Mày Lấy Tao Đi - Phần 52-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1650


Mày Lấy Tao Đi


Phần 52-1


MÀY LẤY TAO ĐI 52
Hắn giờ còn chả chịu làm. Tối đến bỏ đi theo chúng nó cờ bạc. Không còn người bên cạnh, chẳng còn ai quản lý. Hắn cứ vật vờ. Mặc xác cuộc đời đi đâu thì đi. Chán đời. Hắn không yêu đời và đời cũng không thèm yêu lại.
Hắn phóng qua cửa hàng. Thấy nó đang cùng Chung cho hàng xuống. Hắn đi chậm lại nhìn rồi thở dài. Có lẽ người ta không có hắn, người ta vẫn là người ta thôi, còn hắn không có người ta sao lại mất phương hướng đến như thế.
Hắn nhìn vào điện thoại đang rung trên tay.
-Quân ơi. Tôi nhờ tí việc.
-Gì đấy ông.
-Có con em nó kẹt ở trường . Ông chạy qua đón nó hộ tôi cái.
-Em ông, ông đi mà đón gọi tôi làm đíu gì.
-Tôi không có xe, với đang về đây. Con em trên quê mới về đây dạy chưa biết đường. Không gọi được xe.
-Hộ đi cái.
Hắn thở dài.
-Cho số đây.
-Cảm ơn ông trước. Em tôi xinh. Không được trêu. Không vợ ông lại điên lên đấy.
-Thôi bố ạ. Nẫu ruột.
Hắn gọi điện thoại cho cô ta. Giọng con gái giáo viên sao lại nhẹ nhàng đến vậy. Tâm trạng đang nẫu nề, nghe xong cũng thấy bớt đi phần nào.
Hắn chạy đến mười mấy cây số mới đến chỗ cô ta chỉ. Trước đầu xe. Một cô gái mặc váy khá xinh đẹp đang nghe điện thoại. Hắn lịch sự xuống mở cửa.
-Em là Thúy, em Đôn à.
-Vâng. Anh vừa gọi em đấy ạ.
Giọng nói ngoài đời vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ. Hắn cười.
-Uh. Em lên xe đi.
Hắn đi ra lịch sự mở cửa. Cô gái nhìn hắn cười rồi bước vào xe.
Lên xe, khẽ liếc hắn ngại ngùng.
-Anh Đôn không nói là bạn anh ý đẹp thế.
Hắn tự nhiên bật cười.
-Có gì đâu em. Giờ em về đâu.
-Em về nhà anh Đôn ạ.
Hắn ừ một tiếng rồi im lặng lái Xe đi. Ngày xưa hồi còn thanh niên, thấy gái thì xoắn lên, nhất là gái xinh. Giờ có vợ rồi. Lại đang ngổn ngang với cái mớ bòng bong trong lòng. Suy nghĩ để hết ở nơi người đó. Thì giờ hắn chẳng thiết nữa. Đúng là có vợ vào. Con người ta khác đi nhiều thật.
Hắn là vậy nhưng cô gái kia cứ liếc hắn liên tục. Thấy hắn không bận tâm thì cô ấy mở lời.
-Anh tên gì anh.
-Anh tên Quân.
-Anh có gần nhà Anh Đôn không ạ.
-Anh có.
-Hai anh chơi với nhau lâu chưa.
-Từ bé rồi.
-Vậy mà em lên đây. Chưa gặp anh bao giờ.
-Anh đi làm.
Cô ấy thấy hắn trả lời dè dặt thì cũng ngại. Ngồi im rồi lại liếc hắn khi hắn chăm chú nhìn đường.
– Anh làm gì.
-Anh sửa xe.
-Anh có… Mấy cháu rồi ạ.
-Chưa có.
-Anh cưới lâu chưa ạ.
-Một năm rồi.
-Chắc anh chị mải làm.
-Vợ chưa thích đẻ.
-Vậy mà bác và anh cũng nghe à.
-Mình có đẻ được đâu mà đòi hỏi.
-Thế là anh cũng dễ tính và chiều vợ đấy. Chắc bà xã anh ít tuổi.
-Bằng tuổi anh.
-Lấy vợ bằng tuổi có sợ sau này sinh con sẽ già hơn mình không anh.
-Sợ thì lấy làm gì. Anh chỉ sợ sinh xong dữ hơn bây giờ ý.
-Vợ anh khó vậy ạ. Chắc là trên mặt anh…
Hắn sờ tay lên mấy vết xước.
-À không… Là tai nạn thôi.
Vâng. Tai nạn thôi các bác ạ. Chứ kể vợ đánh người ta cười chết.
-Vậy em đi cùng có phiền anh không.
-Không. Anh đùa thôi.
Hắn vẫn trả lời cho có phép. Còn đâu khuôn mặt chẳng lấy làm cởi mở. Nếu vợ hắn mà trông thấy cũng tốt. Xem nó có ghen không. Có ghen tức là còn thương hắn. Hắn mở điện thoại nghe.
-Alô.
-Ông thấy em tôi chưa.
-Rồi. Sắp về tới nơi rồi.
-Được rồi. Ra đây làm vài chén nhé.
-Có vụ gì.
-Vụ gì đâu. Có món ngon mời bạn. Để cảm ơn.
-Chờ tí. Sắp về đến nơi rồi.
-Thế qua đây luôn nhé. Đợi ông từ nãy.
-Uh.
-Còn em ông.
-Đưa nó qua đây luôn. Có mấy ông bạn ế giới thiệu cho nó.
Hắn cúp máy. Quay sang nhìn cô kia rồi nhìn đường.
-Em ăn gì chưa.
-Chưa ạ.
-Vậy đi ăn cùng hội anh nhé.
-Hội anh ạ.
-À. Đôn nó bảo đưa em đi cùng. Toàn bạn bè thân bọn anh thôi. Đừng ngại.
Từ nãy cô ấy mới thấy hắn nói nhiều nhất. Giọng nói trầm và chậm thể hiện sự trưởng thành trong con người hắn. Càng toát lên nét đàn ông đầy hấp dẫn.
Hắn tấp xe vào bãi. Cùng cô ấy đi vào bên trong.
Bây giờ hắn mới để ý cô gái khá xinh. Dáng dấp cũng đẹp. Lịch sự sau bộ váy công sở ôm sát lộ ra những đường cong của phụ nữ. Khuôn mặt trang điểm kĩ và đặc biệt là ánh mắt biết nói trông khá si tình.
Nhưng ánh mắt đó bây giờ, sao có thể sánh bằng ánh mắt ngây thơ của vợ hắn. Giờ này hắn chẳng còn tha thiết gì nữa cả.
Đang suy nghĩ mông lung thì cô gái gọi nhỏ hắn.
-Anh… Mình vào đi.
Hắn giật mình gật đầu. Cô gái đi giày cao gót. Bước những bước khó khăn lên cầu thang khiến hắn phải đưa tay ra rìu. Hai đứa vừa lên cầu thang. Hắn ngẩng lên. Giật mình khi thấy vợ hắn đang ngồi đó. Với Chung cận. Cả hai cũng vừa bắt sóng thấy hắn và cô gái kia. Vợ hắn cúi xuống không thèm nhìn.
-Quân đến rồi hả. Cả Thúy nữa. Vào ngồi đi.
Hắn ngập ngừng tiến lại. Hắn ngại, sợ vợ hắn lại nghĩ hắn Chứng nào tật ấy. Nghĩ hắn lại lăng nhăng như xưa.
-Chờ hai người lâu quá. Chúng tôi ăn tạm tí gạo nấu men rồi.
-Cứ tiến hành trước đi ngại gì.
Hắn nói ra vẻ vô tư lắm. Mắt liếc hai đứa kia. Chúng nó ngồi cạnh nhau mà bát vợ hắn đầy thức ăn. Chung làm như vợ hắn đói lắm ý. Không biết là mụ ý hay ăn kiêng à.
-Đây… Xin giới thiệu với các ông. Đây là Thúy. Em con bà cô. Mới lên đây dạy.
Mọi người nhìn cô ta.
-Đây là anh Tường, Xù, Chung, anh San, anh San này là vợ…
Đôn chưa kịp nói thì nó gắp ngay miếng thịt vào bát tên đó.
-Mày ăn đi dài dòng.
-À vâng. Em xin lỗi đại ca.
Đôn lại trình bày tiếp.
-Đây là anh Phùng. Anh Tiệp, còn anh đi cùng em là…
-Anh Quân ạ.
Cô ta không biết có vợ hắn ở đây nên vô tư cướp lời. Đã thế quay sang hắn cười rất tình cảm nữa.
-Anh Quân thì gái nào cũng thích rồi, nên mặt mũi nó mới be bét thế kia.
Tất cả phì cười nhìn hắn. Hai đứa kia chúng nó chả thèm nói mà cúi xuống gắp cho nhau. tình cảm thấy ghét mà.
-Nào nâng ly mừng hội mình lâu rồi mới gặp nhau.
-Chung… Mày cầm chén đi, đừng tưới thêm xăng vào gia đình nhà bạn nữa.
Tất cả cầm chén rượu. Vợ hắn cũng cầm. Ngày xưa uống bao nhiêu hắn không cản nhưng giờ hắn không muốn cho uống. Uống rượu đã hay nói nhảm. Còn không nhớ mình làm gì thì chỉ có nộp mạng cho thằng kia thôi.
Mọi người còn chưa kịp zô mụ đã một hơi hết chén. Hắn cau mày lườm nhưng không nói. Hắn cũng một hơi hết. Đảo mắt nhìn Chung đang lấy nước cho mụ. Tình cảm lắm. Trông cái mặt có ghét không. Hai mí mắt vẫn còn sưng. Cái tội không nói được câu gì mà cứ luôn miệng đuổi hắn cút. Thà cứ chửi mẹ nhau đi cho nhẹ lòng.
Hừm.
-Thúy gắp Quân ăn đi. Dạo này Quân nó lo việc lớn nhiều gầy đi đấy.
-Chắc công việc anh ấy bận. Sửa xe thì cũng vất vả lắm chứ ạ.
-Đấy đấy. Bạn anh được cái thật thà. Chưa vợ.
-Anh bảo có vợ rồi.
-À… Có rồi nhưng vợ nó cho về bà ngoại rồi em ạ.
Cô ta nhìn hắn ánh mắt ánh lên tia thương cảm. Cả lũ kia nhìn nhau cười đểu.
-Vậy mà…
Cô ta ngại. Mụ già đang ngồi bên kia vẫn cúi xuống ăn.
-Chung bên đó gắp cho San ăn. Lấy sức mà dọn lại nhà.
-Chúng mày cũng vừa vừa phai phải thôi. Thiệt hại lên đến chục triệu rồi đấy.
Xù liếc hai đứa hắn.
-Mẹ… Máu chảy đầu rơi, sẹo cũ chưa lành sẹo mới đã có. Hầy… Uống đi bọn mày.
Cả bọn đá đểu hắn rồi không ngừng kịch cốc. Hắn uống chả chừa ly nào. Lũ bạn này cũng chả mảy may nhắc đến chuyện hai đứa nó là vợ chồng nên cô gái kia cũng vô tư quan tâm chăm sóc cho hắn. Không ngại thể hiện thái độ của mình dành cho hắn.
Hắn kệ các bác ạ. Hắn cứ thế mà đón nhận. Đầu bên kia chúng nó cũng yêu thương nhau lắm tại sao hắn lại không.
Người ta cho hắn là thằng khốn nạn thì hắn cứ để cho người ta thấy. Để cho người ta vui vẻ, không có gì phải suy nghĩ về quyết định của mình.
Hắn quay sang cô gái. Cố ý ghé tai cô ta.
-Em ăn thêm vào. Đừng ngại.
Cô ta quay sang nhìn hắn cảm kích. Cũng gắp cho hắn ăn. Đứng lên lấy nước cho hắn rồi kéo ghế ngồi sát gần lại. Hắn không thèm liếc bên kia chiến tuyến mà châm điếu thuốc hút rồi quay đi như không tồn tại hai kẻ kia.
-Kìa… Quân uống đi.
-Nay say về ngủ nhé. Đừng đi chơi nữa. Dạo này công an đang làm gắt. Bắt được là cho ông lên Phường đấy.
-Mấy anh em giao lưu vui vẻ. Tại ở nhà nằm một mình buồn. Nay có em ông rồi. Tôi có người nói chuyện. Tối sẽ về sớm.
Mấy ông bạn nhìn nhau. Biết rằng chúng nó đang chiến tranh nghiêm trọng nhưng giờ khuyên nhủ, ra sức vun đắp cũng chả được nữa rồi. Thôi thì cứ coi như không có chuyện gì mà vui vẻ ăn hết bữa cơm với nhau.
Tàn cuộc. Hắn nhận nhiệm vụ đưa em thằng Đôn về vì chiều ý người đẹp, nhưng cũng không quên để ý bên kia chiến tuyến. Hắn đi xe chậm. Nhìn gương chiếu hậu xem chúng nó đi đến đâu.
Nếu không về nhà thì…
Hắn thở phào khi chúng nó chở nhau về đến cổng. Con mụ kia uống mấy chén rượu mặt đỏ tưng bừng. Ngồi sau dựa vào lưng thằng Chung. Tên kia cũng tranh thủ vòng tay giữ. Hắn đỗ mịa xe ở đầu cổng. Mở cửa dắt cô kia đi xuống. Cô ta cũng uống mấy chén. Người ngợm đã lảo đảo. Ngả cả người vào tay hắn bắt hắn rìu đi. Hắn đi về phía nhà thằng Đôn nhưng vẫn ngó nghiêng về phía nhà mình. Chúng nó chia tay nhau. Chung cận về nhà, hắn mới yên tâm đi về. Gần về đến cửa thì Chung cận gọi.
-Ông nói chuyện với tôi tí được không.
-Tôi mệt. Để hôm khác.
-Vậy tôi nói luôn. Ông không yêu San nữa thì dứt khoát xong hãy đi cùng người khác. Chứ ông làm thế người ta dị nghị. San cũng phải suy nghĩ.
-Tôi tạo điều kiện cho hai người bên nhau còn gì.
-Ông hiểu lầm rồi. San chỉ coi tôi là bạn.
-Nó coi ông là gì tôi không quan tâm
-Ông thật sự rất quá đáng. Ông có nghĩ đến những gì mà San đã làm cho ông không.
-Tôi cũng đâu có khiến nó giúp. Giờ tôi trả nó cho ông đấy. Chúng tôi sắp ly hôn rồi. Một năm qua tôi không hề động vào người nó. Nó vẫn là con gái. Chưa mất mát gì đâu.
-Tôi yêu con người San chứ không quan tâm San còn hay mất
-Vậy OK rồi. Chúc hai người hạnh phúc.
Hắn lên nhà tắm rửa rồi lên giường mà không thể nào ngủ được. Vẫn những cảm xúc đó nhưng kèm thêm nỗi đau khi quyết định buông tay. Cho dù bây giờ ai nói gì hắn cũng sẽ không quay lại. Bởi vì mỗi khi bên người ta. Cảm giác tội lỗi lại dâng lên khiến hắn ghét cả chính bản thân mình.
Hắn không chợp mắt được. Ngồi dậy lấy thuốc ra hút. Đang lơ mơ nhìn vào bóng tối thì nghe tiếng động ngoài cửa ban công. Rồi tiếng thút thít như tiếng khóc. Hắn đứng lên mở cửa. Là ai ở đó các bác có đoán ra không?

Yêu thích: 4.3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN