thành khàn giọng, trong giọng nói rõ ràng vẫn còn tia ngái ngủ chưa hoàn toàn tỉnh táo:

“Tôi lại ấu trĩ như vậy hả?”

Đồ Du Du buồn cười, lần ấy nghe hắn nói như thế cậu cũng bảo hắn thật là ấu trĩ, chỉ có điều cậu lại yêu chết sự ấu trĩ ngọt ngào này:

“Có những chuyện anh còn ấu trĩ hơn”

Tô Thành rất có hứng thú muốn nghe những chuyện trước đây giữa hắn và cậu:

“Ví như?”

Chỉ có điều Đồ Du Du lại không muốn kể mà chính là muốn hắn tự mình tìm ra:

“Ví như hiện tại, anh không phải cảm thấy cũng thích hay sao?”

Đồ Du Du nói không sai, hắn cảm thấy rất thích, cũng tin tưởng lời của cậu nói trước đây hắn cũng sẽ như vậy, chỉ tiếc hiện tại Tô Thành tin rồi thì Đồ Du Du lại không muốn kể nữa. Đồ Du Du kín đáo quan sát Tô Thành, sau đó liền nhận ra được hắn có vẻ như đã chịu tin lời của cậu nói, như vậy cậu liền muốn đánh đổi với hắn một chút:

“Anh giúp em mặc quần áo có được không, em muốn đi nhà vệ sinh rửa mặt”

Tô Thành quả nhiên ngồi dậy cẩn thận giúp Đồ Du Du mặc quần áo vào, Đồ Du Du mặc quần áo chỉnh tề xong rồi liền nói như vậy:

“Lát nữa em sẽ đặt vé trở về Bắc Kinh, anh có muốn về hay không?”

Tô Thành nhíu mày có điểm tức giận lớn giọng hơn một chút nói:

“Tôi không phải đã nói với cậu rồi hay sao, tôi không muốn trở về nơi đó”

Đồ Du Du im lặng lâu thật lâu, cũng không có ý định khuyên nhủ hắn nữa chỉ nhàn nhạt đáp một câu:

“Cũng được”

Đồ Du Du khó khăn đứng dậy, bởi vì chân đi không thuận tiện lại cộng thêm ngày hôm qua quá mức kịch liệt cho nên lúc di chuyển cũng có điểm thật sự chậm chạp. Cánh cửa phòng được mở ra rồi đóng lại, Tô Thành vẫn nằm trong phòng không có ý định ngồi dậy, hắn nghĩ có lẽ trước đây bản thân đúng là thích người này nhưng hắn tin tưởng mình sẽ không bị cậu khống chế, hoặc cũng có thể nói Tô thiếu hiện tại tâm cao khí ngạo không bao giờ chịu nghe lời của bất cứ người nào khác, bây giờ đột nhiên người kia nói một câu liền nghe theo thì thật không có mặt mũi.

Tô Thành nằm ở trong phòng nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy Đồ Du Du quay trở lại, hắn có điểm bực bội ngồi dậy mặc quần áo sau đó thản nhiên mở cửa bước ra. Giang Kỳ Ngọc cùng Đồ Đóa Đóa đang ngồi dùng bữa sáng, mắt thấy có một người đàn ông lạ mặt bước từ trong nhà ra liền khiến cho Giang Kỳ Ngọc giật mình hét toáng lên:

“Cậu là ai thế hả, tại sao lại ở trong nhà của tôi?”

Tô Thành nhìn qua gian phòng khách một lượt, ngoài hai người phụ nữ thì không nhìn thấy sự xuất hiện của bất cứ một ai, hắn có chút khó chịu lên tiếng hỏi:

“Người đâu?”

Đồ Đóa Đóa trả lời:

“Anh ấy nói quay trở về chỗ anh để thu dọn hành lý, sau đó về Bắc Kinh”

Tô Thành gương mặt biến sắc, ánh mắt cũng thật dữ tợn làm cho Giang Kỳ Ngọc vừa nhìn thấy bộ dạng đó của hắn liền im bặt. Tô Thành nhanh chóng xoay người tức giận chửi thề một tiếng:

“Fuck”

Chiếc xe mô tô có thân hình to lớn nổi bật lướt nhanh trên đường quốc lộ, đi qua trạm kiểm soát giao thông cũng khiến cho cảnh sát ở đó ngao ngán không muốn đuổi theo, cho dù đủ theo được cũng không có khả năng làm khó dễ chứ đừng nói chiếc xe phân khối lớn kia có tốc độ chạy nhanh ngang xe đua chuyên dụng.

Tô Thành vừa về đến biệt thự liền bước nhanh vào bên trong, hắn bực tức tháo mũ bảo hiểm màu đen có hàm kia ném xuống đất đến phát ra tiếng động, mũ bảo hiểm có lẽ là hàng chất lượng cho nên sau cú ném kia chỉ lăn lông lốc chứ không hề bị méo mó chỗ nào.

Tô Thành mắt thấy hành lý ngày hôm qua của Đồ Du Du đang để sẵn ở trong phòng khách, lại nhìn thấy người nọ đã đứng dậy có ý định tiến ra ngoài cửa:

“Cậu về đó thì có quay lại đây nữa hay không?”

Đồ Du Du một tay kéo hành lý giả bộ đi, thản nhiên đáp:

“Không quay lại”

Tô Thành hiện tại đang có chút rối rắm, hắn không muốn quay trở về Bắc Kinh nhưng hắn lại càng không muốn cùng người này cách biệt. Đồ Du Du chính là muốn bức Tô Thành, không cho hắn có thêm bất cứ thời gian nào để suy nghĩ cả, cậu chậm rãi muốn đi tới phía cửa ra vào. Tô Thành mắt thấy đối phương không có vẻ gì là nói dối cả liền hoảng hốt gọi cậu lại:

“Cậu con mẹ nó gấp như vậy đã muốn đi hay sao, đã đặt được vé hay chưa?”

Đồ Du Du trầm giọng:

“Đặt trực tuyến rất nhanh liền đặt được”

Tô Thành có điểm gấp gáp:

“Mấy giờ thì bay?”

Đồ Du Du hiện tại cũng thật sự rất hoảng, lần đánh đổi này quá mức mạo hiểm nếu như Tô Thành không chịu về cùng cậu đồng nghĩa chính là Phó Ngan Thiến sẽ có cơ hội ở chung một chỗ với hắn một mình:

“Bây giờ đến liền làm thủ tục rồi lên máy bay về luôn”

Tô Thành nâng giọng:

“Ngày mai rồi đi không được hả?”

Đồ Du Du nắm chặt nắm tay lạnh giọng đáp:

“Không cần thiết, hôm nay hay ngày mai cũng đều như nhau, huống chi vé máy bay em cũng đã đặt thành công rồi”

Tô Thành tức giận gầm giọng:

“Ngày mai rồi đi, tôi con mẹ nó ngày hôm nay chưa kịp đặt vé máy bay, ngày mai tôi đặt hai chúng ta cùng về là được chứ gì”

Đồ Du Du dừng bước, cậu khẽ mỉm cười, hiện tại cậu đang đứng quay lưng lại với Tô Thành cho nên hắn sẽ không có khả năng nhìn thấy được nụ cuời đắc thắng này của cậu. Đồ Du Du xoay người lại phía sau, từ trong túi áo lớn lấy ra hai hộ chiếu, một của cậu, cái còn lại dĩ nhiên chính là của Tô Thành, cậu sớm đã chuẩn bị hết từ lâu rồi:

“Em biết anh sẽ đi cùng em, cho nên vé may bay em cũng đã đặt sẵn cho anh rồi, mau lên thôi chúng ta cùng đến sân bay”

Tô Thành giật mình, có cảm giác như hắn bị Đồ Du Du lừa gạt vậy:

“Cậu nói sao?”

Đồ Du Du nghiêng đầu:

“Anh không phải lo sợ không đặt được vé máy bay hay sao, vé máy bay em đã đặt rồi, anh có muốn đi hay không?”

Tô Thành có điểm tức giận lại chửi thề:

“Fuck! Cậu cố tình lừa tôi có đúng hay không?”

Đồ Du Du cúi đầu nhìn xuống dưới mũi chân, sau đó cậu liền mang hộ chiếu của Tô Thành trả lại cho hắn, kết quả không nói một lời liền xoay người bước đi. Dĩ nhiên thì Tô Thành chẳng thế nào thoát khỏi được Đồ Du Du đâu, tuy rằng hắn biết người này nhất định là đang bức ép hắn nhưng mà hắn cũng hết cách.

Tô Thành đến cuối cùng vẫn phải ngồi cùng Đồ Du Du ở trên máy bay trở về Bắc Kinh, bản thân hắn còn không nghĩ rằng ngày hôm nay mình sẽ rời Thượng Hải, lúc đi cũng không mang theo hành lý gì cả chỉ hớt hải mà đuổi theo đối phương mà thôi.

Đồ Du Du ngồi ở bên cạnh Tô Thành nói chuyện với hắn:

“Nói qua cho anh biết một số chuyện, anh ở tại Tô thị làm phó tổng…”

Tô Thành nhíu mày:

“Tôi từ khi nào lại vào làm tại nơi đó được”

Đồ Du Du cũng không biết tại sao hắn đột nhiên lại muốn ở lại đó:

“Chính là quyết định của anh… ở nhà chúng ta có một đứa con trai gọi là Quân Quân, anh tin hay không tin cũng được nhưng đứa nhỏ đó là do anh mang về, cho nên khi về nhà anh đừng tỏ ra nhưng không quen biết nó. Tuy rằng thường ngay anh đối với nó không nóng cũng không lạnh, nếu anh không nói chuyện với nó thì nó cũng sẽ không nghi ngờ gì cả, nhưng khi nó hỏi anh thì anh cũng nên phối hợp đáp lại một câu có được không”

Tô Thành từ trước đến nay vẫn luôn cảm thấy trẻ con rất phiền phức, theo như lời Đồ Du Du nói là hắn mang đứa nhỏ kia về, hắn vẫn không sao lý giải được tại sao lại như vậy:

“Sau đó khi đến công ty anh cứ như hiện tại là được rồi, bình thường nhân viên cấp dưới đều biết anh mặt lạnh không thích nói chuyện, anh không nói chuyện người ta cũng sẽ không có nghi ngờ anh bị mất trí nhớ”

Đồ Du Du ngừng một lát lại nói tiếp:

“Bên ngoài phòng có một cô thư ký, cô ấy gọi là Lâm Mỹ,  tốt nghiệp Anh quốc trở về nên rất có chuyên môn, chỉ có điều…”

Không thấy Đồ Du Du nói tiếp, Tô Thành liền rất nhanh đoán ra được, hắn đưa mặt sát về phía cậu trêu chọc hỏi:

“Chỉ có điều cô ta thích tôi, cho nên cậu cảm thấy không yên tâm hả?”

Đồ Du Du giật mình:

“Chuyện này anh cũng nhớ sao?”

Tô Thành chẳng qua là thuận miệng trêu chọc mà thôi, không nghĩ nó lại là sự thật:

“Tất cả mọi cô gái vốn dĩ không thể thoát khỏi được lòng bàn tay của tôi, chuyện này vốn dĩ rất dễ hiểu”

Đồ Du Du không để ý đến lời tự đắc kia của Tô Thành nữa:

“Như vậy anh có nhớ ba của anh là ai, trong công ty còn có người em cùng cha khác mẹ của anh hay không?”

Tô Thành vốn dĩ giữ bộ dạng tiếu ý nồng đậm, hiện tại khi vừa nghe thấy Đồ Du Du nói vậy liền chuyển về lạnh lẽo:

“Đừng nhắc đến mấy người đó trước mặt tôi”

Đồ Du Du quả nhiên không nhắc, bộ dạng của Tô Thành như vậy nhất định là còn nhớ bọn họ là ai. Đồ Du Du tối ngày hôm qua bị Tô Thành bức ép, buổi sáng lại dậy sớm cho nên vừa lên máy bay nói chuyện với hắn được vài câu liền lăn ra ngủ. Tô Thành ngồi ở một bên chống cằm nhìn quan sát cậu, từng đường nét ngũ quan trên gương mặt đều nhỏ nhắn tinh tế, hắn nhịn không được liền cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Đồ Du Du đã ngủ say đến mức không biết trời đất gì, những người xung quanh cũng đều chìm vào giấc ngủ cho nên không có bất cứ ai phát hiện ra hành động này của Tô Thành… ngoại trừ một nữ tiếp viên nãy giờ vẫn luôn đứng ở phía sau quan sát hành khách trong khoang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN