Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 85
Edited by Hari.
Bạch Lang không nghĩ tới cư nhiên còn có thể ở đây gặp được Già Ly thánh tăng.
Nàng ngồi ở bậc thang ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vị tăng nhân trẻ tuổi đứng ở đó, ánh mắt ôn hòa nhìn nàng.
Tăng y màu trắng của hắn ở dưới ánh nến nhẹ bay.
Khuôn mặt thanh tuấn ninh nhã quen thuộc, làm cho Tiểu Bạch Long có chút không dám tin tưởng.
“Thánh…… tăng?”
Già Ly thấy nàng, tim cũng hơi hơi mềm xuống.
“Tiểu Bạch thí chủ sao lại một mình ngồi ở đây?”
Hắn biết Yến Phất Quang với Quý Tu đuổi theo nàng đến, lại không biết nàng vì sao một mình ngồi ở chỗ này.
Già Ly cầm tay Bạch Lang, kéo nàng đứng dậy, lại đưa qua một mảnh khăn.
Bạch Lang lúc này mới chú ý tới tay nàng có dính chút bụi.
“Nga, cảm ơn thánh tăng.”
Nàng nhận khăn lau lau, bụi trên cổ tay trắng nõn mới xem như được lau sạch.
Già Ly lắc lắc đầu.
“Không có việc gì chứ?”
Bạch Lang thở dài: “Không có việc gì.”
Miệng nàng nói như vậy, nhưng trên mặt lại vẫn có chút ẩn sầu. Già Ly đã nhìn ra, nhưng cũng không ép nàng phải nói ra, chỉ rũ mắt nói: “Bần tăng đã lấy một gian phòng trên lầu, chủ khách điếm này là tín đồ của Vô Đỉnh Tự, cho nên đã để lại cho ta một gian. Tiểu Bạch thí chủ nếu không có chỗ nghỉ ngơi, có thể cùng bần tăng đi đến đó.”
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra khốn cảnh của Bạch Lang hiện tại, nhưng cũng rất chu đáo không có hỏi ra.
Nghe được có địa phương nghỉ ngơi, Bạch Lang lập tức cao hứng lên.
“Cảm ơn thánh tăng.”
Bị mạc danh đuổi ra khỏi phòng, rồi lại gặp được thánh tăng, Bạch Lang cảm thấy thánh tăng thật đúng là người tới cứu khổ cứu nạn.
Nàng cao hứng, đôi mắt sáng lên, giống như vừa giải quyết được một đại sự.
Già Ly trong lòng hơi dừng một chút, lần này ánh mắt lại không lảng tránh đi, nhìn biểu tình của Tiểu Bạch Long, sắc mặt trở nên nhu hòa.
……
Yến Phất Quang còn không biết, khi hắn muốn một mình an tĩnh lại, Bạch Lang đã bị Già Ly hòa thượng kia bắt cóc đi rồi.
Hắn nằm ở trên giường, vừa nhắm mắt, cả đầu đền tràn ngập hình ảnh về phương pháp trên tài liệu vừa rồi.
Tuyệt tự……
Đoạn cái quỷ gì căn.
Hắn trong lòng nghẹn ngào, nhắm mắt lại trở mình.
Nhưng tử khí ở miệng vết thương lại làm hắn đau nhẹ tê một tiếng, không thể không cúi đầu.
Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?
Yến Phất Quang chậm rãi nhăn lại mi.
Tuy rằng khi nói chuyện với Bạch Lang, Yến Phất Quang thực nhẹ nhàng nói mình chỉ cần tiêu phí thời gian là có thể áp chế tử khí xuống.
Nhưng thật sự, hắn xác thật không có biện pháp với tử khí này. Bằng không lúc trước cũng sẽ không đi Ma Vực lấy huyết long đan cho Tiểu Bạch tự bảo vệ mình.
Đuôi lông mày Yến Phất Quang giật giật, sắc mặt khó coi. Hắn đã nhiều ngày vẫn luôn ngủ say, hao phí toàn bộ tinh lực để áp chế, hiện tại chỉ là tỉnh lại trong chốc lát đã không được rồi.
Dưới tình huống như vậy, càng không nói đến động võ……
Yến Phất Quang nghĩ đến đây, dưới ánh trăng, chậm rãi rũ mắt xuống, cười nhạt một tiếng.
So với cùng tiểu long kia lưỡng tình tương duyệt, hiện tại xem ra, biện pháp tuyệt tự này thế nhưng còn đơn giản hơn một chút.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn một mảnh sương lạnh.
Thẳng đến khi truyền âm phù sáng lên.
Lúc này truyền âm đến, đại khái chắc là sư huynh rồi.
Quả nhiên như hắn sở liệu, Yến Phất Quang mới vừa tiếp truyền âm, bên tai liền truyền đến thanh âm của Minh Di chân quân: “Phất Quang, bên ngoài tạm thời còn yên bình, ngươi nếu đã vào Phong Nguyệt Thành, thì ở trong đó cẩn thận chữa bệnh. Sự tình bên ngoài không cần lo lắng.”
Hắn cũng không lâu trước đây mới biết được sư đệ vào Phong Nguyệt Thành.
Bất quá, Minh Di chân quân đến nay còn không biết người Yến Phất Quang thích là ai. Lúc này thấy hắn vào Phong Nguyệt Thành, nghĩ có lẽ sư đệ đã sớm có người trong lòng nhưng không nói cho hắn, cũng không dám truy vấn, chỉ có thể gửi truyền âm hỏi một chút bình an.
Năm châu hiện giờ theo Ma Tôn thức tỉnh, rung chuyển bất an.
Bất quá cũng may thực lực của Thiên Thần hiện tại chưa khôi phục, sẽ không vào lúc này động thủ, có thể để cho sư đệ có cơ hội chữa thương.
Yến Phất Quang nghe Minh Di chân quân nói, mày thả lỏng chút.
Hiện tại chuyện tốt duy nhất, đại khái chính là thương thế của Thiên Thần cũng chưa khôi phục.
Hắn mím môi, sau khi tùy ý cùng Minh Di chân quân hàn huyên vài câu, mới chuẩn bị cắt đứt truyền âm.
Lúc này, thanh âm Cố Xuân Lăng lại truyền đến.
“Sư tôn, sư muội có ở bên cạnh ngài không?”
Cố Xuân Lăng với Bạch Lang cũng đã lâu không gặp. Từ khi nàng xuống núi, cũng có chút lo lắng, lúc này vừa lúc chưởng môn cùng sư tôn nói chuyện, hắn làm đại sư huynh, không thể thiếu muốn hỏi han vài câu.
Yến Phất Quang…
“Nàng rất tốt, bất quá lúc này không ở bên cạnh ta. Chúng ta một thời gian nữa sẽ trở về, đến lúc đó, ngươi có thể tự mình hỏi nàng.”
Có sự tình Quý Tu, đối với Tiểu Bạch Long, Yến Phất Quang cũng không muốn cùng người khác nói nhiều.
Cố Xuân Lăng lại không biết thâm ý của sư tôn, sau khi tùy ý quan tâm vài câu, tiện thể thay mặt các sư huynh sư tỷ trong tông, còn có Cổn Cổn biểu đạt sự mong nhớ đối với Bạch Lang, mới cắt đứt liên hệ.
Danh sách người mong nhớ Bạch Lang rất dài, làm cho Yến Phất Quang trầm mặc hồi lâu.
Vừa rồi trong lời nói của Cố Xuân Lăng hình như đều không có nhắc tới hắn?
Những người đó đều chỉ nhớ Tiểu Bạch Long?
Hắn tức giận bật cười, đè đè chân mày, lúc này trải qua một phen gián đoạn, lại nhớ đến sự tình tuyệt tự của nàng cũng không còn tức giận như trước nữa.
Thôi, nàng cũng không biết.
Đã trễ thế này, chẳng lẽ còn để nàng cùng Quý Tu ở chung một phòng? Vẫn phải gọi người trở về thôi.
Nghĩ như vậy, Yến Phất Quang nhìn về phía ngoài cửa, nghĩ đến Tiểu Bạch lúc trước ở Cô Sơn đều thích ngồi ở bậc thang, vì thế chuẩn bị gọi người tiến vào. Kết quả đẩy cửa ra, lại thấy một người khác.
……
Quý Tu sau khi rời đi đã bình tĩnh rất lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận, mị nhãn của mình đã vứt cho người mù xem.
Bạch Lang đối với phương diện này, đều chỉ là nửa biết nửa không. Nói với nàng tâm duyệt gì đó, quanh co lòng vòng, nàng chỉ biết nhắm mắt liên tưởng.
Lông mày hắn hung hăng nhăn lại, vốn đã nhấc ly trà lên, nhưng khi cúi đầu ngửi được mùi hương từ chén trà lại dừng lại, từ trong tức giận phục hồi lại tinh thần.
Nơi này là…… phòng của sư muội.
Động tác của hắn dừng lại, ngẩng đầu lên, thấy cành ngọc lan Bạch Lang cắm ở trong phòng, không khỏi chậm rãi nắm chặt tay.
Hắn lúc trước quá mức tức giận, thế nhưng đã quên nơi này là phòng của sư muội.
Trong phòng tràn ngập hơi thở của Tiểu Bạch, làm cho Quý Tu tâm tình tốt lên một chút.
Nhưng cùng lúc đó, lại làm hắn nghĩ đến, vậy tiểu long kia hiện tại là đang ở cùng phòng với sư tôn.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.
Hắn hơi hơi mím môi, lại nhìn chén trà, mới dời đi ánh mắt.
Thôi, những việc này về sau lại nói.
Nghĩ như vậy, hắn đứng dậy, quyết định trước khi Bạch Lang đi ngủ phải đổi lại phòng.
Ai ngờ vừa đi qua gõ cửa, cửa đã mở ra.
Bởi vì nguyên nhân tương đồng nào đó, Yến Phất Quang cùng Quý Tu sau khi đẩy cửa ra, đều không nghĩ đến sẽ nhìn thấy đối phương, không khỏi hai mặt ngơ ngác nhìn nhau.
“Tiểu Bạch không ở đây sao?”
Hai người trăm miệng một lời.
Yến Phất Quang chậm rãi nhăn lại mi.
Mà bên kia.
Bạch Lang đi theo Già Ly thánh tăng rốt cuộc tới nơi nghỉ ngơi.
Nàng xoa xoa mặt, Già Ly thánh tăng lại bảo tiểu nhị mang đến một ít đồ ăn.
“Đã trễ thế này, thấy ngươi chưa ăn cơm hẳn là đã đói bụng rồi.”
Hắn ngữ khí ôn hòa, vừa dứt lời, bụng Bạch Lang liền “cô” một tiếng.
“A.”
Tiểu Bạch Long che bụng lại, có chút quẫn bách.
Già Ly chết lặng một chút, bỗng nhiên nở nụ cười.
Vẻ trầm tĩnh trên mặt vị tăng nhân trẻ tuổi bị đánh vỡ, lúc này đột nhiên rực rỡ lên. Cả người như rút đi tầng sương mù vẫn luôn bao bọc ngoài thân kia, trở nên chân thật.
Đáng tiếc Bạch Lang vẫn chưa thấy.
Nàng ôm bụng, thật muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống.
Thôi bỏ đi, nàng vốn dĩ cũng không phải người, một buổi tối ăn ba bữa cũng không có gì.
Không phải chỉ là…… ăn nhiều hơn chút, dễ đói hơn chút thôi sao.
Nàng tự an ủi mình.
Khi tiểu nhị bưng đồ ăn đi đến, Già Ly cũng không trêu ghẹo nàng, từ ngoài cửa tiếp nhận đồ ăn tới đặt lên bàn.
Những đồ ăn kia đều là những món Bạch Lang ngày thường thích ăn.
Nàng vốn nghĩ chỉ là quán ăn bình thường, lúc này không khỏi có chút kinh hỉ.
“Di, bánh hoa quế củ sen?”
Già Ly nhìn nàng gấp không chờ nổi cầm lấy đũa, không khỏi nói: “Lúc trước ở trong chùa thấy ngươi thích ăn những món này, liền nhớ kỹ. Uống chút nước, từ từ ăn, đừng vội.”
Hắn ngữ khí ôn nhu, Bạch Lang vội vàng gật đầu.
Một người cúi đầu ăn, một người ngồi ở bên cạnh nhìn, bất tri bất giác đã qua một canh giờ.
Bạch Lang ăn đến bụng tròn vo, thiếu chút nữa muốn hóa thành nguyên hình.
Mãi cho đến khi đĩa đồ ăn cuối cùng đã trống không, nàng mới có thời gian hỏi: “Đúng rồi thánh tăng, nơi này chỉ có tình lữ mới có thể tiến vào, ngươi làm sao mà vào được?”
Nàng quai hàm phình phình, sừng nhỏ trên đầu mềm mại lắc lư.
Ánh mắt Già Ly dừng một chút, rũ mắt nói: “Bần tăng từng quen biết với thành chủ tiền nhiệm của Phong Nguyệt Thành, bởi vì Vô Đỉnh Tự có phật hiệu chúc phúc, Phong Nguyệt Thành này cũng coi như là đối với bần tăng có chút phá lệ.”
Bạch Lang đã hiểu.
Hợp tác thương nghiệp sao.
Thoạt nhìn Vô Đỉnh Tự tuy rằng là tông môn Phật tu, nhưng đầu óc thương nghiệp cũng không tồi.
Nàng gật gật đầu, vẻ mặt thỏa mãn: “May mắn thánh tăng có thể tiến vào.”
Tiểu Bạch Long nói tùy ý.
Già Ly lại giật giật lông mày, tay lần Phật châu hơi dừng: “May mắn…… bần tăng có thể tiến vào?”
Hắn quay đầu nhìn Bạch Lang, ý đồ tìm ra ý tứ trong lời nói này của nàng, lại thấy Tiểu Bạch Long ăn no xong vô tội nhìn hắn.
“Đúng vậy, nếu thánh tăng không tới, ta đêm nay cũng chỉ có thể ngồi ở bậc thang, ăn không khí.”
Giọng nói của nàng đặc biệt ngoan.
Bởi vì ăn no tâm tình cũng trở nên tốt, bên môi cong cong cười rộ lên, còn có hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Già Ly nhìn nàng, trong lòng hơi giật mình, ánh mắt lại trầm xuống, lắc đầu bật cười:
“Sư tôn ngươi sẽ không để ngươi như vậy.”
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng lại lơ đãng nghĩ tới Yến Phất Quang, không khỏi dừng một chút.
Trước khi vào Phong Nguyệt Thành, trong lòng Già Ly thường xuyên có hai người đang giằng xé lôi kéo.
Một người là thánh tăng Vô Đỉnh Tự, nói cho hắn, phải rời xa Bạch Lang, rời xa hết thảy những thứ làm hắn động tâm, động niệm.
Mà một người khác, lại chỉ là một người bình thường. Lời của tiểu yêu bên bờ biển vẫn còn ở bên tai: “Nếu muốn, tại sao lại không chứ?”
Chỉ vì…… Hắn là Phật sao?
Ngươi muốn cái gì nhất?
Hắn thanh tâm quả dục đã lâu, một khi động niệm, liền mãnh liệt khó có thể khắc chế.
Bạch Lang lúc này đã thu hồi ánh mắt.
Già Ly lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lóe.
Có lẽ…… ở cạnh nàng, hắn có thể có được đáp án hắn muốn.
……
Yến Phất Quang cùng Quý Tu lúc này phát giác Bạch Lang không có ở đây, thần sắc đều thay đổi.
Người ở trong Phong Nguyệt Thành này đều không quen biết, nàng có thể tới chỗ nào?
Quý Tu lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Bởi vì có sợi ngân tuyến, Yến Phất Quang biết nàng không xảy ra việc gì, bất quá vẫn nhăn mi: “Chẳng lẽ là bởi vì vi sư vừa rồi quá dữ với nàng?”
Tiểu long này lại rời nhà trốn đi rồi?
Cách lần trước Bạch Lang rời nhà trốn đi, là lần đó nàng cùng thực thiết thú giả trang trốn hắn xuống núi.
Lần này thì sao?
Hắn sắc mặt âm trầm, vừa chuẩn bị ngăn chặn tử khí, theo ngân tuyến đi tìm thì thu được truyền âm phù.
Đây vẫn là Già Ly thánh tăng bảo Bạch Lang phát.
Thánh tăng nói bỗng nhiên không thấy nàng đâu, sư tôn và nhị sư huynh nhất định sẽ lo lắng, bảo nàng phát truyền âm phù báo bình an.
Bạch Lang nghĩ cũng đúng, liền phát truyền âm phù.
Khi truyền âm phù sáng lên là lúc đầu kia hai người đồng thời nghe thấy được thanh âm của Tiểu Bạch Long.
“Sư tôn nhị sư huynh, ta không có việc gì, ta ở chỗ của thánh tăng, các ngươi buổi tối đi ngủ sớm một chút, chúng ta ngày mai thấy nga.”
Nàng chỉ nói một câu như vậy.
Trong truyền âm phù lại truyền ra thanh âm ôn hòa của Già Ly.
“Chân quân cùng Quý sư điệt chớ lo lắng, Tiểu Bạch ở chỗ ta rất tốt.”
Xác thật là thanh âm của Già Ly thánh tăng, lại làm cho sắc mặt Yến Phất Quang càng kém.
“Bạch Lang nếu ngươi đêm nay không trở lại……” Liền chép một trăm lần Thái Thanh Kinh.
Nhưng còn không đợi Yến Phất Quang nói cho hết lời, đầu kia truyền âm phù đã bị chặt đứt.
Quý Tu nhăn lại mi.
Yến Phất Quang nhìn truyền âm phù, sắc mặt đen xuống.
Cuối cùng khi cắt đứt truyền âm phù, có tiếng đàn “tang” một tiếng vang lên.
Bạch Lang quay đầu lại đã thấy thánh tăng không biết từ khi nào đã lấy đàn ra.
“Ngủ đi. Bần tăng thủ ở chỗ này.”
Bên ngoài giông tố đan xen, Tiểu Bạch Long ăn no uống ấm, quả thực mệt nhọc.
Nhìn khuôn mặt thanh nhã của thánh tăng dưới ánh nến, nàng hóa thành tiểu long, cọ cọ tiểu giác, cảm thấy một trận buồn ngủ đánh úp lại, ghé vào trên giường chậm rãi nhắm mắt.
“Thánh tăng, ngủ ngon.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!